Max ngước mắt đang ngấn lệ và nhìn chàng một cách mãnh liệt. Đôi mắt đen láy của chàng rực lửa dưới mái tóc hơi ướt vì cơn bão tuyết khi nãy. Riftan nghiến chặt hàm và nói.
“Nàng muốn ta phải làm sao đây?”
Max cảm nhận rõ sự co giật yếu ớt của cánh tay chàng đang đặt cạnh tóc nàng. Riftan cúi đầu gần đến nỗi mũi họ gần như chạm nhau.
“Như thể nàng chưa bao giờ rời xa ta, như thể ta chưa từng bị bỏ lại, như thể ta chưa từng trải qua từng ngày trong tuyệt vọng trong suốt ba năm qua… Nàng muốn ta làm như thế sao? Nàng nghĩ ta có thể làm như thế sao?”
Chàng nhún vai để kìm nén những đam mê đang bùng cháy, nhưng cuối cùng không kiểm soát được nữa và hét lên một cách thô bạo.
“Tại sao nàng lại có thể vô tư như vậy? Sao nàng lại dửng dưng như vậy? Nàng thật sự không biết ta gần như không thể chịu đựng được tình huống nực cười này sao? Ch*t tiệt! Nàng cào xước ta như thế vì nàng không biết ta đã dồn nén trong tuyệt vọng như thế nào!”
Với một tiếng ầm, nắm đấm bên trong chiếc găng sắt xuyên thủng qua thân cây.
“Cảm giác của ta lúc này…!”
Max run rẩy khi một tay của chàng siết chặt cẳng tay khiến nàng đau đớn. Riftan vội vã bỏ tay ra. Có một sự xấu hổ sâu sắc trên khuôn mặt chàng. Riftan xoa mặt một cách thô bạo như thể để lấy lại sự bình tĩnh, và nhanh chóng quay đi. Max nhận ra chàng đang cố đè nén cảm xúc của mình một lần nữa, liền kéo gấu áo của chàng.
“Này, đừng che giấu nó như vậy! Em ghét khi chàng làm vậy!”
Chàng bất lực nhìn xuống nàng với ánh mắt run rẩy. Max bám vào áo choàng của chàng để ngăn chàng chạy trốn và hét lên một cách tha thiết.
“Chàng có thể nói với em! Chàng cảm thấy thế nào…Chàng có thể nói trực tiếp với em! Em không quan tâm nếu chàng oán hận em… Tâm trạng của Riftan… Em muốn chàng thành thật với em. Bị lạnh nhạt như thế này… Em ghét điều đó lắm.”
Những lời cuối nghe như là một lời thú tội. Môi của Riftan run rẩy yếu ớt. Chàng hít thật sâu và lại thở ra.
“Nàng muốn nghe điều gì từ ta chứ? Nàng muốn biết ta đã khổ sở thế nào sao? Nàng muốn ta nói rằng ta đã oán hận nàng, rằng ta đã khinh bỉ và chán ghét bản thân mình nhiều như thế nào sao? Nàng thật sự muốn nghe? Đã bao lâu ta…”
Đột nhiên chàng dừng nói. Gương mặt chàng đỏ bừng như thể thấy xấu hổ vì đã bày tỏ cảm xúc của mình. Khi chàng đấu tranh để kìm chế một cách cứng đầu, Max nhận ra sự phòng vệ của chàng đã trở nên mạnh mẽ hơn trong ba năm qua. Riftan lắc đầu dữ dội và nhìn nàng với ánh mắt phẫn uất.
“Nàng phải làm vậy sao? Chúng ta phải gặp lại như thế này sao? Ta đã suy nghĩ rất lâu, rằng khi nàng trở lại thì thật sự… Ta sẽ không bao giờ nói những điều khiến ta phải hối hận nữa. Ta sẽ không bao giờ để nàng đi như vậy nữa. Vì điều đó… cho đến nay…”
Không nói được lời nào, chàng vòng hai tay lên đầu. Chàng đưa mắt nhìn xuống mặt đất một lúc, rồi lại nhìn lên nàng.
“Tại sao nàng luôn đẩy ta đến bờ vực như thế?”
Max sững người trước đôi mắt đầy tổn thương của chàng. Nếu chàng chỉ bùng nổ cơn giận, nàng đã có thể chống trả lại. Nhưng nàng không thể nào đối diện với nỗi đau khổ của chàng. Max thở dài với giọng khàn khàn.
“Em, em cũng… không mong đợi chuyện này. Nếu biết nó nguy hiểm như vậy, em sẽ không tham gia chuyến đi. Em không có ý định kéo chàng vào hành trình gian khổ như vậy. Em chỉ… em chỉ muốn rời khỏi đảo thật nhanh… cho nên”
Max ngước nhìn chàng và nhắm chặt mắt khi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
“Chàng, em nhớ chàng… Em nghĩ là em sẽ chết mất.”
Một cơn gió bất chợt thổi qua họ một cách dữ dội. Max nhìn khuôn mặt nhăn nhó dưới mái tóc bồng bềnh của chàng. Riftan bối rối và bất lực như một đứa trẻ bị thất lạc. Thật ngạc nhiên khi một người đàn ông to lớn và mạnh mẽ lại có thể để lộ vẻ mặt không phòng bị như vậy.
Chàng ôm lấy má nàng với bàn tay run rẩy. Bất chấp sự lạnh lẽo của chiếc găng tay thô ráp, nàng siết chặt bàn tay chàng và vùi mặt vào nó. Hành động dường như đã hoàn toàn đập tan sự tự chủ của chàng. Riftan rên rỉ trong giọng trầm thấp, rồi nhấc nàng lên và đẩy nàng mạnh vào thân cây.
Max vòng tay qua cổ chàng và bám chặt vào nó. Nàng thấy khó thở khi bị ép mình giữa thân cây và thân hình rắn chắc Max giáp của chàng, nhưng nàng không quan tâm.
Chàng ôm đầu nàng và đưa chiếc lưỡi nóng bỏng vào miệng nàng. Nàng nhiệt tình đáp lại, vuốt ve phần cổ dài và dày dặn của chàng. Riftan tuôn ra những nụ hôn say đắm, như thể đã quyết định nuốt lấy nàng.
Max không dừng chàng lại, dù tầm nhìn của nàng dần mờ đi vì khó thở. Nàng thậm chí không dám nghĩ đến việc rời xa chàng.
Chàng đặt một cánh tay dưới hông nàng và nhấc nàng lên cao hơn. Sau đó chàng m*t lưỡi nàng và ôm lấy phần dưới ngực nàng bằng tay còn lại. Nhưng khi chiếc găng không cảm nhận được nữa, chàng lẩm bẩm gay gắt và kéo – gần như xé rách vạt áo của nàng.
Ngực nàng lộ ra một nửa dưới bầu không khí mát lạnh. Nhưng không có thời gian để cảm nhận sự lạnh giá ấy…
[… abc …]
… Đôi môi trêu người của chàng chậm rãi di chuyển sang phần ngực bên kia của nàng. Đột nhiên chàng dừng lại và cau mày. Max nhận ra Riftan đang chạm vào sợi dây chuyền mảnh và hơi lo lắng. Chàng di chuyển xuống và mò mẫm đồng xu dưới lớp vải, sau đó kéo mạnh sợi dây chuyền ra để nhìn rõ hơn.
Vào lúc đó, một âm thanh như tiếng tru của chim ưng vang lên một cách sắc bén từ đâu đó. Riftan cứng người, hạ nàng xuống và nắm lấy cán kiếm của mình.
Max loạng choạng và tựa lưng vào thân cây để giữ thăng bằng. Hơi thở nặng nề của nàng phả ra mờ ảo như khói, che khuất tầm nhìn của nàng. Chỉ khi đó nàng mới nhận ra âm thanh khi nãy là tín hiệu nguy hiểm.
Riftan, đứng trước mặt để bảo vệ nàng và nhìn chung quanh, dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm nào, và chỉnh lại áo choàng của nàng. Khuôn mặt chàng đỏ bừng vì niềm ham muốn chưa được thỏa mãn, nhưng ít nhất đôi mắt chàng vẫn bình tĩnh. Riftan nắm tay nàng và bắt đầu băng nhanh qua khu rừng.
Max theo sau chàng, gần như là chạy, hoa mắt quan sát xung quanh. Đột nhiên, trời đổ tuyết, và có màn sương mờ ảo bao lấy khu rừng. Trong bầu không khí ghê rợn, sức nóng từ cơ thể nàng thoát ra ngay lập tức. Nàng bám sát vào chàng và co vai.
“Này, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Đó là tín hiệu cho thấy có quái vật xung quanh.”
Chàng trả lời với giọng u ám.
“Hãy sẵn sàng mở lá chắn bất cứ lúc nào.”
Max ngước nhìn khuôn mặt của chàng. Riftan đã sớm từ một người tình cuồng nhiệt quay trở lại thành một hiệp sĩ lạnh lùng và nghiêm nghị. Chàng nhìn quanh một cách cảnh giác và di chuyển nhanh chóng. Max nuốt ngược những lời muốn nói và im lặng đi theo chàng. Như thể đã chờ đợi họ đi ra khỏi khu rừng, Elliot lao đến họ ngay lập tức.
“Chỉ huy!”
“Ta nghe thấy tín hiệu. Chuyện gì vậy?”
“Chó sói ăn thịt người. Chúng tôi đã giải quyết những con ở đây, nhưng vẫn gửi tin báo vì có thể chúng vẫn còn ở xung quanh.”
Elliot trả lời với giọng cứng rắn. Max, lảo đảo đuổi theo chàng, và hoảng hốt với cảnh tưởng mở ra trước mắt.
Cánh đồng tuyết trắng đã bị nhuốm đen bởi những vệt máu đỏ thẫm, và xung quanh xác con serpent nằm rũ dưới mặt đất là 8 con chó sói, nhưng chỉ là con nhỏ. Kuahel quay lại nhìn nàng và Riftan, rút chiếc móc đen khỏi cơ thể con sói lớn nhất.
“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn.”
Anh ta nói một cách mỉa mai và lau máu trên chiếc móc của anh ta.
“Nhưng không còn thời gian đâu Hãy ra khỏi nơi này trước khi lũ quái vật lại kéo đến vì đánh hơi thấy mùi máu.”
“Cậu đã lấy đá mana ra chưa?”
Trước lời nói của Riftan, Ruth nhún vai kiểu ‘đó không phải là điều tất nhiên sao?’
“Tôi đã lo liệu nó rồi. Đá mana thuộc về người giết con quái vật.”
Anh ta liếc nhìn Thánh Kỵ sĩ như thể để phản bác họ. Tuy nhiên, những hiệp sĩ chỉ thu hồi các thiết bị chiến đấu với vẻ mặt thờ ơ.
Riftan kéo nàng băng qua họ, đi đến chỗ Rem và Talon. Max nhìn xuống những con sói đang rũ rượi với ánh mắt lo ngại. Sau đó, Riftan dùng hai tay ôm lấy nàng và đặt nàng lên yên ngựa. Khi chàng quay sang Talon, Max vội vàng kéo chàng lại.
“Ri, Riftan, những gì em nói lúc nãy…”
“Hãy để sau đi.”
Chàng lạnh nhạt cắt lời nàng.
“Giờ không phải là lúc để nói chuyện.”
Max đỏ mặt. Chỉ khi đó nàng mới nhớ lại là mình đã đánh mất lý trí và làm loạn trước mặt mọi người. Nàng xấu hổ nhìn xung quanh và gật đầu. Riftan nhanh chóng phóng lên lưng Talon, liếc nhìn nàng một lúc, để chắc chắn rằng nàng không sao, rồi xoay người và đi đến nơi của Hebaron.
Nàng thấy Ngài Nirta cười khúc khích và ném thứ gì đó xuống đất. Với vẻ ngượng ngùng, nàng dẫn Rem tiến đến gần các pháp sư. Sau đó, nàng lại nhìn Riftan một cách lo lắng. Thật đáng sợ khi chàng, người gần như đã có thể mở lòng, trở lại vẻ tỉnh táo chỉ trong giây lát.
‘Chỉ vì hoàn cảnh thôi… Cũng đành phải chịu.’
Nàng cắn môi để xoa dịu tim mình. Annette cưỡi ngựa đến trước mặt nàng và nghi ngờ hỏi.
“Tên đó không đánh cậu để trả đũa đâu, đúng không?”
Max mở to mắt và lắc đầu dữ dội.
“Không, thật vô lý! Ri, Riftan không bao giờ làm như vậy!”
“Tớ mừng là không phải…”
Annette nhíu mày và nhìn nàng từ trên xuống dưới. Max vội vã khoác áo choàng vào, kẻo cậu ta sẽ nhận ra họ đã làm gì trong rừng. Môi nàng vẫn ngứa ngáy, ngực nàng nhói lên vì sức nóng chưa được giải tỏa. Nàng xấu hổ vì phản ứng của chính mình. Có lẽ nàng đã quá thô tục.
Dù đang chìm đắm trong những suy nghĩ lúng túng như vậy, nàng vẫn cảm nhận được ánh nhìn của các pháp sư khác. Nàng thẳng người lại và lẩm bẩm lời xin lỗi.
“Dù sao thì… Tớ xin lỗi vì đã gây rối.”
“Well, tớ đã nghĩ là nó sẽ bùng nổ một lần. Sẽ không sao nếu cậu tận dụng cơ hội này để nói tất cả những gì cậu muốn nói. Cậu sẽ phát ốm nếu cứ dồn nén trong lòng." (Nice words Ann
)
Annette cười khúc khích và vỗ vai nàng. Max bật ra tiếng cười ngượng nghịu. Đúng lúc đó, giọng nói khó chịu của Miriam vang lên.
“Nếu tiểu phẩm kết thúc rồi thì đi thôi. Tớ không có mong muốn cắm trại ở nơi đầy rẫy quái vật này.”
Max kéo Rem với vẻ vô tư và gia nhập hàng ngũ. Khi Thánh Kỵ sĩ hoàn thành công việc dọn dẹp, họ lập tức phóng ngựa và băng qua ngọn núi.
Max nghĩ về những lời của chàng khi vượt cơn qua gió thổi ngày càng lớn. có lẽ chàng đã bị tổn thương sâu sắc hơn những gì nàng mong đợi. Đột nhiên, câu chuyện bi thương của mẹ chàng mà chàng đã kể hiện lên trong đầu nàng.
Riftan đã thề sẽ không làm như vậy. Chàng vẫn nghĩ là nàng sẽ khiến chàng làm vậy sao? Nàng liếc nhìn bóng lưng chàng, sau đó gạt đi những suy nghĩ đang dồn dập.
‘Sau này… chúng ta sẽ nói chuyện một lần nữa, nên chắc chắn mọi việc sẽ ổn thôi.’
Họ có rất nhiều chuyện để nói. Không cần phải vội vã. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ này một cách an toàn.