Calto cầm lấy bức điện và mở nó ra với vẻ hồ nghi. Max căng thẳng quan sát khi ông ấy lướt qua nó, khuôn mặt Calto đanh lại thấy rõ.
“Ngài muốn nghe điều gì từ tôi?”
Calto gấp đôi bức điện lại lần nữa và thận trọng hỏi. Riftan khoanh tay trước ngực, thở ra một cách lạnh lùng.
“Lý do các người đến Cao nguyên Pamela.”
“…”
“Các người làm cái quái gì ở đây? Đừng giả vờ nữa. Chúng tôi cũng đã thu thập được một lượng thông tin đáng kể rồi.”
“Tôi muốn biết những thông tin mà cậu có.”
Mọi người chuyển hướng nhìn về phía âm thanh ngột ngột. Kuahel Leon đang dẫn đội hiệp sĩ đi vào sảnh. Có lẽ anh ta đã viếng thăm nhà nguyện của Lâu đài Sevron. Khi Thánh Kỵ sĩ ghé ngang một thị trấn hay thành phố, họ sẽ luôn đến thăm các nhà thờ hoặc nhà nguyện. Họ im lặng băng qua sảnh và dừng bước trước Riftan.
“Vậy, cậu đã tìm được gì?” Kuahel nghiêm nghị nhìn chàng và hỏi. Riftan trả lời với một giọng đều đều.
“Tôi nghe rằng Sejor Aren đã tìm thấy một căn phòng bí mật khác dưới hầm ngục tối của Ethlyne.”
Có một nếp nhăn nhẹ xuất hiện trên trán của Kuahel. Riftan ném ra một ánh mắt sắc bén như thể muốn nhìn thấu nội tâm của anh ta và chậm rãi thêm vào.
“Theo những gì tôi nhớ, Đội Thánh Kỵ sĩ là những người đã tìm kiếm mê cung đó. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe về một căn phòng kín như vậy.”
“…”
“Đừng nghĩ đến việc viện cớ vì cậu không tìm thấy nó. Họ nói rằng vẫn còn dấu vết rõ ràng của buổi lễ thanh tẩy.”
Max mở to mắt. Một mê cung dưới lòng đất, họ đang nói gì vậy? Khuôn mặt nàng phủ đầy sự hoang mang khi một ký ức chợt lóe lên. Nghĩ lại thì, nàng đã nghe nói rằng lũ quái vật ẩn náu dưới bức tường đá khi chúng tấn công Lâu đài Ethlyne. Có thể nào còn có bí mật được cất giấu trong mê cung không? Nàng nhìn Calto đầy nghi hoặc, nhưng không thể nói lên được điều gì từ khuôn mặt của ông ta.
Sau một lúc im lặng căng thẳng, Kuahel cuối cùng cũng lên tiếng.
“Không nên làm ồn ào ở một nơi thế này. Tạm thời hãy đi thôi.”
Như thể không có ý định tra khảo thêm ở một nơi công cộng, Riftan nhẹ nhàng quay người đi.
Họ di chuyển đến phòng ăn nơi lò sưởi đang bùng cháy. Dường như Ruth đã bỏ đi vì nàng không thấy anh ta đâu, và các hiệp sĩ Elliot, Hebaron, Garrow, Yulysion và Kyle Hager lần lượt ngồi xuống.
Vì phòng ăn không lớn lắm, chỉ có Kuahel Leon và 4 thuộc hạ trong số các Thánh Kỵ sĩ có thể ngồi, và ngoại trừ Sidina, Kiel đang ngủ quên và 2 pháp sư cao cấp của Undaim, tất cả 15 pháp sư còn lại đều có chỗ ngồi.
Nàng không phải là người duy nhất cảm thấy nghi ngờ, các pháp sư trong phòng cũng tỏ vẻ không tin tưởng. Nhưng ngay cả khi ở trong bầu không khí hiềm nghi, Kuahel Leon vẫn giữ bình tĩnh. Anh ta đặt hai tay lên bàn và đan ngón tay vào nhau.
“Trước hết, tôi mong cậu không suy nghĩ quá mức như thể Giáo hội đang âm mưu điều gì đó. Sở dĩ căn phòng bí mật chưa được công bố là vì họ lo sợ sẽ gây ra hỗn loạn trên khắp Lục địa Phía Tây. Tôi nghĩ tốt hơn hết nên thu thập thêm nhiều thông tin và sau đó công bố chúng.”.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Không Thể Tả |||||
“Đó là một cái cớ sơ sài cho việc im lặng suốt ba năm qua.”
Riftan đáp lại một cách giễu cợt. Hebaron giận dữ thốt lên, khó chịu vì cuộc đối thoại mập mờ của hai người họ.
“Căn phòng bí mật đó là cái quái gì? Hãy thành thật và nói cho chúng tôi biết mọi người đã tìm ra những gì.”
“Họ tìm thấy bản đồ chiến lược của Lực lượng Đồng minh Quái Vật.”
Sự im lặng bao trùm lấy nhà ăn trước lời tuyên bố đột ngột của Riftan. Max cảm thấy lạnh sống lưng. Một bản đồ chiến lược… Cho dù đó là do các warlock tạo ra, thì vấn đề cũng rất nghiêm trọng. Điều đó không phải có nghĩa là sự giao tiếp phức tạp và chia sẻ thông tin ở cấp độ tương tự như con người đang diễn ra giữa lũ quái vật sao? Khi các pháp sư bắt đầu lẩm bẩm, Kuahel Leon giải thích thêm.
“Nói một cách chính xác, thì đó “được cho là một bản đồ chiến lược”. Một bức tranh tường có vẻ được tạo ra cho mục đích quân sự được tìm thấy bên trong ngục tối dưới lòng đất. Đó là một bức tranh khá chi tiết. Địa hình của Lục địa Phía Tây được mô tả một cách tường tận, thậm chí là dân số và quân đội của từng thành phố cũng được ghi chép lại. Tôi không thể giải mã hết tất cả văn bản, nhưng… dường như ngay cả tình hình của Bảy Vương quốc cũng đã được ghi lại.”
Một sự im lặng nặng nề lại ập xuống. Max hiểu ra vấn đề, cảm thấy khiếp sợ và mệt mỏi với nó. Elliot phát ra tiếng rên nhẹ.
“Nghĩa là chúng có phương tiện để thu thập tin tức từ vùng đất này.”
Kuahel gật đầu. “Đó là lý do tại sao chúng tôi phải cẩn thận. Nhìn vào những ghi chép, nền văn minh của loài quái vật chủng tộc phụ đã đạt đến một trình độ trên cả sự mong đợi của chúng ta. Chúng thậm chí còn có trí thông minh vượt xa chúng ta. Để đảo ngược tình thế này, việc tìm ra căn cứ của lũ quỷ là rất cần thiết. Nếu không diệt trừ tận gốc, thì Bảy Vương quốc sẽ mãi chìm trong sự đe dọa bị xâm lược.”
Anh ta vuốt cằm và thở dài.
“Vì thế, chúng tôi đã liên tục tìm kiếm và điều tra khu vực này. Và chúng tôi chỉ vừa mới tìm ra vài manh mối gần đây.”
“Vậy… Bây giờ, cậu đang cố tìm một vương quốc quái vật nằm ở đâu đó của phương Bắc, chỉ với ít hơn 100 người.”
Max co vai lại. Nàng có thể cảm nhận được sự tức giận bị kìm nén từ khuôn mặt vô cảm của chàng. Riftan, người đang trừng trừng nhìn Kuahel với đôi mắt dữ tợn, từ từ quay đầu và lần lượt liếc nhìn Calto và Max. Max toát mồ hôi lạnh trước biểu cảm như thể đã mất trí của chàng.
Họ muốn bào chữa rằng họ không phải đang có truy tìm tình trạng của lũ quái vật, mà họ chỉ đơn thuần là tìm manh mối và xem xét tàn tích do các pháp sư hắc ám để lại, nhưng họ không biết có ổn không nếu họ mở miệng ngay lúc này. Nàng bí mật trốn sau lưng Alburn, người cao nhất trong số các pháp sư.
Riftan siết chặt hàm khi nhìn thấy vẻ ngoài của nàng. Trong khi nàng lo lắng đến mức có thể sẽ hét lên bất cứ lúc nào, giọng nói của Kuahel vang lên,
“Vậy thì, tôi nên dẫn theo 10 triệu binh lính sao?” Anh ta nói một cách mỉa mai.
“Như cậu đã thấy, chúng đang lên kế hoạch cho cuộc chiến xâm lược thứ hai. Kế hoạch của Giáo hội là tìm ra thành trì của chúng và gây bất ngờ trước khi chúng tấn công. Cho đến lúc đó, chúng ta phải di chuyển bí mật nhất có thể.”
“Ha! Không phải đã quá muộn rồi sao?”
Yulysion la ó ầm ĩ. “Lũ quái vật đã bắt đầu xâm lược rồi. Rõ ràng ngôi làng đã bị tấn công bởi quân đội quái vật, không phải sao? Chúng đã tuyên chiến rồi. Nhờ vào ba năm lãng phí của Thánh Kỵ sĩ, chúng ta có khả năng sẽ bị xâm lăng một lần nữa, chứ đừng đến chuyện tấn công bất ngờ.”
“Cuộc xâm lược vẫn chưa bắt đầu, chúng vẫn đang lên kế hoạch.”
Kuahel đáp lại một cách gay gắt.
“Chúng đang gửi một đội quân nhỏ để cướp bốc các thị trấn và gia tăng số lượng xác sống. Có thể thấy rõ rằng chúng đã phải chịu thiệt hại đáng kể vì bại trận vào ba năm trước. Vì chúng vẫn có những đội quân nhỏ lẻ rải rác trên khắp lục địa, nên thành trì của chúng tương đối dễ để xâm chiếm. Nếu chúng ta tìm ra nó và tấn công trước, chúng ta có thể diệt trừ tận gốc ngay lập tức.”
“Đó là khi chúng ta thành công.”
Riftan giễu cợt đáp lại. “Làm thế nào để tìm ra một nơi mà cậu đã không thể tìm thấy trong ba năm? Chúng ta không có thông tin nào cả.”
“Không phải là không có. Chúng tôi đã tự khảo sát địa hình của Cao nguyên Pamela và vẽ ra một bản đồ.”
Anh ta lấy ra một mảnh giấy da bị nhàu nát từ trong túi và mở nó ra. Max nghiên đầu và nhìn vào nó. Đó là một bản đồ rất cẩu thả để có thể đọc. Riftan quan sát kỹ nó và cau mày.
“Vẫn còn rất nhiều khoảng trống.”
“Có còn hơn không, không phải sao?”. Kuahel thừa nhận một cách từ tốn và tựa lưng vào ghế. Riftan gõ gõ ngón tay xuống bàn, sau đó mở miệng một lần nữa. “Những manh mối mà cậu đã tìm được gần đây là gì?”
“Có bằng chứng cho thấy rất có khả năng các warlock là người đứng sau Liên minh Quái Vật. Và chúng tôi đang trên đường đến Cao nguyên Pamela để điều tra việc đó.”
Hebaron đưa hai tay lên đầu và huýt sáo nhẹ.
“Pháp sư hắc ám… câu chuyện ngày càng ly kì rồi.”
Riftan ném cho anh ta cái nhìn sắc bén, rồi lại nhìn chằm chằm vào Kuahel. Một khoảng lặng nặng nề thật lâu trôi qua, như thể đã đi đến kết luận, Riftan đập lòng bàn tay xuống bàn và tuyên bố.
“Tôi đã nắm được tình hình rồi. Hãy để Đội Hiệp sĩ Remdragon cùng hợp tác điều tra.”
“Để làm gì?”
Tuy nhiên, Kuahel dường như không sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của chàng. Hiệp sĩ tỏ vẻ hồ nghi và nói một cách mỉa mai.
“Tôi không hiểu tại sao cậu lại can thiệp, Vua Ruben III vẫn chưa ban lệnh và nó cũng không liên quan trực tiếp đến vùng đất của cậu. Tôi không biết rằng cậu là một người chính trực như vậy đấy.”
“Dù sao đi nữa thì Remgradon cũng sẽ tham gia vào cuộc chiến nếu kế hoạch của Giáo hội thất bại.”
Riftan thở ra một cách gay gắt.
“Những gì cậu đã nghiên cứu được là cái bản đồ tồi tàn này và thứ gì đó tương tự warlock, và kết quả sau ba năm trời cũng đã rõ ràng. Sẽ tốt hơn để cho tôi giải quyết nó trước khi lớn chuyện.”
“Nói đúng hơn là cậu đang đuổi theo vợ cậu.”
Max đỏ mặt trước lời chế giễu của Kuahel. Nàng đã nghĩ anh ta là một người tử tế, nhưng sao anh ta lại dám làm bẽ mặt Riftan ở một nơi công cộng như vậy! Max tức giận và vai nàng run lên. Mặt khác, Riftan không hề chớp mắt.
“Hãy gạt những ồn ào sang một bên và cho tôi một kết luận. Cậu có chấp nhận lời đề nghị của tôi không?”
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Khi Kuahel hỏi đầy khiêu khích, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Riftan, khiến chàng trông thật nham hiểm.
“Vậy thì tôi sẽ ngừng hành quân. Ngay lập tức, tôi sẽ thông báo với Hội đồng Bảy Vương quốc về những gì tôi biết và thành lập một quân đội đồng minh quy mô lớn để xuất kích vào Cao nguyên Pamela. Cứ dẫn quân lục soát phương Bắc như thế này thì cậu tìm được gì chứ.”
Từ chối lời đề nghị của chàng nghĩa là kế hoạch của Thánh Kỵ sĩ sẽ hoàn toàn đổ vỡ. Khuôn mặt của Kuahel lập tức nhăn nhó một cách man rợ. Như thể đã nắm được chuôi kiếm, Riftan lặp lại với một thái độ thư giãn.
“Bây giờ, cậu định thế nào?”
“… Được rồi.”
Kuahel đáp trả với giọng trầm hơn hẳn bình thường.
“Tôi cho phép Đội Hiệp sĩ Remdragon đồng hành đến Cao nguyên Pamela.”
Giọng điệu anh ta có vẻ hào phóng, nhưng Riftan không quan tâm. Chàng đứng dậy như thể cuộc nói chuyện đã kết thúc, và sau vài khoảnh khắc liếc nhìn Max một cách lạnh lùng, chàng chỉ thị cho Elliot.
“Thông báo với các hiệp sĩ đang đợi bên ngoài rằng hãy sẵn sàng cho cuộc chiến. Chúng ta sẽ đi ngay khi có thể.”