Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 245




Cô lắc đầu một cách tuyệt vọng và khẽ hé mở bờ môi để nói với anh.

“Riftan là người… k-khác với người đó mà. Chàng sẽ không bao giờ phải đau khổ hết. Ta… ta sẽ quay trở về ngay thôi mà. Khi ta trở về… ta sẽ không bao giờ… rời đi lần nào nữa. Không bao giờ… Không bao giờ…”

“Ta đã đạt đến giới hạn của bản thân rồi.” Toàn thân của Max cứng đờ, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tê dại của anh. Đôi mắt đen như than của anh khẽ đung đưa đầy đau đớn. “Kể từ khi ta bắt đầu muốn nàng… Ta luôn cảm thấy rằng lúc nào ta cũng như đang đứng trên một đống than đang hừng hực lửa vậy. Nàng có biết đó là gì không? Không thể nào ngừng di chuyển đôi chân của mình được, dù cho chỉ là một khoảnh khắc thôi cũng không được. Ta không thể ngồi hay đứng, Cứ mãi chạy… Ta cứ phải tiếp tục chạy. Ta không thể nào dừng cái ngọn lửa vĩnh hằng ấy lại được hết… Ta không thể có được một phút nghỉ ngơi và ta cứ phải tiếp tục chạy.”

Giọng anh thì thào yếu ớt, như thể chính điều đó đã làm lộ rõ sự mệt mỏi đã đè nặng trên đôi vai của anh. Sau đó, Max mới nhận thấy rằng dường như khuôn mặt của anh đã trở nên phờ phạc trong suốt vài ngày qua. Anh dùng một bàn tay rồi vuốt xuống đôi má thô ráp của chính mình.

“Ta… muốn được thoát khỏi tình cảnh ấy.”

“Riftan… ta…”

Môi cô khẽ giật giật, không biết phải nói gì ngay lúc này cả. Một tia sáng đỏ hắt qua cửa sổ, rồi phủ lên gương mặt anh một cái bóng u ám. Và anh lại mở miệng, cất tiếng nói.

“Nếu nàng đi, ta sẽ không đợi nàng một lần nào nữa.”

“…”

“Ta sẽ thôi nghĩ về nàng. Lần này… ta sẽ dừng lại. Ta sẽ từ bỏ việc khiến bản thân ta trở nên đau khổ hơn nữa.” Max há hốc mồm vì kinh ngạc. Anh siết chặt cẳng tay cô và nặng nề thốt ra từng chữ. “Nàng có còn muốn đi nữa không?”

Cảm giác của cô giống như thể tất cả không khí đã biến mất khỏi phổi của cô hết rồi vậy. Đôi mắt đen của anh như cảnh báo với cô rằng đây sẽ là lần cuối cùng anh giữ lấy cô như thế này. Cô do dự và cố gắng lùi lại, nhưng anh lại không chịu buông tay cô ra. Đôi môi của Max co giật như một con cá đang cố gắng nhô lên trên mặt nước vậy. Tim cô đập thình thịch, và cổ họng cô thì ngứa ran như thể là cô vừa nuốt phải một mảnh thủy tinh. Max nghiến chặt răng và lặp lại những từ tương tự, cứ như một con vẹt.

“T-Ta sẽ quay trở về. Cho dù phải đánh đổi bất cứ điều gì… Ta sẽ quay trở về với chàng mà. V-Vậy nên…”

Tất cả ánh sáng dường như đều đã biến mất khỏi đôi mắt của Riftan hết rồi. Khi cô nhìn thấy đôi mắt ảm đạm đó, chính bản thân cô cũng không thể nói được lời gì nữa hết. Anh từ từ thả cánh tay cô ra.

“Được rồi.”

Mặc dù cô đã từng cố gắng chạy trốn trước đó, nhưng Max vẫn cảm thấy rất đơn độc trong màn tuyết lạnh đến cắt da cắt thịt khi bàn tay của anh không còn nữa. Giọng của anh trống rỗng như một tiếng vọng trong không gian tĩnh mịch.

“Vậy… đi đi. Đến cái nơi mà nàng muốn đến đi…”

Cứ như thể đó là sự kết thúc của cuộc trò chuyện này, anh đứng dậy. Cô không thể cử động được, cảm giác này giống như cơ thể bị tê liệt rồi vậy. Riftan bước tới bàn và lấy một cái ly mới. Max, người đang kiệt sức và đau khổ nhìn anh, nhanh chóng đứng dậy và vội vàng đưa tay về phía anh. Sau đó, Riftan lùi lại và la lên dữ dội.

“Đừng có chạm vào ta!”

Max hít một hơi sâu và lùi lại. Cú sốc dường như đã làm cho cô mù quáng. Riftan trừng mắt dữ dội và gầm lên như một con thú bị thương.

“Nếu như bây giờ nàng chạm vào người ta, ta sẽ không bao giờ để cho nàng rời đi đâu. Kể cả nếu như ta có phải khoá và nhốt nàng lại, ta cũng sẽ giữ nàng ở bên mình. Nàng sẽ không thích chuyện đó đâu…” Max lùi lại theo bản năng khi anh tiến đến gần cô. Riftan thì thầm trong hơi thở. “Đi ra khỏi đây nhanh lên đi.”

“…”

“Đừng có nghĩ đến chuyện nàng đang rời đi vì lợi ích của ta. Ta chưa bao giờ muốn điều này xảy ra cả. Nàng đang… Nàng đang rời bỏ ta vì bản thân nàng muốn như thế mà thôi.”

Max, người đang đứng như thể cô đã bị đóng đinh vào cửa cứng ngắc, cảm thấy nao núng, và quay người lại. Chân cô run rẩy. Mỗi bước cô đi đều khó khăn như thể da thịt cô đang bị xé nát ra thành từng mảnh. Cô nhìn xuống cái bóng thon dài dưới chân mình, cô muốn nhìn lại, nhưng không thể vì cô quá sợ hãi. Max, người do dự khi cô đang đứng cứng đờ trước cánh cửa, nhanh chóng đi về phía hành lang tối om.

Sau khi đi xuống một đoạn đường kha khá ở trên hành lang, cô đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có một âm thanh vỡ vụn. Tiếng động lớn đập vào màng nhĩ khiến cô rùng mình. Đột nhiên, đầu cô lạnh đi và cô tự hỏi liệu anh đã làm cái chuyện quái gì thế này.

“Mình bị điên rồi sao? Làm sao mà mình có thể nghĩ đến chuyện rời bỏ anh ấy như vậy chứ? Kể cả khi mình có mất cả thế giới này, mình không thể đánh mất anh ấy được.”

Max khẩn trương quay người lại. Tuy nhiên, cô thậm chí còn không di chuyển, cứ như thể đôi chân của cô đang bị gắn chặt vào mặt đất rồi vậy. Ruột gan cô như muốn tan chảy ra hết trước mong muốn được quay về bên anh ngay lập tức, và rồi cầu xin anh hãy cứ làm theo ý của anh đi, nhưng cô lại không thể cất bước. Cô biết mình phải làm gì. Không biết thứ gì đang giữ chặt lấy mình nữa, cô sững người và run rẩy dữ dội. Nước mắt chảy dài trên má. Dù rất đau, nhưng cô thực sự phải đi rồi.

“Cái thứ gì đang giữ chặt đôi chân của mình lại vậy chứ? Mình đã muốn bỏ hết tất cả mọi thứ đi rồi mà.”

Nhưng khi đôi vai của cô run lên và cô lại nuốt ngược những giọt nước mắt mặn đắng vào trong lòng, cô quay lại thêm lần nữa. Mỗi lần rời xa anh, cô cảm thấy như có thứ gì đó xung quanh mình như đang vụn vỡ. Cô cảm thấy mình như một con chim non thoát ra khỏi trứng. Trời lạnh, cô tuyệt vọng, sợ hãi và buồn bã. Cô cắn môi. Một tia nắng từ ánh mặt trời lặn, đau đớn xuyên qua tầm nhìn mơ hồ bị nước mắt làm mờ đi của cô. Khi cô quay đầu lại và nhìn vào ô cửa kính nơi có ánh sáng chiếu vào, Max lại bước thêm một bước.

Vượt qua cái cảm giác đau đớn như muốn xé thân thể yếu ớt của cô ra làm đôi, cô phải tiến về phía trước… và lại tiến về phía trước…