Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 239




Nhìn thấy cảnh đó, Max cảm thấy bụng nàng quặn lại.  Riftan luôn tỏ ra bình tĩnh đến đáng sợ khi cơn tức giận lên đến đỉnh đầu. Trong khi Max cảm thấy lo lắng về việc liệu Riftan có mất bình tĩnh và tấn công Công tước xứ Croix hay không, Công chúa Agnes, người đã im lặng, mở miệng như thể người không thể chịu đựng được nữa.

“Những gì ngài đang đòi hỏi là quá mức!  Không thể phủ nhận Sir Calypse là một hiệp sĩ đáng kính.  Anh ta là chiến binh đã mạo hiểm mạng sống của mình khi tham gia vào việc tiêu diệt con rồng thay mặt cho công tước!  Nếu ngài đưa anh ta ra xét xử, tất cả người dân ở Whedon sẽ đổ lỗi cho công tước. "

Khuôn mặt của công tước đỏ bừng vì câu trả lời lạnh lùng, thờ ơ của công chúa.  Ông nhìn công chúa với đôi mắt đẫm máu và bác bỏ.

“Thủ phạm đã xâm nhập vào lâu đài của thần và tấn công thần, trong khi thần không có một thứ gì tự vệ. Khi sự thật đó được nói ra với tất cả mọi người, thần nghi ngờ rằng nó sẽ là một việc gây tranh cãi… ”Ánh mắt dữ dội của công tước quay lại Riftan và ông ta nói ra những lời của mình với rất nhiều sự phẫn nộ.  “Không quan trọng nếu thần bị chỉ trích. Qua phiên tòa, thần tin chắc rằng hung thủ sẽ phải đền tội cho những tội lỗi của hắn đã gây ra.  Quyết định của thần sẽ không thay đổi cho dù điều gì xảy ra. ”

“Nghe những lời hóng hách này thật vô nghĩa.”

Riftan, nhìn khuôn mặt thảm hại của công tước, dang hai tay ra và từ từ dựa vào bàn.  Chàng xuất hiện hệt như một con thú hoang rình mò ngay trước khi lao vào tấn công con mồi. Cảm thấy bị đe dọa, Công tước Croix tỏ ra nao núng và lùi lại.  Riftan, người đang lườm ông ta một cách khinh bỉ, thì thầm với giọng trầm thấp đầy nham hiểm.

“Ta nghĩ rằng thật xuất sắc khi ngài đưa ra một lí do chính đáng hơn thế này. Nhưng sự thật thì sao? Ngài sợ ta đến chết đi được. "

“Ngươi và sự ngạo mạn của ngươi… ngươi đang phun ra cái thứ vớ vẩn gì vậy!”

"Ngài đã kinh hãi trước lời tuyên chiến của ta." Riftan nhếch khóe miệng lạnh lùng nói.  “Có vẻ như ngài đang nghĩ rằng ngài sẽ được an toàn khi tước đi chức vị lãnh chúa của ta… Và ta muốn nói với ngài rằng ngài không thể sai lầm hơn khi nghĩ như thế.  Khi ta không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ lời một thứ nào nữa, chỉ khi đó, ngài mới tự mình hiểu được ta là loại điên rồ chết tiệt như thế nào. ”

Một sự im lặng đến rợn người ngay lập tức bao trùm trong hội trường.  Riftan nói chậm rãi, giống như một con hổ đang đẩy con mồi của nó vào một góc, bỏ qua những phản ứng cảnh giác xung quanh chàng.

“Ta có biệt tài là lẩn trốn, và ta có thể trốn ở bất cứ đâu mà không gây ra tiếng động nào. Khi còn là một lính đánh thuê, ta đã làm đủ mọi việc bẩn thỉu không thể tưởng tượng nổi mà không hề chớp mắt. Ngài có biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là mỗi tối trước khi ngủ, ngài sẽ nghĩ xem mình có mở được mắt vào ngày hôm sau hay không. Khi thức dậy vào buổi sáng, điều đầu tiên ngài sẽ làm là kiểm tra xem đầu có còn dính vào cổ không. Bất cứ khi nào ngài rời khỏi lâu đài, ngài sẽ phải đảo mắt từ phải sang trái, trước và sau, xem liệu ta có đang trốn ở đâu đó xung quanh hay không.  Hãy cứ tiếp tục và tước bỏ danh hiệu đó của ta, nghĩa là, nếu ngài sẵn sàng sống cả đời trong căng thẳng và sợ hãi như vậy, Công tước à… ”Như để kiểm tra tác dụng của lời nói của mình, chàng nhìn qua bàn, về phía mặt công tước,  và từ từ kết thúc bài phát biểu của mình.  "Nếu ngài có thể sống qua một cuộc sống như thế, thì bằng mọi cách, hãy thử và xem."

“H-sao… sao ngươi dám…!Nói những lời đe doạ hèn hạ đó với ta…! ”

Công tước nhảy khỏi chỗ ngồi, mặt tái mét và sợ hãi.  Cơ thể thon dài của ông ta run lên như thể bị sét đánh.  Ông ta chỉ vào Riftan và nói to với nhà vua.

“Hoàng thượng, ngài cũng nghe thấy hắn nói sao?  Những điều thô tục mà tên vô lại ngu dốt này đang lảm nhảm!  Làm sao có thể nói rằng một thằng nhóc vô liêm sỉ, vô căn cứ như hắn ta lại là một hiệp sĩ danh dự và là một anh hùng như thế?!  Hắn ta là một tên thần kinh nguy hiểm, hắn ta chính là như vậy!  Thậm chí không cần phải đến phiên tòa để chứng minh điều đó.  Hắn phải bị tước ngay tước vị và hạ mình vì tội phỉ báng đại quý tộc! ”

"Hãy yên lặng!"  Giọng nói trầm ấm của Vua Ruben vang vọng khắp đại sảnh, nơi không có gì là hỗn loạn. Ông xoa bóp thái dương giống như đau đầu và hít một hơi thật sâu.  "Ngài đang nói với ta rằng ta đã đi một cuộc hành trình dài chỉ để xem mớ hỗn độn này?"

“Bệ hạ, liệu lúc này ngài có thực sự bảo vệ những gì tên ấy đang nói hay không?  Nếu ngài không trừng phạt hắn ta sớm…! ”

"Đủ rồi!  Nếu ngươi còn dám giám chen ngang khi ta đang nói, ta sẽ trừng phạt ngươi vì đã xúc phạm đến đại gia đình Hoàng gia. ”

Công tước xứ Croix miễn cưỡng ngồi xuống sau khi nhìn Riftan với vẻ thất thần bất lực.

Lúc này, Vua Ruben mới nhìn riftan một cách nghiêm khắc.  “Calypse, những lời anh vừa nói không thể biện minh được, kể cả với tôi.  Dù nhà ngươi có tức giận đến đâu, thì việc đưa ra những lời đe dọa xấu hổ như vậy cũng không nên được thực hiện bởi một hiệp sĩ.  Những lời nói quá đáng như vậy cũng sẽ không giúp ít được gì cho ngươi đâu ”.

“Chẳng phải công tước đã tuyên bố rằng ngài ấy không có ý định giảm nhẹ cáo buộc trong bất kỳ trường hợp nào hay sao?  Trong trường hợp đó, không có lý do nào để thần phải xem xét lại lời nói của mình ”.  Riftan dựa lưng vào ghế và nói một cách mỉa mai.  “Một khi thần bị tước danh hiệu, thần sẽ không còn là hiệp sĩ nữa.  Điều đó có nghĩa là thần cũng sẽ không còn phải đề cao tinh thần hiệp sĩ nữa.  Lính đánh thuê có quy tắc của lính đánh thuê:sẽ đánh trả lại khi có ai đó đánh mình*. ”

T / N: * Theo thuật ngữ lính đánh thuê, ngay sau khi được trả tiền, thì người lính sẽ làm việc. Nhưng trong tình huống, nếu ai đó đánh họ,thì họ sẽ đánh trả họ ngay lập tức.

Bầu không khí mà Vua Ruben chưa kịp bình tĩnh lại đã nhanh chóng trở nên hỗn loạn một lần nữa. Công tước hỏi làm sao Riftan lại dám đe dọa ông ta, và Uslin đã đối mặt với ông ta và lên tiếng khẳng định rằng ông ta là người đã xúc phạm Riftan trước.  Ngay cả Elliot khiêm tốn cũng bùng lên với công tước.  Kể cả các hiệp sĩ của công tước, tình hình đã trở thành một thảm họa hoàn toàn, giống như Vua Ruben đã nói.  Một cuộc thảo luận bạo lực và gay gắt như vậy không được phép ngắt quãng, vì vậy Max cảm thấy bản thân co rút lại ngay lập tức.  Bực tức, Vua Ruben nhảy khỏi chỗ ngồi.

“Những kẻ xấc xược này!  Ta có nên sai người dội dội nước lạnh vào đầu các ngươi để các ngươi tỉnh táo lại hay không!  Các ngươi không thấy rằng nhà vua đang ngồi giữa các ngươi hay sao!  "Đức vua tức giận đập mạnh vào bàn.

Max nhìn đức vua với vẻ cảnh giác, lo lắng rằng nhà vua sẽ mệt mỏi với sự thô lỗ của mọi người ở đây, sẽ từ bỏ trung gian hòa giải giữa các bên.  Tuy nhiên, nhà vua đã thể giữ được sự kiên nhẫn đến ngạc nhiên. Ông ấy bước đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời mùa đông nhàn nhạt;  sau đó quay lại và nhìn họ nhàn nhạt nói.

“Sẽ không thể nói được khi tất cả các ngươi ở cùng một nơi.  Ta sẽ nói chuyện riêng với từng người.  Calypse trước, ta sẽ bắt đầu với ngươi. "  Nhà vua tuyên bố bằng một giọng trang nghiêm và nhìn Công tước xứ Croix với ánh mắt sắc lạnh.  “Công tước sẽ đợi ở phòng tiếp theo.  Ta sẽ đánh giá cao điều đó nếu ngươi có thể xoa dịu cảm xúc đang bùng phát dữ dội trong thời gian ta nói chuyện với Riftan. "

Theo lệnh của nhà vua, tất cả đều đứng dậy, chỉ còn lại Riftan.  Đầu tiên, công tước dẫn bốn hiệp sĩ và một linh mục ra ngoài cửa, tiếp theo là Max và Uslin đi về phía lối vào. Max không thể rời mắt khỏi phía sau Riftan, cho đến ngay trước khi cánh cửa đóng lại.  Tình hình tồi tệ hơn nhiều so với dự kiến. Quyết tâm của cha nàng để đưa Riftan ra xét xử khó hơn nàng tưởng tượng và chồng nàng dường như cũng không sẵn sàng nhượng bộ chút nào.  Hơn nữa, nhà vua dường như không có ý định chủ động bênh vực Riftan.

Max lo lắng cắn môi.  Nếu Vua Ruben không can thiệp, một phiên tòa sẽ được tổ chức tại lâu đài Drakium trong vài tháng nữa.  Max lo lắng nghĩ liệu Riftan có cơ hội thắng trong phiên tòa hay không.  Nàng đau khổ đi lang thang dọc hành lang, sau đó bốc đồng  đuổi theo công tước.  Các hiệp sĩ hoang mang vội vàng ngăn cô lại.

“M’lady, làm ơn dừng lại.  Tốt hơn hết là đừng nói chuyện với một người như vậy ”.

“Ch-chỉ một chút thôi.  Chỉ một lúc thôi… ta có chuyện cần thảo luận với ông ấy. ”

Họ chặn đường Max, nhưng nàng đã vượt qua các hiệp sĩ và chạy về phía cha mình.  Sải chân của nàng dừng lại trước mặt công tước, người đang được bao quanh bởi các hiệp sĩ.  Ánh mắt băng giá của ông xuyên thấu qua Max: dường như ngay cả một sợi lông tơ đang bò trên mặt đất cũng sẽ nhận được một cái nhìn ấm áp hơn nàng.

Cha nàng gầm lên dữ dội với nàng, thờ ơ và nghiêm khắc.  “Thật xấu hổ… mày còn dám trước mặt tao hay sao?”

Max hít một hơi thật sâu để xua đi nỗi sợ hãi.  Cha nàng giờ không còn có thể làm tổn thương nàng nữa, nàng là một Calypse, không phải Croix.  Max lặp lại điều đó trong đầu và bình tĩnh mở miệng.  “Xin cha… hãy giảm nhẹ yêu cầu đặt ra.”

Công tước thích thú đến mức bật cười như không còn sức để tức giận.  Max nói nhanh.  “Cố gắng-cố gắng kích động những cáo buộc như vậy… sẽ không mang lại lợi ích đáng kể nào cho cha đâu.  Ngược lại… cha sẽ mất rất nhiều thứ.  Mối quan hệ thân thiết với gia đình hoàng gia, và sự chế giễu của các quý tộc… và nó không chỉ có vậy.  Nếu cha  thành công trong việc đưa chồng con ra tòa… con-con sẽ bảo vệ chàng ấy.  E-tất cả những gì cha đã làm với con… Con sẽ vạch trần tất cả những cách đối xử tàn bạo mà cha đã làm với con… Con sẽ buộc tội cha! ”

Max nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của cha mình bùng cháy vì sự tức giận vượt quá giới hạn.  Max giữ chặt đôi chân đang run rẩy của nàng. Nàng không thể tin rằng mình đang đứng đối mặt với cha mình.  Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng Max vì sợ cây gậy của cha sẽ bay về phía mình bất cứ lúc nào, nhưng nàng đã cố gắng trấn an bản thân và nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm máu của ông. Sau đó, một sự im lặng đến nghẹt thở tiếp theo, cha nàng mở lời.

"Mày cứ thử xem!."

Vai của Max co lại trước phản ứng bình tĩnh đến không ngờ của cha nàng.  Như thể công tước đang chế giễu Max, miệng ông ta nhếch lên.

“Bất kể mày nói gì, ai sẽ nghe mày? Đối xử tàn bạo?  Ha!  Mày sẽ chứng minh điều đó bằng cách nào?  Mày sẽ chỉ bị xem như một con chó cái bẩn thỉu, kẻ âm mưu với chồng mình để phản lại cha ruột của mình. "

Max nhìn những hiệp sĩ vây quanh cha nàng với đôi mắt run rẩy.  Khi nàng nhìn vào khuôn mặt tàn nhẫn của họ, một cảm giác tuyệt vọng ngấm vào xương Max.  Rốt cuộc, rất khó để khiến những người làm việc cho cha Max đứng về phía nàng.  Nàng thậm chí còn tự hỏi liệu bảo mẫu của mình có đứng ra giúp mình ​​hay không.  Công tước tặc lưỡi giễu cợt.

“Trong cuộc họp t, giả sử mọi người sẽ tin mày. Vậy mày có thực sự nghĩ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả của phiên tòa hay không?  Tất cả những gì tao đã làm là cố gắng hết sức để nuôi dạy con gái của mình một cách đàng hoàng. Chỉ có Chúa mới biết tao đã khó khăn như thế nào để sửa chữa những khuyết điểm khủng khiếp của nó ”.

Max choáng váng vì những lời lẽ ngông cuồng của ông ta.  Nàng không thể tin được những gì mình đã nghe.  "Những gì cha đang nói là cha đã làm tất cả những điều đó... vì lợi ích của riêng con?"

Công tước ngẩng đầu tự tin, như thể ông ta không có một chút xấu hổ nào.  “Nếu tao thực sự có ý định ngược đãi mày, vậy tại sao lần nào tao cũng sử dụng ma thuật chữa những vết thương cho mày?  Tao đã cẩn thận để không để lại một vết xước nào ở trên cơ thể của mày.  Chỉ có một lý do để làm điều đó: đó là vì mục đích của việc tao chuyển sang dùng nhục hình là để giáo huấn mày tốt hơn ”.

Max muốn mở miệng phản bác, nhưng nàng bị sốc đến mức không biết nói gì, chỉ có thể bật ra một tiếng cười đau khổ.  Làm sao ông ta có thể ngụy biện rằng tất cả chỉ vì hạnh phúc của chính nàng, sau khi bóp méo cuộc đời nàng với quá nhiều đau khổ?  Công tước, người nhìn Max với vẻ khinh thường trong khi mím môi lại, nói như thể lái một cái nêm.

“Tao đã cố gắng để giúp mày trưởng thành hơn.  Sẽ không bao giờ bị bảo là mang tội nếu cha mẹ đánh đòn con cái để giúp chúng biết sửa sai ”.

“Và cha định làm điều đó ngay cả khi con đã kết hôn với Ri-Riftan?  Ngay cả fa-cha cũng không có quyền… nhúng tay vào con trừ khi chồng con cho phép! ”

Khi Max hét lên như thể không thể chịu đựng nổi cơn thịnh nộ đang dâng lên, một nếp nhăn sâu xuất hiện trên trán của công tước.  Ông ta lắc đầu như thể điều Max nói thật vô lý.

"Mày đang nói cái quái gì vậy?  Dù kết quả của nó là gì, tao cũng sẽ chỉ phải trả một vài xu để đền bù, nhưng chồng mày cũng sẽ không nhận được kết cục tốt hơn đâu ”.

Không thể chịu đựng được nữa, Elliot bước tới, đặt tay lên cán kiếm của mình.  Bất chấp sự tức giận của mình, Max cố gắng vội vàng ngăn cản.  Nếu bất kỳ thanh kiếm nào được rút ra và xảy ra bạo lực vào ngày hôm nay, nó sẽ dẫn đến một tình huống không thể cứu vãn.  Max nhìn chằm chằm vào cha mình, cố gắng tìm kiếm lại sự bình tĩnh cuối cùng trong nàng.

“E-ngay cả khi cha không nhận được hình phạt mà cha đáng phải chịu… thì điều đó cũng không thành vấn đề.  Con sẽ thú nhận tất cả những điều sai trái mà cha đã làm với con.  Nhiều người sẽ trách cha vì sự đạo đức giả mình.  A-tất cả danh dự của gia đình mà cha coi như mạng sống… sẽ rơi xuống đất.  Cha có thể chịu đựng được như vậy không?  Trả thù… có đáng không? ”

Đột nhiên, một âm thanh như đang mài sắt một thứ gì đó vang lên.  Như thể công tước đang muốn đánh Max vào ngay lúc này, ông ta cầm cây gậy của mình chắc chắn giữa hai tay.  Ngay lập tức, các hiệp sĩ lách vào giữa họ như thể để bảo vệ Max.  Công tước, nhìn Max như thể nàng rất ghê tởm, hét lên như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Vậy thì mày hãy tiếp tục!  Hãy thử và xem mày làm được gì hơn thế!  Vạch mặt cha mày  và tự mình trở thành trò cười!  Tao tin chắc đó sẽ là một thứ đáng để xem lắm đây! ”  Ông ta quay lưng bước vào phòng chờ.

Max nhắm nghiền đôi mắt đau nhức.  Nàng không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của các hiệp sĩ.  Nàng rất xấu hổ và bất lực trước người cha ghê tởm của mình. Thật đáng khinh khi kéo Riftan vào tình cảnh như vậy.  Max cúi đầu bước xuống sảnh như chạy trốn.

***

Các cuộc thảo luận tiếp tục đến khuya.  Sau khi cuộc trò chuyện với Riftan kết thúc, có một cuộc đối thoại giữa Công tước xứ Croix và Vua Ruben, và sau đó, cuộc đối thoại giữa ba người lại bắt đầu.