Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 215




Sắc mặt Max nhanh chóng thay đổi, Yulysion thấy vậy, liền nói với giọng kiên định.

“Nếu có chuyện gì xảy ra với phu nhân, hãy tưởng tượng ngài Calypse sẽ buồn như thế nào. Xin hãy tha thứ cho tôi."

“Nhưng nhưng..."

Khuôn mặt của Max bị biến dạng vì đau đớn và xung đột. Nàng giữ chặt đồng Shekel trong túi. Hình ảnh những con ma cà rồng và phần thịt đen thối rữa của chúng hiện ra trước mắt nàng. Nàng không muốn kết thúc như thế này. Max hoàn toàn suy sụp với ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại được Riftan, tuy nhiên, nàng không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy. Idcilla có một người anh trai yêu thương cô và các nữ tu sĩ khác cũng vậy. Họ đều có gia đình và bạn bè đang chờ đợi họ. Ngay cả những người lính, nàng cũng không muốn họ chết. Nàng ấy nhìn Ulysian với ánh mắt hài lòng.

"Vậy thì ít nhất một vài trong số họ... chúng ta phải dẫn họ theo. Dù chỉ là một số..."

"Chúng ta không thể quay trở lại. Điều này sẽ chỉ làm trầm trọng thêm tình trạng hỗn loạn."

Garrow lắc đầu chắc chắn. Khuôn mặt của họ cũng mâu thuẫn và méo mó như khuôn mặt của nàng. "Bọn tôi cũng không muốn ra đi như thế này, nhưng xin hãy hiểu cho quyết định này. Đối với chúng tôi, mệnh lệnh của ngài Calypse là trên hết."

"Trong l-lâu đài, có một cô gái từ Livadon đi cùng ta. Cô ấy mới mười tám tuổi... vì lo lắng cho anh trai nên cô ấy đã xin đi theo. Khi chiến tranh kết thúc, cô ấy muốn gặp lại anh của mình..."

Vẻ mặt của Yulysion dường như sụp đổ trong giây lát, nhưng cậu ta lắc đầu kiên quyết. "Thật quá mạo hiểm để quay trở lại vào lúc này. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Nhưng sự an toàn của người là điều quan trọng nhất bây giờ."

“Ta, ta thậm chí còn không quan trọng như vậy! Ta không hề đángkính như cậu tưởng...!"

Trong cơn bùng phát đột ngột, Max đang khóc nức nở, nàng không nói được lời nào. Garrow bối rối trước sự bộc phát của nàng ấy, nhưng chỉ thở dài và kéo dây cương.

"Chúng ta không có thời gian để tranh cãi như thế này. Có thể có quái vật đang lang thang gần đó. Chúng ta cần rời khỏi hẻm núi trước khi chúng tìm thấy chúng ta."

Anh dùng dây cương dắt con ngựa của nàng về phía trước, và con ngựa ngoan ngoãn đi theo. Khi họ kéo nàng đi, nàng buộc mình phải nuốt nỗi buồn và lo lắng. Ruth, anh ta luôn phàn nàn về nàng, nhưng vẫn quan tâm đến nàng. Idcilla, người luôn giả vờ mạnh mẽ nhưng lại mềm yếu. Về phần Hebaron và những nữ tu sĩ khác, trong vô thức, nàng có ấn tượng tốt về họ... Tất cả những gương mặt hiện lên trong tâm trí nàng.

Ngay cả khi tôi trở lại lâu đài, sẽ không có gì thay đổi cả. Tôi sẽ lạ trở thành một con ma cà rồng khác mà lực lượng đồng minh phải đánh bại sau này.

Max lần lượt viện lý do, nhưng không gì có thể che giấu được cảm giác tội lỗi khi bỏ trốn một mình. Nàng nhắm chặt mắt, và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nàng. Nàng cảm thấy bất lực, mặc cảm tội lỗi đè nặng trong lòng.

Hãy nghĩ về Riftan. Mình đã hứa với chàng ấy. Mình sẽ giữ bản thân an toàn. Mình đã nói với chàng ấy rằng mình sẽ không hành động liều lĩnh...

Tuy nhiên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lặng lẽ trốn khỏi khu rừng tối tăm.Nàng vẫn luôn tiếp tục nhìn lại. Nàng nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng la hét từ xa, hoặc có lẽ, tất cả những điều này chỉ là ảo giác do lương tâm nàng đang cắn rứt.

“… Tôi nghĩ chúng ta phải thay đổi hướng đi của mình.”Yulysion, người đang im lặng dẫn dắt họ, đột ngột lên tiếng. Cậu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Max, vẻ mặt trở nên trang nghiêm, nhưng ngay sau đó lại thẳng mặt và trở lại giọng điệu nghiêm nghị. "Tôi có thể cảm nhận được một nhóm lớn lũ quái vật ở gần đây. Chúng ta cần tìm một con đường khác."

“Bao nhiêu?” Garrow nghiêm nghị hỏi.

“Ba mươi... không, khoảng bốn mươi."

"Lũ troll à?"

Yulysion lắc đầu và nhìn khu rừng bị bao phủ bởi bóng tối với khả năng thấu thị. "Chúng có thể là kobolds hoặc yêu tinh La Mã, nhưng gặp chúng thì chẳng có ích lợi gì."

Garrow thúc ngựa của mình, sau đó trả dây cương cho Max, và nói với nàng ấy một cách nghiêm khắc. "Ta thực sự không thể quay lại bây giờ. Xin hãy bình tĩnh và vui lòng đi theo chúng tôi."

Max không kìm được mà bật khóc gật đầu. Yulysion lại chủ động, dắt ngựa phi nước đại. Khi họ chạy dọc con đường, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh. Giờ không phải là lúc bật khóc như một đứa trẻ, nàng không thể mạo hiểm tính mạng của Yulysion và Garrow.

"Hướng này. Chúng ta sẽ băng qua hẻm núi trên con đường mòn này."

Yulysion chỉ vào con đường núi dốc. Cái gọi là đường mòn nhỏ hẹp, gồ ghề và khó điều hướng. Nó thậm chí không thể được gọi là đường mòn. Max ước tính rằng họ sẽ mất khoảng 20 phút để thoát khỏi khu rừng để trở về đường lớn.

"Chúng ta có phải... leo lên con dốc này không?"

"Có vẻ như có một lũ quái vật đang ẩn nấp ở hướng bắc, đề phòng những người bên trong bỏ thành phố và trốn thoát. Tôi nghĩ rất khó để quay lại. Chúng ta phải leo lên con đường này và đi thẳng về phía đông."

“Nhưng... nếu có quái vật bên ngoài hẻm núi... có thể..."

Yulysion lắc đầu. "Không có lý do gì để lũ quái vật phân tán quân đội của chúng. Ngay cả khi có quái vật phía trước, chúng có lẽ chỉ là những kẻ được cử đi do thám. Garrow và tôi có thể đối phó với chúng một cách dễ dàng."

"Từ bây giờ, tôi sẽ dẫn đầu. Tôi có nhiều kinh nghiệm hơn với địa hình núi."

Garrow đi lên con đường mòn trước, và Max theo sau anh ta lên con dốc cao chói lọi. Nàng căng thẳng, vã mồ hôi và thở dốc. Con đường mòn dường như không có điểm kết thúc, nhưng cuối cùng họ cũng lên đến đỉnh núi, và nàng nhìn thấy toàn bộ bức tranh Ethylene từ trên cao. Lưng nàng cứng lại, và một tiếng gầm nhẹ phát ra từ không trung.

“…Chết tiệt…"

Garrow trầm giọng nguyền rủa, và Max lập tức hiểu ra lý do: một trong hai bức tường bảo vệ cổng thành đã sụp đổ. Đội quân quái vật tập trung trước lâu đài gầm rú, giống như một bầy trâu giận dữ, lao về phía bức tường mỏng manh, cố gắng húc đổ nó hoàn toàn. Max rên rỉ tuyệt vọng. Số lượng đội quân quái vật nhiều hơn nhiều so với những gì nàng nhìn thấy trên đỉnh tường thành. Có hàng ngàn troll, yêu tinh La Mã và yêu tinh, chứ không phải hàng trăm.

"Lũ quái vật này đến từ đâu vậy chứ?"

“Đây không phải là lúc để nghĩ về điều này. Bọn quái vật có lẽ đã cử một đơn vị tìm kiếm trong khu vực này. Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi chúng ngửi thấy mùi của chúng ta."

Garrow, người đầu tiên sực tỉnh, nhanh chóng quét sạch dấu vết, nhưng Max không thể rời mắt khỏi lâu đài Ethylene đang bị xâm chiếm. Nhìn thấy nàng ấy như vậy, Yulysion, người cũng đang bị sốc như nàng, cố gắng an ủi.

“Ngay cả khi lâu đài sụp đổ, những người bên trong có thể sẽ không chết. Lực lượng đồng minh sẽ quay trở lại và chiếm lại lâu đài trước khi đó."

Mặc dù Max không biết gì về chiến tranh quân sự, nhưng nàng biết đó là một lời nói dối trần trụi. Làm thế nào hàng trăm người có thể ngăn chặn hàng ngàn con quái vật? Lũ quái vật đó sẽ phá hủy lâu đài Ethylene trong tích tắc. Nàng nhìn vô số quái vật đang diễu hành trong hẻm núi, và đột nhiên có điều gì đó thu hút sự chú ý của nàng.

"Cái đó... nếu chúng ta phá vỡ nó... nó có thể sẽ gây ra rất nhiều thiệt hại cho lũ quái vật?"

Nàng chỉ vào khối đá cao chót vót, được xây dựng ở hai bên trái và phải của con đường dẫn đến cổng phía nam của lâu đài. Hai chàng trai chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu, và sau đó khi họ hiểu ý nàng, họ mở to mắt. Garrow quay lại nhìn tảng đá khổng lồ treo trong góc, và nói với giọng run rẩy.

"Chúng ta... có thể phá vỡ nó không?"

"Nếu chúng ta sử dụng ma thuật… có thể sẽ p-phá được."

Max muốn bản thân tự tin nhất có thể, nhưng nàng không thể làm được, giọng nàng nghẹn lại, và khuôn mặt của hai cậu bé cũng lộ rõ ​​vẻ bất ổn.

"Nhưng pháp thuật của phu nhân không đủ..."

"Ta có một kế hoạch. Mặc dù chỉ có một cơ hội nhỏ là nó sẽ thành công... nhưng nó cũng đáng để thử."

Hai chàng trai nhìn nhau, và xung đột tiếp tục. Nhận ra rằng họ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Max tiếp tục van xin trong tuyệt vọng.

“L-làm ơn. Cho ta hai mươi phút... không, ít nhất là mười lăm phút. Nếu ta thất bại, ta sẽ theo hai người mà không phản đối gì hết."

Yulysion, người đang quan sát nàng, cắn môi và nhìn qua lại giữa Max và tảng đá treo trên tường. Cậu ấy đã nói về nó với Garrow, và cuối cùng gật đầu một cách yếu ớt.

"Được rồi, chúng ta sẽ thử. Nhưng nếu chúng ta thất bại, phu nhân phải đi theo chúng tôi và chạy trốn khỏi đây ngay lập tức."

Max gật đầu lia lịa. Hai cậu bé có vẻ hối hận vì quyết định của mình, nhưng cả ba lại bắt đầu leo ​​lên ngọn núi dốc. Khi họ cưỡi ngựa đến vách đá, mặt trời bắt đầu lặn, trên bầu trời xuất hiện một màu tím, và tiếng hò hét trên chiến trường càng lúc càng lớn. Max chạy với tốc độ cao như vậy, cảm giác không khí lạnh buổi chiều tràn vào phổi.

Đùi nàng run lên như bị dao đâm, cánh tay run rẩy nhưng không thể nghỉ ngơi. Nàng đã cố gắng hết sức. Thật lâu sau, trên cây đột nhiên xuất hiện thứ gì đó. Yulysion vội vàng rút kiếm và hét lên.

"Quay lại!"

Max giật dây cương của con ngựa và vội vã quay lại, nhưng những con quái vật cũng đang vây quanh họ từ phía sau. Yulysion hét lên mạnh mẽ, kéo nàng ấy ra phía sau để bảo vệ nàng.

"Chúng ta đang bị bao vây, Garrow! Tìm đường!"

Những con quái vật lao về phía họ ngay lập tức, như thể chúng đã phối hợp với nhau trong kế hoạch tấn công, và Max ôm chặt lấy cổ con ngựa của nàng. Nàng muốn ném một cái khiên, nhưng cô không thể vừa rút công thức ma thuật, cưỡi ngựa và trốn thoát cùng một lúc.

“Phu nhân, chúng tôi sẽ làm mồi nhử, hãy chạy đi! Chúng tôi sẽ ở ngay phía sau người!"

Tiếng hét của Garrow văng vẳng bên tai nàng, và Max kinh hãi nhìn xung quanh... Nàng không biết mình nên chạy trốn theo hướng nào. Khi nàng đang gặp khó khăn, Yulysion và Garrow lần lượt tấn công lũ yêu tinh, mở ra một con đường cho nàng.

“Chạy nhanh lên!"

Max thúc ngựa của nàng ấy, và nó lao về phía trước như một mũi tên. Thân cây rậm rạp lướt qua bên trái phải nàng, tiếng vo ve vang lên bên tai. Nàng ấy thậm chí không thể nhìn xung quanh để xem liệu mình có đang đi đúng hướng hay không.  Nếu nàng ấy chậm lại một chút, nó sẽ đánh dấu sự kết thúc của nàng, vì vậy Max thúc dây cương của mình như một cái roi, buộc con ngựa phải tăng tốc độ. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một thứ gì đó từ đâu bay về phía nàng, và Max bị hất văng xuống đất. Nàng nằm ngửa, với một cú đập nặng nề ngã xuống mặt đất và hơi thở gấp.

Khi nàng còn đang thở hổn hển, nàng kinh hãi nhìn lên. Ngồi trên bụng nàng là một tên yêu tinh, tay hắn cầm một thứ giống như một cái móc. Max hét lớn, đau họng, nắm lấy những gì xung quanh và ném nó vào con quái vật một cách điên cuồng.  May mắn thay, trong lúc cuồng loạn, nàng đã kịp dùng cành cây đâm vào mắt con quái vật, con yêu tinh hét lên đau đớn và ôm lấy mặt nó. Nàng nhanh chóng đẩy yêu tinh ra, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng chưa kịp đứng dậy thì con yêu tinh đã ôm nàng lại.

Max cố đập và đá như thể nàng đang chết đuối, nhưng vô ích.  Con yêu tinh nắm lấy đầu nàng và đá vào bụng nàng. Tầm nhìn của Max mờ đi ngay lập tức, và nàng khó có thể giữ được ý thức đang mờ dần của mình. Nhưng nàng không thể nhắm mắt, không phải bây giờ. Nếu nàng ngất xỉu ở đây, đó sẽ là dấu chấm hết cho đời nàng. Max bị kéo tóc và vô thức đưa tay lấy con dao găm buộc quanh eo. Nàng nâng vũ khí của mình lên và đâm vào nó, nàng không biết rõ mình đang nhắm vào đâu, nhưng nàng có thể cảm nhận được cảm giác lưỡi dao chết chóc đang xé toạc da thịt nó.

Con yêu tinh mở to mắt nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu, nhìn xuống bụng, hét lên, run rẩy và giật tóc nàng một cách điên cuồng. Max miễn cưỡng nâng con dao lên một lần nữa, và đâm lưỡi kiếm sâu vào da thịt nó. Máu phun ra như nước suối, nhuộm đỏ cả khuôn mặt và cánh tay của nàng, nhưng nành không dám dừng lại. Hoảng sợ, nàng dùng dao đâm hết lần này đến lần khác, đâm lưỡi dao không thương tiếc vào vùng bụng đầy lông của con quái vật, cho đến cuối cùng, mái tóc của nàng xõa ra và con quái vật ngã xuống đất một cách vô hồn.

Nàng thở không đều, cơ thể run rẩy không tự chủ được, chật vật đứng lên. Thân của con quái vật trông giống như thịt băm.  Max không thể kiểm soát được bản thân nữa và nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Nàng gục xuống dưới gốc cây và trút hết ra ngoài những thứ trong bụng. Mùi chua của chất nôn khiến cổ họng nàng bỏng rát, từng khúc xương trên cơ thể như bị nghiền nát. Mỗi hơi thở của nàng đều vô cùng đau đớn, như thể xương sườn bị gãy. Nàng đưa tay ôm lấy hông, quay đầu nhìn lại con đường mà mình đã đi, thẫn thờ.

Mình đang ở đâu vậy chứ?

Con ngựa nàng đang cưỡi đã biến mất không dấu vết. Max đứng dậy với đôi chân run rẩy và dựa vào thân cây. Tình hình có khi còn trở nên tồi tệ hơn? Đứng trong khu rừng tối tăm, người nàng bê bết máu, thậm chí không cảm thấy sợ hãi.  Max lơ đễnh bước đi, cố gắng tìm xem nàng ấy đang ở đâu thì đột nhiên nàng nghe thấy tiếng hét ở đằng xa. Khi đi qua khu rừng, nàng loạng choạng tiến về phía giọng nói. Sau đó, một vách đá dựng đứng khổng lồ với một tảng đá lớn trải dài trước mặt nàng.

Nàng đến gần mỏm đá và nhìn xuống từ độ cao chóng mặt.  Hàng ngàn con quái vật ẩn nấp bên ngoài bức tường phòng thủ bảo vệ cánh cổng của Ethylene.