Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 211




"Vào đây đi. Nàng sẽ mắc mưa mất.”

Đứng sau lưng nàng, Riftan vòng tay qua eo nàng ấy và Max tựa lưng vào thân hình rắn chắc của chàng. Cằm chàng cọ vào má nàng, cảm giác hơi thô ráp khiến cổ nàng run lên. Môi chàng ta chạm vào thái dương nàng, tay còn lại vuốt ve bộ ngực vẫn còn đang ngứa ngáy của nàng. Khi không khí dần trở nên nặng nề và ẩm ướt hơn, một tia sét lấp đầy bầu trời, tiếp theo đó là tiếng sấm chói tai. Âm thanh quá lớn, như thể bầu trời sắp sập xuống ngay trên đầu họ. Riftan khẽ thở dài và nhẹ nhàng kéo cơ thể đang run rẩy của nàng trở lại giường.

"Tôi cần đi tuần tra. Mọi người phải ở lại đây cho đến khi cơn bão kết thúc."

Max mở to mắt trước lời nói của chàng ta. "Chàng định đi ra ngoài... ngay giữa cơn bão như thế này ư?"

"Đám ngựa sẽ bị kích động. Ta cần kiểm tra các chuồng ngựa và đảm bảo rằng hệ thống phòng ngự của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn."

Riften lấy ra một cây nến mới, ánh sáng mờ ảo trong bóng tối được tạo nên vì chàng thắp sáng cây nến. Trong khi chàng nhanh chóng mặc áo giáp vào người, Max đang ngồi trên giường, lắng nghe những hạt mưa nặng hạt giống như tiếng vó ngựa ầm ầm. Nàng có thể nghe thấy gió gào thét, căn lều rung chuyển và sấm sét ầm ầm. Thỉnh thoảng, nàng lại nghe thấy tiếng la hét khẩn cấp của những người lính ở đằng xa. Tim nàng đập thình thịch trước tiếng động dữ dội mà thiên nhiên mang lại, dường như nó có thể làm long trời lở đất. Vẻ mặt của Max đầy lo lắng khi nàng hỏi Riftan.

"Sẽ không có bất kì vấn đề gì… vì những chuyện đã xảy ra hôm qua chứ?” Riftan đang mặc áo choàng, chàng dừng lại và quay đầu lại. Max cụp mắt xuống và tiếp tục nói. "Bởi vì ta... mà xảy ra tranh chấp giữa các lực lượng đồng minh..."

"Sao đó lại là lỗi của nàng được? Licht Breston là kẻ đã khởi xướng. Tên khốn đó đã gây rắc rối rất lâu từ trước khi nàng xuất hiện." Riftan thản nhiên bác bỏ. "Như nàng đã thấy, chỉ huy lực lượng của Balto đã thù ghét ta từ lâu rồi. Ngay cả khi nàng không liên quan tới chuyện này thì ông ta vẫn sẽ tìm  cách khác để khiêu chiến."

Khuôn mặt của Max đanh lại, ngay sau đó, cơn tức giận khôn tả dâng trào khi nàng nhớ đến những lời thô tục mà kẻ man rợ đã ném vào Riftan. "Riftan không làm gì sai... để hắn phải xúc phạm chàng như thế… hắn ta đúng là một kẻ tồi tệ."

Riftan nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ một lúc rồi nhún vai như thể chàng đã quen với lối sống hận thù và thù địch này.

"Licht Breston xuất thân từ một gia đình danh giá tồn tại từ thời Roem. Cha của hắn ta là một hiệp sĩ và được coi là sự tái sinh của Uigru ở Balto. Theo lẽ đó, hắn coi thường ý tưởng của một kẻ thấp hèn như ta, hệt như cha của hắn." Chàng giải thích với một nụ cười căm hận. "Cho đến bây giờ ta đã bỏ qua rất nhiều trò hề khó chịu của hắn, nhưng lần này ta không thể bỏ qua được. Ta đảm bảo rằng hắn sẽ không bao giờ có thể đến gần nàng thêm nữa."

"Nhưng... chúng ta đang có chiến tranh. Nếu có xung đột nội bộ thì..."

"Ta không có ý định chém tên khốn đó một dao ngay bây giờ. Chỉ là một lời cảnh báo để hắn không gây ra bất kỳ rắc rối nào."

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng trong giọng nói của chàng, nỗi lo của Max chỉ càng tăng thêm. Nàng không biết chàng ta đang định làm gì, nhưng ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể chắc rằng chàng sẽ không có cách tiếp cận ôn hòa với lời cảnh báo của mình. Tia chớp nhợt nhạt xẹt qua bầu trời và đánh thẳng vào mặt chàng, khiến những đường nét vốn đã sắc sảo của chàng ta trông còn dữ tợn và tàn nhẫn hơn bình thường. Như thể cảm nhận được nỗi sợ của Max, Riftan quỳ xuống trước mặt nàng và làm dịu biểu cảm của mình đi.

"Cơ thể nàng sao rồi? Có đau không?"

Chàng nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên đầu gối nàng bằng bàn tay đeo găng da của mình, Max đỏ mặt lắc đầu.

"Ta... ổn."

"Còn vết thương của nàng thì sao?"

"Cổ tay của ta không... đau đến mức bị thương."

Riftan nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng và xem xét cẩn thận. Khi nhận thấy vết sưng đã bớt đi một chút, chàng mới thả tay nàng ra và nói. "Ta sẽ triệu tập Garrow và Yulysion, vì vậy hãy ở trong nhà cho đến khi cơn bão qua đi."

Max gật đầu và Riftan hôn nhẹ lên môi nàng trước khi rời đi. Max buồn bã nhìn chừng bước vào cơn bão khắc nghiệt. Nghĩ rằng chàng sẽ trải qua cả ngày dưới thời tiết khắc nghiệt khiến trái tim nàng tan nát. Hơn nữa, nàng cảm thấy cắn rứt vì bản thân ở một mình trong căn lều ấm cúng, nghĩ lan man về những điều không đâu.

Một lúc sau, Yulysion và Garrow, ướt sũng đến tận xương tuỷ bước vào lều. Max ngay lập tức chạy về phía họ với một chiếc khăn khô.

"Cảm ơn phu nhân."

Hai chàng trai nhận lấy chiếc khăn với vẻ biết ơn và lau nước mưa trên đầu mình. Sau đó, họ cởi bỏ chiếc áo choàng ướt sũng, treo chúng bên cửa ra vào và đi về nơi duy nhất có ánh sáng chiếu vào của không gian. Chỉ khi họ đến gần hơn, Max mới nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Yulysion. Mắt chàng cụp xuống và vai chàng rũ xuống khi nhìn nàng.

"Phu nhân chắc hẳn đang rất đau khổ vì chuyện xảy ra ngày hôm qua. Ta vô cùng xin lỗi. Đó là lỗi của ta, đáng lẽ ta phải ngăn được những con thú đó khi chúng tấn công nàng…"

"K-Không! Như ta đã nói ngày hôm qua... Đó không phải là lỗi của Yulysion. Chàng đã dũng cảm chiến đấu với chúng vì ta. Thay vì thế...tôi nên biết ơn."

“Thưa phu nhân…” Yulysion gần như đang khóc, và khuôn mặt chàng ấy sáng bừng lên, trở lại nét mặt rạng rỡ thường ngày.

Max cười ngượng nghịu khi nàng nhớ lại cách chàng mắng những người đàn ông cao hơn mình một cái đầu như một chú chó săn giận dữ. Giờ đây chàng ta đang nhìn nàng với đôi mắt tròn và dịu dàng như một chú cún tội nghiệp, đến mức khiến nàng tự hỏi đâu là hiệp sĩ uy nghiêm đã bảo vệ nàng mà không hề tỏ ra đau khổ bất chấp mọi biến cố xảy ra.

“Nàng có bị thương ở đâu không?”

Garrow treo chiếc khăn ướt lên lưng ghế và nhìn nàng đầy lo lắng, Max nhanh chóng lắc đầu.

"Tôi ổn. Chỉ là... hơi bối rối."

"Kể từ bây giờ, bọn ta đảm bảo rằng sẽ không có điều tương tự xảy ra nữa và sẽ bảo vệ nàng hết sức."

Max mỉm cười vô cùng biết ơn và dẫn hai chàng trai vào bàn. Họ thắp một ngọn nến khác và ăn uống cùng nhau trong khi lắng nghe tiếng mưa rơi ầm ầm. Sau khi no bụng với rượu và bánh mì, hai chàng trai đứng dậy và bắt đầu nhét những mảnh vải vào giữa các khe hở của lều để ngăn nước mưa rò rỉ vào. Yulysion và Garrow kiên quyết không để Max làm việc nhưng nàng không thể ngồi yên. trong khi họ làm việc trong lều nên nàng ấy khăng khăng muốn giúp họ. Thời gian trôi qua thật nhanh khi cả ba người nhét những tấm vải lót bitum vào giữa bất cứ thứ gì có thể để nước mưa thấm vào bên trong lều.

Thời gian trôi qua thật nhanh khi cả ba người nhét những tấm vải lót bitum vào giữa bất cứ thứ gì có thể để nước mưa thấm không thấm vào bên trong lều.

Cơn bão tiếp tục kéo dài khoảng nửa ngày trước khi tiếng lộp độp của nước mưa lắng xuống và tiếng sấm giảm dần. Max cuộn nắp lều ở lối vào lại và nhìn ra ngoài. Những đám mây đen từ từ rút đi, để lộ ra một bầu trời xám xịt và những tia nắng yếu ớt ló dạng. 

Mưa vẫn còn khá nặng hạt, tạo thành những vũng nước ở khắp mọi nơi, chúng văng tung tóe vào các cành cây và lều, nhưng mưa đã giảm đi do gió dịu bớt. Max nắm lấy áo choàng của mình và kéo mũ trùm lên đầu. Thấy nàng chuẩn bị rời đi, Yulysion đang đánh bóng áo giáp cho Riftan nhưng liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy về phía nàng.

"Nàng đi bệnh xá à?"

"Ta muốn... kiểm tra xem những người bị thương có ổn không. Ta có thể đi gặp họ không?"

"Do sự cố ngày hôm qua mà ninh đã được thắt chặt, vì vậy nó sẽ ổn thôi." Chàng ta nhìn quanh bên ngoài, cố gắng tìm ai đó khả nghi trước khi gật đầu. "Tại tổng hành dinh đang có cuộc họp khẩn cấp. Người phương Bắc cũng ở đó, cho nên chuyện ngày hôm qua sẽ không tái diễn."

"Một cuộc họp khẩn cấp...?"

"Một phần trong bọn quái vật đã có một số hành vi kỳ lạ." Garrow giải thích, trả lời trước khi câu hỏi của nàng kết thúc. "Theo các lính trinh sát đến vào lúc bình minh, một số quỷ lùn đã bắt đầu di chuyển về phía tây. Chúng đang cố gắng tìm hiểu xem những con quái vật đang làm gì."

"Tập hợp cùng một chỗ sẽ ổn chứ? Các hiệp sĩ của Balto... Tôi nghĩ họ r-rất tức giận..."

"Các Hiệp sĩ Remdragon còn tức giận hơn họ gấp nhiều lần." Ánh mắt màu tím lạnh lùng của Yulysion đanh lại. "Nhưng họ sẽ không làm bất cứ điều gì ngu ngốc như bắt đầu một cuộc tranh cãi khi kẻ thù của chúng ta đang chuẩn bị một cái gì đó. Breston ít nhất cũng có ý thức như vậy."

Max cau mày, nàng nghi ngờ điều đó một cách nghiêm túc. Chỉ huy đội hiệp sĩ của lực lượng Balto đã công khai lăng mạ và bạo hành một người phụ nữ. Và nếu điều đó là chưa đủ, con thú của một người đàn ông đã công khai chế nhạo Riftan và kêu gọi một cuộc đấu ăn miếng trả miếng.

"Hắn ta là một kẻ kinh khủng... Nó thực sự sẽ là một cuộc họp yên bình chứ?"

Khuôn mặt của Max mờ mịt với vô vàn lo lắng. May mắn thay, những lo lắng của nàng đã đặt nhầm chỗ. Nhiều giờ trôi qua, mặt trời bắt đầu lạnh và nàng vẫn chưa nghe thấy bất kỳ sự bùng nổ hay tin tức nào về cuộc đấu tay đôi giữa Riftan và Licht Breston. Đó là bởi vì một điều cấp bách hơn đã xảy ra, một vấn đề có thể giảm đi bất kỳ hình thức thù địch nào giữa hai người đàn ông.

Khi màn đêm buông xuống, Riftan trở về phòng để nhanh chóng thay quần áo.

"Có một trận chiến ở tiền tuyến. Ta phải lên đường tham chiến ngay lập tức."

Max đang ngồi bên bàn cắt rau thơm thì cô tròn xoe mắt trước tin tức bất ngờ. Chỉ còn vài giờ nữa là đến nửa đêm, bên ngoài tối đen như mực vì cơn mưa dày đặc. Nàng cảm thấy rùng mình khi nghe tin Riftan sẽ tham chiến dưới mưa, hoàn toàn trong bóng tối.

"Đ-đó có phải là một cuộc chiến toàn diện không?"

"Vẫn chưa. Tuy nhiên, ta sẽ làm cho nó xảy ra." Riftan đáp lại một cách khô khan khi chàng ta tháo đôi ủng ướt và mặc vào một đôi mới.

"Làm cho nó xảy ra... ý-ý chàng là gì?"

"Trận chiến này có vẻ chỉ là một sự khiêu khích nhẹ, nhưng ta đang định nhân cơ hội này để gây ra một cuộc chiến toàn diện. Ta sẽ chấm dứt cuộc chiến chết tiệt này."

Max không khỏi lo lắng và sợ hãi trước sự quyết liệt và cương quyết trong giọng điệu của chàng ta. "Làm ơn... đừng làm bất cứ điều gì liều lĩnh."

Khi đang thay quần áo và mặc áo giáp, Riftan dừng lại, cau mày với một nụ cười trên môi và quay đầu về phía nàng. Rồi chàng cười sặc sụa như thể chàng ta chưa bao giờ nghe thấy điều gì nực cười hơn thế.

"Bây giờ hãy nhìn thử xem ai đang bảo ai đừng làm điều gì liều lĩnh kìa."

Max cứng người trước sự chế nhạo trong giọng điệu của chàng. Nhận ra rằng chàng ta có thể vẫn còn tức giận vì nàng lẻn vào cuộc chiến này, Max đã gợi lại chuyện đó với chàng ta một cách cẩn thận.

"Chàng vẫn còn… giận à?"

"Nàng nghĩ ta có thể dễ dàng quên đi chuyện như vậy sao?" Chàng khịt mũi khi trả lời một cách mơ hồ. "Ta vẫn không thể tha thứ cho nàng vì đã đến tận đây và ta đang làm mọi cách để kiềm chế cơn giận của mình. Cho đến khi ta có thể đưa nàng trở lại Anatol mà không một vết xước nào, đừng mong tâm trạng ta dịu đi."

“N-Nhưng đêm qua…” Max bắt đầu nhưng cô ấy nhanh chóng ngậm miệng lại.

Đôi má nàng ấy đỏ bừng vì xấu hổ trước những gì mình sắp nói và ngượng ngùng vặn vạt váy trên tay. Nàng ngẩng đầu lên trong sự im lặng kỳ lạ đột nhiên rơi xuống. Thật khó tin nhưng có một màu đỏ mờ nhạt xung quanh gò má của Riftan. Chàng lúng túng vuốt ngược mái tóc ướt đẫm nước mưa nhìn nàng.

"Nàng không biết ta cảm thấy thế nào khi ở trước mặt nàng sao? Ta đã sống một mình hàng tháng trời ở nơi cằn cỗi này! Ta biết phải phản ứng thế nào khi nàng nằm cạnh mình?!" Chàng bước những bước lớn về phía nàng, để lại một khoảng cách nhỏ giữa mũi họ và rên rỉ. "Nó giống như lắc khúc xương trước mặt một con chó bị bỏ đói vậy. Tuy nhiên, ta không có ý định làm điều đó với nàng ở một nơi như thế này! Ta không muốn cách ta ôm nàng khiến nàng cảm thấy như ta chỉ là một kẻ chỉ muốn thoã mãn ham muốn của mình. Nhưng ngay khi chỉ nhìn vào nàng, ta đã không thể kìm chế bản thân… "

Riftan gầm gừ dữ dội nhưng ngay khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt nàng và liền ngậm miệng lại. Chàng thô bạo xoa mặt mình và lẩm bẩm như thể đã bị rút hết sinh khí. "Ta sẽ kết thúc cuộc chiến chết tiệt này trong vòng một tháng. Cho đến lúc đó, xin hãy... chăm sóc bản thân."

Max hoàn toàn không nói nên lời trước sự bộc phát của chàng, và chỉ gật đầu đáp lại. Riftan tiến về phía lối ra của lều, tay cầm chuôi kiếm. Thấy lưng chàng lùi lại, Max bật ra khỏi sự sững sờ và vội vàng đuổi theo. Cơ thể Riftan cứng lại khi anh cảm thấy cánh tay thon gọn của nàng ôm lấy eo mình. Cô bám vào bên chàng và lo lắng ngước nhìn.

"Nàng không nên... giận dữ như thế này. Chúng ta không biết khi nào trận chiến này mới kết thúc... Ta cũng không biết khi nào thì mình mới gặp lại nàng..." Riftan bất lực nhìn nàng và Max cầu xin chàng. Nàng đặt tay lên má chàng ta. "Hãy hứa với ta rằng... chàng sẽ bình an trở về, và không bị thương. Ta cũng sẽ... cẩn thận. Ta hứa. Vì vậy,..."

Giọng Max nghẹn lại khi nước mắt bắt đầu chảy ra. Nàng nhanh chóng vùi mặt vào lưng chàng khi không còn nói được nữa. Riftan quay lại và ôm nàng vào lòng. Bàn tay đeo găng tay lạnh lẽo lướt qua tóc nàng, phủ lên tai và cổ nàng.

Chàng thì thầm với một giọng run rẩy khi dựa vào cổ nàng. "Một khi trận chiến tổng lực bắt đầu, tất cả các lực lượng đồng minh sẽ tập trung ở tiền tuyến. Sẽ không còn nhiều quân ở Ethylene. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, vì vậy hãy đảm bảo rằng nàng luôn có Garrow và Yulysion bên cạnh ở bất cứ đâu. Ruth cũng sẽ ở lại. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, hãy đến gặp hắn. "

Max gật đầu, nàng vùi mặt vào ngực chàng.

"…Ta sẽ bình an trở về."

Riftan hôn lên dái tai nàng và cố bỏ Max ra khỏi cái ôm của mình, trông nàng hệt như một đứa trẻ bám lấy mẹ. Max nắm lấy áo choàng của chàng, muốn tiễn chàng ta đi nhưng Riftan đã ngăn nàng lại ở lối vào.

"Phil Aaron sẽ chiến đấu với chúng ta. Đừng ra mặt."

"N-Nhưng ta muốn tiễn chàng..."

"Ở yên bên trong."

Chàng ta ra lệnh dứt khoát và chỉ huy Yulysion và Garrow, những người đang ở chế độ chờ. Max quan sát chàng biến mất trong màn mưa tối đen như mực từ lối vào.

Những ngọn đuốc được thắp sáng dọc theo bức tường thành, soi sáng con đường tối tăm, và những chú ngựa được bọc trong bộ giáp của chúng được đưa đến cổng thành. Cuối cùng, các hiệp sĩ lên ngựa, xếp hàng và bắt đầu hành quân ra khỏi lâu đài. Ngay khi đội quân vừa rời đi, mọi người trong Ethylene trở nên rất cảnh giác. Các hiệp sĩ ở lại canh giữ nhà cửa đang đứng cạnh bức tường; cơ thể họ căng thẳng và tỉnh táo. Các pháp sư cũng bắt đầu lần lượt đi ra để lắp đặt các công cụ ma thuật của họ dọc theo bức tường.