Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 160




Max phải chật vật tận năm lần mới có thể đánh văng cành cây nhỏ ấy. Tuy vậy, nó không thể áp dụng vào thực tiễn được, nên sau một buổi tập luyện gian khổ, họ quyết định sẽ khám phá cách khác để dùng phép phòng thủ. Max đã mất nhiều ngày để ghi nhớ các công thức và lý thuyết, nàng chùng vai xuống đầy thất vọng, nhưng Ruth lại cứng rắn hơn. Anh không muốn bám víu vào phương pháp không thích hợp. Ruth không  nghỉ mà ngay lập tức chuyển sang bài giảng khác, vẽ công thức ma thuật mới lên đất.

"Khi nói đến vũ trụ ma thuật thì có hai loại phép phòng thủ. Đầu tiên là phép biến ra khiên tuởng tượng, hai là tạo nên rào chắn vật lý. Vì khiên nàng tạo ra hoàn toàn vô dụng, ta không còn lựa chọn nào khác mà phải học loại thứ hai."

"Vậy... Ta có phải học công thức mới không? Ta... đã mất tận một tuần để ghi nhớ cái truớc rồi..."

"Công thức cơ bản không khác nhau là bao nên nàng sẽ không mất nhiều thời gian để ghi nhớ nó đâu. Hơn nữa, loại rào chắn này chỉ tiêu tốn một phần tư số mana so với cái truớc."

Max nheo mắt lại luờm anh ta. "V-vậy tại sao... ngươi không dạy ta cái này ngay từ đầu?"

"Công thức được dùng cho khiên tuởng tượng đơn giản hơn. Không giống như khiên được hình thành từ mana tinh khiết, rào chắn vật lý biến đổi các nguyên tố hữu hình quanh người để tạo khiên. Vì nó đòi hỏi việc kiểm soát vật chất, nó cũng bao gồm nhiều tính toán và công thức phức tạp hơn là khiên tuởng tượng. "

Ruth vừa giải thích vừa dùng que củi viết các công thức xuống đất. Max nhìn vào mấy hình vẽ quá đỗi phức tạp ấy, mặt nàng bắt đầu kinh hãi.

"Nếu... Nếu ta luyện tập tạo khiên tưởng tuợng nhiều hơn thì sao? Ta... Ta chắc chắn sẽ giỏi lên."

" Khả thi thôi, nếu nàng có thể cải thiện bể chứa mana của mình. Nhưng thuờng mất tầm một năm để điều đó có thể xảy ra. Phu nhân cần học được ma thuật mà có dùng ngay lập tức. Tốt hơn hết là phu nhân nên học nhiều ma thuật nhất có thể trước khi thần đi."

Max rời mắt khỏi dống hình thù phức tạp mà nhìn Ruth.

"Lẽ... lẽ nào ngươi... nhận được lệnh chinh phạt c-của hoàng gia?"

" Sẽ không lâu nữa đâu. Thần nhận được một bức thư từ Livadon vào hôm qua, nêu rằng tình hình đang dần tệ hơn. Các vị linh mục tối cao của Osyria cũng đang bàn về biện pháp đối phó rồi."

Nếu Osyria có liên quan thì kết luận hiển nhiên sẽ là yêu cầu quân tiếp viện từ bảy quốc gia. Max lo lắng nhìn Ruth.

"Mất... mất bao lâu để... đến Livadon vậy?"

"Khoảng một tháng. Sẽ mất hai tuần đi trên lưng ngựa không nghỉ đế đến được biên giới phía Tây Bắc. Từ đó, lại phải lênh đênh trên biển mười ngày nữa. Nếu đuờng đi dính phải quái vật thì sẽ lâu hơn."

Tâm trạng Max giờ mịt mờ, nàng chỉ biết thở dài khi nghĩ về chuyến hành trình kinh khủng ấy.

"Đó... đó chắc hẳn là một hành trình gian nan.."

"Đúng vậy. Vượt qua Núi Lexos đã là quá đủ cho cả đời đau khổ rồi, và giờ lại thêm cái cuộc chinh phạt khốn kiếp này! Nói thật thì thần thà kẹt lại ở Anatol còn hơn."

Vai Ruth hạ xuống khi anh than thở. Max có chút lo lắng về người đàn ông đến việc về phòng riêng của mình để ngủ cũng không thèm giờ đây lại bị ép phải đi chuyến hành trình dài đến vậy. Mọi ngóc ngách trên thế giới đều ngập tràn quái vật và chuyến đi đến Livadon diễn ra thuận lợi.

“Có thực sự… ổn không khi chỉ gửi một vài hiệp sĩ… cho chuyến chinh sát này…?”

"Ta không thể gửi tất cả các hiệp sĩ và để Anatol không được bảo vệ chỉ để cứu Livadon." Ruth đáp lại đầy cách mỉa mai và nhanh chóng hoàn thành công thức. “Hơn nữa, chúng thần không phải là những người duy nhất phản hồi lời kêu gọi của Livadon. Khi thần di chuyển về phía Tây Bắc, các hiệp sĩ do các quốc gia khác cử đến sẽ nhập đoàn."

“Hiệp sĩ… từ các quốc gia khác…?”

“Lãnh chúa Calypse không phải là chư hầu duy nhất của Vua.  Thay mặt mệnh lệnh của Vua, mỗi Lãnh chúa sẽ cử các hiệp sĩ và một đội quân quy mô lớn. Đây là thủ tục phổ biến khi quân tiếp viện được gửi đến các nước đồng minh."

“Ta… ta hiểu rồi…”

“Quân đội sẽ được điều động từ Whedon, Balto và Osyria, vì vậy bất kể có bao nhiêu quái vật tập trung lại, chúng thần có thể giải quyết mọi việc vào cuối mùa thu năm nay.”  Nhìn thấy sự tự tin của anh ta, Max đã có thể thư giãn một chút. “Khi mọi chuyện kết thúc… thần sẽ có thể trở lại Anatol không muộn hơn đầu mùa đông.”

"Ta thực sự hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy."

Cuối cùng cũng hoàn thành công thức ma thuật, Ruth phủi lòng bàn tay và đứng thẳng lưng.

"Trong khi chờ đợi, bằng cách nào đó, phu nhân sẽ phải đảm nhận vai trò của thần."

“Tất nhiên… ta sẽ cố gắng hết sức.”

Đôi vai nàng gồng lên với gánh nặng mà Ruth đã đặt lên vai nàng.

“Nhưng… sẽ có những tình huống mà mình ta  khó tự xử lý… trước khi ngươi rời đi, chúng ta có nên... kiếm thêm một người chữa thương khác không?”

"Nếu thần có thể thì thần đã làm từ lâu rồi."  Ruth thở dài, khoanh tay trước ngực.  “Tất cả các pháp sư đang tập trung ở Livadon vì sự hỗn loạn mà lũ quái vật gây ra.  Do đó, tiền công cho các thuật sĩ gần như tăng gấp đôi, nên mọi thuật sĩ đều quyết tâm đến đó. Hơn nữa, nhu cầu về phù thủy đang rất cao, vì vậy sẽ không có ai sẵn sàng định cư ở Anatol trừ khi khoản tiền bồi thường quá đỗi hậu hĩnh ”.

Khuôn mặt của Max thể hiện sự lo lắng, thế giới hỗn loạn hơn nàng nghĩ. Ruth nhìn nàng ấy một cách nghiêm túc.

“Đó là lý do tại sao chúng ta phải tìm cách cải thiện kỹ năng ma thuật của người càng nhiều càng tốt trước khi thần đi. Có như vậy thầb mới có thể yên tâm một chút khi khởi hành."

"Ta-ta sẽ cố gắng."  Max đáp lại một cách bất lực khi nàng nhìn chằm chằm vào công thức ma thuật phức tạp trải dài như mạng nhện.

Vỗ vai để cổ vũ nàng, Ruth bắt đầu giải thích từng bước về nguyên lý đằng sau phép thuật.

***

Đúng như Ruth dự đoán, lệnh tiếp viện của hoàng tộc đến mười ngày sau đó. Riftan là người đã nhận được sắc lệnh hoàng gia từ sứ giả.  Anh nhanh chóng lật xem nội dung và ngay lập tức triệu tập các hiệp sĩ để thảo luận.  Max lo lắng đi lại trong phòng, hồi hộp chờ đợi sự trở lại của Riftan: nàng cần biết quyết định cuối cùng trong phản hồi của họ đối với lệnh triệu tập là gì.

Anh nói rõ rằng anh không có ý định để Anatol không có ai bảo vệ và sẽ ra lệnh cho một hiệp sĩ khác thay thế anh, nhưng tùy thuộc vào những gì được viết trong lệnh, có khả năng anh ta sẽ phải thay đổi ý định.  Vua Ruben có thể khiến anh ta không thể khước từ mệnh lệnh này.

Nàng chắp tay lại cầu nguyện. Ý nghĩ về việc anh rời bỏ nàng bấy lâu nay đã gặm nhấm nàng, dường như đốt cháy dây thần kinh của nàng.  Có cảm giác như cả một thế kỉ trôi qua trước khi cánh cửa phòng ngủ cuối cùng cũng được mở ra.  Max quay đầu lại tiếng cửa. Riftan bước vào, trông có vẻ mệt mỏi.  Nhanh như cắt, nàng lập tức chạy đến chỗ anh.

“Chàng… chàng quyết định như nào? Có gì được viết trong nghị định vậy? Chàng-chàng sẽ không rời khỏi Anatol đâu, phải không?”

"Nào, nàng bình tĩnh chút đi."

Chàng túm lấy vai nàng, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh trước lo lắng cùng cực của nàng, nhưng nàng nắm lấy cánh tay anh và lo lắng tiến lên.

"Chàng sẽ đến Livadon sao?"

"Ta đã nói với nàng là ta không tính đến đó rồi mà."

Một nụ cười yếu ớt hiện trên môi anh.  Riftan nhẹ nhàng gỡ tay của Max ra, gỡ thanh kiếm buộc ngang hông ra và đặt nó vào đầu giường. Nàng chạy theo anh và tiếp tục hỏi.

"Vậy thì … ai sẽ đi thay chàng?"

"Uslin Rikaido sẽ dẫn đầu cuộc chinh sát."

Riftan ngã gục xuống ghế và xoa bóp cái cổ cứng đờ của mình.

“Nirta và Rikaido đã cãi nhau để có cơ hội đi đến nỗi các hiệp sĩ khác còn thấy mệt mỏi.  Ta đã phải nghe họ la hét suốt ba tiếng đồng hồ. Tai ta bị tê liệt vì tiếng ồn của hai người họ."

Max trao cho anh một cái nhìn đồng cảm khi nàng nhớ lại cách hai hiệp sĩ đó hành động như kẻ thù truyền kiếp của nhau. Nếu họ có đánh nhau thì tiếng hét của họ sẽ vang như sấm vậy.

“Có vẻ như… Hiệp sĩ R-Rikaido đã thắng lần này…”

“Nirta đã gặp bất lợi ngay từ đầu rồi. Các hiệp sĩ đồng minh từ khắp nơi trên thế giới đang hợp nhất lại. Một chỉ huy có xuất thân là lính đánh thuê sẽ khiến mọi người phản đối dữ dội. Mặt khác, Rikaido xuất thân từ một gia đình nổi tiếng, cậu ta là lựa chọn thích hợp nhất để đứng ra làm người đại diện. ” Có một chút chế giễu trong giọng điệu của Riftan trước những từ 'gia đình có tiếng', nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng tặc lưỡi và tiếp tục. “Những lập luận của Nirta rất chắc chắn, nhưng cuối cùng ta đã thuyết phục được anh ta rằng không có gì tốt đẹp đến từ những mâu thuẫn nội bộ. Cuối cùng thì anh ta vẫn là một người lý trí, dù nó không phù hợp với vóc dáng như gấu của anh ta."

Max gật đầu khi nhớ Hebaron luôn tỏ ra hiền lành như thế nào.  "Còn ai khác… sẽ rời đi không?"

“Elliot Caron và Lombardo sẽ hỗ trợ Rikaido. Sẽ có mười hiệp sĩ khác, hai mươi hiệp sĩ tập sự, ba mươi người nữa trên lưng ngựa, và một thuật sĩ… Ta đã quyết định rằng tổng cộng  sẽ có sáu mươi bốn người khởi hành đến Livadon. ”

“Có cách nào… để em giúp chuẩn bị không?”

Riftan hơi cau mày trước đề nghị của nàng.  “Nàng không phải lo lắng về bất cứ điều gì.  Họ sẽ tự đóng gói hành lý và đã quen với những công việc kiểu này trước đây. "

“Tuy nhiên… nếu họ cần cái gì, em sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Họ sẽ phải trải qua một cuộc hành trình dài… Chắc chắn phải có điều gì đó mà em có thể làm để giúp đỡ."

“Vậy,nàng hãy bảo người hầu chuẩn bị một bữa tối long trọng đi.”  Anh cười chua chát.

“Việc chuẩn bị cho cuộc trinh phạt sẽ hoàn tất vào ngày mai.  Họ sẽ rời đi vào rạng sáng ngày hôm sau, vì vậy tối mai là thời gian duy nhất cho bữa tối tiễn đưa. "

Max đánh giá kỹ biểu hiện của anh ta và nhận ra rằng anh không muốn chia tay người của mình. Nàng hiểu anh. Mối liên kết giữa họ được hình thành qua máu và lửa, không ai có thể vui vẻ trong việc gửi các hiệp sĩ, những người đã trung thành theo anh vào sinh ra tử, ra trận.  Nàng gật đầu lia lịa, quyết tâm thông báo cho đầu bếp sử dụng những nguyên liệu tốt nhất, gia vị đắt tiền và rượu lâu năm chất lượng cao nhất cho bữa tối ngày mai.

“Nàng sẽ nói với họ… chỉ chuẩn bị những món ngon nhất…”

"Hãy làm vậy đi."

Nở một nụ cười nhẹ, anh ta tháo đôi bốt da dày và cởi dây thắt lưng buộc chặt áo dài của mình.  Max lấy đôi ủng của anh và cẩn thận đặt chúng cạnh tường, ra lệnh cho Rudis chuẩn bị bồn tắm.

Trong lúc đó, Riftan đứng trước khung cửa sổ đang mở, để làn gió đêm sảng khoái làm mát cơ thể mình. Anh nhìn chằm chằm vào vùng đất của mình,đang bị bao phủ bởi màn đêm tối. Max mở tủ, lấy ra một bộ quần áo ngủ mới và dừng lại để nhìn vào hình dáng của Riftan.

Tấm lưng rộng của anh trông cứng nhắc hơn bình thường, và những đường nét sắc sảo của anh bị mảng tối che đi.  Trái tim nàng chùng xuống đau đớn khi biết anh đang mệt mỏi và khó chịu bởi mọi gánh nặng chồng chất trên vai anh.  Bổn phận với nhà vua, bổn phận là lãnh chúa, bổn phận là chỉ huy các hiệp sĩ… rất nhiều trách nhiệm.  Ngay cả có là người có tinh thần thép đên đâu cũng sẽ mệt mỏi vào thời điểm này.

Max do dự, nhưng rồi từ từ tiến lại gần anh và vòng tay nàng quanh eo anh. Riftan khẽ quay lại, nhìn nàng với một nụ cười nhẹ.

"Cái gì? Nàng đang cố quyến rũ ta sao?”

“Chỉ là… Chàng trông buồn và mệt mỏi…”

Mặt nàng đỏ bừng khi giả vờ phủi bụi trên áo dài của anh.  Một tiếng cười nhẹ thoát ra trên môi Riftan.  Anh ôm chặt nàng vào vòng tay mạnh mẽ của mình và đặt lên đầu nàng một nụ hôn.

“Nàng đang ngày càng trở nên hấp dẫn hơn với mỗi ngày trôi qua."

Max vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh, nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì bầu không khí u ám bao trùm lấy anh nay đã biến mất. Nàng lấy làm tiếc cho các hiệp sĩ nhưng tràn ngập niềm vui khi biết rằng Riftan sẽ không rời đi đến một nơi nguy hiểm như vậy.