Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 149




Max giật mình nhìn lên. Pháo hoa rải khắp sân lễ hội, tỏa ra những tia sáng rực rỡ khắp nơi. Max bị mê hoặc bởi khung cảnh tráng lệ nhưng Riftan rên rỉ ngay bên tai cô.

"Chết tiệt, Agnes."

Max hiểu: rõ ràng là Agnes đã bắt đầu màn bắn pháo hoa. Sau đó, cô bĩnh tĩnh lại, hoảng sợ và cố gắng đẩy Riftan ra.

"C-chúng ta nên đi và xem chuyện gì đã xảy ra."

“Cô ta đang vui vẻ trở lại. Người phụ nữ đó rất thích trở thành cái gai trong mắt người khác.” Anh thở dài và thở một cách run rẩy, cố gắng hết sức để xoa dịu ham muốn ngày càng tăng của mình. Anh lau mặt, nơi dễ nhận ra sự phấn khích của anh nhất. “Chết tiệt, Elliot đang làm gì mà cứ để chuyện này tiếp diễn vậy?”

"A-Anh nên giúp họ."

Một lần nữa, tiếng nổ lớn của thuốc nổ lại vang lên trong không khí. Riftan đập đầu vào gốc cây và bắt đầu kêu lên. Max không biết làm thế nào cô có thể giúp anh. Cơ thể cô vẫn tựa vào Riftan nhưng Riftan thì lại đang nóng như lửa đốt. Khi cô ấy nghe thấy tiếng mọi người cổ vũ trong lễ hội, Max quay trở lại hiện thực, và một sự bối rối bao trùm cô.

Lạy Chúa… Ngài Karon chắc hẳn biết chúng ta định làm gì. Ngài ấy và những người qua đường đã nghĩ gì khi họ thấy chúng ta rời đi không nói câu nào vậy chứ?

Hơi nóng phả ra khỏi tai cô, Max bắt đầu khóc vì xấu hổ, mặt đỏ bừng. Riftan thở dài vì sự khó chịu của cô và miễn cưỡng đặt chân cô xuống sàn.

“Chết tiệt, cho anh một phút. Hãy để anh bình tĩnh lại đã.”

Giống như một cậu bé nhỏ bé, nản chí, anh gục xuống đất và áp trán vào đầu gối. Max quỳ xuống bên cạnh anh và chờ anh bình tĩnh lại. Giữa hai chân cô vẫn còn sự ham muốn và miệng cô khô khốc.

Cô xấu hổ đến mức không thể ngẩng mặt lên và tâm trạng của Riftan cũng vậy, nếu không muốn nói là tệ hơn. Anh vừa gục đầu xuống đầu gối chỉ trong vài giây thì một tia lửa khác chợt lóe lên trên bầu trời. Anh nghiến răng.

“Người phụ nữ chết tiệt đó. Anh sẽ trục xuất cô ta khỏi Anatol. "

“Ồ, đừng nói vậy. Cô ấy là vị khách h-hoàng gia ”.

"Chúng ta có nên để những vị khách chúng ta không mong muốn ở lại đây không?" Riftan nói thẳng, liếc nhìn Max. "Gần đây em đã khá thân với cô ấy, phải không?"

Max nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào. Mặc dù cô và Agnes đã lịch sự với nhau và nắm tay nhau trong lễ hội, nhưng cô vẫn không biết tính cách thực sự của cô ấy. Max sẽ quá thành thật nếu trả lời rằng họ có một mối quan hệ tốt, vì vậy cô chỉ đơn giản nói với một nụ cười lo lắng, "C-cô ấy có vẻ là một người tốt v-và co ấy cũng tốt với em nữa."

"Em có thấy mệt mỏi khi cô ta kéo em đi khắp nơi không?"

"Không sao đâu. T-thực ra, em cảm thấy hôm nay mình có nhiều năng lượng hơn bình thường.” Max nói, cố gắng xoa dịu anh.

Cô chờ đợi câu trả lời của anh, tự hỏi liệu nó có đủ thuyết phục hay không, nhưng để đáp lại, Riftan chỉ nhìn xuống và cuộn vài lọn tóc của Max vào giữa các ngón tay, sau đó gạt chúng ra sau tai cô.

Cô rùng mình vì cái chạm của anh. Một vài chiếc lá mềm rơi xuống và để lại một bóng xanh lá cây nhạt trên khuôn mặt sắc sảo của anh khi chúng rơi xuống đất. Riftan, người đã lặng lẽ nhìn Max được một lúc, khẽ lẩm bẩm, “Hôm nay là lần đầu tiên anh thấy em hạnh phúc như vậy, em tận hưởng bản thân… và vui vẻ.”

“Đ-đây là lần đầu tiên em tham dự một lễ hội thị trấn,” Max trả lời, mất cảnh giác trước ánh mắt nghiêm túc của anh.

"Em có muốn anh tổ chức lễ hội mỗi ngày không?" Riftan nói, nghiêm túc.

“Đ-đừng có lố bịch thế chứ.”

"Anh sẽ trả tất cả chi phí."

Trông anh có vẻ nghiêm túc nên Max nắm chặt tay mình và tái mặt đi. “Không được. N-năm sau. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta lại cùng nhau đến đây. "

Đôi mắt của Riftan trở nên mất tập trung. Anh nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ về những gì cô nói. “Ừ, năm sau, hai chúng ta…”

Trước khi anh nói xong, một tiếng BÙM khác vang lên, lông mày anh nhíu lại. Anh đứng và nói một cách lơ đãng, “Quay lại thôi. Anh cần phải giải quyết chuyện này trước khi cô ta thiêu rụi Anatol.”

Max cũng đứng lên một cách vụng về. Riftan phủi quần áo của cô, nắm lấy tay cô, anh dẫn đường ra khỏi chỗ của họ sau cái cây. Cô cảm thấy trống rỗng, như thể đang đi trên một đám mây. Một làn gió xuân ấm áp thổi qua, như muốn ôm lấy cô. Cô thậm chí không thể nhớ nổi tại sao lễ hội lại được tổ chức.

Trên đỉnh đồi, Agnes vẫn đang bắn pháo hoa lên bầu trời bằng phép thuật của mình. Cô chỉ dừng lại khi Riftan đến mắng mỏ và lè lưỡi với anh. Trước cái nhìn giận giữ của anh, Sir Karon lẩm bẩm xin lỗi vì đã không thể kiểm soát công chúa. Tâm trạng tức tối của Riftan không hề biến mất khi anh bước xuống giữa đám đông khán giả. Anh nhìn chằm chằm vào mọi khuôn mặt những người bắt gặp ánh mắt đầy đe dọa của anh. Agnes đi theo anh một cách ủ rũ.

“Anh không cần phải tức giận như vậy. Mọi người đều thích pháo hoa mà.” cô lầm bầm.

“Một số người trong số những người này có thể đã nhận ra cô. Christ. Cô là một phù thủy tóc vàng, mắt xanh. Đó không phải là hình ảnh của một công dân Capitol điển hình sao?" Anh nhìn chằm chằm vào công chúa và nói một cách đầy đe dọa, “Cô phải cẩn thận hơn. Cô là con gái của một vị vua vậy nên có một số người ở đây muốn làm hại cô."

“Đừng căng thẳng như vậy. Nếu có ai tìm cách hãm hại tôi, tôi có thể tự lo liệu được.” Cô ngậm chặt miệng trước ánh mắt lạnh lùng của Riftan. Cô đảo mắt, nhưng cuối cùng nhẹ nhàng nói, “Lần này có thể tôi đã làm hơi quá vì tôi quá phấn khích.”

“Cô đã đi quá xa rồi.” Riftan nói một cách tức giận rồi nhìn xung quanh. Mặc dù anh đội mũ trùm đầu, nhưng vẫn có rất nhiều người dân thị trấn trẻ tuổi dường như nhận ra anh. Tệ hơn nữa, Agnes, lại đốt pháo hoa ngay trước mặt anh.

Khán giả đang theo dõi họ và thì thầm to nhỏ với nhau, những người tham gia lễ hội lan truyền rằng Chúa tể Calypse và một phù thủy ưu tú là một trong số họ. Để tránh rắc rối, Riftan và cả nhóm tiến thẳng ra con đường chính.

“Xin chờ một chút, tôi sẽ đưa huấn luyện viên ra.” Ngài Karon nhanh chóng nói trong khi họ tách khỏi đám đông.

Agnes nói một cách chân thành, “Tôi rất tiếc vì chuyến đi chơi của chúng ta đã kết thúc sớm bởi vì tôi. Tôi chỉ muốn tất cả chúng ta vui vẻ hơn mà thôi."

“Ồ, đó là một bất ngờ thú vị. Tôi rất thích phép thuật của cô. Nó thật là tuyệt vời! Tôi không biết một kỹ thuật như vậy có tồn tại. "

Agnes rạng rỡ trước lời khen ngợi của Max. “Tôi đã học cách làm pháo hoa khi tôi ở Tháp Phù thủy. Pháo hoa hơi ồn ào, nhưng rất đẹp. Vì nó cháy nhanh nên nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến môi trường xung quanh. Tôi thường gợi ý bắn pháo hoa vào những lễ kỷ niệm hàng năm ”.

"Tôi hiểu rồi. P-Phép thuật này là để giải trí. ”

Maxi cụp mắt xuống, có chút thất vọng về bản thân. Lúc trước, cô đã gần như hôn mê vì lãng phí quá nhiều mana, ngay cả sau khi cố gắng bảo toàn ma thuật hết mức có thể cho bệnh nhân của mình. Tuy nhiên, Agnes đã tạo ra rất nhiều pháo hoa và trông cô hoàn toàn ổn: với công chúa, lượng mana đó là rất nhỏ khiến Max lại cảm thấy mình thua kém Agnes.

Trong khi Riftan đang kiểm tra cỗ xe, Agnes ghé vào và thì thầm vào tai Max, "Nhân tiện, nó giống như một cảnh tượng trong truyện vậy."

"Sao cơ?"

"Khi Riftan đưa Maximilian, người đang khiêu vũ vào rừng." Mặt của Max bắt đầu đỏ bừng lên nhưng Agnes vẫn không dừng lại. "Hai người đã làm gì trong rừng?"

"A-agnes!" Max gần như hét lên.

Agnes cười khúc khích và nhảy lên xe ngựa. Riftan, người đang kiểm tra xem con ngựa có còn tỉnh táo không, ngạc nhiên nhìn công chúa. Max lắc đầu tỏ ý rằng không có chuyện gì quan trọng xảy ra và nhanh chóng theo cô vào xe ngựa. Agnes đang dựa vào cửa xe ngựa khi nhìn thấy biểu hiện của Max và bật cười.

“Mặt cô đỏ như quả mận vậy. Không phải cô quá ngây thơ để trở thành một người phụ nữ đã có gia đình sao?"

“Đ-đừng cười tôi."

“Thật khó để không làm vậy. Tôi thích trêu cô, Maximilian.” Đôi mắt xanh của Agnes sáng rực rỡ trong khi nụ cười của cô ấy biến thành những tiếng khúc khích.

Max bắt đầu đổ mồ hôi, không biết phải phản ứng thế nào trước hành vi kỳ quặc này. Công chúa mỉm cười dịu dàng.

“Cảm ơn cô đã đi cùng tôi ngày hôm nay. Tôi rất vui vì chúng tôi đã có thể cùng nhau tạo nên những kỷ niệm vui vẻ trước khi tôi quay trở lại. "

Đôi mắt của Max mở to "Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình ở đây rồi sao?"

“Tôi nên quay lại Capitol sớm thôi. Giờ tôi thấy việc thuyết phục người đàn ông đó đi cùng mình là vô nghĩa”, cô chỉ tay ra bên ngoài về phía Riftan. "Bây giờ tôi hài lòng vì tôi có thể thấy anh ấy đang làm rất tốt."

Hơi thở của Max ngừng lại khi cô nghe thấy sự ngưỡng mộ trong giọng nói của Agnes. Cô không chắc liệu Agnes ủng hộ Riftan như một người đàn ông hay ngưỡng mộ vì anh là Mahgo bất khả chiến bại.

Agnes nhìn cô ấy và vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc. “Nếu cô có thời gian, nghĩ về việc ghé qua Cung điện ít nhất một lần. Tôi sẽ dẫn đường cho cô đến mọi ngóc ngách xung quanh của Capitol. ”

"C-cảm ơn cô vì lời đề nghị."

“Tôi nói điều này một cách chân thành. Đây là một lời mời chính thức, ”Agnes giơ ngón tay lên nhấn mạnh.

Max quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ. Công chúa dường như không buồn khi để Riftan một mình, điều này khiến cô nhẹ nhõm hơn một chút. Nếu Agnes thực sự có tình cảm với Riftan, cô ấy sẽ không tử tế đến thế, Max nghĩ. Mà ngược lại, công chúa sẽ ở lại lâu hơn và lợi dụng tình hình của cô ở Anatol để giành lại anh.

Một lúc sau, Riftan và Ngài Karon đã thảo luận xong và bước vào xe ngựa. Khi tất cả các hành khách đã yên vị, một người trong số họ gõ vào vách ngăn và cỗ xe bắt đầu quay trở lại dinh thự Calypse.

Nhìn ra ngoài qua cửa sổ, Max thấy những cánh đồng xanh mướt từ đầu mùa xuân đang lướt qua cô. Những chiếc lá mềm xào xạc trong gió, như thể có một linh hồn đang hát một cách yếu ớt.

Đó là một cảnh tượng đẹp đẽ nhưng cũng có phần cô đơn.