Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 119: Under the oak tree - 129




Riftan đã xuất hiện một lần nữa như thường lệ. Chàng đã đến thư viện thường xuyên để tìm Max, khiến Ruth thở dài trong thất vọng lần này.

"Đừng nói với tôi rằng ngài đã hoàn thành việc huấn luyện chứ?" Ruth nói với Riftan.

“Tập luyện trong thời tiết lạnh sẽ làm giảm sức mạnh. Những người lính canh cần nghỉ xả hơi sau ngày hôm nay để phục hồi hoàn toàn.’

Riftan trả lời khô khan cho câu hỏi, đến gần Max từ phía sau và cúi đầu gần hơn với nàng. Má Max có màu như môi lạnh của chàng chạm vào trán nàng. Chàng nhẹ nhàng xoa tóc nàng và thì thầm.

"Nàng vẫn mắc kẹt ở đây kể từ sáng nay?"

"B-buổi sáng, em đã tới ch-chuồng ngựa."

Riftan thể hiện sự không hài lòng. Chàng cau mày và càu nhàu.

"Nàng không ở đây lâu hơn so với ở trên giường với ta chứ?"

“Ư-ừm, không có. Lâu gần như nhau. "

Kể từ khi Riftan trở về lâu đài, chàng đã dành nhiều thời gian hơn trong phòng ngủ. Mặt Max chuyển sang màu đỏ, nhớ lại bao nhiêu thời gian nàng ở trong vòng tay chàng gần như mỗi đêm. Riftan lầm bầm gần mắt nàng và ôm chặt vai nàng bằng cả hai cánh tay.

"Nàng thấy ta chưa đủ tốt sao?"

“Hai người có thể vui lòng thân mật khi hai người ở một mình không? Nơi tôi không thể nhìn thấy ấy? " Ruth nói, rõ chán.

"Quay sang chỗ khác đi" Riftan nói.

“Tại sao hai người không quay trở lại phòng nhờ? Để làm cho tôi thoải mái hơn. Bầu không khí này là không thể chịu được đối với tôi. " Ruth nói với Max.

Max không thể ngẩng đầu lên. Nàng ôm chặt khuôn mặt nóng bừng của mình. Riftan tặc lưỡi và kéo cánh tay của Max.

"Tốt. Hãy đi đến phòng của chúng ta. Bám vào ta.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Khó Dỗ Dành
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
=====================================

"Ri-riftan."

Max nắm chặt góc bàn. Nàng quá xấu hổ vì đi ngủ vào lúc này.

"H-hôm nay. Các nhiệm vụ chàng phải làm ngày hôm nay. Chàng đã hoàn thành chưa?"

”Ta đã để nhiệm vụ tuần tra của mình cho một hiệp sĩ khác. Tại sao nàng lại không đứng dậy bây giờ? "

Riftan thiếu kiên nhẫn và kéo cánh tay nàng một lần nữa, nhưng Max giữ bàn chặt hơn. Trong khi nàng tận hưởng thời gian của mình với Riftan, quá xấu hổ khi ở trên giường giữa ban ngày ban mặt. Điều gì sẽ xảy ra nếu những người hầu đồn xấu về họ? Nàng nhắm mắt lại và di chuyển nhãn cầu của mình qua lại một cách bối rối, vẫy tay ở những cuốn sách xếp chồng lên nhau gần nàng. "

"Ah-ah. Em còn chưa đọc xong. "

"Đọc sau đi."

"H-hôm nay, em d-dự định đọc hết những thứ này."

Riftan nhíu lông mày của chàng lại với nhau trong sự không hài lòng.

"Nàng bị ám ảnh bởi cái quái gì vậy hả?"

Chàng lấy một cuốn sách từ đống nhiệm vụ của nàng và nhìn qua nó. Các trang sách được lấp đầy với tất cả các loại hình phức tạp và các từ cổ. Chàng nhìn Max một lần nữa và cau mày.

"Cái này là cái gì? Nàng vẫn đang cố học phép thuật? "

"Ngài không biết sao?" Ruth nói. "Cô ấy đang học phép thuật từ tôi được mấy tuần rồi."

Riftan, người vẫn đang lướt các trang sách dừng lại và ngẩng đầu lên, đôi mắt chàng lóe lên.

"Gì?"

Vì phản ứng của Riftan, Ruth liếc nhìn Max, bối rối.

"Cô ấy chưa nói với ngài sao? Vợ ngài có thể có một năng khiếu cho phép thuật, vì vậy tôi đang dạy nàng từng chút một. "

"AI CẦN NÀNG LÀM VẬY HẢ?!"

Riftan hét lên giận dữ, ném cuốn sách đi một cách điên cuồng. Max run rẩy. Nàng không biết liệu nàng có được cho phép không, vì vậy nàng đã không hỏi, nhưng nàng nghĩ chàng sẽ vui nếu chàng biết mình đang học phép thuật vì chàng.

"Có những phù thủy trong tay là một nguồn tài nguyên đáng kinh ngạc." Ruth phản bác. "Hơn nữa, gần đây, đã có sự suy giảm pháp sư, điều đó có nghĩa là ít người học việc học phép thuật hơn." Riftan vẫn buồn.

Chàng chỉ trích, đổ lỗi cho Ruth.

"Tất cả những việc này bắt đầu từ khi ta mang những con yêu tinh chết tiệt đó đi."

Ruth không biết làm thế nào để phản ứng và đáp lời hơi xấu hổ.

“Tôi không có ý dạy ma thuật tấn công cho cô ấy. Nhưng nó sẽ không phải là một tài sản tuyệt vời cho Anatol nếu vợ ngài có thể thực hiện sự phòng thủ đơn giản hoặc phép thuật chữa bệnh? "

"Ta không cần sự giúp đỡ!" Riftan bùng nổ. Max siết vải trên đầu gối của nàng thật chặt. Khi Riftan nhìn thấy khuôn mặt nàng chuyển trắng và sợ hãi, chàng chửi thề và siết vai nàng, cố gắng trấn tĩnh mình.

“Ta đã không đưa nàng đến đây để sử dụng nàng. Ta... ta chỉ muốn nàng được thoải mái. Ma thuật là công việc khó khăn và tiêu thụ rất nhiều sức mạnh. "

“E-em không cố làm m-một cái gì đó nguy hiểm. E-em chỉ muốn trở nên có ích. "

"Ta nói ta không cần nó!"

Max nhìn chàng sửng sốt. Riftan do dự và chạm vào mặt nàng, giọng nói chàng thiếu kiên nhẫn.

"Đừng buồn. Ta không giận nàng. Nàng-."

Chàng không thể tìm thấy từ nào để giải thích và cắn môi. Một sự im lặng kỳ lạ trùm lên thư viện. Riftan tiếp tục chuyển ánh mắt giữa khuôn mặt không nản lòng của Max và sự không tán thành của Ruth. Chàng vuốt tóc thật mạnh bằng một tay. Một vẻ lạnh lùng lướt qua mặt chàng.

"Cứ làm bất cứ việc gì nàng thích đi."

Chàng quay đi và rời thư viện. Max nhìn lưng chàng vô vọng.

Riftan đã không quay lại cho đến khi trời tối. Max lang thang trong căn phòng một cách lo lắng, nhìn ra cửa sổ liên tục tìm chàng. Theo Rodrigo, Riftan không mặc giáp và đã đưa con ngựa của mình rời khỏi lâu đài.

Max cảm thấy như máu đã khô cạn trong tĩnh mạch. Ba con mèo đã ngủ thoải mái gần lò sưởi, đi ra từ dưới giường và kêu gào, như thể thể hiện tình cảm của chúng dành cho nàng. Nàng nhấc một con mèo đặt lên đùi, vuốt ve nó, sau đó nằm xuống giường và lặng lẽ nhắm

mắt lại.

Nàng không thể hiểu điều gì đã khiến Riftan tức giận đến vậy. Có phải chàng buồn vì nàng đã không nói với chàng rằng nàng đang học phép thuật? Nàng đã nên xin phép chàng trước khi nàng bắt đầu.

Nàng cắn móng tay một cách lo lắng, lạc lối trong suy nghĩ khi nàng nghe thấy một tiếng lộp cộp. Nàng vội vã nhắm mắt lại và giả vờ ngủ. Nàng có thể đoán ra nhờ những bước chân đang đến.

Max không có can đảm để nhìn mặt Riftan. Riftan tiếp cận nàng âm thầm và cẩn thận đẩy những con mèo ra khỏi giường vào giỏ của chúng.

Nàng lắng nghe, muốn biết tâm trạng của chàng. Riftan đặt giỏ gần lò sưởi thắp sáng, cởi áo choàng và treo nó sang một bên. Chàng ngồi xuống giường để cởi giày. Max đợi chàng nằm cạnh mình.

Chàng đã không di chuyển và chỉ ngồi một lúc lâu. Cảm thấy bị từ chối, Max chôn mặt mình sâu vào gối. Chàng không muốn nằm cạnh nàng, có vẻ như vậy. Nàng đã làm chàng thất vọng. Nàng chỉ muốn hỗ trợ chàng. Có phải nàng quá bất tài để được tin tưởng? Nàng cắn môi. Chàng đã nói khá chắc chắn rằng chàng không cần sự giúp đỡ của nàng. Lời nói của chàng làm nàng đau đớn. Nàng cuộn lại để che giấu tổn thương trên khuôn mặt mình.

Ngay lúc đó, một ngón tay thô cứng nhẹ nhàng chạm vào má nàng. Max nín thở. Riftan nhẹ nhàng ôm má nàng và vén một vài sợi tóc nàng ra. Ngay cả khi không mở mắt, nàng có thể cảm nhận ánh mắt nóng cháy của chàng trên mình, như thể khuôn mặt của nàng nằm ngay cạnh lò sưởi.

Chàng tiếp tục vén tóc nàng và đưa đầu ngón tay nàng lên môi mình. Max tự động run rẩy vì những động chạm của chàng. Trông có vẻ như nàng đã từ chối chàng? Riftan lưỡng lự và dần dần đưa tay về phía nàng và bắt đầu di chuyển. Max vội vã nắm lấy tay chàng.

"Ri-riftan!" Nhưng sau khi giữ lấy chàng, nàng không biết phải nói gì. Max nhìn chàng thận trọng. Chàng có biết nàng chỉ giả vờ ngủ thiếp đi không? Chàng không có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng tỉnh dậy. Bên dưới tóc mai, mắt chàng tối như mực, nhìn nàng mà không có biểu cảm gì. Nàng lén lút nhìn chàng. Có lẽ chàng đã giận nàng. Nàng đã kinh hoàng.

“E-em xin lỗi. Em đã sai rồi,” nàng nói một cách liều lĩnh, mặc dù nàng không biết chính xác nàng xin lỗi vì cái gì. Riftan hít một hơi ngắn và ôm nàng.

“Đừng xin lỗi. Nàng đã không làm bất cứ điều gì sai. Ta chỉ..."

Những ngón tay lạnh lẽo xuyên qua tóc và chạm vào da đầu nàng, quấn quanh cái đầu nhỏ của nàng. Max thở ra khi Riftan chôn mũi vào ngực nàng. Vai của nàng run rẩy. Riftan xoa lưng nàng và cười nói.

"Đừng lúc nào cũng hành động quá sợ hãi nếu nàng có thể học phép thuật."

"Kh-không. E-em không sợ. Thật sự."

"Đừng nói dối. Nàng đang run rẩy. Chết tiệt. Ta hầu như không bao giờ làm nàng cười. Bây giờ chúng ta lại bắt đầu từ đầu. "

"Kh-không. Em không sợ. "

Max run rẩy và cắn môi. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì chàng lại yêu thương, nhưng có thể nghe thấy nỗi buồn trong giọng nói của chàng. Nàng nắm lấy gấu áo của chàng khi Riftan giữ trán mình một cách miễn cưỡng.

"Em không nhất thiết ph-phải học."

Nàng cảm thấy cánh tay của Riftan len bên dưới tay áo. Chàng lắc đầu mạnh mẽ.

"Nàng không hiểu" chàng nói.

"Việc e-em giúp ch-chàng mang lại sự phiền toái sao?"

"Không phải như thế."

"E-em m-muốn làm một cái gì đó cho chàng. E-em muốn làm điều này. "

“Ngay cả khi nàng không làm gì cả!

Riftan nói dữ dội. Chàng thở dài đau khổ và nuốt nước bọt trước khi hôn lên môi nàng một cách thèm khát. Max ép vào mặt chàng, chiếc cằm cứng của chàng run rẩy dưới tay nàng. Một sợi chỉ bạc nhỏ giọt trên cái cổ to của chàng. Riftan đẩy lưỡi vào miệng và nếm nàng chậm rãi, dai dẳng.