Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 97




Rifftan thả lỏng hai vai, như xua đi chút lo lắng của bản thân rồi hôn môi mình lên trán nàng. Có vẻ như lời nói thốt ra trong lúc nóng vội của nàng đã làm chàng phải bận tâm suốt cả chuyến đi, để rồi bây giờ, chàng mới được khơi lại chủ đề ấy với nàng.

“Nhưng ta không ghét bản thân đến nỗi, nó trở thành câu trả lời đầu tiên khi có ai đó hỏi về những điều mà ta ghét.” Riftan trả lời lại đơn giản làm Max phải thở dài.

“À, thì…thì có gì ở ch-chàng đáng ghét đến vậy đâu, đúng chứ?”

Chàng thích thú trước tiếng nói lầm bầm ấy.

“Trông ta giống vậy sao?” chàng hỏi lại nàng bằng giọng điệu trêu chọc làm Max khẽ nhướng mày nhìn lên.

“Tự…tự chàng cũng biết mà, kh-không phải sao?”

“Ta không biết. Nàng nói cho ta nghe đi.” Nàng nhìn chằm chằm chàng như muốn biết chàng có hỏi thật hay không. Dù thế, Max vẫn nghĩ mình nên làm chàng vui lòng và bắt đầu liệt kê một loạt các đặc điểm của chàng.

“Chàng…chàng rất khỏe. Chàng là hiệp sĩ xuất sắc nhất thế giới, và chàng còn cao to, thông mình nữa….” Max còn chưa nói hết câu mà Riftan đã khẽ cười.

“Lần đầu tiên có người khen ta thông minh đấy. Thường ta hay bị chê là chậm hiểu lắm…” Riftan trêu chọc làm Max phải nhíu mày.

Tuy cách nói chuyện còn khô khan cùng lối cư xử chưa được lịch thiệp, nhưng Riftan còn lâu mới bị gọi là chậm hiểu. Chàng không chỉ có ánh nhìn sắc bén mà kỹ năng quan sát đôi khi còn cực kỳ chuẩn xác. Nàng có lúc còn cảm giác như chàng có thể nhìn xuyên qua được tâm hồn nàng.

“Một người ch-chậm hiểu…sao c-có thể được tôn trọng nh-nhiều đến vậy.” nàng nói.

Riftan cười tự giễu, như thể chàng không hoàn toàn đồng ý với ý kiến của nàng. Chàng tựa đầu vào thân cây, vô tư hỏi lại, “Còn gì nữa?”

“Chàng tr-trung thành, có kh-khả năng lãnh đạo…. và…. còn đ-đẹp trai nữa.” Max bẽn lẽn nói, thấy hai má đang nóng lên.

“Nàng nghĩ ta đẹp trai sao?” Riftan lại trêu chọc nàng lần nữa, làm Max chỉ biết nhún vai đáp lại:

“…Chàng b-biết rồi còn hỏi.”

“Làm sao ta biết được nàng nghĩ gì về vẻ ngoài của ta?” Chàng nói làm Max phải sửng sốt, bối rối chớp chớp mắt.

“Rif-Riftan, em cũng có mắt nhìn chứ bộ. Kh-khả năng th-thưởng thức c-cái đẹp của em cũng giống ng-người khác thôi.”



“Thế mà lần nào ta đến Lâu đài Croix, nàng cũng sợ sệt như đang đối mặt với một quái vật khổng lồ gớm ghiếc vậy,” Riftan lại đùa giỡn.

“Chả giống lúc nhìn thấy một anh chàng trẻ trung tuấn tú gì cả. Mà có khi vẻ mặt ngăn nheo của yêu tinh còn làm nàng thấy đắm đuối hơn ý.” Chàng nói thêm, khiến Max mù mờ nói.

“Em…em đã bao giờ thấy y-yêu tinh đâu.”

“Cái quan trọng không phải ở đấy.” Riftan nâng cằm nàng lên đối diện chàng. “Ý ta là, dẫu ta có đến gần nàng hay không, thì nàng trông cũng giống như sắp ngất xỉu đến nơi rồi.”

Max đỏ mặt trước giọng điệu tra khảo của chàng. Chưa bao giờ trong những giấc mơ hoang đường nhất, nàng lại nghĩ chàng sẽ quan tâm đến thái độ của mình hay những gì mà mình nghĩ về chàng. Thật lòng mà nói, nàng còn từng cho rằng chàng sẽ chẳng biết đến sự tồn tại của nàng cho đến tận đám cưới của cả hai.

“Em..Tại chàng trông đ-đáng sợ quá. Cơ thể thì quá c-cao lớn còn n-nét mặt thì lạnh tanh… trông chàng giống m-một người sẽ nổi cơn thịnh nộ với m-mọi chuyện, b-bất kể ngày hay đêm.” Max thừa nhận.

Riftan không nói gì một lúc lâu, làm Max không thoải mái, cựa quậy trong ngực chàng. Mãi rồi,  chàng cũng mở miệng.

“Giờ trông ta vẫn đáng sợ lắm à?”

Max chậm rãi lắc đầu.

Riftan cứ nhìn chằm chằm nàng, rồi đột nhiên nghiêng đầu, ấn môi mình xuống. Không giống nụ hôn trêu chọc khác, nụ hôn lần này đầy những đam mê. Max cảm nhận cái lưỡi non mềm của chàng đang đẩy vào trong miệng nàng, làm nàng khẽ rên nhẹ khi được chàng chạm vào.

Chú ý: Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ đang có thai hoặc cho con bú và thanh niên đang ăn cơm cẩn thận khi xem đến đoạn này

Chàng ôm lấy gáy nàng, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc xù của nàng trong khi môi chàng mải liếm láp lấy cái miệng thanh tú của nàng.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi Max cảm nhận được sự căng cứng trên núm vú của mình. Riftan ôm lấy ngực nàng, nhẹ nhàng xoa, khiến Max cảm giác như bụng dưới của mình đang bùng nổ tưng bừng.

“Ri-Riftan….đang ở ngoài mà, mình đừng làm thế.” Max nói khi vừa thoát được nụ hôn của chàng.

“Không sao đâu. Ở đây có mỗi bọn mình thôi. Mà cứ cho là có người đi đến, thì ta sẽ phát hiện ra ngay.” Chàng nói.

Nàng rùng mình, cảm nhận hơi nóng đang tỏa ra từ cơ thể chàng. Riftan mặt vẫn bĩnh tĩnh và điềm đạm, đến nỗi nàng chẳng hề hay biết chàng đã cứng thế nào từ lúc hai người hôn nhau rồi. Chàng kéo vợ mình lại, đặt nàng lên hạ bộ rồi đẩy váy của nàng lên. Max xấu hổ ngước nhìn chàng. Đôi mắt của Riftan giờ như hai cục than đen cứ âm ỉ hướng về phía nàng.



“Đừng sợ. Ta sẽ không bao giờ làm nàng đau.”

Lời chàng nói như dội sâu vào tim nàng. Max đắm chìm trong sự mãnh liệt của chàng đến quên cả thở. Chàng tựa trán lên nàng, dụi dụi đầu mũi của mình vào mũi nàng rồi kéo môi nàng vào miệng chàng lần nữa. Chàng trượt những ngón tay thon dài của mình xuống dưới váy, từ từ vuốt ve bên trong hai chân nàng, khiến Max phải nắm chặt lấy mái tóc mềm mại của chàng mà rên rỉ.

Người này sẽ không làm hại mình. Nàng cứ niệm câu nói ấy đến tuyệt vọng.

“Nàng có mùi thơm như mùa đông vậy.” Riftan khẽ rên lên rồi chôn mặt vào vai nàng. Max nuốt một hơi thật sâu. Chàng cũng đang tỏa ra mùi hương tựa như cơn gió đông khô khốc và tê cứng đến dễ chịu.

Mùi vỏ cây xạ hương hòa trộn với mùi của lũ ngựa, kết hợp chút mồ hồi phảng phất, đang lấp đầy hai lá phổi của nàng.

“M* n*, ta muốn hôn mọi chỗ trên người nàng. Nhưng nếu ta cởi hết váy áo của nàng ra, thì nàng sẽ bị cảm lạnh mất.” Riftan than phiền khi đang vuốt ve, thỏa mãn nàng qua lớp váy áo.

Max thậm chí còn chẳng cảm nhận được hơi lạnh vì ngọn lửa lan tỏa khắp toàn thân, giờ đang bao trùm lên người nàng, nhưng, nàng không nói điều đó cho chàng biết. Nàng không đủ táo bạo đến độ có thể nằm hiên ngang giữa đỉnh đổi với không một mảnh vải che thân. Thật lòng mà nói, làm chuyện này là đã quá sức chịu với nàng rồi. Nhưng chính nàng cũng chẳng biết phải trốn chạy khỏi chàng thế nào đây.

Riftan vừa mút mát cổ họng nàng vừa khẩn trương cởi quần dài. Còn nàng thì cuộn váy mình lên tận ngực khi vẫn đang được áo choàng của chàng bao bọc.

Chàng đã kéo quần lót của nàng sang một bên.

Và rồi, nàng cảm nhận chàng đang chầm chậm đẩy vào trong nàng. Max mãnh liệt rên rỉ trước cảm giác thít chặt, khi chàng chạm đến phần sâu nhất của nàng.

Riftan an ủi vỗ về lưng nàng rồi hôn loạn lên khắp cổ và tai nàng.

“Không sao đâu, Max. Ta sẽ không làm đau nàng nữa đâu. Không bao giờ tái phạm nữa.” Riftan thủ thỉ bên tai nàng.

Chàng đã làm đau mình lúc nào, Max cũng chẳng biết. Nàng thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã bao giờ e sợ hay tránh né chàng. Nàng có cảm giác như Riftan Calypse đã luôn luôn là một phần không thể thiếu của mình.

Max ôm chặt hai tay qua cổ chồng khi cảm giác mình sắp chết chìm và chàng chính là vật duy nhất cứu sống nàng.

Còn chàng cứ ghì chặt lấy hông nàng để nhấn sâu vào bên trong.

Cơ thể hai người hòa quyện, va đập lên nhau khi tiếng gió thoảng vang vọng ở phương xa. Toàn thân nàng cứ lắc lư tựa như đang cưỡi ngựa, giống cái cách mà chàng đã dạy nàng trước đó.

Max siết chặt phần nam tính của Riftan khi chàng thâm nhập loạn xạ vào tận trong, và chỉ miễn cưỡng nhả ra khi chàng định rời đi, rồi lại hút chặt lần nữa như đang cố kéo chàng vào sâu hơn. Tim nàng nảy lên trước niềm đam mê mãnh liệt ấy. Và rồi, nụ hôn nóng bóng đến tan chảy của chàng đã đẩy Max bồng bềnh trôi về một miền cực lạc.