Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 439




Max cau mày.

“Em, em không thể rời mắt khỏi ai chứ? Em chỉ…”

Max, người đang càu nhàu như thể điều đó thật nực cười, đột nhiên im bặt. Khi nàng nhìn thấy chàng đứng dưới ánh đèn, đầu óc nàng bỗng dưng trống rỗng. Nàng liếc nhìn chàng, như thể bị chiếm hữu. Nàng nghĩ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng trong bộ trang phục sặc sỡ như vậy.

Riftan mặc chiếc áo choàng đen bóng bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng tinh vừa vặn với cơ thể, và khi ánh sáng chiếu vào bề mặt mịn màng của vải, những đường thêu tinh xảo tuyệt đẹp lộ ra.

Không chỉ như vậy. Những chiếc cúc áo vàng được chế tác tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn, thắt lưng da quấn quanh eo còn có khóa kim loại khắc hình rồng.

Nàng lướt xuống chiếc quần tây đen và đôi bốt da bóng loáng ôm gọn đôi chân dài của chàng, rồi lại ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt chàng. Ánh vàng tạo thêm vẻ rực rỡ bí ẩn cho khuôn mặt điêu khắc và đôi mắt màu mã não của chàng.

Đột nhiên mặt nàng nóng lên. Trông chàng giống một quý tộc kiêu ngạo đang tận hưởng cuộc sống sa đọa trong cung điện hơn là một hiệp sĩ. Thậm chí thái độ gắt gỏng cùng với bầu không khí nguy hiểm bao quanh chàng cũng hấp dẫn đến nghẹt thở.

"Em chỉ…?”

Riftan nghiêng phần trên của mình về phía nàng và buộc nàng phải nói. Nhưng Max không thể nhớ được mình muốn nói gì. Khi nàng đỏ mặt và tránh ánh nhìn của chàng, Riftan nâng cằm nàng lên bằng một tay. Đột nhiên, một nếp nhăn hiện trên trán chàng.

"Nàng để cái gì lên mặt của nàng vậy?"

Max liền bừng tỉnh. Chàng nắm lấy mặt nàng và xoa má nàng bằng ngón tay cái của mình. Nàng hoảng hốt và hất tay chàng ra.

"Cái, cái gì vậy!"

"Khuôn mặt nàng dính thứ gì đó như bột trắng, nên ta đang lau nó đi."

Chàng nói như thể mình không làm gì sai. Nàng vội quay lại và nhìn mặt mình trên khay bạc. Hầu như tất cả phấn phủ đã được lau đi. Max thất thần, rồi phẫn uất trừng mắt nhìn chàng.


“Này, em làm cái này là có mục đích đấy! Sao chàng lại tự ý xóa đi chứ?”

"Tại sao nàng bôi cái này lên mặt của nàng?"

Riftan phủi phấn khỏi đầu ngón tay và nhíu mày như thể không hiểu. Max ngước nhìn khuôn mặt nhẵn nhụi của chàng và nghiến răng. Rõ ràng, người này chưa bao giờ gặp phải những rắc rối như nàng. Nàng bắn ra một cách sắc bén.

“Chàng hỏi vì chàng thực sự không biết sao? Em làm vậy để che đi những vết tàn nhang của mình!”

Max, người đang cao giọng, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của các hiệp sĩ hướng về mặt mình và đỏ bừng. Nàng liếc nhìn các hiệp sĩ một cách cay đắng như thể hỏi họ đang tìm kiếm điều gì, rồi sải bước về phía bức tường. Riftan theo sau nàng và nói như thể chàng không thực sự biết lý do.

“Tàn nhang của nàng rất dễ thương. Nàng trông như một cô tiên nhỏ nghịch ngợm vậy. Tại sao nàng lại muốn che nó đi?”

Max cảm thấy mặt nóng lên, liếc chàng một cái. Nàng không biết làm thế nào chàng có thể nói ra một từ xa lạ như vậy mà không cần chớp mắt. Tâm trạng nàng nhẹ nhõm ngay lập tức, nhưng nàng thẳng thừng nói.

“Đó, đó là những gì Riftan cảm thấy. Trong mắt người khác…”

“Nàng muốn xinh đẹp trong mắt ai khác ngoài ta nữa?”

Đột nhiên, chàng đẩy nàng vào một góc và tra hỏi nàng. Max giật mình. Tại sao cuộc trò chuyện lại đi theo một hướng khác như vậy? Nàng nói một cách thách thức, hất cằm lên.

"Ri, Riftan ăn mặc đẹp như vậy cho ai nhìn thế?"

Riftan hơi nhíu mày, như thể chàng không thích cách nàng đáp trả lại. Nhưng, thật bất ngờ, chàng trả lời một cách nhu mì.

“Đây là trang phục mà Bệ hạ ban tặng. Trước khi lên đường đi thám hiểm, ông ta đã bực mình với quần áo của ta và quở trách, và ngay khi ta về đến, ông ta đã đưa tiền thưởng và một đống quần áo đẹp. Nhưng sao nàng lại có vẻ mặt như thế…”

Sau đó, như thể bực bội, chàng dùng một tay cởi vài chiếc cúc áo, để lộ chiếc gáy dài, gồ ghề và xương đòn dày dặn của mình.


Max không nhận ra rằng mình đang nuốt khan. Sau đó, nàng bắt gặp một người phụ nữ đang theo dõi Riftan, quạt khuôn mặt đỏ bừng của cô ta và nàng ngậm miệng lại. Đột nhiên, ý muốn quấn chàng lại và giấu chàng khỏi ánh mắt của bất kỳ ai khác trỗi dậy. Nàng trừng mắt nhìn người phụ nữ với ánh mắt khó chịu, và sau đó hướng ánh mắt của mình về phía chàng.

“Thật không công bằng. Mặt em rối tung lên hết... Còn chàng thì đang thu hút sự chú ý của phụ nữ giống như hiện thân của một loại cám dỗ vậy."

"Cám dỗ gì cơ?"

Chàng nhếch mép cười như thể điều đó thật vô lý.

"Vì thế? Nàng cũng muốn thu hút sự chú ý của đàn ông?”

"Em, em không có ý đó."

Nàng nói như thể đang thất vọng.

“Em, em cũng muốn ăn diện thật đẹp… em muốn thưởng thức bữa tiệc với chàng."

Riftan dừng lại và nhìn xuống nàng. Nàng có thể cảm nhận được đôi mắt đen của chàng đang chăm chú nhìn nàng. Rõ ràng là chàng đang cố gắng tìm hiểu xem nàng không hài lòng với điều gì. Nhưng chàng dường như không tìm ra được lý do tại sao nàng lại bất mãn với vẻ ngoài của mình như vậy.

Chàng nói với một giọng nghiêm túc, vén một vài sợi tóc dọc thái dương ra sau tai nàng..

“Nàng là người đẹp nhất trên thế giới này. Ngay cả bây giờ, ta thậm chí không thể thở nổi, vậy nàng còn muốn làm gì để xinh đẹp hơn chứ?”

Nàng đỏ bừng cả mặt và thận trọng nhìn xung quanh. Khi nàng thấy một người đàn ông ngồi trước bàn cách đó không xa và liếc nhìn nàng và Riftan với đôi tai vểnh lên, nàng cảm thấy mình sắp chết đi vì xấu hổ. Nàng nắm lấy cánh tay chàng.

"Được, được rồi, chúng ta hãy đi nơi khác."

“Không phải bên đó, đi bên này.”


Riftan đột nhiên vòng tay qua vai nàng và xoay người nàng lại. Max sững người đi theo chàng vào giữa sảnh tiệc. Nàng nhìn xung quanh với vẻ lo lắng. Mọi người dường như đang nhìn nàng và Riftan. Sự yêu thích, ngưỡng mộ và những ánh mắt tò mò bay đến từ mọi hướng.

Trong số đó, có cả những đôi mắt sắc lạnh. Ánh mắt thù địch của những người đàn ông có vẻ là quý tộc phương Bắc, sự cảnh giác của những linh mục với ấn tượng nghiêm khắc, và ánh mắt thờ ơ của chỉ huy Thánh kỵ sĩ, người mà nàng không thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì bên trong.

Nàng hơi co vai. Nhưng Riftan không quan tâm và dẫn nàng đến chỗ rộng rãi dẫn ra ban công. Sau đó, những người đang nhảy theo giai điệu của dàn nhạc nhường không gian cho họ một cách tự nhiên. Chàng quay về phía nàng và đưa tay ra một cách tinh nghịch.

“Tiểu thư kiều diễm, cô có thể vui lòng cùng tôi khiêu vũ không?”

Max nuốt khan. Nàng thậm chí còn không đủ tự tin để khiêu vũ ở nơi mà các cường quốc của mỗi quốc gia đang tham gia vào một cuộc trí vô hình. Nhưng nàng không thể từ chối chàng, người có đôi mắt sáng lên dịu dàng dưới hàng nghìn ngọn nến lấp lánh. Max đặt tay mình lên lòng bàn tay lớn của chàng.

Riftan bắt đầu dẫn dắt nàng một cách chậm rãi. Max cố bước theo những bước nhảy của chàng. Trên môi choàng thoáng nở một nụ cười, có lẽ chàng thấy buồn cười khi nàng ngượng ngùng.

Max liếc nhìn chàng một cách giận dữ, sau đó giả vờ như mình vấp và bước chân về phía đầu bàn chân của chàng. Nhưng Riftan đã nhanh hơn một bước. Chàng vội né đòn tấn công của nàng, sau đó dùng một cánh tay kéo nàng lại rồi ôm nàng và xoay một vòng. Max nuốt ngược tiếng hét và bám chặt lấy cẳng tay chàng.

Chàng khéo léo xoay người nàng lại theo tiếng nhạc, sau đó đặt nàng xuống và dẫn nàng với bước nhảy nhanh hơn ban đầu. Nàng ngây ngất. Không còn thời gian để nàng để tâm đến bầu không khí căng thẳng kỳ trong sảnh tiệc hay ánh mắt của mọi người.

Chỉ có thân hình vững chãi của chàng nhún nhảy một cách tinh xảo, vũ đạo điêu luyện khiến bản thân chàng trông như một vũ công khả ái, và đôi mắt đen lấp lánh đầy trìu mến tràn ngập ý thức nàng.

Max cố tình nhéo vào hông chàng, khiến chàng mất tập trung và nàng nhướng mày lên. Nhưng khi nhìn thấy chàng mỉm cười, nàng không thể không cười cùng chàng.

"Chàng biết gì không? Chàng là bạn nhảy nhỏ nhen nhất trên thế giới. Lúc nào cũng khiến em chóng mặt thế này.”

“Ôi trời, Phu nhân Calypse, có vẻ như nàng không hài lòng với ta.”

Chàng tặc lưỡi như thể buồn bã.

“Tệ thật. Kể từ bây giờ, nàng sẽ chỉ được nhảy với kẻ xấu xí nhất này cho đến cuối cuộc đời.”

Nàng cười khúc khích và lắc đầu. Vào lúc đó, giai điệu của đàn luýt và Biel dần chậm lại, và ban nhạc chuyển từ một bài ballad nhẹ nhàng sang bản trữ tình buồn. Riftan thản nhiên dẫn nàng ra ban công. Biết ơn vì mình đã có cơ hội lấy lại hơi thở, Max tựa lưng vào trụ lan can và ngước nhìn chàng. Vầng trăng tròn lớn treo lơ lửng trên bầu trời đêm, điểm một ánh bạc lên đôi mắt đen của chàng.

Chợt lòng nàng trào dâng niềm hạnh phúc. Họ đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn và đã ở đây cùng nhau. Mọi vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng nàng rất hạnh phúc khi có thể ở bên cạnh chàng như thế này.


“Khi quay về Anatol… chàng sẽ nhảy với em như thế này chứ?”

"Bất cứ lúc nào nàng muốn."

Chàng nắm lấy tay nàng và hôn lên. Max do dự một lúc trước khi hỏi.

"Khi nào chúng ta có thể trở lại Anatol?"

Nụ cười của chàng hơi nhạt đi. Riftan nhìn vào sảnh tiệc nơi có ánh sáng lung linh và nói một cách bình tĩnh.

"Ta nghĩ chúng ta nên đợi thêm một thời gian nữa."

“Em tự hỏi liệu phép thuật của em có gây ra vấn đề gì không…”

"Đó không phải là do nàng."

Chàng nhẹ nhàng thở ra.

“Nàng khá nổi tiếng với công chúng. Sẽ không ai đưa nàng đến Tòa án dị giáo ngay cả khi trái với ý muốn của mọi người, vì vậy nàng không phải lo lắng quá nhiều về điều đó.”

“Vậy thì tại sao…”

“Đức Giáo hoàng muốn nhân cơ hội này để củng cố vị trí của mình và củng cố hơn nữa Hiệp định Hòa bình Bảy Vương quốc. Như một phần của việc đó, họ đã tổ chức nhiều sự kiện chiến thắng khác nhau trong vài tuần, dường như muốn giữ chân các quý tộc từ khắp nơi trên thế giới ở đây. Với tư cách là người ủng hộ Vua Ruben và tân Giáo hoàng, ta đã quyết định ở lại đây trong thời điểm hiện tại, để giúp đỡ họ.”

Chàng thở dài thườn thượt và vuốt nhẹ lên má nàng.

“Hãy kiên nhẫn một chút. Khi chuyện này kết thúc, ta sẽ cùng nàng về nhà bằng mọi giá.”

Max chợt nhận ra rằng Riftan cũng nhớ Anatol nhiều như nàng vậy. Osyria là một trong những thành phố lớn nhất của Bảy Vương quốc, và mặc dù sự uy nghiêm của Cung điện Roem và Thánh địa hoàn toàn choáng ngợp, nó vẫn không thể sánh với vẻ đẹp năng động và hoang dã của Anatol. Max nắm chặt lấy tay chàng như thể an ủi.

“Em có thể đợi thêm nữa. Vì vậy, đừng lo lắng cho em.”