Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 433




Ngắm nhìn nó thật lâu, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve những cánh hoa mỏng manh. Nó mềm như lông vũ vậy. Nàng ôm lấy bông hoa nhỏ bé bằng hai bàn tay của mình.

Nàng nhớ cách đây rất lâu, khi chàng trao tặng nàng một bó hoa dại. Ngay cả bây giờ, hình ảnh chàng ôm một bó hoa nhỏ dưới cơn mưa vẫn còn đọng lại trong mắt nàng. Bỗng dưng lòng nàng nhói đau không thể kiềm chế được.

Chàng sẽ tặng cho nàng bất kì khi nào chàng tìm thấy một bông hoa xinh đẹp sao?

Max nói với giọng nghẹn ngào.

"Cảm…cảm ơn vì đã chuyển nó cho ta.”

"Không có gì."

Gabel nở nụ cười ngọt ngào. Nàng cũng muốn mỉm cười, nhưng cơ mặt của nàng không lắng nghe. Nàng cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hoe. Lo lắng, sợ hãi và buồn bã... tất cả những cảm giác ấy tan biến như một lời nói dối, và chỉ còn lại niềm nhớ nhung tràn ngập trong trái tim nàng. Nhưng vào lúc này, ngay cả nỗi đau xuyên thấu đó cũng cảm thấy ngọt ngào.

Max khẽ hôn lên cánh hoa.

Một khoảng thời gian yên bình tiếp tục. Sau một thời gian cảnh giác, Dristan bỏ vũ khí xuống và bắt đầu công việc khôi phục thành phố.

Họ chủ yếu vận chuyển đá hoặc đốn cây, một số đào sâu xuống hố để làm vỡ lớp thạch cao hoặc dùng xẻng xúc cát. Rõ ràng, trong số những người lính nhập ngũ là thợ xây hoặc thợ mộc. Ngay cả trong mắt của một người ngoài như nàng, công trường đang được vận hành khá hiệu quả.

Max nhìn quanh công trình bận rộn và đi về phía chuồng ngựa. Rem - bị bỏ rơi trong một thời gian dài, phát điên khi nhìn thấy nàng. Nếu người lính quản lý chuồng ngựa không chạy đến trấn an cô nàng, tai nạn có thể đã xảy ra.

Max cố thuyết phục Rem đang co rút lại và kéo cô nàng ra ngoài. Và nàng đưa Rem đang không ngừng càu nhàu đến dòng nước để cô nàng có thể tự do gặm cỏ tươi mới bắt đầu nảy mầm.

Rem, cô ngựa đã không được ăn uống đúng cách trong một thời gian vì cái máng đã cạn kiệt thức ăn, ngấu nghiến những chồi non mềm. Max nhìn Rem với đôi mắt buồn, nhẹ nhàng vuốt ve cổ Rem và nói như thể xoa dịu.

“Cố chút nữa thôi. Khi về nhà... chị sẽ cho em ăn món cà rốt và táo yêu thích của em."

Rem vểnh tai như hiểu ý nàng, rồi nghịch ngợm xoa má và gáy nàng bằng cái miệng ướt át.

Max dắt ngựa - có vẻ tâm trạng đã tốt hơn, đến quảng trường. Đường phố đông nghẹt những người lính đã đổ về để nhận khẩu phần ăn. Nàng liếc nhìn những người đàn ông có khuôn mặt gầy guộc đang nhét vào bụng mình món cháo yến mạch loãng dưới căn lều ở một bên quảng trường.

Lương thực gần như cạn kiệt, nên bữa ăn của bộ đội rất thiếu thốn. Cả trâu bò và lợn đã được giết mổ và ăn từ lâu, và gà mái dùng để lấy trứng cũng bị bộ đội lén ăn một hai con, nên họ không còn giống nào cả.

Tất cả những gì họ còn lại là năm thùng bia, mười bao yến mạch và một ít đậu, nhưng họ phải ăn rất ít, nên họ đã dùng rất nhiều nước để nấu thức ăn.

Max nhìn quanh bằng ánh mắt u ám khi binh lính đang lục cháo, chẳng khác gì cái bồn nước đang sôi, rồi tiến về phía Đại điện. Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

"Xin chào, phu nhân Calypse."

"Ngài Laxion."


Max quay lại với vẻ mặt vui mừng. Gabel Laxion, người đã rời lâu đài để trinh sát cùng người của mình hai ngày trước, đang băng qua quảng trường rộng lớn. Max lập tức chạy về phía anh ta.

"Thế nào? Anh có tìm được gì không?"

"Không có gì cả."

Gabel nói với một nụ cười cay đắng.

“Có vẻ như lũ quỷ của Cao nguyên Pamela đã hoàn toàn rời khỏi nơi này. Tôi đã tìm thấy một vài con griffin (điều sư) vừa thức dậy sau giấc ngủ đông ở vùng lân cận của Dãy núi Lexos, nhưng không tìm thấy dấu vết của bọn long nhân."

Max ngạc nhiên khi anh ta nói đã gặp griffin.

"Anh, anh có bị thương ở đâu không?"

"Như người có thể thấy, mọi người đều ổn."

Gabel vỗ ngực.

“Hơn thế nữa, tôi lo lắng rằng dường như lũ quỷ đã bước vào giai đoạn hoạt động của chúng. Khu vực này nổi tiếng với rất nhiều quái vật thuộc loại quái thú như harpy và manticore.”

"Không đời nào… Không phải việc thành lập tiểu đội liên minh là cần thiết sao?"

Gabel vẫy tay trước câu hỏi của nàng.

“Có thể sao? Nhiệm vụ của các lãnh chúa của khu vực này là đối phó với những con quái vật địa phương. Chỉ cần hàng vạn con quái không tấn công một cách có hệ thống như lần này, thì sẽ không có quân đội liên minh.”

Max cau mày. Nàng lo lắng rằng dragonian sẽ lại tạo ra đội quân quái vật. Gabel nhẹ nhàng nói thêm, để ý những gì nàng đang nghĩ.

“Đừng lo lắng quá. Nếu không có áp lực ngăn cản con rồng hồi sinh, thì chỉ khoảng mười con quỷ có thể sử dụng ma thuật hắc ám không phải là mối đe dọa lớn như vậy.”

Max cười cay đắng trước lời khẳng định chắc nịch. Xem xét các vụ bắt bớ các chủng tộc khác nhau trong quá khứ, có một thực tế hiển nhiên rằng chỉ có chín tên chiêu hồn không thể chống lại hàng ngàn hiệp sĩ. Các chủng tộc như yêu tinh và người lùn cũng bị quét sạch bởi bàn tay con người. Nhận thức rõ về sự thật đó, dragonian có thể đã liều mạng để hồi sinh Secto.

‘Secto hẳn là hy vọng duy nhất của chúng.’

Khi nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ đó, một tiếng chuông ở đằng xa vang lên. Max xoay đầu. Tiếng chuông nhỏ vang lên đều nhau là tín hiệu cho thấy có khách từ bên ngoài đến.

Nàng cảm thấy tim mình đập dữ dội và đưa Rem đi thẳng qua quảng trường. Khi nàng đến gần cánh cổng, đập vào mắt nàng là những kỵ binh mang giáp sắt đang diễu hành. Trong tích tắc, nàng hoa cả mắt vì sung sướng. Lực lượng Đồng minh cuối cùng đã trở lại!

Nàng chạy đến cổng ngay lập tức. Nhưng sự phấn khích tưởng chừng sắp bùng nổ nhanh chóng vụt tắt. Một biểu tượng lạ lẫm được khắc trên áo choàng màu vàng của các hiệp sĩ.

Max liền nhận ra rằng họ là đội tiếp tế do Vua Thorben cử đến. Phía sau đội kỵ binh khoảng vài trăm người, một đoàn xe chở đầy lương thực tiến vào, và những người lính đã bị đói nhiều tuần liền reo lên vui sướng. Nhưng Max không thể kìm được sự thất vọng của mình. Max nhìn những người lính dỡ thức ăn từ toa xe, rồi quay lại trong bất lực.


Tối hôm đó, Công chúa Rienna đã tổ chức một bữa tối thịnh soạn bên trong tòa nhà Thánh điện - đã được sửa sang lại. Hiệp sĩ trẻ, người dẫn đầu đội cung ứng và Công chúa Agnes ngồi ở đầu chiếc bàn dài, và các hiệp sĩ cấp cao và pháp sư của Tháp Thế giới cũng ngồi cạnh.

Max ngồi giữa các Hiệp sĩ Remdragon và các pháp sư, nhưng sau đó phải di chuyển lên ghế trên cùng vì sự thúc giục của Công chúa Agnes.

Agnes say và rót rượu vào ly của nàng hết lần này đến lần khác. Max uống cạn ly rượu mạnh và nhìn quanh sảnh với vẻ mặt bối rối. Trên bàn là những đĩa giăm bông dày nóng hổi, thịt nai hun khói, các loại hạt và mơ khô tẩm mật ong, và những người hầu thì liên tục mang đến bánh mì mới nướng và bơ tươi.

Đó là tiệc rượu đầu tiên trong nhiều tháng, nhưng Max khó mà tận hưởng bữa ăn linh đình. Ngay cả trong lúc này, hình ảnh Riftan, người đang lang thang trên những ngọn núi, vẫn lởn vởn trong tâm trí nàng, và nàng không nuốt nổi thức ăn.

Max, cố nhét mẩu bánh mì vào miệng, lẻn ra khỏi đại sảnh. Nàng băng qua khu đất và đi vào ngọn tháp hình chóp ở phía sau đại giáo đường.

Nàng leo lên đỉnh tháp, rồi nàng nhìn thấy một bầu trời đêm trong vắt với ánh trăng lưỡi liềm. Nàng kéo một chiếc ghế đến trước lan can rồi ngồi xuống. Làn gió đêm mát rượi làm dịu mát đôi má đang nóng bừng vì rượu của nàng.

Những tiếng rên rỉ của binh lính đang đầy men rượu có thể được nghe thấy ở phía xa. Khi nàng đang lắng nghe những âm thanh say xỉn thô thiển, một giọng nói khàn vang lên phía sau nàng.

"Có vẻ như cô thích ở một mình."

Max ngạc nhiên. Rienna Mor Thorben đang đứng quay lưng về phía cây cột hình chóp. Cô ta chậm rãi đi về phía nàng, vẫy cái chai mà cô đang cầm trên tay.

"Cô có muốn uống một ly không?"

Max lắc đầu. Công chúa nhún vai một cái, kéo ghế rồi ngồi xuống ở một khoảng cách không xa. Max nhìn cô ta đầy nghi ngờ rồi cẩn thận mở miệng.

"Cô đi theo tôi sao?"

"Không đời nào."

Cô ta khịt mũi khinh bỉ.

“Tôi thích những nơi cao. Và tòa tháp này cao nhất ở đây.”

Sau đó cô ta nhấp một ngụm rượu và hỏi với giọng chế giễu.

“Hẳn cô đã mong đợi chồng mình khi đang ngắm nhìn Lexos, phải không?”

Max đanh mặt lại. Nàng không hề có ý định tranh cãi với người phụ nữ khó ưa này. Nàng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

"Tôi đi đây."


"Ngồi xuống đi, tôi sẽ không ác ý."

Max dừng lại và nhìn lại cô ta. Công chúa khàn giọng nói.

“Tôi chỉ đang cáu kỉnh, bởi vì tôi ghen tị với cô đến phát điên vì đã lấy được người đàn ông đó."

Max mở to mắt trước lời bày tỏ bất ngờ. Công chúa nhìn ra cửa sổ với cằm tựa lên tay, nói với giọng trầm tĩnh, dịu dàng.

“Riftan Calypse quả là một người đặc biệt, phải không? Tôi đã không thể quên anh ta trong một thời gian dài.”

Max cau mày khi vẻ mặt của công chúa như thể cô ta đang nhớ lại điều gì đó. Riftan nói rằng không có gì giữa hai người, nhưng nàng nghĩ đó có thể không phải là sự thật.

"Chính xác là… chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?”

Công chúa trầm mặc một hồi rồi thở dài.

“Tôi quyến rũ anh ta, và anh ta từ chối. Vậy thôi."

Sau khi bày tỏ, cô ta nói thêm như thể hơi xấu hổ.

“Anh ta có tính cách không thể tàn nhẫn với kẻ yếu. Thậm chí anh ta không thể gay gắt với những người thực sự tiếp cận anh ta. Chính vì sự dịu dàng đó, tôi cảm thấy nếu mình cứ tiến tới, anh ta sẽ đổ gục, vì vậy tôi không thể dễ dàng bỏ cuộc.”

Sau đó cô ta uống cạn ly rượu. Max tròn mắt, không biết phải làm thế nào với người phụ nữ bị chính chồng nàng từ chối, và dường như không thể vượt qua suốt bao năm. Công chúa tiếp tục phàn nàn.

“Khi tôi 16 tuổi, tôi kết hôn với một ông già ngoài bảy mươi tuổi vì lý do chính trị. Đó là một cuộc hôn nhân khủng khiếp. May mắn thay, chồng tôi mất sau 5 năm, và tôi gặp anh ta trên đường trở về thủ đô. Cô có thể dễ dàng hình dung ra tôi đã phải lòng người đàn ông đó sâu sắc như thế nào.”

Công chúa thở ra một cách cay đắng.

"Nhưng Riftan thậm chí còn không thèm nhìn tôi."

Max có một biểu cảm kỳ quặc. Nàng cảm thấy hơi xấu hổ khi phát hiện ra rằng người mà nàng luôn cho là kẻ vô liêm sỉ không biết xấu hổ, thực ra lại chỉ là một người phụ nữ thất tình. Công chúa cười và nói.

“Tôi sẽ kết hôn với người hiệp sĩ đã dẫn dắt tiểu đoàn tiếp tế ngày hôm nay. Xem xét hoàn cảnh của tôi như thế này, nụ cười nhăn nhó một chút cũng đáng yêu, không phải sao? Cô là người phụ nữ may mắn có được người đàn ông tốt nhất trên thế giới.”

Max ngậm miệng. Nếu nàng không đồng ý với lời nói của cô ta ở đây, nàng sẽ trở thành một người phụ nữ hẹp hòi. Cuối cùng, Max cũng ngồi xuống. Và theo lời khuyên của công chúa, nàng phải ép mình uống vài ly rượu.

Ngày hôm sau, Agnes, người nghe được sự hòa giải của nàng với Công chúa Rienna, ôm bụng cười.

“Cô ta tuyệt thật. Hành động như vậy, và cuối cùng khiến người khác không còn nổi giận với cô ta…”

"Cô, cô đang nói rằng Công chúa Rienna đã nói dối tôi sao?"

"Không đâu. Nhưng cô ta không chỉ làm hòa với Maximillian với ý định thuần khiết, phải không? Người phụ nữ đó có biệt danh là Tarantula (1 loài nhện). Có lẽ cô ta đã nhìn thấy phép thuật golem của cô và nghĩ rằng cần phải làm dịu cảm xúc thù địch giữa cả hai.”

Mack tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói bất ngờ. Công chúa Agnes nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Rất nhiều người tham vọng sẽ đến với cô trong tương lai. Cũng sẽ có những người thèm muốn hoặc đe dọa cô bằng những lời đường mật. Maximillian nên cảnh giác hơn một chút.”


Max ngậm miệng khi định hỏi liệu hoàng gia Whedon có muốn phép thuật golem. Nàng không muốn đặt một câu hỏi tầm phào với Công chúa Agnes, người đã cho nàng lời khuyên. Nàng nói rằng mình sẽ cẩn thận và băng qua quảng trường ngập nắng.

Hầu hết các chiến sĩ dường như đã lấy lại được khí lực nhờ bữa tiệc no say hôm trước. Nàng vượt qua những người đàn ông mang hành lý và đi đến Thánh điện. Sau đó, từ bên trong nhà nguyện lộn xộn, nàng quét bụi và trồng thảo dược ở sân sau. Có vẻ như Chúa sẽ bảo vệ Riftan nếu nàng làm vậy.

Max quét dọn điện thờ mỗi ngày. Lúc khác, nàng leo lên tháp để ngắm dãy núi Lexos, hoặc ngồi trong nhà nguyện để cầu nguyện.

Vậy là một tuần trôi qua và một tuần nữa lại trôi qua. Besmore lấy lại sức sống từng ngày. Hơn năm trăm công dân trở lại thành phố và khu chợ bắt đầu chật kín những người bán hàng.

Những con phố đầy những món đồ quý hiếm mà nàng chưa từng thấy trước đây, và những thương nhân ăn mặc sang trọng, nhưng Max không hề ấn tượng. Cứ như nàng đang ở trong một mùa đông của riêng mình vậy.

Nàng nhìn quanh chợ với đôi mắt ủ rũ, rồi ra khỏi quảng trường và tiến về Nhà thờ. Sau đó, một tiếng chuông vang lên từ xa. Có vẻ như một nhóm người tị nạn khác đã đến.

Max, người đã thất vọng suốt mấy ngày qua, thận trọng bước vào Thánh địa phía sau Nhà thờ mà không thèm ngoái lại. Vốn dĩ đây là nơi chỉ có các linh mục cấp cao mới được vào, nhưng may mắn thay, các linh mục quản xứ mới được bổ nhiệm ở Besmore đều rất bận rộn tổ chức lễ bái. Max bước vào căn phòng nơi cất giữ thánh tích, lợi dụng lúc ban quản lý lơ là.

Điện thờ, từng được nhuộm đỏ bởi long nhân, được bao quanh bởi ánh sáng xanh nhạt. Nàng nhìn lên chiếc ly rượu màu bạc đặt trên đó, rồi quỳ xuống và chắp tay.

Sớm muộn gì các Thượng Tế cũng sẽ trở lại Besmore, và nàng không thể vào đó được nữa. Trước lúc đó, nàng muốn dâng lời cầu nguyện cho chồng mình trước thánh tích thêm một lần nữa.

Sau khi cầu nguyện một hồi lâu, nàng đứng dậy. Khi bước ra ngoài, nàng thoáng thấy một làn mưa mỏng đang trút xuống khu vườn.

Max ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ánh mặt trời rọi xuống qua tầng mây mỏng, nhuộm vàng những giọt mưa. Nàng đưa tay để chạm vào làn mưa lất phất, rồi thận trọng bước qua bãi cỏ ướt. Những giọt mưa âm ấm dịu dàng rơi xuống má và trán chàng.

Nàng dừng lại trước khu vườn thảo mộc, ngang qua những bụi cây đang bắt đầu chuyển lá, và ngửi mùi cỏ tươi. Lá cỏ ướt đẫm tỏa ra một mùi hương mê hoặc lòng người. Khi nàng đang nhắm mắt và tận hưởng khoảnh khắc bình yên, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ đâu đó.

Nàng quay đầu lại.

Một người đàn ông đang đứng đó.

Trong giây lát, tim nàng như muốn ngừng đập.

Chàng cởi mũ trùm đầu, để lộ mái tóc xù và khuôn mặt rám nắng. Max đứng yên và nhìn chàng. Những hạt mưa nhẹ nhàng làm ướt hàng mi dài và gò má chàng.

Khi Riftan di chuyển chậm rãi, nàng nghe thấy tiếng sột soạt của bộ giáp xám đen. Âm thanh đó dường như cho nàng biết rằng những gì nàng đang thấy không phải là ảo ảnh.

Nàng chớp đôi mắt nóng hổi như lửa đốt.

Một thứ ánh sáng bí ẩn pha trộn giữa xám và vàng đồng vẽ lên đôi mắt chàng một màu huyền bí, và khuôn mặt ướt mưa của chàng dường như ấm áp và dịu dàng hơn bao giờ hết. Đẹp đến mức chàng trông như ảo ảnh vậy.

Chàng chợt mỉm cười.

"Ta đã về."

Nàng đã không thể nói gì trong một lúc. Nhưng sau đó nàng nhớ ra rằng nàng đã hứa sẽ chào đón chàng bằng một nụ cười. Max mỉm cười theo chàng. Trời mưa và nàng nghĩ mình đã rất may mắn. Nàng có thể giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

Max khó khăn lắm mới thốt ra được một lời.

"Mừng chàng trở về."