Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 404




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Max thấy khó hiểu.

“Một nơi để tắm… không phải sao?"

“Đúng vậy, nhưng…”

Vị hiệp sĩ, người có vẻ hoang mang ở những từ cuối, nở một nụ cười ấp úng.

“Đó không phải là nơi thích hợp để phu nhân đặt chân đến.”

Nàng cau mày và nhìn kỹ hàng dài lều bên trong lớp rào chắn. Nó hơi tồi tàn, nhưng nó không có vẻ là một nơi đặc biệt kỳ lạ. Có thể thấy thấp thoáng công nhân đang mang vật liệu giữa các lều, và những người giúp việc đi ra con lạch với những giỏ quần áo bên hông. Cạnh họ, binh lính đang ngồi quanh bàn để thưởng thức đồ uống và thức ăn.

Max nhíu mày. Như Elliott đã nói, một nơi đông đúc đàn ông say xỉn không phải là nơi phù hợp cho phụ nữ quý tộc. Nhưng nàng đã trải qua vài tháng với hàng nghìn binh lính và đã nhìn thấy mọi thứ. Thật buồn cười khi anh ta lại để ý đến địa vị như vậy. Nàng nhìn Elliot với ánh mắt nóng nảy.

"Dù sao thì… ta có thể tắm ở đó không?”

“Cái đó…”

Eliot quay mặt đi và nói với giọng thở dài.

“Thưa phu nhân, nhà tắm công cộng đó… là nơi dành cho nam giới.”

Max kinh ngạc nhìn anh ta.

"Bây giờ… Anh đang nói ta không thể sử dụng phòng tắm vì ta là phụ nữ?”

“Ý tôi không phải vậy…”

"Đó là một nhà chứa điếm."

Max xoay đầu trước giọng nói đột ngột. Ruth, người đã đi trước, đang cưỡi ngựa bên cạnh nàng. Anh ta nói thêm, lườm nàng.


“Đừng đến gần đó. Nếu phu nhân nói mình muốn đến nhà tắm công cộng, Ngài Calypse sẽ lên cơn động kinh mất.”

Max chớp mắt trong ngạc nhiên, đỏ mặt và lần lượt liếc nhìn Elliot và Ruth. Một nỗi thất vọng kỳ lạ len lỏi trong nàng khi phát hiện ra rằng cả hai, những người dường như không có hứng thú với cuộc sống về đêm, biết nhà tắm trông như thế nào. Nàng lạnh lùng bắn ra.

“Sự, sự hiện diện của ta sẽ cản trở cuộc vui của các người.”

"Đừng xúc phạm tôi."

Ruth tức giận và lớn giọng.

“Tại sao tôi phải trả tiền để làm điều đó với một người mà tôi thậm chí không quen biết? Ngay cả khi họ cho tôi một rương tiền vàng, tôi vẫn tự hỏi xem có nên cho phép họ hay không...”

Max trừng mắt nhìn anh ta như thể anh ta thật vô lý. Lòng tự ái và sự trơ trẽn của người đàn ông này đến từ đâu vậy? Với đôi mắt lạnh băng, nàng lướt qua khuôn mặt hốc hác và thân hình gầy guộc của vị pháp sư từ trên xuống dưới, nhưng lần này Elliot thốt lên như thể anh ta bị oan.

“Tôi không thích những nơi như thế. Tôi chỉ tự nhiên biết về nó khi tôi đi đi về về trên chiến trường.”

“Trên chiến trường… Có nhiều chỗ như vậy không?”

"Nó khá phổ biến ở các khu vực đóng quân của quân đội."

Cùng lúc đó, những cô hầu phòng tắm lần lượt bước ra khỏi rào chắn và bắt đầu gạ gẫm các hiệp sĩ. Max chăm chú nhìn cảnh những cô gái trẻ quyến rũ binh lính. Bất chấp cái lạnh giá, họ ăn mặc mỏng đến mức có thể nhìn xuyên thấu, và có một phụ nữ khỏa thân, chỉ mặc chiếc áo choàng, và khi những người lính đi qua, cô ta cởi áo ra để lộ phần bên trong áo choàng. Max, người tình cờ thấy cơ thể trần truồng của người phụ nữ khi đi ngang qua, xoay sang chỗ khác với vẻ xấu hổ. Nàng liến nhìn Riftan đang ở hàng đầu đoàn quân với ánh mắt sắc bén. Nàng sẽ không tha thứ cho chàng nếu chàng nhìn những người phụ nữ khác hay tỏ ra hứng thú với họ. =]]]]]]

Dù có biết vợ mình đang tức giận ở phía sau hay không, Riftan vẫn im lặng nhìn về phía trước. Sau khi di chuyển thật lâu, một cấu trúc trông giống như căn cứ hậu cần hiện ra, và Riftan dừng đoàn quân.

Max xuống ngựa và nhìn xung quanh. Một tháp canh bốn tầng đứng cạnh hàng rào cao, bên cạnh đó là nhà kho và trạm gác trông giống như một kho vũ khí, và nó có vẻ là tòa nhà bằng đá duy nhất trong khu vực. Một người đàn ông nhảy ra và chào Riftan.

“Đã lâu rồi, thưa Ngài Calypse.”

"Lâu rồi không gặp."

Riftan thờ ơ gật đầu và nhảy xuống lưng Talon. Người đàn ông tự nhiên lấy dây cương khỏi tay chàng.


“Tôi đã được liên hệ trước và chỗ ở còn trống. Tuy nhiên, như ngài thấy, quy mô của tòa nhà không đủ cho tất cả mọi người để ở. Họ nói rằng có hai nhà trọ trong thị trấn, nhưng chúng có thể chứa ít hơn một trăm người.”

“Ta không có ý định chiếm giường của cậu đâu. Có chỗ cho doanh trại bên cạnh dòng suối. Chúng ta sẽ cắm trại ở đó, nên hãy chăm sóc những con ngựa."

Ngay khi chàng nói xong, các hiệp sĩ lập tức di chuyển toa xe đến bãi đất trống và bắt đầu thiết lập doanh trại. Max, người đã mong đợi sẽ qua đêm trong một căn phòng ngủ ấm áp với lò sưởi, cảm thấy thất vọng. Nhưng ít nhất nàng cũng an tâm khi có thể cắm trại trong một ngôi làng có hàng rào bao quanh.

Sau khi đưa Rem cho người trông coi chuồng ngựa, nàng đi theo các hiệp sĩ ra phía sau con suối.

Sau đó, nàng đanh mặt khi nhận ra rằng khu cắm trại không quá xa nhà chứa. Một số binh sĩ chưa gì đã rình mò xung quanh phòng tắm. Max nhìn cảnh tượng bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay đầu sang Riftan. Chàng đang nói chuyện với một người đàn ông có vẻ là quản lý của nơi này với vẻ mặt nghiêm túc, và dường như chàng đang thương lượng về vấn đề mua vật tư. Max bối rối. Hình như chàng không quan tâm việc nhà chứa nằm gần trại, và điều đó khiến nàng thắc mắc, liệu có phải chàng đã quen với việc này hay không.

Nàng phải làm quen với cảnh tượng như vậy mới có thể đi theo các hiệp sĩ sao? Nàng cố không để mắt đến phòng tắm, và bước đến chỗ phụ bếp đang tụ tập để chuẩn bị bữa ăn.

Ngay sau đó, Riftan gọi nàng.

"Maxi, lại đây."

Max bước tới chỗ chàng với vẻ mặt khó hiểu. Riftan vòng một tay qua vai nàng và đi đến phía trước của tòa nhà hai tầng phía sau trạm hậu cần.

"Nàng sẽ ở lại đây."

"Em ở một mình sao?"

Khi nàng tỏ vẻ bối rối, Riftan khẽ mỉm cười như thể trấn an.

“Vợ của người quản lý đã đồng ý phục vụ nàng. Họ đã nói sẽ cung cấp cho nàng tiện nghi để nàng có thể nghỉ ngơi thoải mái ngay cả khi ở đây.”

Max chớp mắt, hướng ánh nhìn về ngôi nhà gỗ ấm cúng. Mùi thịt nướng thoang thoảng qua khung cửa sổ đang mở hé, và một làn khói bốc lên từ ống khói. Riftan đẩy nhẹ lưng nàng về phía cửa.

“Chỉ còn vài ngày nữa là nhu yếu phẩm sẽ đến, nhưng ta hy vọng nàng sẽ ở một nơi thoải mái trong khoảng thời gian này.”


"Em… Em muốn ở bên Riftan.”

Max nhìn chàng với vẻ mặt không hài lòng. Má của Riftan căng lên rõ rệt. Chàng ngậm chặt miệng như đang lưỡng lự điều gì đó, rồi thở dài một tiếng.

"Ta muốn ngủ một mình trong một thời gian."

Max nao núng. Riftan nhìn thấy biểu hiện của nàng và khẽ rên lên.

“Nàng đã quên sai lầm lần trước của ta rồi sao? Thành thực… ta không thể chịu được khi nàng cứ bám lấy ta.”

Hai má Max đỏ bừng trước lời bày tỏ khiến nàng cảm thấy bất lực. Nhưng nàng không có ý định chấp nhận lời đề nghị của chàng. Max dùng chân dậm xuống đất và đáp lại bằng một giọng cay đắng.

“Người, người đeo bám không phải là em… mà là Riftan.”

"Ai cũng vậy thôi."

Chàng vò đầu bứt tai và nhìn nàng với ánh mắt khó chịu.

"Nàng ở lại đây."

“Em… em có cần phải làm vậy không? Nếu em ngủ trong một doanh trại khác…”

“Đó là điều không thể tránh khỏi trên chiến trường, vì vậy ta đã chịu đựng suốt thời gian qua…”

Riftan nhìn xuống nàng với đôi mắt lạnh lùng và chậm rãi nói.

“Ta thật sự rất, rất, rất khó chịu khi nàng ngủ cùng phòng với những tên khốn khác.”

Max ngây người nhìn chàng và khẽ cau mày. Trong chuyến thám hiểm, nam và nữ thường ngủ cùng nhau trong doanh trại chung, nhưng tất cả đều quá bận rộn đến kiệt sức vì cuộc sống thám hiểm khắc nghiệt. Nàng thề sẽ không ai quan tâm một phụ nữ hay đàn ông hay một cái xác nằm cạnh nàng. Khi cố gắng bác bỏ điều đó, nàng dừng lại khi nghĩ rằng nàng cũng sẽ mất bình tĩnh vì ghen tuông nếu Riftan sử dụng cùng doanh trại với những người phụ nữ. Nếu nàng nhìn thấy việc đó, nàng sẽ làm bất cứ điều gì để chàng tránh xa họ.

Tuy nhiên, nếu thừa nhận sự thật đó, nàng sẽ phải thức cả đêm khi để Riftan ở cạnh nhà chứa. Max tuyệt vọng nói.

“Vậy, vậy thì chúng ta có thể sử dụng cùng một doanh trại nhưng ngủ cách xa nhau! Bởi vì doanh trại của Riftan rất rộng... Nếu đặt hai cái giường ở hai bên góc…”

"Đừng nói nữa và vào trong đi."


Chàng nói cứng rắn, từng từ một. Max cắn môi. Nàng biết rằng Riftan sẽ không lừa dối nàng. Nàng biết điều đó, nhưng nàng vẫn bất an. Max, người đang nhìn chằm chằm xuống sàn với đôi mắt bướng bỉnh, ngẩng đầu lên và nói.

"Em không thích."

"Cái gì?"

"Không!"

Có một hõm sâu trên trán của Riftan. Chàng lần lượt nhìn nàng và ngôi nhà, như thể chàng không hiểu nổi, và nói với một giọng thuyết phục. (đường dường là chỉ huy đồng minh mà phải xuống nước năn nỉ như thế này, hay lắm bà Max =]]]])

“Nàng không thích nơi này ư? Tất nhiên, nó khá mộc mạc so với một lâu đài, nhưng vẫn tốt hơn trại lính…”

“Không, không phải vậy. Tên ngốc này…!” ( cứ phải để phu nhân nói thẳng)

Nàng mạnh dạn dùng ngón tay chỉ vào nhà tắm công cộng.

“Chà, bên, bên cạnh một nơi như thế… Làm sao em có thể để Riftan ở một mình!”

Riftan nhìn theo đầu ngón tay của nàng và chuyển hướng nhìn. Lúc đó mắt chàng mới mở to như thể chàng đã nhận ra sự tồn tại của nhà chứa. Nhưng dường như chàng vẫn không hiểu tại sao nàng lại kích động như vậy. Chàng cau mày và liếc nhìn xuống nàng.

"Đó là gì?"

“Đó, đó là…”

Chàng nhếch mép cười như thể đang bị chọc tức.

"Nàng lo rằng ta sẽ tìm phụ nữ khác sao?"

Nhận thấy có sự bất mãn sâu sắc trong giọng nói của Riftan, Max nhún vai.

“Em, em không nghi ngờ Riftan. Tuy nhiên…”

"Nhưng cái gì?"

Chàng khoanh tay trước ngực mình một cách hống hách. Max, người đang đảo mắt đây và đó, bắt đầu phun ra nhiều nhất có thể.

"Tuy nhiên… những, những người phụ nữ thích Riftan ngay từ cái nhìn đầu tiên có thể lẻn vào phòng ngủ của chàng, chàng biết đấy! Và… chàng, chàng mộng du... chàng có thể mắc sai lầm khi nghĩ nhầm đó là em…”