Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 397




"Chúng ta cũng đi nhanh thôi."

Elliot, người đã nhìn vào đường hầm với đôi mắt cẩn thận, đứng thẳng người lên. Max nhặt chiếc túi bị vứt trên nền đất và xoay người đi theo Elliot. Nhưng khi nàng vừa bước được vài bước, vị hiệp sĩ đã kéo nàng ra sau một tảng đá lớn. Max cứng đờ người lại. Elliot, người đang nhìn qua bức tường với đôi mắt sắc bén, nói với một giọng nghẹt thở.

"Lũ quỷ đang đến."

Max sợ hãi nhìn lên. Như anh ta nói, nàng có thể nhìn thấy hàng chục cái bóng đang lao qua bức tường cao ngất ngưỡng. Tim nàng chợt chùng xuống. Tiếng xương xột xoạt và sắt va vào nhau quyện trong gió, sau đó là âm thanh réo lên như tiếng sáo sắc bén.

Max nhận ra rằng đó là tín hiệu có kẻ đột nhập và phát ra tiếng rên rỉ. Mặc dù đã làm việc cẩn thận như vậy, nhưng họ vẫn bị lũ quái phát hiện.

“Chúng, chúng ta nên làm gì đây? Giúp những người đã đột nhập…”

“Chúng ta không thể giúp đỡ họ lúc này."

Elliot lạnh lùng nói.

"Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tự mình vượt qua."

“Nhưng, nhưng chỉ với năm người, làm sao…”

“Có hàng trăm tòa nhà nằm sau những bức tường này. Nếu họ né cuộc rượt đuổi giữa các tòa nhà và ẩn náu ở một nơi thích hợp, họ sẽ tránh được tình huống phải đối mặt với hàng trăm con quái vật cùng một lúc.”

Elliot bình tĩnh trả lời và dẫn nàng sang phía bên kia.

“Mọi việc còn lại hãy giao cho họ, và chúng ta cần tập trung vào việc rời khỏi đây ngay bây giờ. Nếu đường hầm bị phát hiện, lũ quỷ có thể sẽ đuổi theo chúng ta.”

Và anh ta bắt đầu bước đi không một tiếng động. Max theo sau anh ta và nhìn lại với ánh mắt bối rối.

“Anh, anh đi đâu vậy? Để gia nhập đơn vị chính, chúng ta phải đi về phía Đông…”

“Nếu quay lại con đường đã đi, chúng ta sẽ bị phát hiện ngay khi chúng ta ra khỏi mương. Tốt hơn hết là nên đi vòng như thế này.”


Max nhận thấy giọng điệu anh ta trở nên hơi cộc và ngậm miệng lại. Bây giờ không phải là lúc để nàng đặt câu hỏi. Nàng phải tin tưởng và lặng lẽ làm theo phán đoán quân sự của anh ta.

Max cố gắng di chuyển đôi chân của mình theo chuyển động nhanh nhẹn của hiệp sĩ. Tất cả những suy nghĩ phức tạp len lỏi vào tâm trí nàng. Làm thế nào mà họ bị bắt? Nàng đã làm gì không đúng sao? Nàng có thể đã làm gì đó thu hút sự chú ý của lính canh khi đang đào đường hầm. Cổ họng nàng thắt lại vì cảm giác tội lỗi. Các thánh kỵ sĩ sẽ an toàn chứ?

Nếu Kuahel Leon không mở được cánh cổng, thì chiến lược của Riftan sẽ thất bại. Bằng mọi giá, nếu những hiện thân của Uigru tử mạng, tinh thần của Lực lượng Đồng minh sẽ rơi xuống tận vực sâu.

Max cắn môi. Nàng phải chịu trách nhiệm nếu chuyện đó xảy ra. Nếu là Ruth, anh ta hẳn sẽ cẩn thận hơn nhiều, và việc bị phát hiện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra…

"Phu nhân."

Max, người đang tự tra tấn mình trong dòng suy nghĩ, đã bị đánh thức bởi bàn tay thúc giục của Elliot.

Chẳng bao lâu sau, họ ra khỏi mương và nấp giữa rừng cây linh sam rậm rạp, và chiến trường, vốn chỉ cách khoảng 30 kvet, giờ đã xa tới 80 kvet. Nhưng nàng không cảm thấy an toàn chút nào.

Nàng mở to mắt nhìn hàng chục ngọn đèn le lói trong thành phố. Số lượng đuốc ngày càng nhiều hơn. Chắc hẳn chúng đã tìm thấy dấu vết của quân xâm lược và tìm kiếm xung quanh.

"Người còn lại bao nhiêu ma lực?"

Max quay lại nhìn Elliot. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tháp canh với vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta quay sang nàng và nghiêm giọng hỏi.

“Phu nhân có thể dò ra ma thuật của tên chiêu hồn với phép tìm kiếm không?”

Max giật mình, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Phép thuật tìm kiếm không thể bao quát được. Sẽ cần một lượng pháp lực rất lớn để lục soát cả một thành phố khổng lồ như thế này…”

“Người không cần phải tìm kiếm toàn bộ. Để chỉ huy bọn xác sống, chúng phải chọn vị trí có tầm quan sát rõ ràng từ bên trên. Rất có thể tên chiêu hồn đang ở một trong ba tháp canh đó. Hãy chỉ kiểm tra nơi có dòng ma thuật chảy qua."

Max nhìn lên ba tháp canh mà anh ta đang chỉ. Có ánh đèn trên tòa tháp lâu đài hình chữ nhật nằm giữa những trận địa dày đặc. Nàng nheo mắt nhìn những cái bóng trên đó, rồi gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Được rồi. Ở mức độ đó… Ta nghĩ ta có thể làm được."


Nàng lập tức chạm xuống mặt đất và phát ra một chút pháp lực. Một hào quang đen tối và nặng nề liền mắc vào tấm lưới phép thuật được đan chặt chẽ. Nàng chỉ vào tháp canh thứ ba.

"Chúng ở đằng kia."

Elliot, người đang nhìn lên tòa tháp với đôi mắt nheo lại như thể đo khoảng cách, lấy ra chiếc cung mà anh ta đang mang trên lưng.

“Mở lá chắn ngay khi tôi bắn tên. Nếu tấn công thất bại, rất có thể đòn phản công sẽ quay trở lại đây.”

Max mở to mắt. Có thể bắn ở khoảng cách này sao? Nàng không thể tin được, nhưng Elliot sẽ không khoe khoang về điều đó.

Nàng gật đầu và nâng cao phép thuật để có thể mở lá chắn bất cứ lúc nào. Ngay sau đó, Elliot rút ra một mũi tên dài từ ống tên và nâng nó lên. Đó là một mũi tên tầm xa với đầu giống cái móc và có lông vũ màu đen ở phía đuôi.

Anh ta nắm lấy đầu mũi tên và kéo căng dây cung. Động tác mạnh mẽ và mãnh liệt đến nỗi nàng có thể tận mắt chứng kiến cơ bắp cuồn cuộn của vị hiệp sĩ như muốn nổ tung khi anh ta nắm chặt tay cầm và kéo cung về phía sau.

Nàng vô thức nín thở. Sau đó, với một âm thanh như roi quất, mũi tên rời khỏi tay anh ta. Max lập tức mở lá chắn để chuẩn bị cho đòn phản công. Nhưng không có mũi tên nào bay đến nơi họ đứng. Elliot, đang núp sau một cái cây và quan sát tình hình, gật đầu với nàng.

“Có vẻ như chúng ta thành công rồi. Bây giờ tên chỉ huy đã không còn nữa, sự cảnh giác của chúng sẽ mất đi trong một lúc. Hãy nhanh lên và tham gia đơn vị chính thôi."

Max nhìn vị hiệp sĩ một cách kính trọng, sau đó vội vàng phá bỏ chiếc khiên. Như Elliot đã nói, những con quái vật xếp hàng trên tường giờ đã rải rác khắp nơi. Họ không thể bỏ lỡ cơ hội này. Nàng theo hiệp sĩ và băng qua những cái cây.

Cuối cùng, khi họ đến một khoảng cách mà lũ quái không thể tấn công, Elliot mới dừng bước. Max cong lưng, thở hồng hộc. Nàng như muốn đứt ruột vì chạy trốn một cách tuyệt vọng.

"May mắn thay, có vẻ kế hoạch không gặp trở ngại nào."

Elliot, người đã đứng yên và chờ nàng lấy lại hơi thở, đột nhiên nói với một giọng pha lẫn tiếng cười. Max cố ngẩng đầu lên. Sau đó, cảnh tượng những hiệp sĩ đang tản ra ở cánh đồng phía Tây và tiến về phía cổng đập vào mắt nàng.

Nàng gần như ngã quỵ xuống mặt đất, yên tâm rằng kế hoạch đã không thất bại. Hẳn các thánh kỵ sĩ đã thành công bằng cách trốn khỏi bọn truy sát. Nàng quay sang Elliot với khuôn mặt rạng rỡ hơn.

"Chúng, chúng ta đã làm được rồi!"


Một nụ cười khẽ nở trên môi Elliot. Nhưng ngay sau đó, vẻ nghiêm nghị như một quân nhân hiện trên khuôn mặt anh ta.

“Chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Hãy nhanh chóng trở về đơn vị hậu phương."

Vị hiệp sĩ nhìn vào cổng lâu đài nơi phát ra tiếng ồn của chiến tranh, và bình tĩnh nói thêm.

"Cho đến ngày mai, chúng ta sẽ bận rộn lắm đây."

Vài giờ sau, Midna bị chiếm giữ. Ngay sau khi cánh cổng phía Tây được mở, cổng phía Nam cũng được mở ra, và quân chủ lực tiếp tục cuộc bao vây trong khi Remdragon và Phil Aaron tiến vào thành phố.

Cuối cùng, quân đoàn xác sống tàn phá thành phố đã sớm biến thành tro bụi. Max quay trở lại hậu phương, nghỉ ngơi một lúc, sau đó giúp chữa trị cho thương binh. Nàng sợ Riftan, người đã dẫn dắt các hiệp sĩ vào thành phố và tử trận, nhưng giờ là lúc nàng tập trung vào nhiệm vụ của mình với tư cách là một pháp sư.

Như Riftan đã đặt lòng tin vào nàng, nàng cũng phải tin tưởng chàng. Nàng lặp đi lặp lại điều đó nhiều lần, làm giảm bớt sự bất an của mình. Nàng muốn đi theo chàng ngay khi có thể. Tuy nhiên, họ không thể đặt chân đến Midna cho đến khi binh lính loại bỏ hoàn toàn lũ xác sống còn sót lại trên khắp thành phố và khi các linh mục thanh tẩy Vùng đất Thánh. Nàng chăm sóc những bệnh nhân mới chuyển đến, hồi hộp chờ tiếng còi vang lên.

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua, và khi mặt trời lặn, một tiếng còi lớn vang lên. Nàng liền tiến vào thành phố được bao quanh bởi bóng tối dày đặc cùng với quân hậu phương.

Những mũi tên bị gãy đã được bắn ra trong nhiều tuần nằm rải rác trên các con đường, những tòa nhà gỗ bị cháy chất thành đống đen khắp thành phố, và xác của gia súc đang phân hủy bốc mùi và bị vùi lấp trong tuyết, tro và bùn. Không có dấu vết của bất kỳ người sống nào ngoài binh lính.

Nàng nhìn quanh những con phố hoang tàn với đôi mắt u ám, theo sau là những người lính và di chuyển đến quảng trường ở giữa thành phố. Ở đó, binh lính từ khắp nơi trên thế giới trộn lẫn vào nhau và đóng quân. Sau khi ra lệnh cho các nhân viên y tế thiết lập một trại khám bệnh ở một bãi đất trống, Max xuống ngựa và đi tìm Riftan.

Sau khi băng qua quảng trường và đi xa hơn một chút về phía Đông, một tòa nhà trông như thánh điện và một tòa nhà bằng đá khổng lồ với một bức tường bị sụp hiện ra. Nàng tìm thấy các Hiệp sĩ Remdragon ở đó và thở phào nhẹ nhõm.

"Phu nhân Calypse."

Uslyn Rikaido, người đầu tiên thấy nàng, cởi chiếc mũ anh ta đang đội và vội vàng tiến lại gần nàng.

“Tôi nghe nói kế hoạch đã bị dở dang giữa chừng. Người có bị thương ở đâu không?”

"Ta không mất một sợi tóc nào cả."

Nàng đáp lại một cách thẳng thừng, cố gắng che giấu vẻ đắc thắng của mình.

“Không có hiệp sĩ nào bị thương chứ? Có, có lẽ Riftan…”

“Những người bị thương đã được Ruth Serbel chữa trị. Tất nhiên, chỉ huy không bị xước tí nào."


Anh ta gật đầu và chỉ ngón tay cái về phía tòa thánh đường.

“Ngài ấy ở đó, người hãy đến đó đi."

Không chậm trễ, Max giao Rem cho hiệp sĩ rồi sải bước lên cầu thang. Và nàng bước vào tòa nhà màu trắng. Bên trong tòa nhà còn nguyên vẹn một cách bất ngờ, và các tầng vẫn khá sạch sẽ.

Nàng nhìn xung quanh nhà nguyện thiếu ánh sáng, bao trùm trong cảm giác kỳ lạ. Khi đi ngang qua giáo đường lớn mà các tín hữu sẽ dùng để thờ phượng, nàng thấy bục được các đại tư tế sử dụng để tổ chức buổi lễ, các bức tượng của các vị thánh, và Riftan đứng ở giữa.

Max nín thở vì một lý do mà nàng không thể hiểu được. Chàng đang chăm chú nhìn vào thứ gì đó với một thanh kiếm dài trong tay và ngọn đuốc ở tay kia, trông chàng như Nathaniel (Angel of Death), người đã hạ thế để trừng phạt những kẻ tội lỗi.

Max ngơ ngác nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm như đeo mặt nạ của chàng, rồi thận trọng tiến lên. Sau đó, chàng quay lại và nhìn nàng.

"Maxi."

Có một sự nhẹ nhõm sâu sắc trong giọng nói của Riftan khiến nàng tê tái đến tận xương tủy. Max nhanh chóng chạy về phía chàng. Chàng liền nhét thanh kiếm vào vỏ và ôm lấy nàng bằng một cánh tay.

"Nàng có bị thương ở đâu không?"

"Em không. Còn Riftan…”

"Ta ổn."

Chàng buông nàng ra và rà soát khắp gương mặt nàng. Max hơi đỏ mặt. Nàng đã rửa tay và mặt để chăm sóc người bệnh, nhưng tóc và quần áo của nàng vẫn còn dính đầy bụi bẩn.

Nàng quay lại, trùm mũ lên đầu để che đi sự bừa bộn của mình. Rồi nàng nhìn thấy một thứ gì đó màu đen trên sàn nhà và hét lên.

"Bình tĩnh. Nó đã chết rồi."

Riftan nói khi chàng vòng tay qua bờ vai đang co rút của nàng. Max nhìn xuống con quái vật đang nằm trong vũng máu đen với ánh mắt kinh hãi. Nó tương tự như con Lizardman đã ẩn náu bên trong quân đội, nhưng kích thước nhỏ hơn, và kỳ lạ thay, nó đang mặc một bộ trang phục rất cầu kỳ. Một chiếc áo choàng được trang trí bằng vàng và đồ trang sức, và một chiếc áo dài xộc xệch… Max nhanh chóng nhận ra rằng nó giống với đồng phục của một linh mục.

"Khoảng năm trong số những tên này đã được tìm thấy."

Riftan mở hàm của con quái vật bằng bao kiếm của mình và cau mày khi nhìn vào khuôn miệng có răng sắc nhọn của nó.

"Và nó biết nói ngôn ngữ của chúng ta."