Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 369




"Cậu mặc cái này trước đi."

Khi Sidina cởi chiếc áo choàng cậu ấy đang mặc, Max liền cầm nó lên và khoác lên người nàng. Tuy hành lang trống không, nhưng nàng vẫn thấy xấu hổ khi ra ngoài chỉ với bộ đồ ngủ của mình.

Nàng cẩn thận thắt chặt áo choàng dài tới dưới đầu gối và bắt đầu bước xuống hành lang tối tăm được bao phủ bởi ánh bình minh màu xanh nhạt. Nàng hơi giật mình vì không thấy bóng ai khi nàng đi xuống cầu thang.

"Tất cả những người hầu đâu rồi? Tớ muốn nhờ họ giải thích rõ để Riftan không hoảng loạn khi chàng tỉnh dậy... Có lẽ tớ nên để lại một lời nhắn..."

"Cô hầu đã giúp tớ trốn đang đợi ở cửa sau. Cậu có thể hỏi cô ta."

"Cậu, cậu đã trốn sao?"

Max nhìn cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu.

"Nếu cậu không làm như vậy... Thì cậu không thể vào đây sao?"

"Đây là nơi dành riêng cho hoàng gia và quý tộc cấp cao trên khắp thế giới để có những cuộc họp bí mật. Để những vụ bê bối không bị lan truyền ra bên ngoài, nơi này được kiểm soát rất chặt chẽ, chỉ có một số ít người hầu được ra vào thôi."

Sidina liếc nhìn lại Max và nở một nụ cười tinh quái.

"Tớ nghe nói một cặp vợ chồng sử dụng nơi này lâu như vậy rất là không bình thường đấy."

Max đỏ mặt. Trong khoảng thời gian đó, chỉ việc tưởng tượng những gì người hầu nói sau lưng họ cũng khiến nàng cảm thấy nhục nhã. Nàng càu nhàu với vẻ mặt phẫn nộ.

"Cậu, cậu nên ngăn những tin đồn như vậy lan truyền."

"Hai người là một cặp đôi chính thức. Mọi tin đồn về cặp đôi Calypse đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, nên dường như nó đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của những người giúp việc."

Sidina, người đang cười khúc khích, đột nhiên nói thêm một cách thận trọng.

"À... Gần đây, có một số tin đồn không hay đấy."

"Ý, ý cậu là sao, tin đồn gì cơ?"

"Dường như có người đồn rằng Ngài Calypse đã bỏ tù vợ của mình. Những người hầu phục vụ cậu thậm chí còn không được nói chuyện với cậu, chứ đừng nói đến việc thấy mặt..."


Sidina, người đang lẩm bẩm trong xấu hổ, nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên của Max và nhanh chóng nói thêm.

"Tất nhiên, chỉ có một số người xem nó là thật. Nhưng mà… tớ đã vài lần nhờ người giúp việc chuyển tin nhắn vì tò mò, nhưng lần nào họ cũng bị từ chối. Đó là lý do tớ bí mật đến đây."

"Tớ, tớ xin lỗi. Tớ không biết mình đã làm cậu lo lắng nhiều thế. Nhưng mọi chuyện không phải như vậy đâu. Bọn tớ… bọn tớ chỉ…"

Nàng lẩm bẩm khi nhớ lại Riftan, người đã luôn không cho phép nàng ra khỏi phòng ngủ. Nàng không nghĩ rằng chàng thật sự cố ý nhốt nàng. Nàng chỉ cho rằng chàng đã bị cuốn vào niềm đam mê của mình và tạm thời không thể đưa ra những quyết định lý trí. Nàng bình tĩnh nói, hy vọng những lời của mình phát ra một cách tự tin.

"Bọn tớ chỉ... cần một ít thời gian ở bên nhau."

"Đó là những gì tớ nghĩ. Nhưng Annette có vẻ thực sự bận tâm đấy. Có lẽ do cậu ấy đã thấy Max quá đau lòng vì Ngài Calypse, nên cậu ấy không có mấy ấn tượng tốt về anh ta."

Sidina, người hơi cau mày, nhìn vào khuôn mặt tối sầm của Max và lại mỉm cười.

“Nhưng sau khi gặp Max hôm nay, cậu ấy sẽ có thể yên tâm mà rời đi.”

"Tớ cũng vậy... Tớ sẽ rất buồn nếu chia tay Annette mà không nói lời tạm biệt đàng hoàng. Cảm ơn cậu đã đến đón tớ."

Max thở dài một hơi. Sidina mỉm cười và nắm lấy cánh tay nàng.

"Vậy thì đi thôi. Họ sẽ không đợi lâu đâu vì họ đã quyết định di chuyển theo nhóm đầu tiên và đi về phía Đông. Tớ phải nhanh chóng trở về phòng và thay quần áo thôi."

Max liếc nhìn lại con đường nàng đã đi qua, rồi bắt đầu đi cùng Sidina.

***

Như thể chàng bị đắm chìm dưới nước. Riftan, người đang nằm trên giường trong trạng thái mơ hồ, tỉnh dậy với cảm giác lạnh lẽo từ tấm trải giường. Trong một thoáng, chàng tự hỏi có phải mình đang có một giấc mơ rất dài không.

Riftan chớp mắt trong ngơ ngác, duỗi tay ra và kéo rèm cửa sổ. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên thẳng vào mắt chàng.

Chàng cảm thấy choáng. Trong vài năm qua, chỉ có một vài dịp để chàng ngủ hơn ba giờ đồng hồ. Chàng luôn thức dậy sau khi nhắm mắt một hay hai giờ, vì vậy thật bất thường rằng chàng đã ngủ say đến rạng sáng.

Chàng nheo mắt nhìn lên bầu trời, rồi quay đầu nhìn quanh căn phòng trống rỗng. Ngay sau đó, một cú sốc nặng nề ập đến chàng. Chàng khó có thể chấp nhận rằng nàng đã biến mất không một tiếng động trong khi chàng đang say giấc.

Riftan nhìn chiếc giường với vẻ mặt trống rỗng, sau đó bật dậy và kéo chiếc quần đang vắt ngang xương chậu của chàng. Chàng nhặt chiếc áo nhàu nhĩ trên sàn nhà, vội mặc nó vào, rồi tìm thấy đôi ủng trong góc và xỏ chân vào. Sau đó, chàng nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bên ngoài.


Chàng chạy như bay và mở toang cửa ra. Đôi mắt chàng mở to khi khuôn mặt của cô hầu trẻ đập vào mắt chàng. Chàng hỏi một cách gay gắt.

"Vợ của ta đâu?"

"Vợ, vợ của ngài..."

Như thể sợ hãi trước phong thái sắc bén của chàng, cô hầu lùi lại một bước và đáp.

"Vợ ngài đã ra ngoài với một pháp sư tên là Sidina."

"Sao cô dám để người ngoài bước vào phòng ngủ của bọn ta?"

Khuôn mặt cô hầu gái không còn tí máu. Người phụ nữ nói tiếp, môi run run.

"Cô ta đã cầu xin, nói rằng có việc quan trọng, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài..."

"Việc quan trọng?"

Cô hầu gái, người đang rụt vai lại như thể bị quất bởi giọng nói sắc bén của chàng, nói một cách thận trọng.

"Các pháp sư nói rằng họ sẽ rời đến Tháp Thế giới... Phu nhân đã ra khỏi lâu đài để gặp họ... Người yêu cầu tôi giải thích rõ tình hình với Ngài..."

Cơ thể chàng cứng đờ sau khi nghe những lời vô nghĩa liên tục tuôn ra. Cô hầu tiếp tục nói, nhưng chàng không thể hiểu gì cả. Cảm giác như thể chàng đang lơ lửng trên một đám mây và đột ngột rơi xuống đất. Riftan, nhìn xuống khuôn mặt của người phụ nữ với đôi mắt đờ đẫn của mình, nhanh chóng đi qua cô ta và bắt đầu sải bước trên hành lang.

Đột nhiên, chàng không nghĩ ra được gì, đầu óc trống rỗng. Chàng vội vàng rời khỏi Cung điện Roem và băng qua khu vườn xa xỉ ngay lập tức. Chàng không mất nhiều thời gian để đi đến tòa nhà của Thánh điện.

Chàng chạy ngang qua các linh mục trẻ đang trên đường đến buổi cầu nguyện buổi sáng và đến lối vào khu sinh viên. Những học sinh đi ngang qua đều mang những ánh nhìn tò mò, nhưng chàng gần như không nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Riftan bước lên cầu thang và đi thẳng đến dinh thự được sử dụng bởi các pháp sư. Chàng biết nàng ở phòng nào, vì vậy chàng không bị lạc đường. Chàng đến giữa hành lang và mở toang cửa không chút do dự. Một căn phòng ngăn nắp đập vào mắt chàng.

Riftan nhìn quanh căn phòng ngủ trống rỗng với đôi mắt thất thần, rồi quay người và lại bước đi. Không. Chàng gần như đang chạy. Sau đó chàng tìm thấy một gương mặt quen thuộc giữa đám đông và dừng bước.

Chàng tóm lấy vị pháp sư trẻ tuổi có khuôn mặt gầy gò và đẩy cậu ta vào tường. Vị pháp sư, người bị tấn công bất ngờ, nhìn lên chàng với ánh mắt sợ hãi.


"Có, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tên cậu ta là là Lloyd hay Royald? Chàng chỉ nhớ mang máng rằng cậu ta là người bủn xỉn như Ruth. Riftan trừng mắt dữ dội về phía gương mặt gầy của cậu ta. (Ruth: tự nhiên bị tế)

"Vợ ta đi đâu rồi?"

"Phu nhân bùn..." (muốn chết hả anh zai)

Pháp sư nhìn vào mắt chàng, nấc lên một chút, sau đó vội vàng chỉnh lại.

"Phu nhân đã đến kênh Gillian khoảng 30 phút trước..."

Trước khi người đàn ông có thể nói xong thì chàng đã buông cổ áo cậu ta và chạy xuống cầu thang. Chàng đã quá quẫn trí đến nỗi không nghĩ đến việc ghé qua chuồng ngựa để lấy ngựa của mình.

Chàng chạy qua trang viên rộng lớn, thậm chí không mặc áo khoác, chứ đừng nói đến việc trang bị vũ khí. Tim chàng đập thình thịch và lưng chàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chàng không biết mình đã chạy và chạy bao lâu rồi. Nhận thấy mình sắp hết hơi, rõ ràng là chàng đang chạy hết sức mình. Cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng, và chàng đột ngột băng qua giữa quảng trường đông đúc.

Những ký ức về quá khứ khi chàng đuổi theo nàng hiện lên sống động trong tâm trí chàng. Nỗi đau và sự mất mát, như thể một nửa cơ thể của chàng bị xé toạc ra, vẫn còn hằn sâu trong chàng. Riftan, người đang di chuyển đôi chân của mình một cách hối hả, cảm thấy phổi của mình nhói lên như thể nó sẽ nổ tung và dừng lại một lúc.

Chàng thở dốc, những giọt mồ hôi chảy trên trán tụ lại ở chóp cằm và rơi xuống lộp bộp. Sau khi nhìn xuống nó với đôi mắt lờ mờ, chàng lại ngẩng đầu lên và nhìn quanh dòng người đang bận rộn qua lại. Cách đó không xa, chàng nhìn thấy những toa xe chất đầy hàng hóa xếp hàng dài. Chàng nhanh chóng vượt qua đám đông.

Dọc theo con kênh hẹp, chàng bắt gặp những chiếc thuyền nhỏ đang neo lại. Tim chàng thắt lại vì sợ hãi khi chàng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc giữa hàng dài người cạnh đó.

Riftan, người đang nhìn vào khuôn mặt của những người trên phà một cách bồn chồn, vội vã bước đến chỗ để hành lý. Rồi chàng nắm lấy vai người đàn ông có vẻ là người chăm sóc và nôn nao hỏi.

"Này, hôm nay có ai trông giống các pháp sư đến đây không? Có lẽ họ mặc áo choàng xám."

"Pháp sư?"

Người đàn ông nhìn chàng với vẻ mặt khó hiểu và nói.

"Anh đang nói về nhóm đang hướng đến Guilford sao? Họ đã rời đi trước đó không lâu."

Chàng nhìn xuống khuôn mặt rám nắng của người đàn ông với đôi mắt hoang mang, rồi lại quay đầu nhìn về phía đường thủy. Họ không đi nhanh như vậy. Chàng có thể nhanh chóng bắt kịp họ.

'Nếu mình có thể tìm một con ngựa gần đây và đuổi theo...'

Chàng quay lưng và bước trên con đường tấp nập. Cách đó không xa, chàng nhìn thấy một chuồng ngựa. Chàng định đi đến đó, nhưng chàng không thể nhúc nhích, như thể đột nhiên chân chàng bị dính chặt vào mặt đất. Chàng thất thần nhìn xuống. Sự bối rối chợt phủ mờ tâm trí chàng.


Chàng đã nghĩ mình muốn giúp nàng thoát khỏi mọi nguy hiểm. Không phải là chàng mệt mỏi vì lo lắng cho Maximillian Calypse.

Trong suốt khoảng thời gian chiến tranh, chàng đã phải chịu đựng nỗi sợ hãi của sự chết chóc. Khi mọi cuộc chiến kết thúc, chàng kiệt sức đến nỗi muốn giữ nàng tránh xa chàng.

Vì vậy, khi nghe tin từ Uslyn rằng chàng có thể phải lặp lại điều đó, chàng thậm chí quyết định sẽ để nàng rời đi. Nhưng tại sao chàng lại đuổi theo nàng một cách tuyệt vọng như vậy? Nếu nàng tự mình bỏ đi, chàng nên biết ơn vì điều đó. Nhưng tại sao chàng lại…

"Ri, Riftan...?"

Chàng từ từ quay đầu lại trước giọng nói đột ngột từ phía sau. Chàng nhìn thấy Maximillian Calypse với vẻ mặt ngạc nhiên qua đôi mắt mờ đi của mình. Nàng ngây người mở miệng, và tiến đến gần chàng qua dòng người tấp nập.

"Làm, làm thế nào mà chàng đến được đây? Em đã bảo người hầu giải thích với chàng..."

Riftan nhìn nàng, không chớp mắt. Đột nhiên, mọi thứ xung quanh chàng bắt đầu vỡ vụn. Như thể có cái gì đó mắc vào cổ họng chàng.

"Nàng nói đúng."

Bước chân của nàng dừng lại. Riftan thốt lên gay gắt bằng một giọng khàn khàn.

"Suốt thời gian qua, ta đã cố gắng bảo vệ chính mình."

Nàng ngây người chớp mắt. Hình bóng xộc xệch và rối bời của chàng phản chiếu trong đôi mắt xám trong veo của nàng. Riftan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông bất lực, không còn chút sức lực nào để giả vờ rằng mình vẫn ổn, rằng không có chuyện gì xảy ra, và nhắm chặt mắt.

"Đã có lúc ta quyết tâm làm quen với nàng, bất kể việc đó đau đớn đến đâu. Nhưng ta không biết rằng nó sẽ đau nhiều như vậy."

Nàng tiếp tục những bước đi mà nàng đã dừng lại. Chàng hít vào một cách nặng nhọc. Với mỗi bước đi của nàng, chàng có thể cảm thấy mọi thứ còn sót lại trong chàng đang sụp đổ. Đó là lần đầu tiên chàng thấy bản thân nình bị phơi bày một cách thiếu tự vệ như vậy.

"Ta không bao giờ muốn cảm thấy như vậy một lần nữa. Vì vậy ta..."

Nàng chợt lao về phía chàng và ôm lấy má chàng. Chỉ khi đó, Riftan mới nhận ra rằng mình đang khóc. Đôi mắt nàng cũng ngấn lệ. Riftan nhìn xuống khuôn mặt phủ đầy sự đau thương của nàng và cúi đầu xuống một cách bất lực.

"Nhưng, ta không thể làm được nữa."

"Ri…Riftan..."

Những ngón tay ấm áp của nàng vuốt ve má chàng. Chàng kéo tay nàng lên và vùi mặt vào sâu hơn nữa.

"Ta… không muốn phải xa nàng một lần nữa."

Maximillian, người đang liếm môi như muốn nói điều gì đó, ôm chặt lấy vai chàng. Tiếng nức nở sầu muộn đổ xuống gáy chàng. Cơ thể căng cứng của Riftan ôm chặt lấy nàng. Chàng vùi tay vào mái tóc gợn sóng mềm mại của nàng và thốt lên.

“Ta không quan tâm dù ta có trở thành một con tàu vụn nát. Ta sẽ ở bên nàng.”