Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 350




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nàng nhìn xuống đất sau khi nghe thấy giọng điệu gay gắt của chàng, nghe nó vô lý làm sao. Riftan nâng cằm nàng lên và buộc nàng phải nhìn chàng. Sau khi nhìn vào mắt nàng một lúc lâu và đọc biểu cảm không hài lòng của nàng, chàng cười nhạo.

“Thì ra, đó là những gì nàng thực sự nghĩ. Tại sao ta phải bị chỉ trích như thế này? Ta nói ta không quan tâm đến nàng khi nào chứ?”

"S-Sau khi chiến tranh bắt đầu... chàng đã luôn lạnh lùng với em."

Mặc dù nàng không có ý nói vậy, nhưng lời nói vẫn phát ra khi nàng không hay biết. Max đỏ mặt và lắp bắp.

"Tuy cuộc chiến gần như đã kết thúc... chúng ta vẫn không có thời gian để nói chuyện với nhau. Bây giờ, thật khó để nhìn thấy mặt của chàng dù chỉ một giây..."

"Vậy thì sao? Nàng đang nói rằng, bởi vì nàng không thể nhìn thấy gương mặt của chồng nàng, nên nàng đi tán tỉnh người đàn ông khác?"

Riftan nói mỉa mai. Max nhìn chàng với vẻ tức giận.

"Ai, ai đang tán tỉnh ai? Đừng nói vớ vẩn! Chàng cũng vậy đấy... ch-chàng đã ở cùng với Công chúa Agnes cả ngày!"

"Cô ta là cấp trên của ta! Ta chỉ làm công việc của mình như một trung uý thôi!"

"Ng-ngài Leon chỉ hộ tống em như một pháp sư!"

Nàng cau mày như thể nàng không hiểu.

“Ch-chàng đang nghi ngờ cái quái gì vậy? Anh ta là một linh mục!"

"Chúng ta sống trong một thế giới nơi có nhiều hơn một, hai linh mục có con bất hợp pháp!"

Riftan khịt mũi. Max đanh mặt lại.

"Bây giờ... chàng thực sự nghi ngờ em sao?"

Sự hoài nghi trên đôi môi của Riftan từ từ phai dần trước ánh mắt băng giá của nàng. Chàng ngần ngại nói, gãi tóc một cách thô bạo.


"Ta không có ý đó. Ta chỉ... ta không thích những người đàn ông lãng vãng quanh nàng.”

"A-anh ta không phải là một người đàn ông. Anh ta là một linh mục! Anh ta thậm chí không ở gần em."

Nàng nói một cách lạnh lùng. Thông thường, sự thú nhận đó sẽ làm dịu trái tim nàng, nhưng nàng không thể nói lời hay vì nàng cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời chỉ trích không hợp lý. Max trừng mắt nhìn chàng bằng một cái nhìn phẫn uất, sau đó bắn ra một lời khác.

"L-Làm sao mà chàng có thể có sự nghi ngờ dơ bẩn như vậy?"

"Ta đoán vì ta sinh ra đã dơ bẩn rồi.” =]]]]]

Giọng của chàng lại to lên.

"Ta xin lỗi nếu ta làm tổn thương cảm xúc của nàng. Cảnh tượng hai người đứng và lẩm bẩm với nhau vào một ngày nọ dường như đã khắc sâu trong ký ức của ta. Chỉ cần nghe thấy hai người đã ở bên nhau cả ngày cũng đủ châm ngòi cho trí tưởng tượng lộn xộn của ta rồi.”

Max không hiểu những gì chàng đang nói và bối rối, sau đó đỏ mặt khi nhớ đến lúc chàng bắt gặp nàng theo dõi chàng. Trên thực tế, nàng không đứng ở vị trí có thể thô lỗ với chàng. Nàng cũng vậy, mờ mắt vì ghen tuông và thậm chí theo dõi chàng và Agnes? Nàng nuốt nước bọt và lúng túng lẩm bẩm.

"L-lúc đó em đã nói rồi đấy... Bọn em đã... Bọn em có vấn đề cần bàn bạc riêng. Em không làm bất cứ điều gì... đáng xấu hổ cả."

Đột nhiên giọng nói của nàng yếu đi. Trên thực tế, theo dõi người khác cũng không phải là điều ngay thẳng. Đôi mắt của Riftan lại nheo lại, khi thái độ khó xử của nàng càng thúc đẩy sự nghi ngờ của chàng.

"Nàng nói chuyện quái gì với tên khốn đó?"

"Điều đó, điều đó… là bí mật... Em không thể nói với chàng."

Một nếp nhăn hiện lên giữa lông mày của chàng khi nàng nói một cách đại khái. Riftan liếc xuống nàng và càu nhàu.

"Vậy, đó là một bí mật giữa hai người mà nàng thậm chí không thể nói với chồng mình... Trí tưởng tượng bẩn thỉu của ta lại sắp trỗi dậy rồi đấy."

Max rên rỉ và nhìn chàng.

"Vậy, chàng và Công chúa Agnes đã nói gì vào ngày hôm đó? Theo trí nhớ của em... Dường như hai người đã bí mật tranh luận về điều gì đó."


"Tại sao nàng cứ nói về cô ta?"

Chàng phun ra một cách thô bạo qua kẽ răng, như thể chàng là người đang bị thử thách lòng kiên nhẫn.

"Nàng biết rất rõ công chúa và ta không có gì với nhau. Nàng đang giả vờ ghen tị và cố gắng che đậy việc ngày hôm đó để không bị ta nghi ngờ.”

"Em, em không giả vờ ghen tị! Em, em thực sự ghen tị! Em cũng rất bực bội khi thấy chàng đi với một người phụ nữ khác!"

Max, người đã cất cao giọng trong sự thất vọng và bất công, cảm thấy xung quanh im lặng đến kỳ lạ và bừng tỉnh. Một giọt mồ hôi lạnh đổ trên lưng nàng khi nàng nhận ra mình đang ở đâu.

Nàng xoay cái đầu cứng đờ của mình và nhìn xung quanh. Các hiệp sĩ và binh lính, những người đang qua lại tất bật trong khu trại, dừng những gì họ đang làm và nhìn chằm chằm vào vợ chồng nàng. =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]

Khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng và nàng kéo mũ trùm thậm chí còn sâu hơn. Nếu có một cái lỗ ở đâu đó trên mặt đất, nàng sẽ chui xuống và trốn ngay lập tức. Nàng vừa mới gặp chồng mình và rất hạnh phúc, vậy tại sao họ lại có một cuộc chiến ngu ngốc như vậy? Nàng lẩm bẩm, nghiến răng.

"Ri, Riftan… cái tên ngốc này."

Và trước khi chàng có thể nói bất cứ điều gì, nàng chạy trốn vào trại của mình.

***

Ngày hôm sau, Max di chuyển đến phía sau của lâu đài, tránh đôi mắt của những pháp sư đang bàn tán về nàng. Và giả vờ thờ ơ trước ánh mắt của Kuahel Leon, người dường như có rất nhiều điều để nói, hay ánh mắt lo lắng của Yulysion, nàng đắm mình vào việc phá hủy các bùa chú còn lại trong lâu đài.

Nếu có ai đó giễu cợt nàng vì cuộc tranh luận ngu ngốc đêm qua, nàng nghĩ nàng sẽ chết vì xấu hổ. Ở giữa đường đi, nàng rên rỉ trong đau đớn khi nàng đập trán vào bức tường băng giá.

Nàng hy vọng không có một thi nhân độc ác nào sẽ truyền bá cuộc cãi vã trẻ con giữa nàng và Riftan thành một vở kịch hoặc bài hát. Nàng rùng mình trước viễn cảnh đáng sợ đó.

"Phu nhân đang nghỉ ngơi quá nhiều rồi đấy."

Kuahel, người đang thương hại khi thấy nàng rên rỉ, lạnh lùng nói.


"Chúng ta phải hoàn thành tất cả công việc vào hôm nay. Người chỉ được nghỉ ngơi thêm một lần nữa trong suốt thời gian người làm việc.”

"Ngài nghĩ mình đang ra lệnh cho ai vậy?"

Yulysion gầm gừ quyết liệt.

"Phu nhân không phải là người hầu của ngài. Nếu ngài không cư xử lịch sự, một cuộc chiến tay đôi..."

"Ta, ta ổn, nên đừng làm vậy."

Yulysion miễn cưỡng ngậm miệng khi thấy sự không tán thành của nàng. Tuy nhiên, ánh mắt bất mãn cho vị linh mục vẫn không dừng lại. Kuahel, mặt khác, nhìn nàng như thể yêu cầu nàng hãy quay trở lại làm việc, phớt lờ Yulysion mà không thèm liếc nhìn cậu ta.

Max thở dài và đi dọc theo bức tường. Nàng vật lộn để rũ bỏ những ký ức đáng xấu hổ về đêm trước và tập trung vào việc giải trừ phép thuật trên tường.

Sau khi làm nhiều việc như vậy, nàng tìm thấy Ruth đang đứng trong lối đi dẫn đến tháp lâu đài và dừng những gì nàng đang làm. Anh ta đang viết cái gì đó trên giấy da, kiểm tra cẩn thận các họa tiết được khắc trên các trụ cột. Max nhìn anh ta với đôi mắt tò mò, thận trọng tiếp cận anh ta và nói.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Ah, là phu nhân."

Ruth hắng giọng, quay đầu lại và nhìn nàng, và sự căng thẳng trên vai anh ta biến mất. Sau đó, nhìn xuống giấy da một lần nữa, anh ta nói một cách cay đắng.

"Cảm ơn người đã tài trợ cho chúng tôi một điều đáng xem vào đêm qua. Nhờ nó mà tôi đã có một buổi tối khuây khỏa và không hề nhàm chán. Mọi người đều tận hưởng cuộc chiến tình yêu kỳ lạ giữa hai người."

Trước những lời gợi lại cho nàng những ký ức mà nàng gần như đã đẩy ra khỏi đầu, mặt Max lại đỏ lên.

"Nếu, nếu cậu có xem, cậu nên đến và can thiệp!"

"Tại sao tôi phải tham gia vào cuộc chiến đáng xấu hổ đó? Thật đau đớn khi nhìn thấy ngay cả từ đằng xa."

Ruth khịt mũi trong sự chán ghét. Nàng lườm anh ta bằng sự giận dữ, sau đó vội vã thay đổi chủ đề.

"Hơn thế nữa... Tại sao cậu lại lang thang ở một nơi như thế này? Ta nghe nói rằng các Hiệp sĩ Remdragon đang lên kế hoạch lục soát xung quanh thành phố... S-sao cậu không đi với họ?"

"Không phải có Công chúa Điện hạ đi với họ sao? Sẽ ổn ngay cả khi không có tôi.”

Anh ta thở dài và cẩn thận nhìn vào mặt nàng.


"Đừng ghen tị."

“Ta, ta không!”

Nàng phát ra một tiếng hét lớn. Ruth nhún vai một lần nữa và lại bắt đầu viết gì đó lên giấy da. Khi Max lườm anh ta, Kuahel đến sau lưng nàng và hỏi.

"Cậu đang điều tra gì vậy?"

"Tôi chỉ viết ra bất cứ điều gì nảy ra trong đầu. Có lẽ đó sẽ là một manh mối hữu ích để theo dõi các pháp sư hắc ám."

Ruth cau mày, gấp giấy da lại và nhét nó vào túi của mình. Max khẽ thở dài trước hành động đáng ngờ của anh ta. Nếu anh ta công khai nói có điều gì đó đang được che giấu, thì anh ta trông sẽ ít đáng ngờ hơn. Nàng hỏi thẳng thừng, che giấu vẻ mỉa mai của nàng.

"C-cậu đã phát hiện được gì chưa?"

"Không gì cả. Bây giờ tôi chỉ ghi chú một cách ngẫu nhiên, xem có thể lấy được gì từ chúng trước khi lâu đài bị phá hủy. Tôi sẽ thử xem xét chúng kỹ hơn sau."

"Vậy cậu phải nhanh lên. Ngày mai chúng ta sẽ phá hủy thành phố này và rời đi."

Max ngạc nhiên khi nghe những lời của Kuahel.

"V-vậy sao? Ngay cả khi chúng ta đang vội... Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ không thể rời đi trong hai ngày…"

"Sẽ không mất nhiều thời gian để phá hủy lâu đài nếu đã phá hủy phép thuật tăng cường. Khi tôi kiểm tra vào buổi sáng, bức tường đã bắt đầu nứt rồi. Bây giờ, chỉ với một chút tác động, nó sẽ sụp đổ."

Vị linh mục đặt một tay trên bức tường bên ngoài và nói. Max nhìn lên bức tường xa xăm dường như chạm đến bầu trời với đôi mắt lo lắng, và sau đó lại bắt đầu phát tán pháp thuật của mình trước sự thúc giục của Kuahel. Ruth biến bất một cách đột ngột. Nàng thề sẽ hỏi anh ta sau về những gì anh ta đã tìm thấy.

Nhưng nàng đã không gặp anh ta cho đến khi mặt trời lặn. Nàng đi ngủ trong sự kiệt sức. Nàng nghĩ về việc sẽ gặp Riftan, nhưng đã đổi ý vì lo lắng rằng họ có thể lại vô cớ tranh cãi nhau, và nàng quá xấu hổ để mặt đối mặt với chàng. Trên thực tế, cũng có khả năng Riftan sẽ đến thăm nàng.

Nhưng nàng không hề thấy gương mặt của chàng ngay cả khi trời đã tối. Nàng gạt sự thất vọng của mình qua một bên và vùi mình trong chiếc túi ngủ.

Ngày hôm sau, những người lính ngay lập tức dỡ trại và để chúng lên toa xe. Và binh lính của Balto lần lượt rời khỏi cổng. Nàng đại khái lau mặt bằng một chiếc khăn ướt và chất hành lý của mình lên yên của Rem. Và nàng tham gia đoàn diễu hành của Quân đội Whedon và đi qua cổng.

Sau đó, cảnh tượng ánh bình minh mờ ảo bao trùm mặt đất một màu trắng tinh đập vào mắt nàng. Nàng có vẻ ngạc nhiên khi thấy ngọn đồi, nơi đã ngập tràn máu và xác chết, giờ trở lại màu xám nhạt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong thời gian qua, binh lính dường như đã làm sạch căn cứ.

Nàng đứng trước cổng một lát, nhìn xuống đoàn binh trên đồi, sau đó nắm dây cương và đi chậm rãi. Sau khi tất cả binh lính đã rời khỏi thành phố, một âm thanh kỳ lạ vang lên, và tòa lâu đài khổng lồ che phủ một bên núi bắt đầu nghiên dần sang một bên.

Nàng nhìn vào cảnh tượng mà không chớp mắt. Tòa tháp là nơi đầu tiên sụp đổ, và khi những đống đá của tòa nhà đâm vào tường thành bên ngoài, pháo đài cũng sụp xuống như một lâu đài cát.