Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 302




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Ngài đang nói tôi ư?"

Elliot nhìn nàng một lúc với vẻ do dự, rồi gật đầu.

“Được rồi. Hãy để đó cho tôi."

Max cau mày xấu hổ. Dường như anh ta đã quyết định đi cùng Kuahel Leon. Nàng nhanh chóng quay đầu lại và nhìn các pháp sư để cầu cứu. Tuy nhiên, mọi người đều không muốn chống lại quyết định của các hiệp sĩ. Max lần lượt nhìn các pháp sư đang tránh ánh nhìn của nàng, rồi ôm Sidina, người đang nướng những miếng thịt xông khói nhỏ trên một xiên dài và nói.

“Sidina và tớ đổi với nhau được không? Sidina cũng… không muốn đến một nơi nguy hiểm như vậy đâu."

"Tớ không có gì để phàn nàn cả."

Cậu ấy cười bẽn lẽn và lắc đầu. Sidina tiếp tục nhấpx một ngụm rượu, cậu ấy trông có vẻ hơi say.

“Cũng hơi đáng sợ, nhưng đã có Ngài Calypse, cậu không cần phải lo lắng về sự an toàn của tớ. Tớ sẽ nhân cơ hội này để khảo sát kỹ hơn về Thành phố Quái vật. Tớ sẽ khoe khoang về nó với Annette!”

"Chúng tôi không phải đang đi chơi."

Riftan cau mày như thể điều đó thật vô lý. Sidina, tuy nhiên, không để tâm đến phản ứng nhẫn tâm của chàng, và nói môt cách sôi nổi.

“Tốt hơn là nên suy nghĩ tích cực về việc này. Nếu cứ để vẻ u ám bao trùm trên khuôn mặt, mọi chuyện sẽ không diễn ra tốt đẹp.”

"Cậu cần phải lo lắng."

Geoffrey thở dài.

“Nếu không cậu sẽ bị thương.”

Sidina nhún vai và nhét miếng thịt giòn vào miệng. Sau đó cậu ấy uống cạn phần rượu còn lại và nhẹ nhàng nói.

"Đừng lo lắng, tớ sẽ làm mọi thứ tớ phải làm."

Max nhún vai tỏ vẻ chán nản khi mọi người dường như đã sẵn sàng làm theo quyết định của Riftan và Kuahel. Riftan kết thúc bữa ăn của mình ngay lập tức và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.


“Bây giờ, mọi người hãy nghỉ ngơi đi. Từ ngày mai sẽ là một hành trình gian nan.”

Ánh mắt chàng chạm vào Max một lúc rồi quay đi. Nàng nhìn xuống với vẻ ủ rũ. Nàng có phần cảm thấy bị xúc phạm bởi việc chàng tách nàng ra và một mình đi đến một nơi nguy hiểm.

Nàng có thể chắc chắn rằng đội hình này mang phần lớn ý kiến của Riftan hơn là Kuahel.

Max húp cạn nước hầm trong tích tắt trước khi đứng dậy và chui vào căn lều chật hẹp. Sau đó, nàng cuộn mình, nằm xuống và trùm tấm chăn kín đầu.

Ngày hôm sau, trước bình minh, họ dọn trại và bắt đầu xuống núi. Thật không may, không lâu sau khi họ rời đi, trời đổ tuyết. m thanh đau đớn nổ ra từ khắp mọi nơi. Tuy nhiên, các hiệp sĩ dường như rất đón chào thời tiết khắc nghiệt.

"Sẽ không dễ dàng để xuống núi vì tuyết, nhưng ít nhất chúng ta sẽ không có nguy cơ bị lũ quái chú ý."

Elliot nói, khi nhìn vào hình dạng của thành phố, nơi đã trở nên mơ hồ trong màn sương.

“Nhưng mà cũng đừng thư giãn. Phu nhân có thể bị trượt chân đấy.”

Max chỉ gật đầu. Gió quá mạnh khiến nàng khó mở miệng. Cảm giác như xương của nàng bị đóng băng vậy. Nàng kéo mũ trùm, cố chắn gió một chút, và thận trọng bước qua con dốc lởm chởm.

Mất một lúc lâu di chuyển không ngừng nghỉ, cuối cùng họ cũng đến được một con đường đồi thoải. Họ tìm một chỗ nghỉ chân dưới chân núi và nghỉ ngơi. Sau đó, họ chia đôi dụng cụ và đồ ăn. Cuối cùng, đã đến lúc phải tách nhau ra.

"Vì chúng tôi có năm người và cậu có bảy, bao nhiêu đây hẳn là đủ.”

Theo lời của Kuahel, Riftan tháo dây ở miệng túi, kiểm tra bên trong và giao nó cho Yulysion.

"Cậu dự định điều tra trong bao nhiêu ngày?"

"Chúng ta nên hoàn thành chậm nhất là trong năm ngày.”

"Suýt sao quá.”

Riftan cau mày khi phủi tuyết bám trên áo khoác.

“Việc tiếp cận mà không bị phát hiện sẽ mất khá nhiều thời gian. Thậm chí không đủ thời gian để nhìn quanh bên ngoài bức tường một lần nữa.”

“Cậu lại khóc lóc rồi đấy. Làm hết sức mình đi.”


Kuahel lạnh lùng nói.

“Dù sao thì cũng nguy hiểm nếu mất nhiều thời gian hơn thế. Ngay cả khi chúng ta không có đủ thông tin, chúng ta cũng phải quay lại sau năm ngày.”

Riftan đứng im lặng hồi lâu. Sau đó, anh ta nhìn sang Ruth, Elliott, rồi đến Max.

Nàng đợi chàng đến và nói điều gì đó. Nàng thậm chí không biết mình đang hy vọng điều gì. Nàng chỉ muốn nói vài lời tử tế thôi. Nhưng chàng lại quay đầu đi, thu dọn hành lý và nói với Kuahel.

"Vậy tôi sẽ gặp lại cậu ở nơi giấu bầy ngựa.”

Sau đó, chàng ra hiệu cho Yulysion và các pháp sư để rời đi. Max quên mất rằng mình đang ở trong một bầu không khí khó xử với chàng, và bắn ra một ánh nhìn phẫn nộ. Nàng không thể tin rằng chàng sẽ biến mất như thế này. Nàng gần như thất thần, nhưng Yulysion đến gần nàng, chào nàng một cách rạng rỡ.

“Vậy thì chúng ta sẽ đi. Xin hãy bảo trọng. Pháp sư và Ngài Caron.”

"Cậu cũng cẩn thận.”

Trước lời nói của Eliot, Yulysion mỉm cười tự tin và đi theo Riftan. Hình bóng của họ dần biến mất, Max cảm thấy sự bất bình trong mình bị cuốn đi như cát, và nỗi sợ hãi đã thay thế.

Điều gì sẽ xảy ra nếu thậm chí một trong số họ không thành công? Nàng không biết có bao nhiêu quái vật đang sống trong thành phố khổng lồ đó. Nếu bị chúng bắt thì sao? Cho dù Riftan có xuất sắc đến đâu, chàng cũng sẽ không thể đối phó với hàng chục nghìn quái vật cùng một lúc. Max cắn môi.

"Chúng ta cũng sẽ rời đi."

Kuahel nói với Ruth và Max. Khó khăn lắm nàng mới có thể rời mắt khỏi lưng Riftan. Tuy nhiên, nàng không thể rời bước và quay đầu lại. Nàng không muốn chia tay chàng như thế này.

“Khoan đã! Xin hãy đợi một chút. Ta sẽ trở lại ngay.”

Max gấp gáp hét lên và chạy thật nhanh qua ngọn đồi đầy tuyết.

"Riftan!"

Riftan nghe thấy giọng nói của nàng và xoay lại. Mái tóc xanh đen của chàng rối tung trong gió. Max lao vào vòng tay của Riftan. Riftan, người đã đứng yên với vẻ mặt ngạc nhiên, ngay sau đó vòng tay ôm chặt lấy eo nàng và nâng nàng lên. Max dùng hết sức ôm lấy cổ chàng và nhiệt tình hét lên.


“Chàng phải an toàn trở về. Không được làm chuyện gì liều lĩnh.”

Nàng cảm nhận được một cơn rùng mình yếu ớt ở sau gáy của Riftan. Max dụi má nàng vào gò má lạnh buốt của chàng. Riftan run rẩy thở ra và lẩm bẩm một cách gay gắt.

“Ai sẽ nói…”

Chàng siết chặt vòng tay quanh eo nàng.

“Hãy hứa với ta nàng sẽ không làm điều gì mạo hiểm. Nàng phải luôn đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu… Vậy thì ta cũng sẽ thề.”

“Em biết rồi. Em thề.”

(Hai người dễ thương quá )

Riftan từ từ nhắm mắt rồi lại mở ra. Khuôn mặt vốn đang chìm trong đam mê của chàng đã sớm trở lại thành một hiệp sĩ lạnh lùng. Chàng bình tĩnh nói, đội chiếc mũ trùm đã bị rơi xuống lên đầu nàng.

“Hãy đi thôi.”

Max ngước nhìn chàng với đôi mắt ngấn lệ và gật đầu. Riftan liếc nhìn Elliot, người đã theo sau nàng và quay người đi. Gió ngày càng mạnh, và hình bóng chàng dần khuất đi trong bão tuyết.

Họ di chuyển về phía Tây dọc theo chân đồi. Kuahel dẫn cả nhóm quay trở lại ngọn núi đá, còn Max thì cứ leo lên những tảng đá gập ghềnh đến khi cơ bắp chân căng cứng.

Elliot đã ở bên cạnh để giúp đỡ, nhưng việc di chuyển qua con đường đèo dốc trong cơn gió ngày càng mạnh không hề dễ dàng chút nào. Ruth cũng liên tục phàn nàn về cuộc hành quân tàn nhẫn này khó khăn như thế nào.

“Ngài định đi bao lâu nữa? Mặt trời sẽ lặn sớm thôi! Ngài không có ý định để chúng tôi chết cóng đâu, phải không?"

Kuahel dừng lại một lúc và nhìn lên bầu trời xám xịt. Max hít một hơi dài trong khi dừng lại và ngồi xuống mặt đá phẳng. Chỉ cần đứng thôi cũng thấy đau nhói vì lòng bàn chân như thể bị một chiếc đinh đâm vào. Kuahel dường như muốn tiến xa hơn một chút, nhưng nhận ra rằng cả hai đều đạt đến giới hạn, vì vậy anh ta thở dài cam chịu.

"Hãy dựng lều sau lưng chúng ta."

Vừa dứt lời, các hiệp sĩ bắt đầu dựng một căn lều nhỏ trên một con dốc thoải. Trong khi đó, Ruth xây một bức tường trước mặt để chắn gió, và Max sử dụng một viên ma thạch để tạo lửa.

“Tôi không biết liệu mình có thể điều tra đàng hoàng trong tình trạng này không.”

Ruth ngồi xổm trước đống lửa, xì mũi và lẩm bẩm.

"Sẽ rất may mắn nếu tôi không chết cóng trên núi."

"Cậu nên làm hết sức có thể."

Nàng lẩm bẩm một cách ủ rũ. Sự mệt mỏi về thể xác cũng khiến nàng kiệt sức, và những lo lắng về Riftan không tiếp thêm cho nàng một chút năng lượng nào. Nàng nhìn Ruth lôi tờ giấy da ra khỏi túi, cố gắng xua đuổi dòng suy nghĩ xấu. Trong những chuyến đi, bất cứ khi nào rảnh rỗi, anh ta lại đắm mình vào việc phân tích các công thức phép thuật được tìm thấy trong khu tàn tích.


"Nghĩ kỹ thì Ruth không phải nên đi điều tra thành phố sao? Có việc mà Calto yêu cầu…”

"Ah..."

Có vẻ như anh ta đã hoàn toàn xóa nó khỏi tâm trí mình, Ruth chớp mắt ngơ ngác, rồi nhún vai một cách khó chịu.

“Điều hướng thông qua phép thuật bên ngoài lâu đài có giới hạn của nó. Dù sao cũng sẽ rất khó để tìm ra một bí mật lớn.”

“Có nhất thiết phải vậy không? Nếu những gì Ruth nói với ta trước đây là sự thật… thì đó là một vấn đề nghiêm trọng. Trước khi bất kỳ ai khác nhận thấy…”

"Ý người là sao?"

Max rùng mình trước giọng nói đột ngột vang lên trên đầu. Kuahel đang nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt xanh lục sắc lẹm. Sống lưng Max lạnh đi và tim đập dữ dội.

"Ah không có gì."

Kuahel cau mày nghi ngờ. Nhưng anh ta không có ý định tra hỏi nàng, anh ta ngồi xuống trước đống lửa và đưa cho nàng một túi thức ăn.

“Từ ngày mai, hãy giúp điều tra bằng cách sử dụng phép thuật tìm kiếm. Người có thể khám phá đến mức độ nào?”

"Nó phụ thuộc vào cách thả lưới phép thuật chặt chẽ như thế nào. Thậm chí có thể khám phá được một bên của ngọn núi này bằng cách giăng lưới phép thuật một cách cẩu thả, nhưng…Nó khá chính xác."

Anh ta vuốt cằm với vẻ mặt đầy suy tư. Nó giống như một thói quen mỗi khi anh ta suy nghĩ về điều gì đó.

“Hiện tại, tốt hơn là nên nhìn vào đường hành quân của quân đội.”

Kuahel lấy ra một tấm bản đồ và đặt nó trên đùi. Elliot ngồi xuống cạnh anh ta.

“Để chiếm được lâu đài, chúng ta sẽ phải huy động tháp công thành. Để đưa chúng đến đây dễ dàng, chúng ta cần tìm một thung lũng rộng và có độ dốc thoải.”

Theo lời của Elliot, Max nghĩ đến bức tường thành khổng lồ bao quanh thành phố. Đó là một bức tường pháo đài cao và hùng vĩ, chỉ cần nhìn từ xa là có thể cảm nhận được một cách sống động sự kiên cố của nó. Nếu các pháp sư hắc ám đã lắp đặt các công cụ phép thuật phòng thủ ở đó, thì sẽ không thể phá hủy bức tường bằng phép tấn công. Nếu vậy, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng cách tấn công vật lý.

“Ngoài ra còn có vấn đề phân phối thực phẩm và củi. Nếu cuộc chiến kéo dài, thì con đường tiếp tế sẽ cứu mạng chúng ta. Chúng ta cũng nên có một vài tuyến đường khẩn cấp để nhanh chóng bổ sung nguồn tiếp tế cho chúng ta.”

Kuahel vẽ một đường dài bằng than trên bản đồ.

“Bây giờ, chúng ta hãy điều tra khu vực này.”

Elliot nghiêng đầu nhìn bản đồ và gật đầu.