Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 172




Cô hầu đợi bên cửa với lấy cái túi để mang hộ nàng. Sau khi nói lời tạm biệt với những người hầu tiễn nàng khởi hành, Max ngồi trên Rem bắt đầu rời đi. Toàn bộ hiệp sĩ đã xếp hàng ở khu tập luyện, sẵn sàng khởi hành. Không có vẻ gì là sự chuẩn bị chỉ mất hai ngày khi mọi người đều sửa soạn đầy đủ cho cuộc viễn chinh.

“Cô đã chuẩn bị tất cả những gì cần thiết chưa?”

Khi cô đến gần các hiệp sĩ, Gabel nói với cô trong khi đang kiểm tra hàng ngũ. Max gật đầu. Anh xem xét chiếc túi mà cô buộc ở ghế của Rem, rồi ra hiệu về phía đằng sau cô.

“Tiểu thư Calypse đến rồi.”

Trước sự thúc giục của ah, hai chàng trai bước ra từ hàng cận vệ. Max mở to mắt khi thấy Yulysion và Garrow chạy đến chỗ cô, kéo theo một con ngựa vĩ đại.

“Chúng tôi nghe nói Tiểu thư cũng đi. Chúng tôi đã xung phong để hộ tống Tiểu thư trên suốt quãng đường đi.” Yulysion giải thích

“Nhưng… Yulysion và Gaorow vẫn còn là hiệp sĩ tập sự. Có ổn không khi họ tham gia vào cuộc viễn chinh này?”

“Các cận vệ vốn được tuyển chọn từ những hiệp sĩ tập sự chuẩn bị cho nghi lễ phong tước. Đừng lo lắng quá, chúng tôi đã có thêm nhiều kinh nghiệm rồi.”

Garrow tự hào ưỡn ngực ra một cách tự tin còn Yulysion gật đầu nhiệt tình. “Tôi sẽ không để tính mạng của Tiểu thư gặp nguy hiểm đâu, cũng như lần trước. Chúng tôi sẽ giữ an toàn cho cô bất kể là chuyện gì, cô không phải lo lắng gì đâu!”

Max mỉm cười với hai chàng trai đã trưởng thành ngày càng nghiêm túc hơn từ khi họ chia tay nhau. “C-cảm ơn. Tôi đặt niềm tin vào hai em đấy.”

“Rovar và Livakion là những cận về giỏi nhất. Làm ơn hãy luôn giữ hai người họ bên cô bất cứ đâu. Còn nữa, cô không bao giờ được tự tiện rời khỏi hàng ngũ. Nếu có bất kì vấn đề gì, làm ơn thông báo cho tôi hoặc các hiệp sĩ khác.”

Gabel hướng dẫn cô với khuôn mặt nghiêm túc và Max gật đầu chắc chắn. “Tôi sẽ nhớ nó. Nhân tiện Ri-Riftan ở đâu vậy?”


“Chỉ huy ở đằng kia.”

Max nhìn theo hướng Gabel chỉ và nhìn thấy Rodrigo, hai hiệp sĩ già với mái tóc trắng, và chồng cô. Họ đang bàn luận với các hiệp sĩ trẻ hơn.

“Chỉ huy đang giao quyền giám sát của lâu đài. Trách nhiệm trụ sở chính vẫn là của Rodrigo, còn Ngài Obaron và Ngài Sebrick sẽ phụ trách việc huấn luyện và các cơ sở quân sự.”

Riftan đưa chùm chìa khóa cho Rodrigo và những hiệp sĩ già, rồi bước đến đầu hàng. Max nhìn theo chàng đến khi chàng ngồi lênTalon. Ánh nhìn Riftan đột nhiên hướng về nàng. Max căng ra, sợ rằng chàng sẽ đột ngột thay đổi ý định và ra lệnh cho nàng rời khỏi, nhưng Riftan chỉ đơn giản dẫn Talon đến cổng mà không nói lời nào.

“Khởi hành!”

Khi mệnh lệnh của chàng dội lại, lính gác đóng trên tường thành thổi tù, ra hiệu cho các hiệp sĩ giữ vững hàng ngũ và hành quân qua hào theo trật tự. Max nắm lấy dây cương và đưa Rem đi cùng hàng. Khi nàng đi càng ngày càng xa Lâu đài Calyspe, một cảm giác sợ hãi và sự hưng phấn lạ lùng vỡ ra trong nàng. Nàng tự hỏi điều gì đang chờ đón họ phía trước. Garrow cưỡi ngựa bên cạnh, đã để ý đến nỗi băn khoăn của nàng và bình tĩnh nói.

“Không việc gì phải lo đâu ạ. Chúng tôi đã dành cả mùa xuân để chinh phạt những ngon núi quanh Anatol và quét sạch bon quát vật,vậy nên sẽ không có nguy hiểm bất ngờ nào trong thời gian sắp tới đâu ạ.”

Max cảm thấy mặt mình nóng lên xấu hổ khi thấy một chàng trai trẻ hơn rất nhiều còn quả quyết hơn nàng. Không chỉ Garrow, mà tất cả những hiệp sĩ ở tuổi của em ấy đều có sự bình tĩnh. Khi họ vượt qua quảng trường thành phố Anatol, người dân tụ tập hai bên đường và xem họ hành quân trong sự kinh ngạc. Max cảm thấy mình như con cún con tội nghiệp lạc giữa bầy sói.

“Tiểu thư, làm ơn hãy di chuyển vào giữa hàng khi chúng ta vượt qua cổng.”

Gabel hét lên và Max ngay lập tức nghe theo lời chỉ dẫn. Nàng dẫn Rem vào giữa hàng ngũ ngay khi họ qua khỏi khu vực được bảo vệ. Riftan nhìn nàng từ đầu hàng, rồi bắt đầu thúc con ngựa chạy nhanh hơn. Các hiệp sĩ theo chàng, thẳng tiến qua thung lũng.

Max cố gắng cưỡi Rem để phù hợp với tốc độ chung, cẩn thận để không bị giẫm qua bởi người khác. Cưỡi ngựa qua con đường đất không bằng phẳng khó hơn nàng tưởng. Nếu nàng không tập luyện trong thời gian rảnh, thì nàng đã không thể theo kịp được rồi. Khi nàng tự hỏi đã bao nhiêu giờ nữa mà họ phải tiếp tục di chuyển, Yulysion hướng tới nàng khích lệ.


“Chúng ta sẽ vượt qua hai ngọn núi hôm nay. Một khi rời khỏi Anatol, đường đi sẽ di chuyển hơn, vậy nên Tiểu thư hãy cố gắng lên.”

Max gật đầu, tự hỏi làm sao mà một chàng trai tre có thể vừa cưỡi ngựa với tốc độ này vừa nói mà không cắn phải lưỡi. Đùi cô đã tê cứng và eo cô đã nhói đau, nhưng cô không thể thốt ra một lời phàn nàn sau khi đã khăng khăng ngoan cố đi cùng họ. Max gắng sức để theo kịp những hiệp sĩ.

May mắn thay, con đường trở nên dốc hơn, họ phải giảm tốc lại. Nàng xoay xở để lấy lại sự bình tĩnh và quan sát xung quanh. Những cái cây xanh tốt bên sườn họ ở hai bên con đường hẹp của thung lũng núi. Những hòn đá lởm chởm, sắc nhọn khắc bởi thiên nhiên nằm nghiêng ngả dưới chân núi, và nàng có thể nghe mơ hồ tiếng suối chảy. Sau khi đã di chuyển một khoảng thời gian, họ cuối cùng quyết định dừng lại nghỉ.

Max có khoảng thời gian khó khăn để xuống ngựa rồi dẫn Rem đến chỗ có nước. Các hiệp sĩ ăn bánh mỳ và thịt bò khô trong khi ngựa uống nước. Nàng cũng uống nước từ bi đông để thỏa mãn cơn khát và ăn miếng thịt bò khô cứng như gỗ. Họ nghỉ tầm 20 phút trước khi lại lên ngựa, ngay lập tức lên đường.

Chưa đến nửa ngày, Max đã hoàn toàn bỏ cuộc. Yên ngựa của nàng nóng như hơ trên lửa. Phổi nàng đau rát khi hít vào. Mái tóc buộc của nàng cứ tuột ra và dính lên mặt gây khó chịu cho nàng. So với nàng, các hiệp sĩ nhìn thoải mái hơn dù họ mặc áo giáp sắt nặng.

Max siết chặt đùi nàng vào yên ngựa để cố định tư thế sắp sụp đổ của nàng. Cuộc hành quân địa ngục chỉ ngừng lại khi đến điểm kết thúc của con đường hẹp và vắng vẻ, họ tìm nơi thích hợp để hạ trại.

“Chúng ta sẽ hạ trại ở đây.” Khi giọng Riftan nặng nề dội lại, Garrow xuống ngựa và thì thầm.

“Thậm chí sau một ngày hành quân, chúng ta vẫn ở địa phận Anatol…”

Max cảm thấy nhẹ nhõm khi nàng cuối cùng có thể được nghỉ ngơi đến mức không ngại ở một đêm trên núi. Nàng gần như là ngã xuống khỏi lưng ngựa nếu không nhờ Yulysion nhanh chóng đỡ nàng.

“Cô hẳn là rất mệt rồi. Hãy ngồi đây và nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ dựng lều ngay bây giờ.” Yulysion nắm lấy vai nàng và nhẹ nhàng đưa nàng ngồi xuống phiến đã. Nàng chỉ còn đủ sức để có thể thì thầm lời cảm ơn.

Hai chàng trai nhanh chóng gỡ yên xuống khỏi lưng ngựa và tháo dỡ đồ mà không có dấu hiệu mỏi mệt nào. Những hiệp sĩ khác đang bận đốt lửa trại và đưa đồ ăn nước uống cho ngựa. Max biết nàng cần phải giúp họ nhưng nàng không thể nâng nổi mình lên. Nàng ấn lòng bàn tay đỏ lên vì nắm dây cương vào tảng đá lạnh để làm dịu chúng.


“Tôi đã chuẩn bị chỗ ngủ, thưa Tiểu thư, nó hỏi xoàng xĩnh nhưng cô có thể nghỉ ngơi….”

“Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Max run lên trước giọng trầm vang lên. Nàng ngẩng lên thấy Riftan nhìn lại cùng với biểu cảm lạnh lụng. “Đi chăm sóc ngựa đi.”

Nghe lệnh, Garrow và Yulysion ngay lập tức chạy về phía ngựa.

Nàng đã lo chàng sẽ mắng nàng vì ở trong tình trạng bừa bộn và không thể đóng góp gì, nhưng Riftan chỉ giúp nàng đứng dậy và dẫn nàng về phí lều dựng dưới cây mà một lời khiển trách.

“Ta sẽ đem cho cô bữa ăn khi nào xong, nằm nghỉ trong lúc đấy đi.”

“Em ô-ổn. Em cũng sẽ giúp…”

Max mím chặt môi khi thấy Riftan nhìn nàng với vẻ đe dọa. Thật sự, nàng không còn một tí năng lượng nào, nên nàng nằm xuống tâm chăn dày trong khi lo lắng điều gì sẽ đến vào ngày hôm sau. Nàng biết có vết thâm tím trên đùi và mông, nàng tự hỏi làm sao nàng có thể vượt qua cuộc viễn chinh này. Nàng nhanh chóng lắc đầu và loại bỏ đi những ý nghĩ đầu hàng.

Không. Chỉ một ngày nữa là chúng ta ra khỏi Anatol.

Theo bản đồ, khi qua khỏi Anatol sẽ có nhiều đường bằng phẳng hơn để đến Livadon. Thêm nữa cơ thể nàng đang dần dần thích nghi với việc cưỡi ngựa, đặc biệt các con đường mòn cũng đã ít trở ngại hơn. Nàng không thể từ bỏ một cách dễ dàng được. Trong lúc tự cổ vũ bản thân, Riftan đã quay lại lều.

“Sẽ tốt hơn nếu cô được mát xa trước bữa ăn. Cởi quần ra.”

Chàng cúi xuống và ngồi ở góc, lấy ra một chai dầu nhỏ từ túi. Max nhìn chàng, không chắc chắn về những điều mình vừa nghe.

“Vừa rồi… chàng nói gì cơ…?”

“Cởi giấy và quần của nàng ra. Nàng sẽ không thể cưỡi ngựa ngày mai trừ khi bôi thuốc này vào.”


Riftan thờ ơ trả lời và cởi ra phần giáp trên tay xếp vào trong góc. Trong lúc đó, Max nhìn chàng trống rỗng. Chàng cau mày lại khi chàng thấy nàng vẫn ngồi yên và với tay cởi đôi giày của nàng. Nàng phẩn kháng lại và thu mình vào góc lều xa nhất.

“Em…em ổn!Không cần đâu!”

“Nàng nhìn như thể nàng có thể ngất đi bất cứ lúc nào, ý nàng là sao khi nói mình ổn?”

Riftan tiến lại gần và giữ lấy Max đang cố bỏ trốn, dựa lưng nàng vào tưởng. Cơ của nàng nhói lên khi chàng nắm lấy đùi nàng. Khi cô không thể chịu được nữa và thút thít khóc vì đau, Riftan cau mày và tháo dây giày buộc chặt quanh chân nàng, làm mặt Max đỏ bừng lên.

“Em-em lo được. Em sẽ… em sẽ tự làm! Đ-đưa em lọ dầu, em có thể tự làm…chàng r-ra ngoài một lát đi.”

“Nàng thậm chí không thể nhấc nổi ngón tay.”

“Kh-không phải. Em c-có thể l-làm được nên…”

“Ít nhất hãy nghe lời chồng nàng, cho dù điều đấy nghe nực cười đi chăng nữa.”

Nàng ngừng phản kháng, khi nhận ra sự kiên nhẫn của chàng đã cạn. Riftan cởi bỏ đôi giày vứt vào trong góc, rồi đặt tay lên dây quần nàng. Max nhìn ra lối vào lều và cảm thấy muốn khóc.

“N-nếu như có ai đó đi vào…”

“Ta đã bảo họ không đến gần nên đừng lo lắng.”

Chàng trả lời thẳng thừng và mạnh bạo kéo quần ướt đẫm mồ hôi của

nàng xuống. Khí lạnh chạm vào da trần làm mặt nàng đỏ lên.