Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 154




“Gì, cái gì vậy? Sao cô ngạc nhiên thế?”

Max cau mày khi thấy Ruth đang nhún vai một cách ngớ ngẩn.

“Đừng c-có làm như vô tội lắm… Anh định làm gì khi lén hù tôi như vậy!”

“Chúa ơi, ai lén hù ai chứ? Tôi đi vào hoàn toàn bình thường mà nhỉ?”

“Ít n-nhất cũng phải lên tiếng chứ.”

“Vậy là tôi phải dõng dạc hét lên “Pháp sư vĩ đại Ruth đã đến” à?”

Anh ta đáp lại không chút lưỡng lự rồi kéo cái ghế đối diện nàng ra ngồi. Max không biết nên cười hay tức trước thái độ thô lỗ của Ruth. Mặc dù họ không gặp nhau suốt thời gian dài, thái độ của Ruth vẫn y như cũ.

Vị pháp sư ngáp một cái, vẻ mặt u ám như thường lệ, rồi cầm lấy cuốn sách từ tay nàng, đọc lướt qua.

“Có nhiều mô tả không đúng. Nghiêm túc thì Lizardman gần với phân loài rồng hơn mấy chủng quái vật nhỏ. Cơ thể chúng chứa đá mana và có thể dùng thần chú. Mấy mô tả chi tiết và chú thích trong những ghi chép của Lãnh chúa Calypse rõ ràng hơn trong cuốn sách này.”

“Giữa phân l-loài rồng với chủng t-tộc quái vật nhỏ… có khác b-biệt lớn không?”

“Đương nhiên có khác biệt lớn rồi. Cùng tổ tiên với rồng khiến chúng có khả năng ma thuật mạnh mẽ, chẳng hạn hơi thở rồng độc nhất. Chúng cũng có khả năng kháng ma thuật tuyệt vời, vì vậy rất nhiều thần chú không có tác dụng với chúng. Đó là điều khiến chúng khó bị đánh bại.” Anh ta đặt cuốn sách xuống bàn, vò đầu bứt tóc. “Lizardman ở mức cao hơn so với troll. Chúng thông minh, có thể dùng phép thuật và có thể chất vượt trội. Vì vậy khó mà giết chúng bằng kiếm hay phép thuật. Đối phó với một con còn khó hơn đối phó với mười con troll cộng lại.”


Với một ấn tượng mới, đôi mắt của Max lần theo bản vẽ của con quái vật nửa người nửa thằn lằn. Nó có cái đầu giống loài bò sát, cơ thể vạm vỡ toàn là vảy và một cái đuôi dài. Con quái thú kì lạ không có vẻ thông minh như lời anh ta nói. Khi nàng nheo mắt đọc phần mô tả bên dưới, tự hỏi xem mức độ nguy hiểm của nó thế nào, thì Ruth gõ ngón tay xuống bàn như thể cố gắng thu hút sự chú ý của nàng.

“Mà này, điều gì khiến cô tìm đọc cuốn sách về quái vật thế?”

“Hôm qua… tôi nghe tin tức từ các hiệp sĩ trẻ. Nó làm tôi thắc mắc về l-loại quái vật mà cậu ta nhắc đến…”

Ruth vỗ nhẹ cằm với vẻ suy tư rồi nói. “Tôi nghe nói cô đã chữa lành cho một hiệp sĩ bị trúng độc của người sói bằng phép thuật giải độc. Lúc đó chắc cô đã nghe được tin tức này.”

Max cứng nhắc gật đầu. “Phía Bắc Livadon… Tôi n-nghe nói có một đội quân q-quái vật đang lục soát các ngôi làng. Liệu đội Hiệp sĩ Remdragon… sẽ tham gia vào cuộc c-chinh phạt chứ?”

“Còn quá sớm để khẳng định. Nhưng, có khả năng họ sẽ được gọi tiếp viện.”

Max cảm thấy máu đang bị rút khỏi người mình. Dù nàng bán tín bán nghi câu trả lời đó, nhưng trái tim vẫn thắt lại khi nghĩ đến việc phải xa Riftan. Nàng cắn môi, nhớ lại quãng đường xa xôi đến cao nguyên Pamela. Cuộc chinh phạt sẽ mất bao lâu đây? Mấy tháng? Hay có khi là nhiều năm? Ruth thấy sắc mặt nhợt nhạt của nàng, thận trọng nói thêm:

“Còn rất nhiều việc cần lãnh chúa giám sát ở Anatol. Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này đến tận sáng hôm qua và kết luận rằng hoặc ngài Hebaron, hoặc ngài Uslin sẽ lãnh đạo một phần đội ngũ nếu được gọi tiếp viện.”

“T-thật không?”

Ruth gật đầu, cười gượng gạo trước câu hỏi háo hức của Max. Nàng không giấu được sự nhẹ nhõm trên gương mặt mình.

“Trừ trường hợp bất khả kháng, Lãnh chúa Calypse sẽ không rời Anatol trong một thời gian dài. Việc làm đường là một dự án mang lại thu nhập lớn. Hơn nữa, còn chưa tròn một năm kể từ cuộc chinh phạt Rồng Đỏ, chúng ta không thể bỏ trống lãnh thổ trong hàng tháng trời được.”


“T-trường hợp bất khả kháng… Anh đang nói Riftan sẽ tham gia cuộc viễn chinh nếu trường hợp đó xảy ra à?”

Ruth chần chừ nhưng cuối cùng đã thẳng thắn thú nhận. “Nếu tình hình ở Livadon diễn biến xấu hơn, Lãnh chúa Calypse sẽ phải ra tay. Ngoài ra, nếu vua Ruben chỉ định Lãnh chúa Calypse tham gia cuộc chiến, cậu ta sẽ khó mà thoát khỏi mệnh lệnh này.”

Ruth đếm ngón tay, cân nhắc các khả năng xảy ra, rồi thở dài. “Có rất nhiều giới luận mà hiệp sĩ phải tuân theo. “Bảo vệ kẻ yếu, tuân theo quốc vương, hoàn thành nghĩa vụ đã tuyên thệ trước lưỡi kiếm của mình”. Lãnh chúa Calypse không phải một tín đồ nhiệt thành của tinh thần hiệp sĩ nhưng… cũng là người không thể bỏ qua những lời răn này. Nó sẽ tổn hại đến danh tiếng mà cậu ta đã dày công gây dựng.”

“Ừ-ừm..”

Khuôn mặt Max tối sầm lại khi nàng nhớ đến những lời của Công chúa Agnes về việc nhà vua nghi ngờ lòng trung thành của Riftan. Có khả năng vua Ruben sẽ cử chàng tham gia cuộc hành trình chỉ để kiểm tra chàng. Thoả thuận giữa bảy Vương quốc là một hiệp ước được tạo ra vì lợi ích hoà bình và an toàn của người dân toàn lục địa. Nó được thực hiện theo thẩm quyền của pháp viện, ngay cả Riftan cũng không có quyền bất tuân một cách dễ dàng.

Max trừng mắt nhìn hình vẽ những con quái thú gớm ghiếc trên trang sách rồi bặm môi đến khi đau đớn. Bụng nàng quặn lại khi tưởng tượng cảnh Riftan chiến đấu với đội quân quái vật khổng lồ. Cho dù một hiệp sĩ tài giỏi đến đâu thì không có gì đảm bảo anh ta sẽ an toàn, không hề hấn gì trong cuộc chiến. Nàng đã nhiều lần nhận thức được sự liều lĩnh của Riftan nên nàng chắc chắn chàng sẽ không chần chừ trong các cuộc chiến, chàng sẽ không ngại liều mạng nơi tiền tuyến.

Nàng vô cớ tức giận. Riftan là một người giả nhân giả nghĩa khi chỉ luôn lo lắng cho an nguy của nàng mà không quan tâm đến bản thân. Chàng đã suy nghĩ ngớ ngẩn thế nào vậy? Nàng bĩu môi vì tâm trạng bất mãn, cho rằng thật không công bằng khi nàng là người duy nhất lo âu. Giọng nói bình tĩnh của Ruth đột nhiên phá vỡ dòng suy nghĩ miên man của nàng.

“Tôi cũng sẽ tham gia chuyến viễn chinh.”

Max ngẩng đầu lên. Ruth đang khoanh tay nhìn trần nhà, lên tiếng như thể đang chìm trong suy nghĩ.

“Cuộc hành trình dài đến Livadon sẽ cần một pháp sư. Cho dù đó là Lãnh chúa Calypse hay một hiệp sĩ khác dẫn đầu, chắc chắn tôi sẽ phải đi cùng họ. Điều đó có nghĩa rằng lâu đài Calypse sẽ cần đến kĩ năng phép thuật của cô nhiều hơn bây giờ.”


“Phép thuật… của tôi sao?”

Max lo lắng chớp mắt trước câu nói đột ngột của anh ta, Ruth gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tất nhiên tôi không ép buộc cô. Hiện tại, Anatol có một số lượng lính đánh thuê đáng kể. Chắc chắn trong số đó có cả pháp sư. Tôi sẵn lòng thuê một người trong số họ, nhưng quá khó để khiến một pháp sư lang thang ổn định cuộc sống. Trong trường hợp không tìm thấy một pháp sư đủ năng lực thì Phu nhân Calypse sẽ là người duy nhất ứng phó khi tai nạn xảy ra như ngày hôm qua.” Anh ta bình tĩnh tiếp tục, nhưng rồi đi tới đi lui sau lưng Max một cách đắn đo. “Tôi biết Phu nhân đã chịu đựng rất nhiều trong vụ tai nạn đó. Tôi có trách nhiệm rất lớn vì đã không nói cho cô nghe chuyện gì sẽ xảy ra nếu cạn kiệt mana. Lúc đó tôi muốn xin lỗi nhưng Lãnh chúa Calypse đã một mực cảnh cáo nên tôi không thể đi tìm cô…”

“Anh không cần xin lỗi. Ruth, anh đã phải v-vội vã rời đi vì cuộc tấn công của đám wyvern… anh đâu thể dự đoán trước việc sẽ xảy ra.”

“Không, tôi biết khả năng xảy ra tai nạn vì những con quái vật đó. Nhưng tôi không ngờ Phu nhân sẽ giúp đỡ những người bị thương đến mức đó.”

Max không còn lời nào để nói trước sự quá khích của anh ta. “C-chà, đó là lí do tôi học phép thuật mà. Để g-giúp đỡ… trong trường hợp có tai ương… anh mới d-dạy tôi phép thuật mà, phải không?”

“Đúng là tôi có ý đó khi dạy cô. Nhưng… tôi không ngờ cô chủ động làm điều đó.”

Anh ấy nhún vai thừa nhận. Max chết lặng, nàng đanh mặt. Nàng cảm thấy bị phản bội bởi người đàn ông đã nài nỉ nàng học phép thuật lại không mong đợi nhiều ở nàng. Max lạnh lùng nhìn anh ta và nhận ra Ruth rụt rè một cách lạ thường.

“Tôi xin lỗi vì đã đánh giá thấp ý thức vì công lí của Phu nhân. Cô không biết tôi đã hối hận thế nào vì đã dạy cô đâu. Khi nghe tin cô bất tỉnh, tôi cắn rứt suốt cả đêm.”

“Lương tâm của Ruth k-không tuyệt vời… k-không đến mức đó.”

“Cô không cần nói thế. Tôi thực sự, chân thành tự trách mình về những gì đã xảy ra.”

Max không trả lời, chỉ lườm anh ta trong khi Ruth gãi đầu xấu hổ, có lẽ anh ta thấy rõ nàng thực sự bị xúc phạm ra sao.


“Tôi nhận ra lần nữa rằng không có gì nguy hiểm hơn một kiến thức nửa vời. Nếu cô cho tôi một cơ hội, tôi sẽ dạy cô mọi thứ phải cẩn thận khi sử dụng phép thuật và cách ứng phó với những rủi ro khác…”

“Anh không trông đợi nhiều… vào tôi…”

“Không phải. Ý tôi là Phu nhân Calypse vượt quá mong đợi của mình. Phản ứng của Phu nhân hơn cả xuất sắc. Nó hơi quá mức, dù cô bắt đầu học phép thuật chưa bao lâu nhưng cô đã giúp tôi nhiều nhất có thể.”

Max ngước nhìn anh ta, dò xét xem liệu anh ta có thực sự đang nói điều từ tận đáy lòng hay không. Ruth bình tĩnh thuyết phục nàng, chân thành đối mặt với nàng.

“Nếu cô hoàn toàn bình phục, tôi muốn tiếp tục dạy cô phép thuật từ chỗ chúng ta đã dừng lại. Nếu kĩ năng của Phu nhân được cải thiện từ bây giờ, tôi sẽ thấy an tâm hơn rất nhiều.”

Max nuốt khan trước áp lực ngày càng lớn của mình. Nàng cũng cảm thấy cần phải trau dồi kĩ năng phép thuật. Mới đến Anatol chưa đầy một năm, nàng đã trải qua hai vụ tai nạn nghiêm trọng.

Suốt những ngày đầu đông, nàng chăm sóc rất nhiều cho những người bị người sói tấn công tại một điểm khai thác gỗ, gần đây là sự tấn công của lũ wyvern ở công trường làm đường. Không có gì đảm bảo rằng chuyện đó sẽ không bao giờ tái diễn.

Nếu phải đối mặt với tình huống có vô số người bị thương mà không có Ruth bên cạnh, nàng không tự tin mình có thể xử trí hợp lí. Max cố gắng ước lượng năng lực của mình một cách lạnh nhạt rồi lắc đầu. Mana của nàng cạn kiệt sau khi chữa lành cho bốn hoặc năm người, với cấp độ hiện tại của nàng thì không đủ.

Nàng không chắc mình sẽ mất bao nhiêu tháng luyện tập để thay thế Ruth. Max gom hết can đảm và cố gắng nói ra, lời nói giống như cát trượt khỏi miệng nàng:

“Được rồi. Nếu anh d-dạy tôi… tôi sẽ cố hết sức. Cho dù Riftan phản đối… tôi vẫn muốn t-tiếp tục học cách dùng phép thuật.”

“Rồi vậy đi. Đến thư viện bất cứ khi nào cô có thời gian. Tôi sẽ ở đây trừ khi có chuyện đặc biệt cần làm.”

Anh ta cười toe toét với vẻ hài lòng và vỗ vai Max.