Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 134




Max không khỏi xấu hổ trước hành động thân thiện của cô ấy. Nàng chưa từng nghĩ rằng công chúa có thể có thái độ yêu thích mình, nên nàng vô cùng bối rối. Công chúa muốn kết hôn với Riftan mà, không phải sao?

“Có phải Riftan đang ở nhà phụ với các hiệp sĩ khác không?”

Công chúa Agnes đã hỏi vậy khi bước ra ngoài sảnh. Tên của chồng nàng được công chúa gọi ra một cách tự nhiên như vậy khiến Max lộ ra vẻ mặt u ám.

“C-có lẽ vậy, thưa công chúa.”

“Lát nữa ta muốn nhờ ngươi dẫn ta đi tham quan trung tâm huấn luyện. Ta muốn nhìn xung quanh lâu đài trước, chúng ta có thể đi lên trên không?”

Max đã do dự một chút, sau đó gật đầu và dẫn công chúa đến một con đường nhỏ rải sỏi có hàng cây bao quanh. Khi họ đang đi dọc con đường nhỏ, thi thoảng những người lính gác tường thành bên ngoài xuất hiện ở phía trước. Ngay khi những người lính thấy công chúa và Max, họ lập tức cúi chào.

Max giải thích với họ rằng nàng đang dẫn người hoàng thân này đi quanh lâu đài và rồi họ bước lên những bậc thang dẫn lên thành. Mặc dù mấy ngày gần đây trời đã ấm dần lên, nhưng giờ mới là đầu xuân, thực ra Max đã hơi lưỡng lự khi những cơn gió lạnh từ trên núi thổi qua. Cuối cùng họ cũng lên được đỉnh, nàng nhìn thấy chiếc váy dài của công chúa bay phấp phới như một lá cờ khi cô ấy đứng sau tường thành. Agnes dang tay để gió thổi qua người, tận hưởng cảm giác sảng khoái này.

“Thật là một nơi tuyệt đẹp.”

Max đi theo công chúa và nhìn qua bức tường. Gió đang thổi dữ dội trên các đỉnh núi nhọn hoắt và trên sườn đồi, nơi tuyết chưa tan hết. Công chúa dán mắt vào ngọn núi xa xăm và vén lên mái tóc bồng bềnh.

“Vì nơi này có rất nhiều quái vật, ta đã nghĩ một mảnh đất bao phủ bởi máu mới là lối vào thế giới của quỷ.”

Công chúa bình thản bước dọc theo bức tường rồi quay sang Max.

“Nhưng thị trấn lớn hơn ta tưởng, và khu chợ cũng đang phát triển nữa... Thật lòng, ta đã bất ngờ đấy.”

Max lầm bầm, cố nhớ lại những gì mà Rodrigo đã nói. Công chúa vuốt cằm với một vẻ mặt đầy tâm sự và thở dài.

“Thì ra đây là lí do mà Riftan gắn bó với nơi này. Chắc hẳn phải tốn rất nhiều công sức để cải tạo vùng đất đã bị lãng quên hàng thập kỷ này.”

Ruột gan Max như quặn thắt lại. Công chúa tự nói chuyện như thể cô ấy hiểu Riftan lắm và điều này khiến nàng muốn hét vào mặt công chúa rằng đừng có ra vẻ biết rõ chồng nàng nữa, nhưng nàng chỉ cắn môi và kìm lại mong muốn đó, ngạc nhiên vì những cảm xúc đột nhiên dâng trào dữ dội trong mình. Tai nàng đỏ bừng lên.


“Ri-Riftan đang làm việc từ r-rạng sáng đến tận tối muộn m-mà không hề nghỉ ngơi… vì Anatol.”

“Riftan cũng như thế này trong chuyến thám hiểm. Chưa ai thấy anh ấy nghỉ ngơi bao giờ. Anh ấy không bao giờ để lộ sự do dự hay yếu đuối. Đó là lý do tại sao mọi người gọi anh ấy là Mahgo, vì kinh ngạc và kính sợ.”

“Mah… go?”

“Đó là một con quái vật huyền thoại được kể là không bao giờ ngủ hay mệt mỏi và có hàng trăm mạng.”

Một nụ cười chua xót vương trên môi cô.

“Đó là biệt danh do các hiệp sĩ thánh Osiria đặt cho anh ấy, bởi vì anh ấy tiếp tục hành động như thể có một trăm mạng sống.”

Mặc dù Max đã nghe Ruth nói về sự liều lĩnh của Riftan, ngực nàng vẫn thắt lại. Nàng nhanh chóng nhún vai để loại bỏ cảm giác đó và công chúa, người đã nhìn nàng bằng ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi nói.

“Ta đã tự hỏi vợ của Mahgo sẽ như thế nào. Ai là người đã làm anh ấy vô cùng khao khát quay về, đến mức tự mình ném mình vào lửa rồng mà không chút do dự?”

Không nói nên lời, Max làm ẩm đôi môi khô của nàng. Mặc dù công chúa không chỉ trích nàng, nhưng Max cảm thấy như mình đang bị khiển trách vậy. Max biết rõ rằng nàng không xứng trở thành vợ của một hiệp sĩ dũng cảm như vậy và không thể nào Agnes lại không nhận ra điều đó. Nhìn hình ảnh tiều tụy của nàng phản chiếu trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp kia chỉ làm nàng đau đớn thêm, vì vậy nàng quay lưng lại với công chúa, mặc dù nàng nghĩ điều đó là bất lịch sự.

“Gi-Gió lạnh quá, thưa công chúa… Chúng ta nên quay vào trong lâu đài…”

“…Tất nhiên rồi…”

Trước khi xuống cầu thang, công chúa Agnes nhìn qua quang cảnh của Anatol một lần nữa. Max ngước nhìn cô rồi đi về phía trước, như thể nàng đang chạy trốn. Nàng cảm thấy lo lắng và bối rối, cứ như một cơn gió lạnh đã bắt đầu thổi mạnh vào trái tim nàng.

***

Khi mặt trời bắt đầu lặn, những người hầu leo ​​lên thang xếp và thắp nến trên đèn chùm, trong khi những người hầu gái đặt những lò than chứa đầy than đỏ khắp sảnh tiệc và chuẩn bị thức ăn ngon miệng để đặt trên chiếc bàn rộng.


Max ngồi đó, cùng với Riftan. Công chúa hoàng gia và những người hầu cận của cô ấy ngồi ngay ở phía đối diện của chiếc bàn, và các hiệp sĩ ngồi kín những chỗ còn lại. Khi những người hầu rót rượu thơm vào ly của họ, Riftan nâng chiếc ly vàng lên và nói.

“Lời chào mừng đến những vị khách đã vượt một chặng đường dài.”

Những người ngồi quanh bàn đồng loạt nâng ly. Công chúa hoàng gia ngồi đối diện anh ấy cũng mỉm cười duyên dáng, nâng cao chiếc ly đầy rượu vang.

"Cảm ơn vì đã chào đón ta."

“Đó chắc hẳn là một chuyến đi mệt nhọc, người chắc là đói lắm rồi. Hãy dùng bữa đi thôi.”

Khi một hiệp sĩ già nói lớn, công chúa mỉm cười và đưa ly rượu lên miệng. Điều đó như một tín hiệu, mọi người cầm dao nĩa và bắt đầu ăn uống.

Max đưa bánh mì vào miệng mình một cách máy móc và nhìn lướt qua những người ngồi quanh chiếc bàn dài. Các hiệp sĩ hoàng gia đang nói đùa với các Hiệp sĩ Remdragon và những người quen của họ, trong khi công chúa hoàng gia cũng đang nói chuyện với các hiệp sĩ.

Max rất ngạc nhiên trước cách cư xử của công chúa: cô ấy dường như không quan tâm đến các nghi thức mà một quý cô nên tuân theo. Ngay lúc đó, Công chúa Agnes bật cười thành tiếng và đập vào vai người đàn ông đang ngồi bên cạnh, giọng nói của cô ấy vang lên và thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng cô ấy không thể hiện bất kỳ dấu hiệu đe dọa nào ngay cả với những người đàn ông to con hơn cô ấy rất nhiều, và đáng ngạc nhiên là các hiệp sĩ vẫn vui vẻ trước hành động không tao nhã của cô ấy.

“Ta muốn tham quan Anatol vào ngày mai. Ngươi có thể dẫn ta đi được không? ”

Công chúa hoàng gia, người đang nói chuyện với hiệp sĩ ngồi bên cạnh, đột nhiên nhìn Riftan với đôi mắt lấp lánh. Anh ấy nhấp một ngụm rượu và trả lời một cách vô tình.

"Uslin sẽ dẫn đường cho người."

“Này, chúa tể khó tính, đừng có cố coi nhẹ ta. Ta đã đi đến tận cùng thế giới để gặp ngươi đấy.”

"Tôi chưa bao giờ yêu cầu người làm điều đó."

Các hiệp sĩ cau mày trước câu trả lời khiếm nhã của anh ta và Max nhìn chằm chằm vào biểu cảm của công chúa với vẻ mặt lo lắng. Cho dù hiệp sĩ nổi tiếng trên toàn lục địa đến đâu, cũng không thể được dung thứ cho việc cư xử thô lỗ với hoàng gia như vậy. Tuy nhiên, thay vì tức giận và mắng nhiếc, Agnes lại phá lên cười như thể cô vừa nghe được một câu chuyện thú vị.


"Tính cách của ngươi vẫn vậy."

Sau đó, công chúa mỉm cười một cách kỳ lạ và quay sang Max.

"Vậy thì, Phu nhân Calypse sẽ dẫn tôi đi tham quan mảnh đất này chứ?"

Riftan, người đang dùng dao cắt một miếng thịt cừu dày, dừng lại và nhìn công chúa. Max cảm thấy khó chịu khi chủ đề của cuộc trò chuyện đột nhiên được chuyển hướng đến mình và chớp mắt một cách trống rỗng. Bất kể lời nói của cô ấy đã gây ra phản ứng gì, Công chúa Agnes vẫn nhẹ nhàng tiếp tục.

"Ta muốn hiểu rõ hơn về ngươi."

"Công chúa."

Riftan đặt con dao của mình xuống thật mạnh để mọi người có thể nghe thấy một âm thanh răng rắc và nói ra bằng một thanh âm nhẹ nhàng lạnh lẽo.

“Nếu người không phiền khi phải dậy sớm vào buổi sáng, tôi sẽ dẫn người đi.”

“Ôi Chúa ơi, ta không nghĩ mình sẽ nhận được sự đối xử đặc biệt như vậy từ chính Chúa đất đấy.”

Công chúa đáp lại một cách mỉa mai bất chấp thái độ lạnh lùng của Riftan, cho thấy dấu hiệu đe dọa. Cảnh tượng giống như một cuộc cãi vã giữa một cặp đôi đang yêu, vì vậy khuôn mặt Max đanh lại. Chỉ cần tưởng tượng Riftan và công chúa có một chuyến tham quan ấm cúng quanh mảnh đất đã khiến lòng ghen tị trong nàng lớn lên và nàng hấp tấp mở miệng.

“Tôi-tôi sẽ dẫn người đi, thưa Công chúa.”

Riftan ngạc nhiên quay đầu về phía nàng và nàng cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh.

“Riftan… ch-chàng đang bận, nên em có thể đưa công chúa đi tham quan…”

“Nàng đang nói cái gì vậy, nàng cũng chỉ mới đến đây vào mùa thu năm ngoái.”

Câu trả lời thẳng thừng của Riftan khiến má nàng đỏ bừng.

“Ừ-Ừm, em đã đi đến chợ… và bên ngoài th-thành phố cùng với Ruth…”


“Bên ngoài…?”

Riftan ngắt lời nàng với một giọng điệu ngạc nhiên. Max nhìn lên và thấy một tia nguy hiểm trong mắt chàng. Nghĩ lại, nàng chưa bao giờ nói với chàng rằng mình đã đi đến khu vực bị ảnh hưởng bởi cuộc tấn công của quái vật khi chàng rời khỏi lâu đài. Max cẩn thận xem xét khuôn mặt của các hiệp sĩ đang ngồi quanh bàn. Ngài Karon, người đang ngồi ở cuối, lắc đầu dữ dội, như bảo nàng đừng nói về điều đó. Nàng nuốt nước bọt khô khốc. Nàng chỉ làm những việc bình thường với tư cách là vợ của Chúa đất, nhưng Riftan có thể không nghĩ như vậy. Max vội vàng thay đổi chủ đề câu chuyện, nhớ lại sự tức giận của chàng vì đã không nói trước với chàng rằng mình đang học phép thuật.

“Ừ-Ừm, điều em muốn nói là… e-em biết Anatol đủ rõ, nên em có thể đ-đưa điện hạ đi tham quan…”

“Thôi đi. Ta không thể để nàng lang thang bên ngoài lâu đài khi không biết phòng thân.”

“Ôi, Chúa ơi, tôi ổn mà.”

Công chúa Agnes đã khéo léo xen vào cuộc nói chuyện và Riftan bực bội nhìn cô.

“Bệ hạ có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng phu nhân của ta thì khác. Nàng ấy chưa bao giờ ra khỏi Lâu đài Croix trong suốt cuộc đời mình!”

“N-này, nếu chỉ trong phạm vi lãnh thổ, e-em cũng có thể đi được mà!”

Max giận dữ trừng mắt nhìn chàng. Lòng kiêu hãnh của nàng bị tổn thương sâu sắc vì chàng công khai coi nàng như một đứa trẻ kém cỏi trước mặt công chúa. Nàng có thể cảm thấy má mình nóng bừng, nhưng nàng vẫn tiếp tục phản kháng quyết liệt.

“V-và em đã không dành cả đời mình ở Lâu đài Croix. E-em đã đi từ Công quốc đ-đến Anatol.”

“Chúa tể, sao ngài lại lo lắng khi đã có các vệ sĩ hộ tống họ chứ?”

Hebaron rón rén đến bên cạnh nàng.

“Nếu ngài vẫn còn lo lắng, tôi sẽ đồng hành cùng họ.”

Khuôn mặt của Riftan ngày càng trở nên dữ tợn và trái tim của Max chùng xuống trước biểu cảm của chàng, sợ chàng sẽ hét vào mặt mình, nhưng nàng không muốn nhượng bộ. Thật vậy, nàng muốn ngăn hai người họ ở riêng với nhau bằng bất cứ giá nào.

“Riftan… Chàng thậm chí không có đủ thời gian để ngủ vì quá bận… Hãy để em làm việc đó… Hãy để em chăm sóc các vị khách…”

Khuôn mặt của Riftan hơi bối rối trước sự bướng bỉnh hiếm có của nàng nhưng sau một hồi im lặng, không hề do dự, cuối cùng chàng ta đã giương cờ trắng đầu hàng.

"Được rồi, ta sẽ để nàng làm việc đó."