Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 130




“Xin chào phu nhân.”

Cậu chàng chào nàng một cách bình thường, không hề phù hợp với tình trạng tồi tệ hiện tại. Max hờ hững nhìn khuôn mặt tàn tạ của cậu rồi bảo người hầu chuẩn bị khăn sạch và nước nóng. Ngài Gabel theo cậu ta vào bếp, chỉ thở dài ngao ngán khi thấy cảnh này.

“Cơn mưa mùa đông làm sân bãi ướt mèm, hôm nay là ngày những chàng trai trẻ này được tập cưỡi ngựa. Cậu ta cưỡi ngựa rồi lộn nhào trên mặt đất như thế đó.”

“Đâu phải chỉ mình tôi lăn lộn rồi bị thương…”

Ngài Caron than vãn vừa vò tóc. Yulysion cào cào mái tóc dính máu của mình với gương mặt xa xăm.

“Là do tôi… Tôi thành thật xin lỗi, thưa ngài Caron.”

“Cậu là người thứ ba khiến tôi lăn trên đất đấy, thằng nhóc này.”

Ngài Caron cằn nhằn, đứng trước lò sưởi, lau khô người. Max nhíu mày, có chút tức giận trước bộ dạng của cậu chàng – người chẳng hề để tâm dù trên người toàn là máu.

“Y-Yulysion, đừng chạm v-vào đầu mình! Vẫn đang c-chảy máu đấy. Nào… ngồi xuống. Ta sẽ d-dùng phép thuật t-trị liệu để chữa cho c-cậu.”

“Nó trông thế chứ không nghiêm trọng đâu thưa phu nhân. Máu đã ngừng chảy rồi, tôi đâu thể làm phiền người…”

“Đừng n-ngớ ngẩn như thế… Ngồi xuống đi.”

Max hơi mạnh tay kéo cậu chàng ngồi vào ghế cạnh lò sưởi. Chàng trai trẻ mở to mắt, ngạc nhiên trước hành động của nàng, nhưng Max thực sự lo lắng cho Yulysion – người giống như một con chó hoang bị thương.

Max cúi đầu nhìn kĩ vết thương. Ngài Gabel đưa nàng một cái khăn sạch đã xả nước nóng.

“Tôi nghĩ mình bị rách da đầu khi ngã ngựa vì cái yên không vừa vặn. Tôi nghĩ xương mình không sao, nhưng… tôi bị một vết thương khá dài, liệu nó có ổn không?”

“Nếu c-cậu bị thương như thế… p-phép thuật của ta có thể c-chữa được.”


Max cẩn thận lau máu bằng khăn rồi kiểm tra vết thương. Giữa mái tóc bạch kim dính máu hiện ra một vết thương dài. Nàng đặt tay lên đó, sử dụng phép thuật điều khiển mana. Nhờ lượng mana đã tích luỹ ổn định, giờ nàng có thể thực hiện phép thuật trị liệu với tốc độ tương đương Ruth. Nàng kiểm tra từ tóc đến trán của cậu ta, tỉ mỉ xem xét vết thương đang lành dần.

“C-còn chỗ nào… Giờ cậu ổn chưa?”

“Tôi ổn rồi, thưa phu nhân.”

Gò má trắng trẻo, có tàn nhang của cậu chàng đỏ bừng. Max lúng túng rút tay lại vì nghĩ rằng mình đã chạm vào cậu quá bất ngờ. Yulysion là một chàng trai mảnh khảnh, có khuôn mặt xinh như con gái, nhưng cậu ta cũng đã lên kế hoạch để sớm trở thành một thành viên của đội Hiệp sĩ Remdragon. Sẽ không thích hợp nếu đối xử với cậu ta như một đứa trẻ. Nàng cười ngượng, đưa cho cậu một cái khăn mới sạch sẽ.

“Ừm, vết m-máu trên mặt cậu… cậu c-cần phải lau sạch đi.”

“Ồ! Cảm ơn phu nhân.”

Yulysion lau mặt, nhăn nhó cười.

“Đầu tôi có một chỗ bị sưng, người có thể xem qua không?”

Ngài Caron vẫn đang đứng trước ngọn lửa, nhờ nàng kiểm tra phía sau đầu mình. Max lập tức dùng thần chú phục hồi cho anh ta. Trong khi đó, các hiệp sĩ đang lau khô người, ngồi xuống bàn và bắt đầu dùng thức ăn do hầu gái mang lên. Vì thế, Max chỉ có thể dùng bữa cùng họ. Thật không bình thường khi ngồi cùng bàn với họ vì các hiệp sĩ thường sẽ ăn bữa trưa ở khu hiệp sĩ ngay cạnh sân tập luyện, và nàng dường như chỉ loanh quanh trong thư viện. Nàng múc món thịt hầm đã nguội ngắt, nhìn quanh cái bàn dài, chật ních những hiệp sĩ to lớn, nhộn nhạo.

“L-lãnh chúa… ra khỏi l-lâu đài rồi à…?”

“Ngài ấy đang thảo luận ở phòng Hội ý cùng ngài Hebaron, ngài Uslin, ngài Lombardo… và cả pháp sư nữa.”

“Thảo luận…?”

“Là việc lên kế hoạch cho mùa mưa sắp tới.”

Ngài Gabel ngồi đối diện nàng, vừa ăn món súp bốc khói vừa nói.


“Có sự phân cấp trong các hiệp sĩ. Người càng giỏi càng có tiếng nói. Vào cuối mùa đông, chỉ huy sẽ thảo luận cùng họ về kế hoạch sắp đến. Gần đây đám quái vật từ phía bắc đang di chuyển đến gần hơn, vì vậy chúng tôi cũng phải tạo ra một rào cản chống lại chúng.”

“Tôi có thể tham gia vào lượt hành động khắc chế tiếp theo không?”

Yulysion đang ăn uống vội vã, cũng gia nhập cuộc trò chuyện với đôi mắt sáng rực. Ngài Caron chán ngấy cậu chàng một cách trắng trợn.

“Nếu bọn ta nhìn nhận sai lầm lớn của cậu ngày hôm nay, thì bọn ta sẽ phải hoãn buổi phong tước hiệp sĩ của cậu sang năm sau.”

“Tôi đồng ý. Cậu đã lăn lộn trên núi trong cuộc bao vây Yêu tinh, nhỉ? Cậu bất cẩn đến mức sẽ không thể vượt qua buổi lễ nhập môn đúng cách. Trông cậu như đang gặp khó khăn khi bắt một con thằn lằn đực, chứ đừng nói đến một con mang nửa dạng rồng.”

Lời mỉa mai của Gabel khiến Yulysion tức tối, cậu chàng hét lên:

“Tôi sẽ không bao giờ tái phạm lần nữa! Không phải một con quái mang nửa dạng rồng, mà là hai con! Thậm chí tôi có thể bắt được cả ba con kìa!”

Max không thể bắt kịp cuộc đối thoại qua lại và ngài Caron đang dùng bữa cạnh nàng đã lịch sự giải thích vì anh ta nhận ra nàng đang tò mò.

“Khởi đầu của Remdragon là săn lùng những phân loài của rồng. Chúng tôi chỉ có thể được công nhận là thành viên của đội nếu có được đá Dragon Mana trước buổi lễ. Đó là một buổi lễ của đội Hiệp sĩ Remdragon.”

“Thực ra, không quan trọng chuyện một con quỷ hay một viên đá mana gì. Nhưng Banryong hoàn hảo cho lính mới mà.”

Một hiệp sĩ trẻ có mái tóc nâu đen đã chen vào, nhiệt tình giải thích.

“Bắt được một kẻ lớn mật chỉ là trò cười thôi và một hiệp sĩ mới sẽ khó mà săn được những sinh vật cao cấp như Wyvern, Hydra hay Vasilisk.”

“Ban-Banryong… Là l-loại… quỷ gì vậy?”


“Nó là một con quỷ trông rất giống rồng. Kích thước trung bình cỡ 20 đến 30 feet khối, được bao phủ bởi vảy cứng, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn. Nhưng không giống với rồng, chúng không có cánh và không thể dùng hơi thở.”

“Nhưng chúng cũng không dễ bắt. Để bù đắp cho việc chúng không thể bay thì chúng lại nhanh nhẹn và có đôi chân thoăn thoắt, vì vậy chúng sẽ bắt đầu đuổi theo, không thể bỏ chạy dù đang cưỡi ngựa hết tốc lực. Chúng có khứu giác rất tốt nên có thể tìm ra dù ta có ẩn nấp thế nào.”

“Lực kìm hãm của chúng rất lớn, vì vậy hầu hết phép thuật đều không hoạt động.”

Các hiệp sĩ bắt đầu lên tiếng từng người một như thể họ đang cố gắng dọa nạt người tập sự.

“Điều rắc rối nhất là chúng sống theo bầy: không thông minh lắm, nhưng kĩ năng hợp tác tuyệt vời. Khi tìm thấy con mồi, chúng sẽ gửi tín hiệu cho nhau rồi kiên trì truy tìm. Một hiệp sĩ mới không phải một con quái thú để mà săn được ba hay bốn con trong số chúng.”

“A! Tôi có thể nhìn thấy tương lai nè. Một cái kết tồi tệ cho Rovar, một anh bạn vụng về, lao vào một con Banryong chỉ để làm bữa trưa cho nó!”

“Cậu không định ăn trưa à? Không còn gì cho một gã nhỏ bé như cậu nhấm nháp nữa đâu.”

Mặt Max tái xanh vì lời trêu chọc của họ. Nàng lo lắng nhìn cậu chàng với khuôn mặt ngây thơ và dáng người mảnh khảnh. Thật là một thử thách khủng khiếp đối với một thiếu niên mới mười bảy tuổi.

“Thôi nào, c-cậu không thể đi săn… đúng k-không?”

Garrow đang lặng lẽ ăn trong góc từ nãy giờ mới lên tiếng.

“Cậu ấy sẽ đi săn cùng tôi. Yulysion và tôi là hai hiệp sĩ duy nhất được tổ chức buổi lễ trong năm nay.”

Max hé môi khó tin. Garrow chỉ hơn Yulysion một tuổi, cao hơn, vóc dáng chuẩn hơn nhưng chưa hoàn toàn trút bỏ vẻ ngoài non nớt của một đứa trẻ. Càng ngày nàng càng hổ thẹn về chính mình.

“H-hai cậu đều đi à? Không phải nó q-quá nguy hiểm sao?”

“Nếu không thể chấp nhận rủi ro đó thì không xứng đáng là thành viên của đội Hiệp sĩ Remdragon.”

Ngài Caron nói chắc nịch.

“Với kĩ năng của Rovar và Livakion là đủ rồi, miễn là họ không mắc những sai lầm ngớ ngẩn như hôm nay.”

“Cậu ta sẽ phải mang về một con lớn nhất để khôi phục danh tiếng của mình.”


Yulysion nâng cằm lên cao và gật đầu.

“Ngài chờ đấy. Tôi sẽ dùng vảy của con Banryong mình bắt được để làm một đôi ủng mới cho ngài.”

“Ồ, đừng trở thành tăm xỉa răng của Banryong nhé.”

Các hiệp sĩ khúc khích rồi phá lên cười. Max choáng váng bởi trò đùa khắc nghiệt, thông thường của họ. 

Họ không lo lắng chút nào về việc những cậu chàng ngây ngô này rơi vào nguy hiểm à?

Khi nàng cau mày, nhìn chằm chằm họ không ưng ý, ngài Gabel đang cười khúc khích, chợt ôm bụng rồi cười lớn: “Này, đừng nói bậy bạ trước mặt phu nhân chứ.”

Từ “bậy bạ” cũng là một phần của những lời lẽ khó nghe mà không nên nói trước mặt phụ nữ, nhưng thay vì chỉ ra nó, Max tiếp tục bày tỏ sự lo lắng cho các hiệp sĩ tập sự.

“C-các cậu sẽ không làm điều đó chứ? Yulysion và Garrow vẫn còn trẻ, lỡ gặp nguy hiểm và bị thương thì s-sao? A-ai đó nên giúp…”

“Chúng tôi không phải trẻ con cần chăm sóc, thưa phu nhân. Chúng tôi không cần người giám hộ cho một bài kiểm tra để được công nhận là một hiệp sĩ chính thức!” 

“Đúng vậy, đó là sự sỉ nhục.”

Yulysion và Garrow phản đối lời nàng bằng vẻ mặt hờn dỗi, còn Max thì khó hiểu nhìn họ.

Họ không sợ chết hay bị thương sao?

Những chàng trai không hề sợ sệt hay e dè trước những thử thách trong tương lai, thay vào đó là một sự tự tin gần như kiêu ngạo khiến Max càng ngạc nhiên hơn. Nàng đã sống nhiều hơn họ khoảng bốn hay năm năm, nhưng lại không có được phân nửa sự can đảm của họ.

“Ta… ta không có ý xúc phạm. Ta chỉ… l-lo lắng…”

“Không có gì phải lo cả vì cả hai đều có tài năng đặc biệt về kiếm thuật.”

Bỗng Max nhìn về phía giọng nói đột ngột và thấy Hebaron cùng Riftan đang đi vào bếp.