Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 118





Nàng tiếp tục bước qua lũ ngựa đang khụt khịt mũi và đi tít bên trong, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt trước khi nàng bước đến chỗ ngựa chiến của Riftan, Talon.
Max có chút hơi sợ sệt trước những con ngựa to lớn, nên nàng đi sát phía sau Riftan, gần như không chừa lại chút khoảng cách nào ở giữa hai người.

Để trấn an, chàng liền vỗ lưng xoa dịu nàng, và rồi, nàng bắt đầu cất bước đi về phía Talon đang bị cột.
Max trước còn sợ hãi chạy nhanh qua, mà giờ lại tự tin sải bước, hai mắt nàng mở to, đầy tập trung.  Có thứ gì đó đang kêu gào trên đống rơm cạnh con chiến mã.
“Sáng nay lúc ra thăm Talon, ta đã tìm thấy thứ này.”
Riftan ghé sát vào tai nàng lẩm bẩm.

Max nhìn kỹ những sinh vật nhỏ bé đang nằm ở trên đó.

Là ba chú mèo con cỡ bằng lòng bàn tay đang nằm cuộn tròn trên mớ rơm khô.

Riftan nhẹ nhàng quỳ gối xuống.
“Chẳng thấy mèo mẹ ở đâu cả… khi Talon đang vội vội vàng vàng thì nó tìm thấy bọn chúng đang nép mình ở cái cọc này.”
“Ôi không! Chàng có nghĩ ch-chúng bị m-mẹ b-bỏ rơi không?”
“Có lẽ vậy.

Ta đã đi hỏi khắp chuồng ngựa, không thấy có con mèo nào lởn vởn quanh đây cả.

Chắc là một con mèo hoang đã bí mật sinh con và bỏ chúng lại ở đây.

Talon bị chiếm mất chỗ ngủ rồi nè.”

Riftan nhẹ nhàng vỗ vào lưng con ngựa đen đang sốt ruột dậm chân xuống đất.

Max kinh ngạc khi Talon không hề dẫm chân lên lũ mèo.

Con ngựa chiến của Riftan có vẻ đang rất tức giận.

Max hoài nghi nhìn lên Talon, tự hỏi liệu chú ngựa có đổi ý, khi trí tò mò ngày một tăng cao, nàng liền tiến gần đến đống rơm, để nhìn kỹ ba chú mèo con.
Mỗi bé mang một màu lông khác nhau.

Một bé lông trắng vằn xám, còn một bé thì lông đen tuyền, như thể vừa bị ai đổ mực lên.

Bé còn lại thì trắng muốt như được phủ lên người một lớp bột mì.

Max kìm nén mong muốn được ôm chặt lấy cả ba, nàng ngước nhìn lên Riftan.
“Em c-có thể..

chạm vào chúng không?”
“Tùy nàng.”
Riftan tựa nhẹ lên cột, nở nụ cười ấm áp.

Vừa nhận được sự cho phép, nàng liền cẩn thận vuốt ve lũ mèo con.

Dưới lớp lông tơ mềm mại, nàng có thể cảm nhận được những phần xương nhỏ, mỏng manh của ba đứa.

Max cau mày.

Cả ba trông đều thật gầy bé làm nàng phải xót xa.
“Ch-chúng chắc kh-không ăn được nh-nhiều lắm đâu nhỉ?”
“Chúng mình có thể mang chúng vào một căn phòng và bón sữa cho chúng?”
“Chúng ta có-có thể làm thế ư?”
Max nhìn chằm chằm Riftan với vẻ mặt ngây thơ mong chờ.

Chàng nhoẻn miệng cười, cúi người xuống thơm lên má nàng.
“Hãy cứ làm những gì mà nàng thích.

Không cần phải hỏi ý kiến ta đâu.”
“Th-thế…em thích mang chúng lên phòng em.”
Nàng thì thầm nhỏ nhẹ, rồi từ từ ôm một trong ba chú mèo con lên tay.

Khi Max mang nó về phòng, sự nhiễu loạn làm chú mèo khẽ cựa mình.


Nó mỏng manh tựa như một sinh vật nhỏ bé chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bị ngạt thở ngay.

Nàng quấn mèo trong chiếc áo choàng rồi nhẹ nhàng ôm lấy nó.

Còn Riftan thì ôm lấy hai bé mèo còn lại.
“Nên tìm một cái giỏ nhỏ để làm giường cho ba đứa.”
“Ru-Rudis.

Hỏi Rudis, ch-chắc chắn sẽ tìm được một cái.”
~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~
Max lo gió mùa đông khắc nghiệt sẽ làm mèo con đổ bệnh, nên khi rời chuồng ngựa, nàng đã ôm thật kỹ càng, áp nó vào trong ngực mình.

Nghe tiếng mèo con khẽ hít thở, trong tim nàng chợt qua một nỗi buồn.
“Đ-đây là l-lần đâu tiên em được ch-chăm sóc mèo ở trong ph-phòng.”
“Vậy ư?”
“Ch-cha không th-thích động vật lắm….Đến chú ch-chó giữ nhà mà ổng c-còn chẳng chịu cho vào l-lâu đài ….Nên em h-hay lén lút m-mang chó hay m-mèo vào để chơi cùng…”
Riftan nhìn xuống nàng đầy trìu mến.

Max mải phấn kích nên không nhận ra sự khác thường trong cái cách  chàng nhìn nàng.

Chàng nhẹ giọng cất lời.
“Ta cũng tặng nàng một chú chó giữ nhà nhé?”
Max sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy.
“Kh-không cần đâu.

M-mấy bé mèo này đ-đủ rồi ạ.”
“Nàng thích giống nào, cứ nói ra.”

Giọng chàng bỗng trở nên đầy uy lực.

Max nhận ra sự bất mãn đột ngột ấy của chàng.

Nàng không hiểu, điều gì có thể khiến tâm trạng của chàng thay đổi đột ngột đi như thế.

Riftan hướng mắt về phía trước, nói với giọng điệu lo lắng, căng thẳng.
“Lúc ở Lâu đài Croix….À không, ngay sau hôm nàng đến đây, ta đã nói là sẽ cho nàng sống một cuộc sống xa hoa hạnh phúc mà.

Trong khi sống cùng ta, nàng cũng có nói, là nàng thấy tức giận thế nào khi những món đồ mà mình muốn mua nhưng lại chẳng thể có được còn gì.”
Max cười ngượng.

Sự đối lập giữa chàng và Công tước Croix có vẻ lớn hơn so với nàng tưởng.

Nàng khẽ lầm bầm đáp lại như có cái gai lớn mắc vào cổ họng.
“Th-thật sự kh-không có mà.

Th-thích c-cái gì thì em sẽ n-nói cho chàng ng-ngay.”
Riftan không hài lòng, khẽ nhướng mày rồi thở dài, sánh bước tiếp cùng nàng.

Max chậm rãi đi phía sau, dịu dàng nựng chú mèo nhỏ đang vươn móng vuốt lên khi chú nằm trong vòng tay ấm áp yêu thương của nàng..