Dưới Ánh Trăng, Hoa Xương Rồng Nở

Chương 33: Liễu yếu đào tơ




- Bà chủ, tôi có thể làm việc ở đây không?

Thư Liễu bước ra, dáng vẻ béo bở liền hiện ra, gương mặt có chút cọc cằn khó chịu, tô son trét phấn rất nhiều nhưng lại không đem đến thiện cảm cho người nhìn.

- Chuyện gì đấy? Mày thấy chỗ tao chưa đủ vắng khách à, vào rồi tiền đâu mà nuôi mày?

Hạ Anh không lo sợ, lời nói thốt lên khiến người đàn bà trước mặt cảm thấy thích thú.

- Bà yên tâm, tôi chắc chắn nếu bà cho tôi vào, quán sẽ đông khách.

Thư Liễu cười khinh một cái, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, bà ta biết chắc cô không phải là dân nơi đây, nhưng mà nó cũng chẳng ảnh hưởng, bởi vì hiện tại nếu không có khách, quán bà ta sẽ bị thu tóm mất.

- Nhìn mày tiểu thơ vậy tao nói trước luôn, ở đây chỉ cho ăn mỗi bữa sáng thôi, không chịu được thì cút.

Hạ Anh cười nhẹ một cái, liền đồng ý với điều khoản mà Thư Liễu đã đưa ra. Bà ấy nhanh chóng đưa cô đi sâu vào bên trong quán, cuối hành lang có một căn phòng lớn, bà ấy mở cửa ra liền thấy bên trong có rất nhiều người con gái khác. Hình như đều làm việc ở đây.

- Này, nhỏ này là ‘‘mồi mới’’, dạy dỗ cho đàng hoàng, tối nay có khách quen đặt bàn trước, đừng để nó phá hỏng nghe chưa?

Mọi người đều im bặt. Ánh mắt cô đảo quanh cả căn phòng, cuối cùng mới dám mở miệng giới thiệu:

- Em tên Hân Như.

Đám con gái tụm năm tụm bảy trong hốc phòng hút thuốc, nghe thấy tiếng cô giới thiệu thì liếc nhìn một cái rồi cũng quay mặt đi.

____________________________________________

- Em đến đây giải quyết tên già này đi.

Vệ Quân xoay người nhìn về phía sau theo phản xạ, nhưng bóng dáng nhỏ bé lúc nãy vẫn còn ngồi trước đó chẳng còn nữa, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Hắn đã tức giận khi thấy cô biến mất lại càng điên tiết hơn, trong đáy mắt thấy rõ vài tia đỏ máu, bàn tay hắn xiết chặt lấy cổ lão già đối diện. Gương mặt ông ta biến sắc đỏ chót, hơi thở khó khăn vùng vẫy trong vô vọng.

*Rầm*

Hắn mạnh tay ném lão già xuống đất, cầm lấy chiếc áo khoác da đã sớm lạnh buốt mà cắn chặt răng.

- Chết tiệt, cô ta dám trốn mình sao?



Hắn đi đến đâu, bọn tay sai của tên họ Trương đều bị đá văng xuống đất. Vệ Quân bây giờ chẳng khác gì một con hổ dữ, vô tình và đáng sợ.

Hắn chỉ nghĩ cô vẫn chưa đi xa, vì thế chỉ chạy xe quanh đó để tìm Hạ Anh. Mãi sau hơn một tiếng đồng hồ miệt mài tìm kiếm, hắn vẫn chưa tìm ra được cô thì trong lòng dần trở nên nóng ran như lửa đốt.

- M* kiếp, lục tung cái đất Minh Đại này lên mà tìm cô ta. Nếu không có thì phá tan cái đất Quảng Tiến lên mà tìm. Tìm mà không ra thì đừng nhìn mặt tao.

Hắn hét lên với bọn tay sai trong biệt phủ của cục trưởng. Sau đó mới đưa mắt nhìn về lão già kia, cười khinh một cái rồi mới miệt thị:

- Nếu ông còn đụng tới bất kì con nhỏ nào trong sàn đấu giá, tôi nói trước, không phải mỗi cái ‘‘của quý’’, kể cả cái mạng không muốn giữ thì vứt.

Vệ Quân quay người đi, tay chân không rảnh rang mà đá hẳn cái bình sứ quý cả tỷ bạc của lão già kia vỡ tanh bành. Chiếc xe của hắn lao nhanh khỏi con đường mòn hẻo lánh, trực tiếp lái sang một cái chợ nhỏ- nơi mà cô đã đi đến.

Giờ đây trời cũng đã sập tối, những căn nhà đã sáng đèn, hắn chú ý đến một quán rượu nhỏ gần đó, cứ thế mà ngồi trên xe quan sát thật chăm chú.

Hôm nay tâm trạng hắn không tốt, cứ thế mà chẳng cần để ý nhiều, bỏ qua quán rượu đó rồi lao đến một quán rượu gần trung tâm Minh Đại, nơi đây nổi tiếng ăn chơi nhất nhì thành phố.

- Ây da, thiếu gia Luân tới, người đâu, đón khách quý nào.

Hắn sải chân bước vào, mang theo hơn trăm phần kiêu ngạo. Chắc chắn hắn biết rõ cô không có ở đây, nhưng hôm nay tâm trạng hắn cực kì xấu nên đến đây để trút giận. Hắn không cần hỏi han ai trước, hống hách bước vào một căn phòng cuối dãy, điên tiết quát mắng tất cả khiến họ sợ đến chạy ba chân bốn cẳng trên trời cũng không kịp.

___________________

Hạ Anh mặc một bộ đồ bó sát củn cỡn, cô cảm thấy có hơi chút khó chịu nhưng chẳng dám lên tiếng, cô quyết phải bám trụ lại đây càng lâu càng tốt, cho đến khi nào mọi chuyện êm xuôi cô sẽ quay về căn cứ ở biên giới cũng không muộn.

Cô bước ra ngoài, được Thư Liễu dẫn đến trước một bàn nhậu nhỏ, bà ta chỉ phấn khởi khoe có người mới, bọn họ xem cô như một món hàng cực kì quan trọng.

Phía trước là một người đàn ông cũng trạc trung niên, tầm 40 tuổi. Ông ta ngồi chễm chệ uống rượu, sau khi thấy cô đến thì cứ tặc lưỡi mờ ám khiến cô có chút bất an.

- Bà chủ, món này mới mà ngon quá vậy. Bà không tiếc thì tôi cho bà vạn bạc, bà để lại cho tôi con bé này có được không?

Hạ Anh liếc mắt xem biểu cảm của bà ta, quả thật có hơi đắc ý. Cô đúng là một con mồi ngon trong mắt các tay sành sỏi ở đây. Bà ta có chút không nỡ, dù sao cũng là mồi ngon, không thể để mất trong một buổi nhanh như vậy được.

Bà ta dè chừng từ chối, cả đám con gái đang tiếp khách cũng chú ý hơn. Dù sao nói đi cũng phải nói lại, bà ta là người gian manh, tiệm rượu tuy nhỏ nhưng cũng được nhiều người biết đến là có người hầu hạ rất tốt. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh ông ta, mặc dù cô vẫn chưa quen nhưng cũng rất thuận theo các cô hầu bên cạnh.

- Lão gia~~ Người có muốn ăn một chút hoa quả không? Hôm nay quán chúng em có rất nhiều hoa quả tươi ngon đó, đều dành cho người.



Lão già Vương Tịnh bộc lộ bản chất thật vốn có của lão, bàn tay hư hỏng sờ soạt cặp đùi săn chắc, khiến cô phải cắn răng chịu đựng. Bàn tay lão dần đưa lên phần bẹn, sát đùi thì liền bị cô nhanh chóng đưa một miếng hồng tươi cho vào miệng. Hắn nhai nhòm nhoàm, còn liếm lưỡi sát mép chạm vào bộ râu sát phần da dưới mũi, che đi phần nhân trung nông của mình.

Vương Tịnh lấy trong túi áo ra một túi bạc nhỏ màu xanh dương đậm, bên trong chứa 10 đồng bạc lẻ, nhìn liếc qua cũng đoán được ông ta là người cẩn trọng, thậm chí đi ra ngoài cũng chỉ đem theo vài đồng bỏ túi áo, chắc chắn số bạc còn lại cũng không ít, nhưng lại được giấu rất kĩ.

Lão không nghĩ nhiều, theo men say mà đưa cả túi bạc cho cô rồi mạnh bạo hôn vào má cô một cái mạnh, lão ta cười lớn khoái chí mang theo chút gian manh, cô chỉ có thể cười nhẹ một cái rồi lại tiếp rượu cho lão.

- Lão gia, hôm nay người mà không uống hết bình rượu này, lần sau đến đây, em sẽ không tiếp đãi người nữa đâu.

Qua một khoảng thời gian cũng khá lâu, lão hết sò mó rồi lại quay sang hôn hít gương mặt xinh đẹp của cô, bình rượu mơ cũng vơi dần, hết bình này đến bình khác. Bàn tay lão thô ráp, chai sần ở các đầu khớp ngón tay, nhìn kĩ cũng nhận ra Vương Tịnh có ‘‘chỗ đứng’’ không nhỏ trong giới quý tộc Minh Đại, chỉ có thể là một ông ‘‘lớn’’ nắm quyền hành binh.

Trong cơn say, lão như mất hết lí trí lấy số bạc còn lại từ túi quần ra ngoài, dùng 4 đồng để lên bàn trả tiền cho Thư Liễu, còn lại thì dúi vào tay cô rồi cười sảng khoái rời đi. Thấy bóng dáng lão Tịnh đã lên xe ngựa đi xa, cô thở hắc ra một cái mạnh, nhìn lấy đống bạc trên tay, ngắm nghía một lúc rồi đem tất cả bạc trên bàn cùng hai túi bạc trên tay đem đến cho Thư Liễu.

Bà ta đang loay hoay nấu rượu, mùi cồn ám hết lên người, ngửi thoáng qua cũng khiến con người ta say sẩm. Cô để thứ trên tay lên chiếc bàn gỗ ẩm mốc của Thư Liễu rồi mới cất giọng yểu điệu:

- Bà chủ, tôi đã nói tôi có thể đem tiền về cho bà, liệu bà có thể giữ tôi ở lại đây được không? Tôi xin bà…

Mắt cô long lên, tài nghệ diễn xuất cũng tăng lên mấy bậc. Dù sao thì phóng lao cũng phải theo lao, bây giờ chỉ có nơi này là an toàn nhất, chỉ cần qua ngày mai, chắc chắn Vệ Quân sẽ lục soát khắp nơi để tìm cho ra bằng được cô mới thôi.

- Hết giờ rồi, vào trong nghỉ ngơi đi, sáng mai dậy sớm chuẩn bị rượu.

Cô vui vẻ cười thật tươi, thuận tay cầm lấy tay bà ta một cái rồi cảm ơn rối rít. Hạ Anh nhẹ nhàng tiến vào nhà trong, đi sâu vào dãy hành lang tối, dùng tay kéo cánh cửa đột nhiên lại bị một lực kéo mạnh về phía trước, cả người cô chúi thẳng như muốn ngã.

Hạ Anh theo phản xạ dùng chân quật mạnh về sau, vừa nghe thấy có người ngã xuống, cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy, trấn tỉnh lại tinh thần quan sát kĩ khắp căn phòng. Tất cả ngóc ngách đều hỗn độn, cô nhận ra cũ chẳng phải ‘‘ma cũ ăn hiếp ma mới’’, hoàn cảnh bây giờ phải gọi là ‘‘nội chiến’’.

- Con m* nó, mày dám đánh t à con đ* này?

Hạ Anh đưa mắt nhìn phía trước rồi lại xoay ra sau lưng, ánh mắt không lơ đễnh phút giây nào. Nhưng rồi lại cảm giác có chút thiếu sót, cô sợ rằng bản thân sẽ bị phát giác.

- Các cô giấu túi đồ của tôi ở đâu?

Trình Ân - cô gái đầu xỏ phá lên cười một cái. Chỉ mới bước vào đây lần đầu, quy tắc chào hỏi đàn chị đàn em còn chưa xong thế mà còn lên mặt giành lấy lão gia trước mặt bọn họ. Thậm chí hôm nay tâm trạng cô ta còn không được tốt, hà cớ gì phải nói chuyện đàng hoàng với một con nhỏ ất ơ mới vào nghề.

Hơn hết cả đám người hơn 8 người nhét vào một căn phòng gỗ chật chọi như vậy, hẳn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Nhìn thoáng qua cũng biết rõ, bọn họ cách vài hôm lại xảy ra mâu thuẫn, vết bầm này chưa lành đã có vết thương khác chồng chất lên.

Hạ Anh ngước mắt lên nhìn tất cả các người bọn họ, đôi mắt ngấn lệ như biết nói, cô cứ thả lỏng cơ thể hết sức để đón nhận những cú đánh đau thấu xương mặc cho bản thân cô có thể chống trả bất cứ lúc nào. Quan trọng hơn hết, cô không muốn phải dùng vũ lực trong những chuyện cỏn con, nhất là lại làm hại bá tánh thường dân như vậy, quả lại đi ngược với đạo lí sống của cô.

Cô ngồi phịch xuống đất, Trình Ân phủi phủi tay vài cái, sau đó ném mạnh chiếc túi về phía cô. Bọn họ cười rồ lên một cái rồi cùng nhau ra ngoài để đi tắm. Cô vẫn ngồi yên tại đó, không một chút cử động, chỉ nhè nhẹ thở đều, rồi lại lấy trong túi ra chiếc chip nhỏ, nhìn ngắm nó thật kĩ rồi mới đứng dậy rời đi.