Tưởng chừng như sự im lặng của Cao Vĩ Thành có thể đuổi Vũ Linh Nhi ra khỏi phòng, nhưng đã vài phút trôi qua, cô ta vẫn cứ quay quẩn trong phòng và hình như cũng không có ý định đi ra ngoài.
Vũ Linh Nhi hết mày mò tủ sách rồi quay sang bàn trà, cô ta ngồi lên ghế sô pha, cầm ly trà lên, xem xét từng chi tiết hoa văn được in trên ly.
Cao Vĩ Thành khó chịu, anh biết rằng cô chỉ giả vờ để kiếm cớ để ở lại đây lâu hơn, anh cảm thấy ngột ngạt khi có người thứ hai cùng thở chung với anh trong căn phòng này.
Im lặng chưa được bao lâu, đột nhiên Vũ Linh Nhi chạy tới trước bàn làm việc Cao Vĩ Thành, nói:
"Em thấy áo anh bẩn rồi này, để em cầm về giặt cho anh nha".
Vũ Linh Nhi vừa nói, vừa đưa áo khoác vest mà hồi nãy Cao Vĩ Thành đã để nó trên ghế sô pha, cô ta còn chìa mặt áo bị bẩn ra cho anh thấy.
Cao Vĩ Thành thấy Vũ Linh Nhi cầm áo của mình, anh lập tức đứng lên, giật lấy chiếc áo khoác trong tay Vũ Linh Nhi. Nhìn áo khoác đã bị tay cô ta chạm vào, Cao Vĩ Thành mặt mày tối sầm.
"Đi ra!".
Cao Vĩ Thành cầm áo khoác đem đi cất vào tủ ở sau lưng ghế, rồi anh quay trở về bàn làm việc, coi người đối diện như không khí.
Vũ Linh Nhi bị anh tức giận quát lớn, cô ta lập tức im miệng, nhìn Cao Vĩ Thành giật mạnh chiếc áo rồi đem cất vào tủ, Vũ Linh Nhi liền cảm thấy ấm ức, cô ta không biết làm sao, đành mếu máo nói:
"Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ cưới nhau mà, bây giờ em chỉ quan tâm anh chút không được sao?".
Cây bút đang viết trên nền giấy liền đứng im, ngón tay cầm bút bỗng hiện rõ các khớp xương, mạch máu, Cao Vì Thành cố gắng hạ giọng nhẹ nhất:
"Không có chuyện đấy đâu".
"Làm sao mà không có chứ hả, anh nên biết rõ tình hình công ty của anh ra sao, trình trệ rệu rã, nếu có sự giúp đỡ của công ty ba em thì chắc chắc công ty của anh sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng như cũ" Vũ Linh Nhi mặt đắc ý, cúi sát người về phía trước như muốn nói rõ cho anh nghe, sợ người ta nghe thiếu một chữ.
Cao Vĩ Thành bật cười:"'Cô nghĩ chỉ có một mình ba cô có thể cứu vớt được công ty tôi sao? Cô tự cao quá rồi đó".
"Đương nhiên là em phải tự cao rồi, công ty mà anh đang đương nhiệm này là cả sự nghiệp và cuộc đời của ba anh, vừa hay công ty ba em lại là mối làm ăn lâu năm, vừa gần vừa nhanh vừa tiện. Nếu anh không nhanh chóng nắm bắt cơ hội thì cái công ty này không chỉ sụp đổ mà anh liền trở thành đứa con bất hiếu đấy".
Vũ Linh Nhi nói xong liền mỉm cười, cô ta đứng thẳng người đi ra phía cửa, khi chân vừa bước ra vạch cửa, cô ta liền quay đầu sang nhìn người còn đang ngồi ở đầu kia, nhẹ nhàng nói:
"Tối mai anh tới nhà em ăn cơm nhé, ba em muốn gặp anh".
Tiếng đóng cửa vang lên, cây bút mà Cao Vĩ Thành nắm chặt bị gãy làm đôi, anh cúi đầu, hai tay vò trên tóc. Cơn giận dữ nổi lên không thể kiềm chế nỗi, anh liền cầm túi đồ ăn mà khi nãy Vũ Linh Nhi đặt trên bàn, ném thật mạnh về phía trước.
Túi đồ ăn bị ném mạnh rồi rơi xuống nền nhà, bịch sữa bị bung ra nên tràn ra ngoài. Cao Vĩ Thành vẫn chưa thỏa mãn cơn tức giận, anh đấm mạnh xuống bàn làm việc.
"Khốn nạn!".
Cao Vĩ Thành thở dốc, anh ngồi xuống ghế, tựa đầu ra phía sau, anh nhắm mắt lại, trong đầu lại suy nghĩ tới một vài kí ức.
Khi còn nhỏ, Cao Duy Minh và Hà Huyền Châu thường bận rộn, đi làm từ sáng sớm đến tối muộn mới về, chỉ có ngày nghỉ là gia đình được quây quần bên nhau. Mỗi khi ba mẹ vắng nhà, Cao Vĩ Thành Và Cao Hân Nghiên thường ở nhà chơi cùng nhau, tự chăm sóc nhau, thời điểm đó cả anh và chị gái đều không hiểu rõ công việc của ba mẹ mình là gì.
Đến khi Cao Vĩ Thành lên cấp ba, chị gái vì tự lập sớm đã có thế kiếm tiền lúc còn đi học, khi chị gái là sinh viên đã tự chủ được kinh tế, vì vậy chị gái đã lập gia đình từ rất sớm. Cao Vĩ Thành hiển nhiên được mẹ giao cho trọng trách kế thừa công ty của ba nhưng anh không muốn, một mực nhất quyết thi vào trường sĩ quan.
Cao Duy Minh không như vợ mình, ông rất tôn trọng con cái nên ông không áp đặt gì ở Cao Vĩ Thành. Anh lúc đó cứ nghĩ sau này mình sẽ đi theo con đường quân đội, trở thành một sĩ quan chính trực, lo việc nước, lo nhân dân nên anh chẳng để ý gì đến việc kinh doanh. Và hậu quả của việc đó là bâu giờ, công ty của anh đang xuống dốc và anh lại không có nhiều kinh nghiệm trong kinh doanh.
Ba mẹ đột ngột qua đời, anh bắt buộc rời khỏi môi trường quân đội để lên thay ba điều hành công ty, làm sếp khi tuổi còn rất trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm. Cao Vĩ Thành đang đối mặt với nhiều khủng hoảng trong công ty.
Trong lúc khó khăn, một công ty thương mại lớn đã đề nghị giúp đỡ anh nhưng với điều kiện là cưới con gái của ông chủ, chính là Vũ Linh Nhi. Cao Vĩ Thành không thể cưới Vũ Linh Nhi, vì người anh muốn cưới là cô gái đang ở
Hải Thành xa xôi kia.
Cao Vĩ Thành đã cố gắng đối đãi, cư xử tối với ông chủ của công ty thương mại đó, anh cũng đã cố gắng đáp ứng tốt với Vũ Linh Nhi với mong muốn sẽ được giúp đỡ. Nhưng ba của Vũ Linh Nhi lại nói không muốn giúp đỡ người không phải là thành viên trong gia đình.
Cao Vĩ Thành không thể từ bỏ Dương Đoan Ngọc để cưới Vũ Linh Nhi, nhưng công ty mà anh đang làm chủ này là cả cuộc đời của ba anh, anh càng không thể để công ty càng ngày càng rơi xuống vực thẳm.
Anh đã cố gắng kéo dài thời gian, cố gắng xoay chuyển tình hình nhưng không thể. Đã nhiều lần trong giấc mơ, anh đã mơ thấy công ty bị phá sản, ba anh hiện về trách mắng anh, cả cuộc đời anh sống trong sự vô trách nhiệm và những đứa con của anh không được sống trong nhung lụa, thiếu ăn thiếu mặc.
Tuy chỉ là mơ nhưng Cao Vĩ Thành vẫn không thể chịu nổi, anh không thể bỏ rơi cái công ty này, càng không thể bỏ rơi Dương Đoan Ngọc.
Cô là chấp niệm của anh, là cả mạng sống của anh, không thể nào nói bỏ là bỏ được.