Dưới Ánh Bình Minh

Chương 78: Cảm Ơn Vì Em Đã Quay Đầu




Bữa ăn kết thúc. Cao Vĩ Thành chở Dương Đoan Ngọc về nhà.

Trên đường về, cả hai tuy không nói chuyện nhiều nhưng mặt mày khá vui vẻ, chứng tỏ rằng bữa ăn khi nãy không quá tệ.

Xe dừng dưới cổng nhà, Dương Đoan Ngọc bước xuống. Thấy nhà mình đã khóa cổng, nhà cửa tối om, Dương Đoan Ngọc nhớ ra ba mẹ mình đi ăn tối với gia đình nhà bà Lê và cô hình như quên đem theo chìa khóa.

Lúc này Cao Vĩ Thành bước xuống xe, anh tiến tới hỏi:

"Sao đấy?".

"Em quên đem theo chìa khóa nhà rồi".

Cao Vĩ Thành gương mắt nhìn căn nhà, chẳng thấy bóng dáng của người thân trong nhà, anh biết là chắc cô vẫn không thể vào nhà ngay bây giờ.

"Vậy bây giờ em tính làm sao?" Cao Vĩ Thành hỏi.

Dương Đoan Ngọc ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói:"Chắc là em đứng đây đợi ba mẹ em đi ăn về, không sao đâu, anh về trước đi".

Cao Vĩ Thành nhìn xung quanh:"Em đứng đợi ba mẹ ở đây sao? Trời tối rồi đấy".

"Em biết chứ, nhưng đâu còn cách nào khác đâu. Em không muốn đi đâu nữa hết, chân em mỏi rồi nên chỉ còn cách ngồi đây đợi thôi" Dương Đoan Ngọc giọng chán nản, cô bước tới một góc ở cổng rồi ngồi xổm xuống.

"Vậy thì anh ngồi đợi với em" Cao Vĩ Thành liền nhanh chóng bước tới:"Lên xe ngồi đi, ngồi xổm ở đây đau chân lắm" Cao Vĩ Thành thấy Dương Đoan Ngọc mang đôi giày cao gót khá cao, ngồi xổm theo kiểu của cô thì kiểu gì cũng ảnh hưởng đến bàn chân.

Dương Đoan Ngọc nghe anh nói vậy thì lắc đầu:"Trên xe ngột ngạt lắm".

"Vậy thì anh mở điều hòa cho mát".

"Không, em thích không khí ở ngoài hơn".

Cao Vĩ Thành bất lực, anh biết chắc là cô sẽ không chịu lên xe mình nữa. Nhìn cách Dương Đoan Ngọc ngồi xổm để không làm bẩn váy, Cao Vĩ Thành bật cười.

Thấy anh cười, Dương Đoan Ngọc nhếch mày hỏi:"Cười gì đấy".



"Không có gì" Cao Vĩ Thành lắc đầu, anh bước tới gần cô thêm một chút:"Đứng dậy đi".

Dương Đoan Ngọc không biết anh làm gì, nghe anh nói cô đứng dậy thì cô đứng, dù sao ngồi đợi cũng rảnh rổi, chi bằng làm theo lời anh cho vui cũng được.

Dương Đoan Ngọc đứng dậy, Cao Vĩ Thành cởi áo khoác vest màu xanh đen của mình ra, trải lên nền đất, sau đó anh ngồi lên chiếc áo khoác, bàn tay phải anh vỗ lên mặt áo, nhìn cô nói:

"Ngồi lên đi, không bẩn váy mà cũng đỡ đau chân em".

Dương Đoan Ngọc đứng ngơ cả người.

Chiếc áo khoác vest đắt tiền vậy mà anh giám trải ra giữa nền đất chỉ để ngồi cho đỡ mỏi chân thôi sao.

"Ngồi xuống đi, chân em đỏ rồi kìa" Cao Vĩ Thành thấy cô chưa chịu ngồi xuống, anh nhắc khéo.

Nghe anh nói vậy, Dương Đoan Ngọc cũng đành ngồi xuống, dù sao áo cũng đã trải rồi, ngồi hay không ngồi thì kết quả là áo vẫn bị bẩn, chỉ bằng ngồi luôn cho đỡ mỏi chân.

Dương Đoan Ngọc ngồi bên cạnh Cao Vĩ Thành, hai người ngồi khá sát nhau, cánh tay trong vô thức mà đụng chạm, nhưng có vẻ vì quá thân quen nên cả hai chẳng ai để ý tới.

Trong sự im lặng, đột nhiên Dương Đoan Ngọc hỏi:

"Anh áp lực lắm phải không?".

Cao Vĩ Thành không nhìn thẳng vào cô, anh chỉ nhìn lên bầu trời đen, giọng trầm lặng:"Anh không rõ nữa".

"Em thấy anh thay đổi rất nhiều".

"Vậy sao? Thay đổi cái gì?" Cao Vĩ Thành hỏi cô.

"Nhiều lắm" Dương Đoan Ngọc nói:"Những ngày đầu em gặp anh, trông anh không mấy ưa thích em, ở trong bệnh viện, tuy em chăm sóc anh nhưng anh chỉ toàn xa lánh em, nói một vài câu lại đuổi em đi".

Cao Vĩ Thành nhìn cô, ánh mắt hối lỗi:"Chắc lúc đó em tổn thương lắm, anh xin lỗi".

"Không sao, nếu là em thì em cũng sẽ làm vậy mà" Dương Đoan Ngọc mỉm cười:"Sau đó tụi mình quen nhau, làm bạn với nhau, ăn cơm với nhau, thực sự lúc đó rất vui nhưng nhìn vẻ mặt của anh làm em nổi lòng thương sót".

Cao Vĩ Thành im lặng, chờ cô nói.



"Tuổi anh lúc đó còn rất trẻ, nhưng cuộc sống của anh khắt khe quá, em cứ sợ một ngày nào đó anh nghĩ quẫn rồi ra đi nên em cố gắng chơi cùng anh".

Dương Đoan Ngọc nhìn anh cười:"Không ngờ ngần ấy năm, anh đã lớn nhanh như vậy, vượt qua mọi sự đau khổ để được như hiện tại, anh giỏi lắm".

Cao Vĩ Thành nhìn cô, anh không cười, tuy là Dương Đoan Ngọc đang tán thương nhưng vẻ mặt của anh lại chẳng có sự vui vẻ gì. Đột nhiên Cao Vĩ Thành tiến tới, bàn tay khẽ nâng cằm cô, hôn nhẹ lên đôi môi cô.

Trước khi cả hai chia tay, Dương Đoan Ngọc và Cao Vĩ Thành đã có vô số lần hôn nhau, Cao Vĩ Thành có dục vọng khá lớn, mỗi lần hôn xong là Dương Đoan Ngọc đều dựa vào người anh mà thở hỗn hễn.

Một nụ hôn nhẹ trong chớp mắt, Cao Vĩ Thành buông tay. Dương Đoan Ngọc có chút ngẩn ngơ, mặt bất giác đỏ bừng.

"Đúng, anh phải nỗ lực rất nhiều để có được cuộc sống hiện tại. Nhưng em à, bây giờ anh còn phải đối mặt với một vấn đề lớn, anh cảm thấy rất mệt mỏi" Cao Vĩ Thành thở dài nói, anh nhìn lên bầu trời, hàng trăm nghìn ngôi sao lấp lánh bay bổng trên nền đen. Đôi mắt anh dần ướt lệ.

"Mong ước của anh là cưới em về làm vợ, cùng em xây dựng tổ ấm. Chúng ta sống chung trong một mái nhà, có anh, có em và những đứa con".

Giọng Cao Vĩ Thành dần nghẹn lại, anh nhìn cúi đầu nhìn cô, nước mắt chảy dài.

"Hình như ông trời không muốn em về với anh, anh cảm nhận được, anh sắp để vuột mất em rồi".

Dương Đoan Ngọc nhìn anh, quầng mắt thâm đen, tròng mắt ửng đỏ. Khi nãy anh còn cười nói với cô, tuy trong sắc mặt không được tốt nhưng nhìn vẫn có nét vui. Bây giờ trong anh rất đau khổ, giống như anh của năm hai mươi tuổi, khi cô cùng anh ăn cơm trong bệnh viện.

Dương Đoan Ngọc cúi người tới, ôm Cao Vĩ Thành đang khóc đến run rẫy, đầu anh tựa lên vai cô, vùi đầu vào tóc cô mà khóc. Tiếng khóc anh dần lớn hơn, Dương Đoan Ngọc vỗ nhẹ lên lưng anh, an ủi nói.

"Nhìn anh của hiện tại, em cũng biết anh có được như hiện tại thì cũng phải đánh đổi rất nhiều thứ. Em xin lỗi vì đã nhiều lần vô tâm với anh, nói nặng lời với anh. Hôm nay anh cứ khóc cho thật đã, giải bày hết tất cả, rồi quay trở về làm người đàn ông trưởng thành của em, chúng ta yêu nhau lại từ đầu, để em có cơ hội đối đãi tốt với anh".

"Em nói gì cơ?" Cao Vĩ Thành đôi nhiên đẩy cô ra, tuy nước mắt nước mũi vẫn còn tèm lem trên khuôn mặt nhưng sắc mặt anh lại tươi tỉnh đến lại thường.

"Em nói chúng ta quay lại ư?" Cao Vĩ Thành túm vai Dương Đoan Ngọc hỏi.

Dương Đoan Ngọc nhìn anh hết khóc thì bật cười, cô gật đầu.

Cao Vĩ Thành thấy cô gật đầu, anh liền bật cười, ôm cô vào lòng.

"Cảm ơn em, cảm ơn em".