Điện thoại đột nhiên rung lên, là Cao Vĩ Thành gửi tin nhắn tới. Dương Đoan Ngọc mở điện thoại ra xem.
Cao Vĩ Thành:[Anh tới nhà em rồi.
Xem tin nhắn xong, Dương Đoan Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Công Dương Tịnh Thi:"Bạn con tới rồi, con đi nha mẹ".
"Ừ, đi cẩn thận nha con" Công Dương Tịnh Thi nhắc nhở con gái. Khi Dương Đoan Ngọc đi ra cửa nhà, không biết vì tâm linh xui khiến hay cái tính tò mò trỗi dậy, Công Dương Tịnh Thi liền nhón chân đi theo sau lưng con gái.
Công Dương Tịnh Thi đi tới, núp phía sau cột nhà, ngó mặt ra ngoài phía cổng, bà thấy con gái mình được một người đàn ông tới đón, nhìn người đàn ông bước tới, cẩn thận mở cửa xe cho con gái, bà liền ngạc nhiên.
Vậy là con gái bà đã có người yêu rồi sao?
Chiếc xe đứng trước cổng rời đi, Công Dương Tịnh Thi liền nhanh chóng chạy vào nhà, đập cửa phòng ngủ.
"Ông ơi, ông ơi, con gái mình có người yêu rồi!".
***********
Cao Vĩ Thành và Dương Đoan Ngọc đến một cửa hàng gà rán trong trung tâm thương mại. Cao Vĩ Thành không hiểu vì sao cô lại chọn đến một cửa hàng gán rán mà không phải là các nhà hàng sang trọng.
Khi chọn được chổ ngồi thích hợp, Dương Đoan Ngọc nhìn anh mỉm cười.
"Khi lớn lên chúng ta có quá nhiều rắc rối, em không muốn tới một nơi quá nghiêm túc, đi ăn với nhau thì em muốn thoải mái chút nên chọn địa điểm này".
"Thì ra là vậy, đi ăn ở mấy chổ này cứ có cảm giác như là mình trở về hồi bé nhỉ" Cao Vĩ Thành dịu dàng nói.Dương Đoan Ngọc lúc này chẳng biết nói gì, cô cúi mặt xuống, không giám nhìn mặt anh. Có rất nhiều thứ xảy ra khiến cô cảm thấy mình không thể nhìn anh theo cách tự nhiên nữa.
Bỗng dưng một chiếc hộp đen được đẩy trước mặt, Dương Đoan Ngọc nhìn chiếc hộp rồi lại ngẩng đầu lên nhìn người đối diện với vẻ mặt thắc mắc. Cao Vĩ Thành biết ý cô nên anh nói:
"Quà cho em, mở ra xem đi".
"Mở tại đây luôn sao?".
"Đúng vậy".
Dương Đoan Ngọc liền làm theo ý của Cao Vĩ Thành. Cô cầm chiếc hộp lên và mở ra. Bên trong là một sợi dây chuyền được phủ đầy hạt lấp lánh, ở giữa sợi dây chuyền có hình mặt trời được đính bằng kim cương màu đỏ.
Dương Đoan Ngọc đưa tay sờ lên bề mặt dây chuyền, cảm giác mát lạnh truyền vào tay cô.
"Tại sao mua cái này cho em?" Dương Đoan Ngọc ngẩng đầu lên hỏi.
Cao Vĩ Thành cười, dịu dàng nói:"Lần trước anh đi công tác ở bên Thụy Sĩ, trong buổi đấu giá, thấy dây chuyền này liền nhớ tới em nên anh mua về".
"Buổi đấu giá sao?" Dương Đoan Ngọc ngạc nhiên:"Chắc là đắt tiền lắm".
Lúc này, một cô bé nhân viên bưng dĩa đồ ăn lên, đang đặt đồ ăn lên bàn thì cô bé lại nghe được giọng nói của người đàn ông:
"Vì em, bao nhiêu tiền cũng là chuyện nhỏ".
Dương Đoan Ngọc ngỡ ngàng, cô nhìn anh, rồi nhìn lại nữ nhân viên đang đỏ mặt chạy vào chổ làm việc. Cô thở dài.
"Nhưng sao anh nói nhìn cái dây chuyền này lại nhớ đến em?".
Cao Vĩ Thành không trả lời ngay, anh đẩy dĩa của cô tới, gắp vào đó rất nhiều gà rán rồi đưa trước mặt cô, anh còn lấy thêm nĩa và khăn lau tay, anh nhìn cô.
"Em tựa như ánh mặt trời lúc bình minh đến, chiếu sáng anh sau một đêm dài tăm tối". Cao Vĩ Thành róc một miếng thịt gà ra khỏi xương, gắp miếng thịt vào dĩa Dương Đoan Ngọc rồi nói tiếp:"Chiếc dây chuyền đó có hình mặt trời, lại còn được làm bằng kim cương nên rất sáng, vừa nhìn thấy nó là anh nghĩ đến em ngay".
Dương Đoan Ngọc nhìn dĩa gà đầy ắp của mình được Cao Vĩ Thành gắp cho, cô cười mỉm. Dương Đoan Ngọc đóng nắp hộp quà lại rồi trả lại cho Cao Vĩ Thành:"Bình minh đẹp đến mấy thì hoàng hôn cũng sẽ kéo đêm đen đến. Món quà này quá đắt, em không nhận được".
Cao Vĩ Thành không nhận lấy hộp quà mà cô đưa, anh chỉ nói:"Gà sắp nguội rồi đấy, em ăn nhanh kẻo nguội mất ngon".
"Nếu anh không nhận lại sợi dây chuyền này, e là bữa ăn này sẽ không ngon đâu" Dương Đoan Ngọc vẫn kiên quyết trả lại hộp quà.
Cao Vĩ Thành thở dài, anh nhìn vào cô, ánh mắt có phần mệt mỏi:"Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, anh nhớ em lắm, em có thể nhận quà để anh vui được không?".
"Không, lúc chúng ta quen nhau, anh cho em rất nhiều thứ có giá trị, còn em chẳng cho anh được cái gì đàng hoàng tử tế cả, lần này em không nhận nữa, sau này cũng đừng tặng em bất cứ thứ gì".
"Em đừng nói vậy" Cao Vĩ Thành rồi một cốc nước đưa cho cô:"Anh làm việc ngày đêm vì em, anh đi cả một quãng đường xa vì em, anh kiếm tiền cũng vì em, ngay cả việc anh có cái mạng sống đến hiện tại cũng vì em! Anh làm tất cả chỉ vì em".
"Cho dù ánh bình minh chỉ xuất hiện trong ngắn ngủi, anh vẫn tình nguyện bị vây hãm trong đêm đen. Anh sẵn sàng chìm trong bóng tối lâu dài chỉ để chờ em xuất hiện" Cao Vĩ Thành nhìn cô, anh đẩy chiếc hộp quà vào tay cô.
"Lâu rồi anh chưa có một bữa ăn đàng hoàng với em, chúng ta đừng nặng lời ở đây nữa".
Dương Đoan Ngọc không nói gì, hộp quà được cô trả lại, bây giờ vẫn nằm trong tay cô, dù không muốn nhận nhưng nó vẫn dính lấy cô.
Cao Vĩ Thành nhìn thấy sự bất mãn trên gương mặt cô, đĩa gà rán vẫn còn l
nguyên vẹn, cô vẫn chưa ăn miếng nào. Cao Vĩ Thành liền gắp một miếng gà rán đã được anh rút xương, đưa đến miệng cô."Há miệng ra nào".
Dương Đoan Ngọc nhìn miệng gà được anh đưa đến trước miệng, cô liền cảm thấy hơi ngại ngùng. Mặc dù cả hai hiện tại có chút góc khuất vẫn chưa thể nói rõ với nhau, anh với cô cũng đã trưởng thành, nhưng hành động này của anh đã làm cho cô nhớ lại khoảng thời gian cả hai vui vẻ với nhau.
Cao Vĩ Thành thấy cô chỉ nhìn chằm chằm vào mình mà không ăn, anh giả vờ vội vàng:"Há miệng nhanh đi, anh mỏi tay lắm rồi".
Dương Đoan Ngọc nghe thấy vậy, cô liền thoát khỏi kí ức trước kia, cô há miệng ăn miếng gà mà Cao Vĩ Thành đút.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu ăn, Cao Vĩ Thành nhẹ giọng nói:
"Em có thể cười một cái cho anh xem được không?".
Dương Đoan Ngọc hơi ngớ người nhưng rồi cô cũng nhanh chóng nhai nuốt trong miệng rồi nhoe miệng cười.
Một nụ cười không phải xã giao, cũng không phải là cười lấy lệ, mà là nu cười của tuổi trẻ. Tuy là Dương Đoan Ngọc đã sắp hai mươi sáu tuổi, nhưng nụ cười của cô khá trong trẻo, cứ như tuổi mười bảy năm ấy.
Chỉ là một nụ cười của cô, nhưng cũng đủ để làm bữa ăn tối nay êm đềm đôi chút.