Thời tiết Hải Thành vốn dĩ rất nóng, thời điểm hiện tại là mùa hè nên trời nóng gắt hơn.
Ban đầu, Dương Đoan Ngọc muốn đợi ba mẹ về mở cổng vào, tạo bất người cho hai người. Nhưng vì trời nắng gắt quá, Dương Đoan Ngọc lại chẳng có gì che chắn nên Dương Đoan Ngọc lấy điện thoại trong túi quần ra gọi cho Dương Thanh Nguyên.
Điện thoại vừa được kéo ra khỏi túi quần, Dương Đoan Ngọc lại nghe thấy tiếng có người gọi mình.
“Quên đem chìa khóa nhà hả?”.
Dương Đoan Ngọc ngẩng đầu lên nhìn. Đó là anh hàng xóm ở gần nhà cô, người mà cô đã gặp khi ba chở cô đến xem nhà mới xây.
Anh ta có nhiều nét khá giống với Chung Trạch Dương, thậm chí ngay lần đầu gặp mặt từ mấy năm trước, cô cứ ngỡ đó là Trạch Dương lúc trưởng thành. Nhưng may là lí trí của Dương Đoan Ngọc đã nhận thức rõ, đây là hàng xóm gần nhà, không phải là người yêu cũ đã qua đời từ lâu.
Dương Đoan Ngọc mỉm cười, trả lời lịch sự:
“Dạ em quên chìa khóa ạ, em cứ tưởng ba mẹ ở nhà cả ngày nên lúc đi em chủ quan không đem theo chìa khóa”.
Người đàn ông kia à một tiếng, mắt liếc nhìn Dương Đoan Ngọc, rồi nhìn sang đống đồ bên cạnh, anh ta nói:“Hôm qua anh nghe bác trai nói sẽ đi về thăm họ hàng, tầm tối mới về”.
“Dạ, em cũng mới biết” Dương Đoan Ngọc cười.
“Hay là em đem đồ sang nhà anh một lát, bây giờ trời đang trưa nóng, sang nhà anh ở rồi đợi ba mẹ về” Người đàn ông kia đề xuất ý kiến, nghe có vẻ khá hợp lí nhưng Dương Đoan Ngọc lại từ chối:“Dạ thôi ạ, em điện ba mẹ về cũng được”.
“Ba mẹ lớn tuổi nghỉ hưu rồi thì nên cho hai ông bà đi chơi thư giãn đi, sang nhà anh cơm nước nói chuyện chút, coi như cho hàng xóm gặp mặt em”.
Dương Đoan Ngọc bâng khuân, không biết làm thế nào, cô thấy anh nói cũng đúng, ba mẹ đi chơi thì không nên làm phiền, chưa kể từ khi về Hải Thành ở, cô chưa lần nào ra gặp hàng xóm. Nhưng Dương Đoan Ngọc khá e ngại, bởi vì theo một người đàn ông về nhà, như vậy là không tốt lắm.
Người đàn ông như nghe thấy tiếng lòng của Dương Đoan Ngọc, anh ta cười:“Ở nhà có ba mẹ anh nữa, là ngày nghỉ nên ba mẹ anh ở nhà”.
“À vậy chắc làm phiền cả nhà anh rồi”.
Người đàn ông bước tới, giúp Dương Đoan Ngọc cầm hết đồ đoàn, còn cô thì chỉ kéo mỗi vali hành lí.
Nhà của anh ta nằm cạnh nhà Dương Đoan Ngọc, khi ở nhà, cô cũng thường nghe ba mẹ kể về gia đình anh, và gia đình anh cũng thường hay sang nhà cô chơi, chỉ là cô chưa từng gặp mặt bọn họ. Cũng coi như là cả hai gia đình quen biết nhau, nên Dương Đoan Ngọc cũng an tâm về nhà anh nghỉ ké.
Cả hai đi bộ, Dương Đoan Ngọc tay kéo vali, đi bên cạnh người đàn ông đang ôm đống đồ, cô nghiêng người hỏi:
“Anh tên gì nhỉ?”.
“Vương Minh”.
“À, còn em tên là Đoan Ngọc” Dương Đoan Ngọc tự giới thiệu tên mình, vài giây sau, Dương Đoan Ngọc bất ngờ khi nghe Lê Vương Minh nói:
“Anh biết tên em lâu rồi”.
“Ơ sao anh biết vậy?” cô hỏi.
Lê Vương Minh bật cười, anh ta quay sang nhìn cô:“Lúc nào ba em cũng nhắc đến em, ba em tự hào về em lắm”.
“Thì ra là vậy” Dương Đoan Ngọc cười ngại ngùng, cô không nghĩ là ba đi kể cô cho người ngoài nghe, nhưng cũng đúng thôi, ba luôn coi cô là con gái bé bỏng cho dù hiện tại cô đã lớn già đầu rồi.
“Tới nhà anh rồi” Lê Vương Minh mở cổng nhà ra, mời Dương Đoan Ngọc vào:“Cứ tự nhiên đi”.
Dương Đoan Ngọc dạ một tiếng rồi theo Lê Vương Minh đi vào nhà.
Nhà của Lên Vương Minh xây khá cao, có rất nhiều bậc thang. Lê Vương Minh xác đồ của Dương Đoan Ngọc để ở một góc trong phòng khách, rồi quay sang giúp cô xác vali đi vào nhà.
Dương Đoan Ngọc cứ có cảm giác mình làm phiền người khác quá nên cô cứ luôn miệng cám ơn.
“Em cám ơn anh ạ”.
“Đừng khách sáo, chúng ta là hàng xóm mà, em vào nhà đi” Lê Vương Minh mời cô vào nhà.
Trong nhà khá rộng, nhưng lại chẳng thấy ai trong phòng khách, thấy cô cứ ngó nghiêng, Lê Vương Minh cười.
“Mẹ anh đang nấu ăn trong phòng bếp, ba anh thì chắc đang xem thời sự trên lầu”.
“À dạ, để em xuống bếp chào bác gái”.
Lê Vương Minh dẫn Dương Đoan Ngọc xuống phòng bếp. Trong bếp, người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi đang thái rau, nghe tiếng con trai đi về, bà niên quay sang nói:“Con đi về rồi à”.
“Dạ, con về rồi” Lê Vương Minh trả lời. Dương Đoan Ngọc từ sau lưng anh đi ra, cô nhìn bà rồi cúi đầu chào:
“Con chào bác ạ”.
Mẹ của Lê Vương Minh nhìn cô, mặt mày hớn hở:“Ôi con trai dắt bạn gái về ăn cơm đấy à”.
Lê Vương Minh và Dương Đoan Ngọc đứng sượng trân.
Bà Lê vui mừng, lau tay rồi cởi tạp dề ra, đi đến trước mặt Dương Đoan Ngọc:“Cuối cùng thì thằng con bác cũng chịu dẫn con về, bác chờ con mãi đấy”.
Dương Đoan Ngọc không biết phải nói thế nào, cô mỉm cười, liếc nhìn Lê Vương Minh đang đứng bên cạnh mà cầu cứu.
“Mẹ, đây là Đoan Ngọc, con gái của bác Thanh Nguyên hàng xóm mình ạ” Lê Vương Minh lên tiếng, nhưng có vẻ anh chưa nói rõ lên bác Lê vẫn cứ hiểu lầm tiếp.
“Ôi con ông Nguyên đây sao, đẹp gái quá, hai đứa yêu nhau mà lại còn ở gần nữa thì tuyệt quá rồi”.
“…”
Bà Lê vẫn cứ luôn nghĩ Dương Đoan Ngọc là bạn gái của con trai mình, sở dĩ là vì Lê Vương Minh chưa dẫn bất cứ người con gái nào về nhà, cũng chẳng thân thiết với người khác giới.
Dương Đoan Ngọc cười sượng:“Dạ không phải đâu bác ạ, con không phải là bạn gái của anh Vương Minh đâu ạ, chúng con chỉ mới quen nhau cách đây vài phút thôi”.
Bà Lê tắt nụ cười. Vậy là con trai bà vẫn chưa có người yêu, người con gái xinh đẹp đứng trước mắt bà cũng chẳng có tình có tình cảm gì với con trai của bà.
Bà Lê lại quay sang liếc đứa con trai bên cạnh, cặp mắt như muốn nói rằng: Thằng này chẳng biết tán gái gì cả, muốn ế cả đời hả?