Dưới Ánh Bình Minh

Chương 49: Tâm Sự Với Người Say 2




Giọng nói của Dương Đoan Ngọc ngày càng trầm lặng, nghẹn ngào, cảm giác vừa uất ức vừa nuối tiếc. Men say trong người vẫn chưa tan hết, Dương Đoan Ngọc đã lỡ lời kể cho người trong điện thoại nghe bí mật sâu thẳm trong tim mình:

“Mấy ngày vừa qua, em phải nói lời tạm biệt với rất nhiều người, có bạn cấp ba, bạn đại học, thầy cô, hàng xóm, rất rất nhiều người, trong đó có cả bạn trai của em nữa”.

Người ở đầu dây bên kia nghe thì ngẩn ngơ cả người, vào ngày lễ tốt nghiệp đại học, chính miệng cô nói với anh rằng là cô chưa có bạn trai, nhưng bây giờ lúc cô đang say thì lại nói mình vừa tạm biệt bạn trai, không lẽ chỉ vừa mấy ngày không gặp nhau, cô đã có người mới?

“Không phải em nói em không có bạn trai sao?”.

“Phải” cô nói:“Đúng là em từng nói với anh là em chưa có bạn trai nhưng đấy chỉ là lời nói dối thôi”.

Cao Vĩ Thành nghe xong thì cau mày, anh cứ có cảm giác như Dương Đoan Ngọc đang trêu đùa tình cảm của mình vậy. Cảm giác bị trêu đùa tình cảm không mấy vui vẻ, anh đổi giọng hỏi:“Tại sao em lại nói dối anh?”.

Người con gái bên kia cười lớn, nghẹn giọng nói:“Chứ chẳng lẻ em phải nói với anh rằng bạn trai em đã qua đời và em phải tự mình đơn phương suốt bảy năm liền sao”.

Anh đứng yên bất động, dường như lúc này không gian xung quanh trở nên yên lặng đến lạ thường, nơi anh đứng không còn tiếng gió reo, không còn tiếng lá rơi bay xào xạc, bên cô cũng không còn âm thanh leng keng từ những lon bia cũng chẳng còn âm thanh sụt sịt từ cô nữa.

Cả hai đều rơi vào trang thái im lặng, không một ai lên tiếng nữa. Cao Vĩ Thành như nghe một lời thú nhận làm rõ khúc mắc trong lòng mình, anh như hiểu ra rằng những tấm ảnh được cô liên tục đăng đi đăng lại suốt mấy năm trời khiến anh phải vò đầu bức tóc hóa ra là tưởng nhớ người cũ. Còn Dương Đoan Ngọc ở bên kia như sực nhớ mình đã nói chuyện không nên nói với người không nên nghe, bèn lờ đờ nói lại.

“Em xin lỗi, em say quá rồi, anh cứ coi như mình chưa nghe gì đi”.

Nói xong, Dương Đoan Ngọc muốn ấn nút tắt máy nhưng nước mắt làm cô không nhìn rõ thấy nút tắt đâu, cô cố gắng mày mò để tìm nút tắt thì nghe bên kia trả lời:“Anh xin lỗi”.

Lời xin lỗi này của Cao Vĩ Thành làm cho cô phải hoang mang:“Xin lỗi vì cái gì?”.

“Xin lỗi vì đã nhắc lại nỗi đau của em” anh ở bên kia lên tiếng.

“Người đi cũng đã nhiều năm rồi, người ở lại cũng dần quên hết, không cần phải xin lỗi đâu” cô cười đáp.

Bên kia trong còn tiếng người nói lại, Dương Đoan Ngọc im lặng chờ tiếng anh nói lại nhưng cuối cùng anh không lên tiếng, cô thở dài nói:“Anh chắc bận việc lắm nên em cúp máy đây, không làm phiền anh nữa”.

“Chờ đã” Cao Vĩ Thành cuối cùng cũng lên tiếng, anh vội vàng nói:“Em khoan tắt máy, anh có điều muốn nói với em”.

“Điều gì?”.

“Anh yêu em”.

Lúc này, tiếng cô gái bên kia cười lớn:“Gì vậy, anh trêu em hả, thế này thì không vui đâu”.

Cao Vĩ Thành lúc này như đang lợi dụng cô trong men say mà giải bày hết tâm sự:“Anh yêu em, là thật đấy, mấy năm trước khi em cứu anh, anh đã thích em bởi dáng vẻ nữ sinh và tính cách đơn thuần, ân cần của em nhưng khi anh sang Nga du học, dưới cái lạnh rét căm căm anh đã nhìn bài đăng chia sẻ ảnh kỉ niệm cấp hai của em, tấm hình của em với cậu trai kia kèm dòng ghi chú đó cứ làm anh bức bối, anh lúc đầu không có đủ tư cách để thích em, khi nhìn em mỗi năm đều chia sẽ lại tấm hình đó anh càng không có đủ tự tin để đứng cạnh em nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại anh không còn thích em nữa mà đã yêu em từ lâu rồi”.

Dương Đoan Ngọc nghe anh kể xong thì cũng chỉ biết im lặng, cô không nghĩ là anh thích cô, cũng không nghĩ rằng anh lại để ý tới tấm hình kia giữa cô với Chung Trạch Dương được cô đăng đi đăng lại nhiều năm.

Cao Vĩ Thành không nghe thấy cô nói gì, bèn tự mình kể tiếp:“Vừa nãy anh nghe sư thầy nói, suốt bao năm anh ở xa, là em đã tự mình nấu mâm cúng, lo toan mọi việc trong ngày giỗ của ba mẹ anh, anh cám ơn em rất nhiều”.

“Không sao, chỉ là em muốn giúp hai bác thôi” cô cuối cùng lên tiếng. Sự thật là cô cũng thấy tội nghiệp cho anh vì một mình gánh vác mọi sự việc, cô cũng muốn bản thân mình trở thành người tốt nên mới giúp đỡ anh chứ không hề có ý gì khác.

“Có lẽ ba mẹ anh ở trên thiên đường cũng đã chấm em cho anh rồi, sắp tới người con trai mà em từng cứu mạng này sẽ trở thành một con người khác mà đôi khi em không nghĩ tới, một người sẽ lấy lại tất cả những gì đã thuộc về mình, tiền tài và địa vị, tất nhiên là anh vẫn không thể sánh được với người bạn trai quá cố kia nhưng mong em cho anh cơ hội để thay cậu ấy chăm sóc em, ngần ấy đơn phương năm thương nhớ theo anh từ quê nhà đến trời tây, hy vọng em có thể xem xét tình cảm của anh”.

Dương Đoan Ngọc lại quay trở về trạng thái im lặng, cô nghe như thể mình rơi vào một thế giới ảo của anh vậy, một người bị vùi dập sau đó lại đứng trên hào quang tỏa sáng nhưng cô không mơ mộng đến như vậy, cô biết mình cần gì và làm gì. Cao Vĩ Thành là con trai của một ông sếp lớn và một cán bộ cấp cao, nếu như vụ án năm xưa không xảy ra, anh không phải rơi vào cảnh bị chém một nhát rồi dồn ép đến nhảy lầu thì chắc chắn cô không có cơ hội để nhìn thái tử nhà kinh tế này được.

Nếu sau này, vụ án của ba mẹ anh được giải oan, anh trở về vị trí vốn có của mình năm xưa thì cô cũng nên trở về làm con gái của ba mẹ mình, hai người cứ thế sống ở hai thế giới khác nhau, hai thành phố khác nhau, không ai động chạm tới ai.

Chính Dương Đoan Ngọc cũng tự thừa nhận rằng bản thân còn tình cảm với Chung Trạch Dương dù cậu ấy đã ra đi từ tám năm trước và cô cũng giúp đỡ Cao Vĩ Thành chỉ vì cô muốn trở thành người tốt, cô muốn anh tiếp tục sống tiếp không cần biết xã hội ngoài kia đối xử anh như thế nào, cô muốn anh biết trân trọng mạng sống của mình vì người cô yêu cũng khát vọng được sống như rồi lại không may ra đi.

Suy cho cùng thì cô giúp anh chỉ vì lòng người nhưng không may sự giúp đỡ nhiệt tình của cô đã châm ngòi tình cảm trong lòng anh.