Dưới Ánh Bình Minh

Chương 37: Thứ Tội Lỗi Nhất Khi Làm Người, Anh Lại Muốn Nó




Sau khi được thầy sư dẫn đi dạo quanh một vòng ở chùa Linh Sơn, Dương Đoan Ngọc trở về cúi lạy, hậu tàn ở bàn thờ ba mẹ của Cao Vĩ Thành rồi trở về.

Khi trở về, cô đã ghé sang trại mồ cô, đem hết số đồ cúng chia cho các em bé ở đấy.

Lúc về tới nhà, Dương Đoan Ngọc vốn định leo lên giường ngủ chút thì lại bị tin nhắn của Cao Vĩ Thành giữ lại.

Cao Vĩ Thành[Em làm mâm cúng sao?].

Dương Đoan Ngọc vui vẻ nhắn lại[Đúng vậy, thấy tay nghề nấu nướng của em giỏi không?].

Nhắn xong, Dương Đoan Ngọc đặt điện thoại xuống bàn, cởi áo quần đi tắm. Tắm xong cô mặc bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, đúng lúc này Cao Vĩ Thành gọi điện tới, cô liền lấy điện thoại lên bắt máy.

“Alo”.

Giọng của Cao Vĩ Thành lúc này trầm ngâm, lại có chút bực tức:“Sao em lại nấu đồ cúng vậy? Anh chỉ nhờ em tới thắp hương thôi mà”.

“Em biết” Dương Đoan Ngọc gật đầu:“Nhưng em không muốn làm vậy, dù gì thì đây cũng là năm giỗ đầu của ba mẹ anh, phải cúng cơm đàng hoàng chứ, em giúp anh thì giúp cho trót”.

“Nhưng thế thì phiền em quá” Cao Vĩ Thành thở dài.

“Phiền gì chứ, anh nghĩ thử xem, ba mẹ anh sẽ cô đơn buồn bã thế nào khi năm giỗ đầu của mình chỉ có vài que hương, vừa lạnh lẽo vừa cô đơn thế nào” Dương Đoan Ngọc õng ẽo nói cho anh nghe.

Cao Vĩ Thành lắc đầu giải thích:“Nhỡ như ai đó nhìn thấy em đang lo đám giỗ cho ba mẹ anh, họ đi tung tin, rồi mọi người chỉ trỏ nói em thì sao? Anh biết chắc em đã nghe tin tức của gia đình anh như thế nào rồi, anh rất vui vì em không xa lánh anh nhưng anh không muốn em vì anh lại bị vạ lây”.

Không biết có phải vì loa điện thoại hay không mà Dương Đoan Ngọc nghe giọng anh lúc này có chút xót xa.

“Dù sao em cũng làm rồi mà, anh không cám ơn anh sao”.

Lúc này, Cao Vĩ Thành bình tĩnh chút, anh nhìn cô trong màn hình điện thoại, cười nhẹ nói:“Cám ơn em, ơn này anh không thể nào quên được”.

“Không có gì đâu, người giúp người mà thôi” Dương Đoan Ngọc cười đáp.

“Em có số tài khoản ngân hàng không” Cao Vĩ Thành đột nhiên hỏi.

“Có ạ, mà hỏi làm gì thế”.

“Em đọc số đi, anh chuyển khoản trả tiền đồ cúng cho em”.

Dương Đoan Ngọc ngớ người, cô chỉ giúp anh thôi chứ đâu phải làm công cho anh đâu mà trả chứ:“Ơ không anh đừng làm thế em chỉ giúp hai bác bớt cô đơn chút thôi ạ, tiền đồ cúng không nhiều lắm”.

“Nhưng làm vậy anh ngại lắm, bắt em tới thắp hương rồi còn làm hẳn mâm cúng như vậy, anh hơi ngại” Cao Vĩ Thành cười mỉm.

“Ôi anh ơi anh ngại gì chứ” Dương Đoan Ngọc nói lớn:“Là do em muốn cho hai bác cảm nhận chút ấm cúng thôi ạ, chứ có phải em làm gì to lớn đâu mà anh ngại chứ”.

“Thôi thôi em sắp đi học rồi cúp máy đây” Dương Đoan Ngọc tắt máy, cô không muốn anh trả tiền mình. Cô biết bây giờ tình hình kinh tế của anh đang khó khăn, trên báo đăng bài rất nhiều về việc gia đình anh đang nợ ngập đầu, biệt thự bán hết, anh từ một thiếu gia trở thành kẻ lang thang giữ xã hội. Cô đâu nỡ lòng đòi tiền anh.

Lúc này điện thoại Dương Đoan Ngọc lại hiện tin nhắn của Cao Vĩ Thành gửi tới.

Cao Vĩ Thành[Vậy anh tính tiền vào giấy nợ của chúng ta nhé].

Cao Vĩ Thành[Chúc em đi học vui vẻ].

Cao Vĩ Thành[Cám ơn em rất nhiều].

Dương Đoan Ngọc cười lớn:“Giấy nợ gì chứ, anh ấy trẻ con quá”.

Xem tin nhắn xong, Dương Đoan Ngọc leo lên giường ngủ, cô đâu biết rằng ở đất nước Nga xa xôi đó, có chàng trai đang chật vật với cảm xúc rối loạn.

“Đoan Ngọc ơi em làm anh cảm thấy tội lỗi quá”.

“Bàn tay em đẹp đến vậy, sao anh nỡ để em vào bếp làm mâm cúng chứ”.

“Đã thế còn làm em tốn tiền mua đồ cúng nữa”.

Cao Vĩ Thành chật một tiếng, anh không biết làm sao để có thể chuyển tiền cho cô, anh không muốn mình mắc nợ cô, không muốn ăn một đồng nào của cô.

Đang chìm trong suy nghĩ rối ren, Cao Vĩ Thành lại nhớ tới một chuyện. Tấm hình mà Dương Đoan Ngọc đăng lại kỉ niệm cách đây vài tháng trước. Là hình cô đứng cạnh một chàng trai cười rất tươi, còn đăng câu ghi chú rất ngọt ngào.

“Mình quên mất Đoan Ngọc đã có bạn trai” Cao Vĩ Thành thốt lên. Cảm xúc buồn bã như mình đã vuột mất gì đó trỗi dậy, anh ngồi trên ghế, ngửa đầu lên, cánh tay đưa lên che mắt.

Thực sự dạo này anh rất bận, vừa học vừa làm, anh không còn gì nữa, chỉ có cô, gia đình chị gái và sự nghiệp mà ba mẹ anh đã cống hiến làm động lực để bước tiếp. Nhưng anh quên mất một điều, cô đã có người trong lòng.

Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, Cao Vĩ Thành đang khóc. Anh cắt chặt môi đến gỉ máu, lại là cảm giác đó, cảm giác khi mình rơi xuống vực thẳm, mắc kẹ ở những chiếc gai góc khó chịu đâm thẳng vào tim, vùng vẫy trong đau đớn. Anh lại quay trở về cảm giác đó, cảm giác muốn giải thoát bản thân, giống như ngày anh gặp cô, khi đang đứng trên cầu nhảy xuống.

Cao Vĩ Thành bừng tỉnh, môi rướm máu, đôi mắt đỏ hoe:“Không được…không được…”

Bàn tay run rẩy vò đầu, tóc tai xù lên, Cao Vĩ Thành vẫn không thể tỉnh táo, anh biết tự tử là một tội ác, con người không được phép chọn phương án cực đoan ấy, nhưng anh lại nổi lên cảm xúc muốn giải thoát bản thân.

Anh lấy tay tự đấm vào đầu để tỉnh táo, anh đấm đến điên loạn, đến khi các khớp trên ngón tay đỏ ửng, một dòng máu nóng ở mũi chảy ra, anh mới ngừng tay lại.

Anh ngồi ngục người xuống, hay tay che mặt khóc lớn:“Đừng vậy mà”.

“Tôi cũng là con người, tôi cũng muốn sống”.

“Tôi muốn có ba có mẹ, muốn có một người trong tim”.

“Sống một cuộc đời an nhiên thôi mà”.

“Sao các người lại làm vậy với một thanh niên trẻ tuổi như tôi chứ”.

“Tôi cũng là người cống hiến mình cho đất nước, bảo vệ nhân dân, tại sao mọi người không chừa đường lui cho gia đình tôi chứ?”

“Tại sao?”.

Cao Vĩ Thành gào lên, anh khóc như một đứa trẻ, thực sự đã lâu rồi anh không khóc, ngay cả lúc biết tin bố mẹ mất, anh vẫn không khóc, anh phải giữ bình tĩnh để chịu trách nhiệm tình hình lúc này, xoay sở tiền bạc, giúp chị mình trách mọi tai tiếng xấu.

Lúc đó tất cả mũi nhọn đều đâm vào anh, một tình báo đang ở độ tuổi đôi mươi. Nhưng anh không khóc, hôm nay chỉ vì thấy cô làm mâm cúng cho ba mẹ, rồi lại nghĩ tới việc cô đã có người mình thích. Anh lại khóc òa lên.

Tâm lí của Cao Vĩ Thành đã không ổn kể từ khi sự việc xảy ra, anh luôn suy nghĩ đến cái chết, anh biết con trai phải có lúc vượt qua giông tố để trưởng thành nhưng đến khi chiếc bụng đói reo lên, anh phải cầm vài nghìn lẻ mua một gói mì tôm ăn sống. Anh lại muốn theo ba mẹ rời xa thế giới này.