Dưới Ánh Bình Minh

Chương 32: Hình Bóng Của Người Cũ Quá Lớn




Nếu nói cảnh đẹp tự nhiên nào khiến ta vừa thấy hừng hực vừa thấy xao xuyến? Đó là buổi trưa của tháng tựu trường.

Dường như mùa hè vẫn còn lưu luyến trên trời thu, gió mới chỉ thổi nhẹ nhưng lá trên cây lại rung rinh rơi xuống.

Khi trời đã chuyển sang trưa, các sinh viên vẫn tấp nập đi giữa sân trường, có người đi học có người tan về.

Dương Đoan Ngọc lúc này mặc chiếc quần jean cạp lưng cao và chiếc áo thun đen đơn giản. Cô bối tóc lên cao, đeo cặp trên lưng đi tới thư viện.

Sau buổi hẹn với Trương Vũ Nam, cô liền trở về phòng thay áo quần rồi tới thư viện học. Hôm nay cô không có lịch học nhưng muốn đến thư viện để soạn bài.

Nói soạn bài cho oai chứ thật ra là phòng bên cạnh phòng cô đang sửa chữa nên rất ồn, mà cô thì lại cần thời gian yên tĩnh nên thư viện là một lựa chọn hợp pháp nhất.

Tìm được chổ ngồi thích hợp, Dương Đoan Ngọc ngồi vào rồi mở máy tính ra, cắm tai nghe vào và xem phim.

Khoa sử của cô học rất nhiều nên rất nhàm và khô khan, cô thường hay xem phim để thư giản giải trí một chút.

Dương Đoan Ngọc chọn một bộ phim của Thổ Nhĩ Kỳ rồi xem, cô rất thích phim của đất nước này bởi vì đa số phim ở nước họ thường pha trộn giữa yếu tố tình cảm nam nữ và tình cảm gia đình.

Xem được mười lăm phút thì điện thoại của Dương Đoan Ngọc nằm ở túi quần rung lên, cô liền mở ra xem, là tin nhắn của Cao Vĩ Thành gửi tới.

Cao Vĩ Thành[Em về chưa?].

Dương Đoan Ngọc[Em về rồi, bây giờ em đang trong thư viện xem phim].

Cao Vĩ Thành[Vậy à, anh có thứ muốn cho em xem].

Dương Đoan Ngọc[Cái gì đấy].

Sau đó Cao Vĩ Thành chụp một tấm hình gửi sang cho Dương Đoan Ngọc. Tấm hình mà anh muốn cho cô xem là một mâm đồ ăn quen thuộc trong rất đơn giản nhưng lại nhìn khá đẹp mắt.

Cao Vĩ Thành[Tự dưng hôm nay anh muốn ăn cơm nhà nhưng ở Nga không có ai nấu món của nước mình].

Cao Vĩ Thành[Nên anh đã tự tay mình nấu đấy, em thấy ngon không].

Thấy anh nhắn là tự mình nấu, Dương Đoan Ngọc khá bất ngờ, cô cứ nghĩ là anh đi ăn ở quán hoặc bạn anh nấu, chứ cũng chẳng hề nghĩ tới là anh tự tay mình nấu.

Nhìn vẻ bề ngoài của Cao Vĩ Thành chẳng giống một người giỏi về bếp núc nên Dương Đoan Ngọc không nghĩ tới việc anh biết nấu ăn. Dù sao thì có lần hai người gặp nhau là lúc anh ăn ở ngoài.

Nhưng nhìn tấm hình anh gửi sang, cô cũng biết rằng tay nghề của anh giỏi hơn mình rất nhiều.

Dương Đoan Ngọc[Ngon quá, sinh viên tụi em toàn ăn cơm bụi chả có thời gian nấu].

Cao Vĩ Thành[Ăn ngoài nhiều không tốt em nên tranh thủ nấu cho an toàn].

Dương Đoan Ngọc[Ôi thôi em nấu ăn dở lắm nấu xong là nuốt không trôi luôn].

Cao Vĩ Thành[Vậy em có muốn thử tay nghề nấu nướng của anh không? Anh khá tự tin việc nấu ăn đấy].

Dương Đoan Ngọc[Em không nghĩ là anh biết nấu ăn đấy].

Cao Vĩ Thành[Hồi bé ba mẹ anh hay vắng nhà nên anh học nấu ăn để tự chăm sóc mình].

Cao Vĩ Thành[Anh cảm thấy không an tâm lắm khi để người khác nấu cho mình].

Cao Vĩ Thành[Nhưng khi sự cố xảy ra anh phải tập ăn bờ ở bụi, cũng lâu lắm rồi mới tự tay nấu cho mình một bữa đầy đủ như vậy].

Dương Đoan Ngọc[Ước gì em có thể thử món anh nấu].

Cao Vĩ Thành[Sau này về nước anh sẽ nấu ăn cho em].

Dương Đoan Ngọc[Nhớ nha, em hóng chờ ngày được ăn].

Cao Vĩ Thành[Vậy em xem phim đi, anh ăn chút cơm rồi lên lớp].

Kết thúc cuộc trò chuyện, Dương Đoan Ngọc trở lại màn hình phim. Đột nhiên đầu cô nhớ lại cuộc gọi khi sáng của anh lúc cô đang có hẹn với Trương Vũ Nam.

Lúc sáng anh gọi tới là cho cô xem một em bé trai người Nga. Anh kể rằng trong lúc anh đang ở trên trường thì có em bé chạy đến ôm chân anh đòi anh bế, anh thấy bé trai rất dễ thương lại còn mang một vẻ đẹp đặc trưng của người châu Âu nên anh mới gọi điện cho cô xem.

Bây giờ Dương Đoan Ngọc nghĩ lại, hình ảnh lúc ấy chẳng khác hai cha con đang gọi điện cho người mẹ đang đi làm xa.

Dương Đoan Ngọc nực cười, cô không hiểu sao mình lại có suy nghĩ trớ trêu đó, chung quy lại cô vẫn còn thương nhớ người quá cố kia. Hình bóng của Chung Trạch Dương quá lớn, cô vẫn chưa thể nào ngừng thoát khỏi hình bóng ấy.

Nhưng dù có thể, cô vẫn muốn ở lại bên cậu bạn ấy, được ôm ấp mãi mộng đẹp của tuổi trẻ.

********************

Lúc này, tại sân bóng rổ của trường Đại học Sư Phạm Hải Sơn, một giọng nói của chàng trai trẻ vang lên.

“Cái gì? Thật á? Đoan Ngọc thích một người đã mất sao?”

Trương Vũ Nam phát hoảng, anh ta không ngờ người trong mộng của mình lại đem lòng yêu người khác, mà người đấy lại không còn sống nữa. Chẳng lẽ anh không bằng một người đã mất sao.

“Suỵt” Bùi Mỹ Huệ đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu cho Trương Vũ Nam:“Anh nói bé thôi”.

“Nhưng mà người mà Đoan Ngọc thích mất rồi thì sao em ấy có thể nhìn thấy mà yêu được, hay là em ấy đang đi tảo mộ rồi nhìn thấy di ảnh của người đó đẹp quá nên thích? Nhưng mà làm gì trên đời có chuyện đó chứ nhỉ” Trương Vũ Nam tự miệng thắc mắc tự mình trả lời.

Bùi Mỹ Huệ thở dài, cô ngồi thẫn thờ rồi kể cho đàn anh đang rối rít kia nghe:“Không phải như thế đâu, em cùng với Nọc Nọc và người mà cậu ấy thích đã chơi cùng nhau từ bé đến lớn, cậu bạn kia thầm thích Nọc Nọc từ rất lâu rồi nhưng không dám bày tỏ, Nọc Nọc lúc ấy cũng chỉ có một người bạn khác giới duy nhất là cậu ta nên dần dần Nọc Nọc cũng nảy sinh tình cảm với cậu ấy”.

“À thì ra là vậy” Trương Vũ Nam gật gật đầu.

“Khoảng một thời gian sau đó cậu bạn kia đã bày tỏ tình cảm với Nọc Nọc và rồi hai người họ yêu nhau nhưng đến cuối cấp hai, vào ngày lễ ra trường cậu bạn kia lại bị tai nạn rồi qua đời khi đang trên đường đến trường” Bùi Mỹ Huệ sụt sịt, cô cảm thấy tiếc thương cho số phận của Chung Trạch Dương, cũng cảm thấy xót xa cho tình cảm vô vọng của Dương Đoan Ngọc.