Khi kinh mạn tỉnh giấc là lúc nửa đêm, nhìn thê tử đang say ngủ hắn chợt thấy ấm áp, cuối cùng thì hắn cũng có một mái ấm của riêng mình. Nghĩ đến nàng từng nói cha nàng muốn đá nàng ra khỏi nhà tìm phu quân khiến hắn có chút kinh ngạc. Thông thường thì chẳng phải phụ thân của nương tử luôn là người coi con gái yêu của mình như bảo bối sao ?
Nghe các huynh đệ trong các kể kẻ nào cũng thật thê thảm sau khi trình diện nhạc phụ đại nhân khiến hắn có chút sợ gặp vị nhạc phụ thương lai. Thế nhưng theo như nàng kể thì có vẻ gia đình nàng không như vậy. Hắn không thể tưởng tượng được người cha dạy dỗ nữ nhi như thế đến tột cùng là người như thế nào. Nàng đã sống ra sao, lớn lên như thế nào, hắn muốn biết tất cả về nàng dù là thứ nhỏ nhất. Ôm tiểu thê tử trong vòng tay, không vội, bọn họ còn nhiều thời gian, hắn sẽ từ từ tìm hiểu về nàng.
Thành hôn xong họ cũng không vội đi kinh thành, Kinh Mạn nói với nàng hắn định sẽ đích thân báo một tin quan trọng cho bằng hữu nhưng giờ không vội hắn sẽ dùng bồ câu đưa tin trước rồi từ từ về kinh. Hắn dẫn nàng du sơn ngoạn thủy ngắm những cảnh đẹp mà hắn từng đi qua. Bất quá đến địa phương nào bọn họ đều dừng lại tại tiền các của hắn nghỉ chân, hai người cứ thế quyến luyến không rời.
Từ sau khi cưới thê tử hắn cũng không có lười biếng, rất hăng hái làm việc mà việc hắn làm chính là thăm dò tin tức của quỷ y. Hắn giờ đang mắc nợ người nha, không thoải mái chút nào, muốn nhanh chóng thoát khỏi món nợ này để từ nay còn chú tâm vào xây dựng một mái ấm dành riêng cho hắn chứ. Hắn muốn mua một căn nhà nhỏ để ổn định, không thể cả đời để nàng theo hắn đi khắp nơi như thế.
- Có làm sao, chàng ở đâu, ta ở đó, công việc của chàng phải đi khắp nơi không có nơi cố định. Thay vì ở nhà đợi chàng trong lo lắng không bằng đi theo chàng ta sẽ đỡ lo hơn. Lấy hắn cũng được một thời gian, nàng mơ hồ biết hắn là các chủ của một tổ chức gọi là Thiên Tinh Các, chuyên bán tin tức cho người ta kiếm sống. Bất quá loại việc gì cũng sẽ có kẻ thù ví như đợt trước,thấy hắn bị người ta đuổi giết còn trúng kịch độc kia. Nếu lúc đó nàng không ở đó, rùng mình một cái Dược Dược cũng không dám tưởng tượng tiếp.
- Nhưng ta đã cưới nàng lại không cho nàng được một mái nhà. Hắn ngại nàng vất vả, thân là nữ nhi yếu đuối, nàng sẽ chịu được vất vả sao ? Hắn sẽ đau lòng, một nữ tử yếu ớt như nàng cần được bảo hộ thật tốt.( akiaki : yếu mà bắt dược hổ sao ?)
- Chàng ở đâu, nơi đó sẽ là nhà của chúng ta. Cũng không phải chàng nói Thiên Tinh các giống như người thân của chàng sao ? chúng ta đến dịa phương nào cũng là nghỉ tại nhà chúng ta, không phải sao ?
- Nhưng cũng có địa phương chúng ta không có tiền các. Bọn hắn còn chưa có cường đại đến vậy, đến bản thân còn chưa nuôi nổi do chưa có chút tiếng tăm nào mà anh em lại nhiều.
- Lâu lâu dổi khẩu vị ở miếu hoang, khách điếm hay rừng rậm cũng rất thú vị nha. Nàng mở to đôi mắt chớp động hữu thần mà lấy lòng hắn khiến hắn cảm động thật sâu.
- Thú vị sao ? Ở một hoàn cảnh không thoải mái mà cho là thú vị sao ?
- Thật đó. Nàng chớp chớp đôi mắt trong veo như nước hồ thu nhìn hắn rồi sợ như hắn không tin lại cố lập đi lập lại.
- Thật sự,.. là thật đó…Thiếp không có nói dối… Nàng đây là nói thật nha, nơi trước kia nàng ở so với những nơi mà bọn họ đã đi qua có thấm tháp vào đâu. Huống hồ lớn lên từ núi rừng, đường đất này dù đi bao nhiêu chân cũng không mỏi, thể lực đương nhiên không vấn đề. Thấy nàng là cố kiên định ý kiến vì muốn hắn tin,nàng đây là an ủi hắn sao ? Trong ngực không tự chủ được mà có tư vị ngọt ngào dâng lên. Đưa tay kéo nàng vào lòng hắn ôm nàng thật chặt, hắn đã làm đươc gì mà có phúc cưới được nàng thế không biết.
- Vất vả cho nàng rồi, đi cả ngày trời rồi còn chuẩn bị những thứ này. Hắn nhìn tấm khăn trên tay nàng đang vì hắn lau chân cùng xoa bóp lòng bàn chân. Xoay người nàng đưa cho hắn một chiếc khăn khác có hương vị thảo dược mà nàng thường bỏ vào nước tắm của hắn.
- Chàng lau qua người đi, đi cả một ngày rồi, thân thể chắc là bám nhiều bụi. Vì đây là miếu hoang, cũng không có thùng gỗ để tắm nha.
- Là nó giúp ta ngủ ngon sao ? Hắn nhìn nàng mỉm cười, ở hoàn cảnh nào rồi nàng còn chuản bị cả thứ này.
- Chàng biết sao ? Nhưng bất quá không phải chỉ nhờ nó. Nàng mỉm cười ngọt ngào, chỉ nhìn khuôn mặt mệt mỏi kia nàng có thể biết giấc ngủ của hắn không an ổn.
- Nàng thật giỏi, căn bệnh này ta đã chữa rất lâu mà không có kết quả. Hắn thâm tình mà nói, nàng vì hắn hao hết tâm tư, hắn biết, những thứ nàng làm từng thứ từng thứ hắn đều để trong lòng. Chỉ là hắn lớn lên không có tiếp xúc qua với nhiều nữ nhân, không có thân nhân, bạn bè tuy nhiều cũng chỉ có nam nhân. Hắn là không biết biểu đạt thế nào cảm xúc của mình chỉ biết mỗi lần nàng làm hắn cảm động lại kéo nàng vào lòng gặm lỗ tai nàng.
- Là do chàng luôn căng thẳng, những hương liệu này giúp chàng thư giãn, vì thế nó khiến chàng ngủ ngon. Cả một ngày dài mệt mỏi, thiếp muốn buổi tối của mỗi ngày chàng sẽ cảm thấy thoải mái như về đến nhà. Đó là lý do dù họ nghỉ chân nơi đâu nàng cũng không quên làm những việc thường làm. Nghe thê tử nói thế, Kinh Mạn bỗng trở nên ấm áp, đôi tay đang ôm nàng càng chặt hơn,cái miệng đang gặm tai nàng càng tham lam hơn khiến nàng buồn cười.
- Chàng buổi sáng ra ngoài làm việc có thu hoạch gì không ?Nàng vừa cười vừa nói, hành động trẻ con của hắn khiến nàng có chút buồn cười nhưng cũng hết sức hạnh phúc. Nàng biết hắn đang truy tìm ai đó nhưng mỗi lần trở về hắn đều có vẻ mệt mỏi cùng thất vọng khiền nàng cũng thấy không thoải mái.
- Vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng không sao, ta sẽ lại cố gắng. Hắn ngẩng đầu khỏi tai nàng hào hứng nói. Hắn muốn cho nàng một cuộc sống thoải mái, trước hết hắn sẽ trả hết nợ, sau đó sẽ chuyên tâm kiếm tiền để xây nên một mái ấm nhỏ ngọt ngào mà ấm áp.