Nhìn ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt mình hắn mới nhận ra hắn ngủ thật ngon. Đây là lần đầu trong mười lăm năm qua hắn mới có một giấc ngủ sâu và yên ổn đến dường ấy. Từ ngày trở thành cô nhi khi lên sáu tuổi hắn bước chân ra giang hồ,học dủ thứ để mưu sinh. Ngay cả khất cái hắn cũng từng làm, chỉ cần là việc để có cái ăn hắn đều không từ bỏ. Cũng vì thế tính cảnh giác cũng rất cao chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon. Đến nay dù đã không còn như trước nhưng việc ngủ không yên ổn như một căn bệnh lâu năm khó chữa. Dù xem qua nhiều đại phu nhưng ai cũng chỉ lắc đầu, ngay cả thuốc ngủ hay mê hương với hắn đều vô dụng. Có vài vị đại phu không tin nên dùng mê hương với hắn, vì liều lượng quá lớn sau đợt đó hắn phải nằm trên giường suốt hai tháng trời vì hoa mắt váng đầu.(Akiaki : ông này chắc là đầu sắt, não thép, người thường giống ổng chết vì suy kiệt lâu rồi.).
Bỗng hắn cảm giác có gì đó ngọ ngậy trong ngực hắn,cúi đầu nhìn hắn phát hiện tiểu thê tử đang rúc vào ngực hắn. Hắn nhíu mày suy nghĩ sao nàng lại nằm trong ngực hắn ? Chẳng phải hắn đã nhường nàng nguyên cái giường lớn sao ? Dù nàng lăn xuống đất cũng không thể lăn qua bên này đi. Kinh Mạn Nhíu mày nhìn Dược Dược trên người được một tầng chăn bao phủ toàn thân như một chú sâu con rúc tới rúc lui cạ người vào trong ngực hắn một cách thoải mái mà không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng chẳng có một chút cảnh giác nào mà nữ nhân nên có cả, nếu người nàng gặp không phải hắn… Chỉ nghĩ đến đây hắn bỗng nghiến răng nghiến lợi cảm thấy khó chịu vung tay đẩy nàng ra khỏi mình. Con sâu lười lăn tròn rồi đụng vào tường khiến nàng tỉnh giấc.
Mở mắt thấy bức tường nàng bỗng dưng lại lăn tròn ngược trở lại chỗ hắn đột ngột xoay mình nàng hôn nhẹ lên môi hắn mỉm cười (akiaki : đúng là biết lợi dụng, ai nói nàng ta ngây thơ chứ, ta thấy xảo quyệt thì có):
- Sáng sớm nha…Đang bốc hỏa bỗng bị cái hôn bất ngờ cùng nụ cười của nàng làm hắn quên luôn lý do mình giận dữ mà trở nên ngây ngốc vì đại não ngừng hoạt động. (akiaki :anh này đúng là đơn giản) Dược Dược ánh lên một tia sáng trong mắt, thì ra cái cảm giác liếm môi người khác thú vị như vậy. Nàng thường thấy cha nương làm thế nhưng không hiểu rằng có gì ngon mà họ cứ ăn miệng nhau như thế(akiaki : độc hại cho nhi đồng ghê gớm). Khi nàng hỏi nương, bà chỉ đỏ mặt rồi nói :
- Khi nào lớn, có phu quân con sẽ biết. Vì thế nên ngay khi vừa nhận định hắn làm phu quân của nàng nàng đã muốn nếm môi hắn lâu lắm rồi thế nhưng không có cơ hội. Nàng thường thấy nương làm vậy với cha trước khi rời giường nên to gan liếm qua môi hắn. Rõ ràng không có đường thế nhưng khá là ngọt, mà cảm giác này thật thích. Nàng đang định đứng lên chợt hắn kéo nàng trở lại trong ngực hắn cúi xuống chế trụ đôi môi nàng mà cắn nuốt đến khi nàng hụt hơi không thể thở nổi nữa mới buông nàng ra. Dược Dược cảm thấy có chút hoa mắt nhưng cảm giác này cũng rất thích.
- Sao lại ngủ chỗ này ? Chẳng phải nhường giường cho nàng rồi sao ? Hắn quắc mắt không vui nhìn nàng, dưới đất lạnh, cứ nhìn nàng cuốn chăn như con sâu nhỏ co ro rúc vào ngực hắn khiến hắn có chút đau lòng. Nàng rũ mắt nói lí nhí như kẻ phạm tôi :
- Ta muốn ngủ cạnh chàng, cảm giác vừa mở mắt liền thấy được chàng thực thích, lại có thể liếm môi chàng vào buổi sáng, thật rất ngon nha. Nàng cười vui vẻ, hắn cũng thực không thể nói gì với nàng nữa, môi hắn là kẹo hồ lô sao mà liếm môi hắn chứ, lại còn thực ngon nữa chứ. Thế như nhưng hắn cảm thấy thật vui, thực hạnh phúc vì câu trả lời ngây thơ của nàng, hắn vừa tìm thấy một tiểu thê tử đáng yêu đến dìm chết hắn trong ngọt ngào mất thôi. Sau khi trả tiền khách điếm hắn mua một ít lương khô vì lần này bọn họ sẽ đi qua nơi không phải là trấn mà là một ngọn núi.
Hắn suy nghĩ không biết có nên mua một chiếc xe ngựa không, hắn không muốn nàng ngủ ngoài trời. Thế nhưng tìm khắp trấn cũng không thể mua được chiếc xe ngựa, bọn họ lại đành đi ngưa thôi. Khi đến một hẻm núi hắn bỗng dưng đi chậm lại,hắn cảm nhận sát khí. Làm kẻ bán tin tức đôi khi cũng bị diệt khẩu, đôi khi thì đắc tội với kẻ khác nên thường bị đuổi giết là chuyện bình thường. Hắn không hề lo sợ cùng lắm thì liều mạng với chúng thế nhưng nay hắn không chỉ một mình. Cảm nhận thân hình hắn đột nhiên căng thẳng nàng ghé sát vào người hắn nhẹ giọng hỏi :
- Có chuyện sao ? Hắn không nói chỉ gật đầu, như nàng biết người trên giang hồ nhiều ân oán nên thường bị người ta đuổi giết. Độc Thúc và Phùng ca cũng vì thế hay ghé nhà nàng điều trị đó thôi. Đánh nhau võ công nàng không giỏi nhưng nàng có rất nhiều độc dược cùng mê hương cũng sẽ không liên lụy hoặc vướng bận hắn đi.
Nàng xoay người nhảy lên cây gật đầu nhìn hắn, hắn có vẻ ngạc nhiên, tiểu thê tử của hắn kinh công thật giỏi . Hắn biết nàng có võ công nhưng chỉ là dạng tự bảo vệ trước những kẻ lưu manh nho nhỏ nhưng với đám sát thủ hiện nay thì hắn không chắc mình có thể bảo vệ nàng. Nhưng với kinh công kia của nàng thì việc chạy thoát khỏi chúng không phải vấn đề nữa rồi.
Chỉ một lát sau một đám người xuất hiện, giao đấu với chúng hắn cảm thấy bọn chúng cũng là dạng khó đối phó nhưng cũng chưa phải là đối thủ của mình. Nhưng phía bên kia dường như có kẻ phát hiện ra nàng không suy nghĩ gì hắn lao thân về phía đó. Một đường kiếm xẹt qua cánh tay hắn, chỉ là một vết thương nhỏ nên hắn cũng không quan tâm tiếp tục chạy nhanh về phía nàng nhưng trước mắt tự nhiên tối sầm lại. Phía trên cây thấy Kinh Mạn bị thương nàng nhíu mày tức giận đạp một cước cho kẻ vừa tấn công mình nay đã hôn mê vì mê dược phi thân lại đỡ hắn rồi rất nhanh cả hai biến mất :
- Không cần truy. Tên đầu lĩnh ra lệnh hắn nở nụ cười quỷ dị
- Hắn trúng đoạt hồn mệnh của ta sẽ không sống qua hôm nay. Chúng ta coi như cũng đã đắc thủ. Nói rồi bọn chúng cười ha hả bỏ đi. Bên khu rừng nhỏ Dược Dược đỡ Kinh Mạn ngồi dựa vào tảng đá cạnh con suối nàng nhẹ nhàng tẩy vết thương cho hắn.
Hắn đã trúng độc lại là loại độc khó giải, chỉ cần ngửi mùi từ vế thương nàng có thể xác định được. Tâm nàng có chút loạn, nàng hiện không đem nhiều dược thảo tốt, ở cạnh cha chữa bệnh cho vô số người bệnh nhưng nàng chưa bao giờ sợ như lúc này. Nếu như khi nàng đi kiếm dược hắn có chuyện gì nàng sẽ phải làm sao, càng nghĩ tinh thần Dược Dược càng loạn hơn. Ở cạnh hắn mấy ngày nay nàng biết hắn là con người tốt bụng dịu dàng và tỷ mỉ. Nhưng sự dịu dàng của hắn sao qua được Độc thúc thúc, Phùng ca cũng là người rất tốt chẳng phải sao, còn cha nàng cũng là kẻ hết sức tỷ mỉ. Thế nhưng chỉ nghĩ đến không thể thấy hắn, tim nàng đau lắm, nàng đây có phải là yêu hắn rồi không ?.
Cố trấn tĩnh tinh thần nàng cản thận bắt mạch cho hắn, xác định tình trạng độc dược nàng thở ra một hơi. Loại độc này nàng đã cùng cha giải qua. Dược liệu tạo giải dược không phải loại khó tìm, Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, xung quanh đây đều có. Vất vả một lúc lâu cũng đã tạm coi là đủ dược liệu chỉ thiếu mỗi nhân sâm ngàn năm.
Nàng từ nhỏ được phụ thân cho ăn sâm mà lớn lên đừng nói sâm ngàn năm, mấy ngàn năm cũng còn có, máu của nàng chắc hẳn có thể thay thế nhân sâm làm vật dẫn thuốc đi. Dùng con dao nhỏ cắt một vết trên ngón tay nhỏ máu vào giải dược vừa chế ra. Nàng một ít đắp lên vết thương còn lại nhét cho hắn uống. Vất vả ngày trời nàng bắt đầu chẩn bị bữa tối khi nãy đi hái dược nàng có hái một chút trái cây, tiện tay bắt vài con gà rừng vì sợ hắn ghét ăn chay.
Vân Kinh Mạn tỉnh dậy vì mùi gà nướng thơm đánh thức,thấy hắn tỉnh nàng ở một bên xé đùi gà đưa qua cho hắn. Vì hắn bị thương trời cũng đã tối nên sau khi ăn xong bọn họ ngủ lại nơi này. Hắn nhóm một đống lửa cho ấm rồi rất tự nhiên đến bên cạnh nàng ôm nàng trong ngực rồi mới an tâm ngủ. Mùi hương Mộc thảo trên tóc nàng trên người nàng làm hắn có chút say mê, quyến luyến, người con gái hắn ôm trong tay hắn sẽ không buông ra nữa. Đã quá trễ để nàng đổi ý rồi, hắn nhếch mép cười nụ cười mãn nguyện như vừa tìm thấy báu vật.