Trầm mặc trong phòng nghị sự, Kinh Mạn sắc mặt mệt mỏi cho tập hợp hết thảy thuộc hạ dưới trướng của mình để phát động lệnh tìm thê tử. Nhìn trời bão tuyết nổi lên Vương Nghị ở một bên lo lắng :
- Thân thể của phu nhân đã một ngày không ngủ, không nghỉ ngơi, trời lại bão tuyết, sợ là… Câu nói của ông như một nhát dao cắm thẳng vào tim hắn, hắn đã điên cuồng tìm nàng hai ngày nay thế nhưng làm thế nào cũng không có chút dấu vết nên hắn đành quay về nhờ cậy anh em trong các. Vừa về đến nghe tình huống Dược Dược đang mang thai và hiện nay lại biến mất Lý Thanh tiến đến :
- Mạn ca, thật ra ta có một chuyện nghĩ cho huynh biết. Vài ngày trước khi đi ngang qua tiền sảnh muội thấy đại tẩu, tẩu ấy là nghe được tiểu Đậu cùng tiểu Chung ca bàn luận nói huynh từng yêu thích Linh Tuyết cô nương, lại nói cưới đại tẩu là do bất tắc dĩ, bị tẩu ấy bám theo nên đành cưới. Lúc đó muội cũng vì ghen tức nhất thời nên không cho huynh hay, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nàng cũng không phải muốn vạch trần tiểu Dậu cùng tiểu Chung nhưng nàng nghĩ phải cho hắn biết sự việc. Theo hắn nhiều năm chưa từng thấy hắn mỉm cười vì hạnh phúc như dạo gần đây, dù không cam lòng nhưng có lẽ đã đến lúc nàng thực phải buông tay.
Kinh Mạn nghe Lý Thanh nói mà toàn thân chấn động, vì thế mà thái độ của nàng ngày đó mới như thế lạnh nhạt. Giờ thì hắn nhận ra hắn trước nay chưa từng nói với nàng hắn yêu nàng nhiều như thế nào. " Thiếp yêu chàng »tối nào trước khi ngủ nàng cũng nói với hắn ba câu ấy nhưng hắn vẫn xem đó là đương nhiên mà chưa từng nói với nàng hắn cũng yêu nàng nhiều như thế nào. Hắn luôn hướng các huynh đệ hênh hoang rằng thê tử hắn yêu hắn nhiều bao nhiêu, nàng vì hắn làm nhiều việc thế nào, ngay cả trong quá khứ hắn cũng chưa từng dấu diếm kẻ khác tình cảm hắn đối với Linh Tuyết. Thế nhưng hắn thủy chung cũng chưa từng vì nàng làm gì. Cả câu nói ta yêu nàng hắn cũng chưa một lần nói ra.
Nàng đã có cảm giác gì khi hắn ép buộc nàng cứu Linh Tuyết. Lại suy nghĩ gì khi dùng tánh mạng mình và hài tử của bọn họ để đổi lấy mạng của Linh Tuyết từ tay tử thần. Hắn không biết, lại không rõ tư vị gì trong lòng mình chỉ cảm thấy ngòn ngọt ở cổ họng phun ra môt búng máu trên đất rồi trời đất như tối sầm lại. Đến lúc này mọi ngưới mới nhớ ra hắn cũng là đã bốn ngày nay không nghỉ ngơi, trước đó lại bôn ba nhiều vì truy tìm Quỷ y, thế nên khi quá mức kích động thân thể tự nhiên sẽ không trụ được nữa. Kinh Mạn hôn mê hai ngày liền và ngay khi hắn tỉnh thì lại lao vào tìm kiếm.
Chẳng ai nói lời nào, thế nhưng lệnh phát động toàn các tìm tung tích của Quý Dược Dược được ban ra thì mọi người trong các hầu như đều xem là chuyện của ban thân mình mà làm hết mọi khả năng của mình. Vì trước đó Dược Dược cũng theo hắn nghỉ chân lại nhiều tiền các thế nên dung mạo nàng không quá khó để thông tri đến các anh em. Theo như tin tức hắn thu được thì Dược Dược là con gái của Quỷ y, nhưng bọn học không cách nào xác định được nơi ở của thần y đó.
Họ cũng rất nhanh tìm được tin tức của nàng tại một trấn nhỏ dưới chân núi Ngũ quái. Dược Dược từng nghỉ chân tại một nhà của một nông phu, là nàng ngất bên đường được họ đem về và tìm đại phu. Theo đại phu đó nói tình trạng nàng rất yếu thế lại đang mang thai, khả năng đứa bé khó giữ nhưng ngày hôm sau không thấy gia đình nông phu kia cho mời ông tới nữa. Khi tìm đến nhà vợ chồng nông phu kia thì nàng đã rời khỏi.
- Ta nghĩ đứa trẻ hẳn là không còn, cả đại phu cũng nói nàng rất yếu, có thể sẽ mất đứa nhỏ không phải sao. Phụ nhân trầm tư nói.
- Không thể nào, kẻ vừa mất đi đứa nhỏ chẳng phải rất yếu sao, vậy mà hôm sau nàng ta vội vàng rời đi gấp đến độ không muốn nán lại một giây, trước khi đi thì trâm cài tóc quý giá nhất cũng đem cho cứ như sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa ấy. Người ta nói một lần sảy bằng ba lần sanh còn gì, vậy chẳng phải tự sát sao, thời tiết này…Nông phu một bên trợn mắt kinh ngạc nói, lão cũng rất thích vị tiểu cô nương đó nha, rất mực nhu thuận, nhưng giữ thế nào nàng cũng không ở thêm một ngày.
- Lão thì biết gì, cả đêm đó nàng khóc rất thảm thiết, ta nghĩ đứa bé hẳn không còn đi. Chàng trai trẻ ta nghĩ cậu cũng thật hồ đồ, sao lại để nàng ta một thân một mình trong thời tiết hiện tại kia chứ. Vợ chồng cho dù vì cái gì cũng không nên để thê tử rời khỏi mình trong hoàn cảnh như vậy đi. Bà vẫn còn lèm bèm thế nhưng hiện tại Kinh Mạn đã như một cái xác không hồn thẫn thờ rời khỏi.
Hài tử của bọn họ đã không còn nữa sao, hắn còn chưa có ăn mừng, còn chưa kịp hạnh phúc khi được làm cha thế nhưng bởi vì hắn mà hài tử hiện giờ cũng không còn nữa. Hài tử là mối liên hệ duy nhất mà bọn họ có trong lúc này, nàng liệu sẽ tha thứ cho hắn sao. Sẽ trở về bên hắn sao, sẽ không hận hắn sao. Hít một hơi thật sâu Kinh Mạn hạ quyết tâm, dù nàng hận hắn, dù nàng không tha thứ cho hắn nhưng hắn vẫn muốn nàng cột chặt bên cạnh hắn cả đời. Cho dù nàng căm hận, thù ghét, hắn cũng sẽ không buông tay nàng ra nữa mà sẽ nắm thật chặt, thật chặt suốt cuộc đời này.
Thế nhưng đó cũng là tin tức duy nhất về nàng mà bọn họ tìm được, Dược Dược cứ như thế biến mất tung, mất tích sau khi rời khỏi trấn nhỏ dưới chân núi ngũ Quái. Có nhiều khi hắn nghi ngờ nơi ở của nàng là núi ngũ quái. Địa thế tại núi ngũ quái rất hiểm trở, và điều khiến hắn càng chắc chắn hơn chính là lần nào theo dõi Độc Vương cũng là mất dấu tại Ngũ Quái Sơn này. Hắn lật tung từng tấc đất trên núi ngũ quái cũng không thấy có biểu hiện gì của con người sống tại đó. Chân núi ngũ quái cũng là nơi đầu tiên hắn cùng nàng gặp nhau lại là nơi cuối cùng nàng biến mất, cứ như thể nàng chưa từng tồn tại trên đời này vậy.
Cứ thế trôi đi mùa đông này lại một mùa đông khác. Cứ hễ là mùa đông hắn sẽ lại đứng ngoài tuyết lạnh liên tiếp hai ngày liền như nhắc nhở bản thân hắn rằng nàng đã chịu đựng cái lạnh thấu xương đến thế nào. Mặc dù đã qua ba năm thế nhưng Kinh Mạn vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Dược Dược dù chỉ là trong suy nghĩ. Khuôn mặt nàng, nụ cười của nàng, mùi mộc hương trên người nàng khiến hắn nhớ nhung không thôi.
Hắn ước mình có thể ngủ để có thể mơ thấy nàng thế nhưng suốt ba năm nay căn bệnh mất ngủ của hắn không những quay lại mà hầu như hắn chưa từng ngủ. Chỉ là nhắm mắt lại cho cặp mắt nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn không thể để đầu óc mình ngừng nghĩ về nàng. Nghĩ đến ngày mà nàng rời xa hắn và ngày hắn biết con của bọn họ đã mất thì mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Ba năm nay hắn chưa từng rời khỏi trấn nhỏ dưới chân núi ngũ quái này. Dù các huynh đệ khẳng định là không có ai sống tại đây, thế nhưng hắn khi rảnh vẫn lên núi đi xung quanh và chỉ ước sao hắn tình cờ có thể sẽ gặp nàng. Ước sao ông trời cho hắn thêm một lần cơ hội nữa, một lần nữa hắn được thấy nàng, để hắn được bù đắp cho nàng những thương tổn hắn gây ra. Khi hắn còn đang chìm trong nỗi niềm của chính bản thân mình thì Minh Nhật đem đến cho hắn một tin tức chấn động. Quỷ y tuyển con rể, tin tức truyền đi rất nhanh trong giới võ lâm.
- Quỷ y có mấy người con ? Hắn nghi hoặc, nếu người lấy chồng là chị hay em gái nàng thì hắn hẳn phải tìm cách làm thân với anh em cột chèo mới này đi, có thế hắn mới mong nhanh chóng rước thê tử mình trở về.
- Hình như ông ta chỉ có độc nhất một người con gái, nghe nói Thiệu Khiết Phùng con trai của Độc Vương là ứng cử viên hàng đầu, hình như nếu không chọn được ai hơn hắn thì Quỷ y sẽ gả con gái ông cho hắn ta. Minh Nhật ở một bên vừa nói vừa dò xét thái độ của Kinh Mạn, hắn biết ngày đó nếu không vì giúp Tuyết Nhi vợ chồng bọn họ sẽ không xảy ra hiểu lầm. Suốt ba năm qua cứ nhìn những chấp niệm của kẻ này thì hắn biết được suốt cuộc đời này hẳn là hắn ta sẽ không buông tay với người con gái đó.
- Ý của huynh là Quỷ y gả lần này là Dược Dược? Không thể được, nàng đã là thê tử của ta sẽ không thể gả cho kẻ khác. Hắn như nghiến răng nghiến lợi không cho là đúng. Thiệu Khiết Phùng là Phùng ca mà nàng nhắc đến ngày đó sao, lúc này hắn chỉ duy có một suy nghĩ trong đầu là bóp chết cái tên nam nhân kia, Hừ dám mơ tưởng đến thê tử của hắn. Như nhìn thấu suy nghĩ của Kinh Mạn Minh Nhật ở một bên nhắc nhở
- Huynh sẽ không thể thắng tên họ Thiệu kia, hắn dù sao cũng là con trai của độc vương và Mĩ Khiết Ngọc, hai kẻ nổi danh nhất nhì trong giang hồ. Với thực lực của huynh hẳn là không thể đánh ngang ngửa với hắn. Huống hồ nếu hắn dùng độc hẳn là huynh chết chắc.
- Dù thế ta cũng vẫn phải đi. Hắn hẳn là không thể bỏ qua cơ hội lần này nếu không chắc chắn sẽ hối cả đời.
- Không vội, nghe nói cuộc thi tài này đầu năm sau mới tổ chức ta nghĩ từ giờ tới khi đó huynh nên có chút chuẩn bị. Là kẻ hắn cài vào Độc Vương cốc nói Thiệu Khiết Phùng vì buổi tuyển chọn đã chuẩn bị làm náo loạn cả Độc cốc cho nếu không hắn cũng không thể biết trước tin tức này.