Dược Thủ Hồi Xuân

Chương 56: Ban thưởng




Edit by windinguyen

Ninh Tiêm Bích nghi hoặc hỏi: "Các nàng lại náo cái gì?" Nói xong nhìn về phía Hải Đường, lại nghe nàng cười nói: "Nghe nói Tam thiếu gia lúc trước cầm chút hương lộ, nói là tam công tử tặng lão thái thái cùng các cô nương, lúc đó cô nương không có mặt, đại khái là mấy vị cô nương khác thay cô nương thu nhận, lúc này đã muốn đưa tới."

Ninh Tiêm Bích nhíu nhíu mày, nói lầm bầm: "Thực là, người đã ở cách xa bên ngoài ngàn dặm, nhưng vẫn âm hồn bất tán". Bởi vì cũng không có tâm tình gì, đứng lên nói: "Không cần phải để ý tới, ta đi chỗ thái thái cùng dì thỉnh an."

Vừa dứt lời, liền nghe Ngọc nhi ngoài cửa nói: "Nhị cô nương,tam cô nương, tứ cô nương, Ngũ cô nương, biểu cô nương đã tới."

Ninh Tiêm Bích hướng lên trời lườm một cái, trên mặt buộc phải hiện lên vẻ tươi cười, ra đón nói: "Mấy vị tỷ tỷ đúng là lỗ tai thính a, ta chỗ này mới vừa rửa mặt xong đây". Nói xong nhìn Bạch Thái Chi một bên, cũng lạnh nhạt nói: "Biểu muội thân thể yếu đuối, làm sao không ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi đi".

Ninh Tiêm Nguyệt cười nói: "Tự nhiên là lỗ tai thính rồi, nếu không thính, chỉ sợ phải đến lúc thỉnh an lão thái quân mới có thể gặp được ngươi". Nói xong lôi kéo nàng ngồi ở mép giường, cười hì hì nói: "Cũng đừng trách lần này chúng ta đến quấy nhiễu ngươi, có thứ tốt cho ngươi đây." Nói xong đem này hai bình hương lộ lấy ra, lắc lắc ở trước mặt Ninh Tiêm Bích tựa như hiến vật quý.

Ninh Tiêm Bích nhìn hai bình hương lộ, trên mặt không có chút rung động nào, mỉm cười nói: "Đây không phải ngày đó tam công tử đưa sao? Làm sao bây giờ lại có? Là trong cung ban thưởng đến trong nhà chúng ta?" Nói xong lại nghe Ninh Tiêm Ngữ cười nói: "Trong cung ban thưởng nào có nhanh như vậy? Đây là tam công tử trước khi xuất chinh dặn dò người đưa tới, tỷ tỷ của gã sai vặt kia ở nông thôn đã mất, trì hoãn mấy ngày nay, hôm nay mới đưa đến, tặng cho lão thái thái cùng bọn tỷ muội, đây là hai bình của muội muội”.

Ninh Tiêm Bích trong lòng thở dài, nhưng cũng biết vào lúc này không thể làm ra vẻ quá khác biệt với tất cả mọi người, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là đem hai bình hương lộ thu lại. Mỉm cười nói: "Tam công tử ngược lại thật sự là cảm kích Tam gia gia từ tận đáy lòng, nếu không cũng không thể vừa nghe lão thái thái yêu thích, mượn những hương lộ này đến hiếu kính."

Vài vị cô nương đều nhìn chằm chằm nàng, cho dù Ninh Triệt An không nói, trong lòng các nàng cũng rõ ràng, bao gồm lão thái thái, sợ là dính ánh sáng của vị này Lục muội muội này, mới có thể có hương lộ này. Giờ đây thấy Ninh Tiêm Bích dáng dấp thờ ơ, không biết sao liền cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lại cùng các nàng nói mấy câu, Ninh Tiêm Mi thấy Ninh Tiêm Bích trước sau nhàn nhạt, biết vị muội muội này không kiên nhẫn xã giao cùng người khác. Liền đứng lên nói: "Sắc trời không còn sớm, đợi lát nữa còn đi chỗ lão thái thái thỉnh an, vào lúc này sẽ không ép muội muội kể lại những chuyện trải qua khi tiến cung, ngược lại đến thời điểm chúng ta không hỏi, lão thái thái cũng nhất định hỏi".

Nàng nói chuyện này. Mấy người Ninh Tiêm Nguyệt cũng đều đứng dậy cáo từ. Bạch Thái Chi chưa đi, cười nói với Ninh Tiêm Bích: " Cả ngày hôm nay cũng không gặp tam cữu mẫu, đang muốn qua thỉnh an, tỷ tỷ đi cùng ta chứ?"

Ninh Tiêm Bích thực sự là thiếu kiên nhẫn ứng phó vị biểu muội này, lại không thể bác bỏ lời của nàng, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ. Không thể làm gì khác hơn là nói: "Được rồi". Nói xong đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại cầm theo hai cái bình nhỏ. Bạch Thái Chi ở bên cạnh dùng khóe mắt nhìn thấy, môi khẽ động, lộ ra một nụ cười không dễ bị người phát giác, rồi nhanh chóng biến mất.

Dư thị đang cùng dì Tưởng nói chuyện, thấy Ninh Tiêm Bích cùng Bạch Thái Chi lại đây. Vô cùng vui mừng, nắm tay hai người ngồi trên giường. Lại nghe Ninh Tiêm Bích hỏi: "Dì, biểu ca đâu?"

Dì Tưởng cười nói: "Mấy ngày nay đều ở bên ngoài, bảo là muốn mở cửa hàng, ta cũng không kiên nhẫn mà quản hắn, nghe hắn nói mạch lạc rõ ràng, liền để hắn chọn nhân thủ từ mấy phòng người hầu mang theo lúc đến kinh thành, tối hôm nay cũng chưa chắc trở về. Bất quá lúc sáng sớm ra cửa có hỏi thăm ngươi, cho thấy trong lòng hắn cũng có chút bận tâm”.

Ninh Tiêm Bích cười nói: "Có cái gì để lo lắng? Các đại phu Thái Y Viện đều bó tay, ta cùng Tam gia gia phụng chỉ vào cung, chẳng lẽ còn bắt buộc chúng ta phải chữa khỏi hay sao? Trị hết tất nhiên là có thể diện, không trị hết cũng không có liên lụy chúng ta, biểu ca là người thông minh, có lẽ cũng hiểu điều này."

Dì Tưởng cười nói: "Đúng thế, trong lòng đều rõ ràng, chính là khó tránh khỏi lo lắng, câu nói kia nói như thế nào? Quan tâm sẽ bị loạn mà."

Mấy người nói chuyện một lúc, Ninh Tiêm Bích liền đem hai lọ hương lộ trong tay bỏ lên trên bàn, lạnh nhạt nói: "Nghe nói là tam công tử để bọn tỷ muội phân ra, ta uống không được cái này, cho nương cùng dì mỗi người một bình, lão thái thái cũng đã nói, vật này uống vào xác thực trong người dễ chịu hơn."

Dì Tưởng cùng Dư thị cũng sớm nghe nói qua hương lộ này, cầm lên xem qua, cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng cũng không chịu nhận.

Bất đắc dĩ Ninh Tiêm Bích nhất định phải cho các nàng, Lan di nương liếc nhìn trên mặt vẻ mặt hờ hững của nàng, lại nhìn Bạch Thái Chi ngồi trầm mặc một bên không nói gì, liền mỉm cười nói: "Cũng là một mảnh hiếu tâm của cô nương, thái thái cùng Di thái thái nhận đi."

Bạch Thái Chi thấy Dư thị cùng dì Tưởng bất đắc dĩ nhận lấy, lúc này mới mỉm cười nói: "Rốt cuộc là Lục tỷ tỷ hiếu kinh, mợ, cháu gái nơi này cũng có hai bình". Không chờ nói xong, đã nghe Dư thị cười nói: "Ngươi nếu không dùng cũng không cần cho chúng ta, nếu ngươi không thích, cho cô thái thái đi."

Bạch Thái Chi cũng liền đáp lại, ngồi một chút cáo từ rời đi.

Qua mấy ngày, trong cung ban thưởng xuống, nhưng ai cũng không ngờ tới, Hoàng đế lại ban thưởng Ninh Đức Vinh một tước vị, tuy chỉ là một tử tước, nhưng cũng tương đương với triều thần chính nhất phẩm, cho dù không có thực quyền, nhưng cũng là vinh quang vô hạn. Từ cổ chí kim, ai nghe nói qua một lang trung thấp kém bởi vì trị hết bệnh cho Thái hậu liền được phong tước?

Trên thực tế, Ninh ĐứcVinh có thể đến được tước vị này, cũng là gặp may đúng dịp. Nếu như hắn chỉ là một danh y giang hồ, cùng lắm là ban thưởng chút kim ngân thôi, sau đó vào Thái Y Viện cũng đủ khiến người trong thiên hạ hâm mộ không ngớt. Nhưng hắn lại là Tam lão thái gia phủ bá tước, Hoàng đế cảm niệm hắn trước đó chữa khỏi bệnh lâu năm của Đại Trưởng công chúa, tiếp theo cứu mạng Thái hậu, hơn nữa lão đầu nhi này thân phận cũng cao quý, nhất thời cao hứng, liền phong thưởng một cái tước vị.

Có thế hình dung mọi người trong phủ bá tước vui mừng đến thế nào, liền ba ngày đãi rượu, một môn gia hai cái tước vị, đây là chuyện chưa xảy ra trong kinh thành. Tuy nói tước vị này không cao, nhưng này cũng là ân điển Hoàng đế không phải sao? Trong lúc nhất thời, liền ngay cả Khương lão thái quân đều là một mảng vui sướng, phủ bá tước nườm nượp khách kéo đến chúc mừng.

Chỉ là những cẩm tú phồn hoa này Ninh Tiêm Bích cũng không để vào mắt. Lúc này mặc dù phủ bá tước nhìn như ngọn lửa dệt hoa trên gấm, nhưng mà chuyện xảy ra trong mấy năm sau, có thể nói là biến hóa như trước cửa có thể giăng lưới bắt chim?(*) Cũng chỉ có Đại Trưởng công chúa ghi nhớ ân cứu mạng, đối với bọn họ vô cùng chiếu cố, lại chọn trúng mình làm cháu dâu, khiến cho các quyền quý kinh thành nhất thời vì thế mà choáng váng, nếu không, phủ bá tước này sợ là triệt để vắng lặng rồi.

(*)môn khả la tước (trước cửa có thể giăng lưới bắt chim): cửa nhà vắng vẻ chùa bà đanh

Triệt để vắng lạnh, cũng không có gì không tốt.

Ninh Tiêm Bích ngẩng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nghĩ đến tin tức mình biết được trước khi chết ở kiếp trước về tranh chấp giữa hai vị hoàng tử, vô luận cuối cùng là người nào thắng, chung quy phải có người chịu xui xẻo. Vì lẽ đó biện pháp tốt nhất chính là không bị cuốn vào, bây giờ suy nghĩ một chút, biến cố lớn trong tương lai, biết đâu lại bùa hộ mệnh cũng không chừng.

Trong nháy mắt lại qua hơn một tháng, phủ bá tước bên này, tin tức Ninh Đức Vinh được phong tước cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh lại.

Lão đầu nhi vốn không quen xã giao, từ lúc được phong tước, liền không thích ăn tiệc cũng không tiếp khách, mãi đến bây giờ, trên người đều cảm thấy không dễ chịu.

Bởi vì ngày hôm đó thanh tĩnh trở lại, nhìn Ninh Tiêm Bích ở một bên vùi đầu xem sách thuốc, hắn liền thở dài nói: "Ôi! Cuối cùng cũng được thanh tịnh, sớm biết như vậy, chẳng bằng hoàng thượng thưởng nhiều chút kim ngân châu báu, quần áo vải vóc còn tốt hơn, ta thà rằng đem tất cả những thứ đó đều tặng cho người ta, cũng không cần náo nhiệt vô nghĩa này".

Ninh Tiêm Bích từ trong sách thuốc ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Tam gia gia hà tất buồn phiền, trôi qua mấy ngày này là ổn, nếu không có tước vị này, chỉ sợ hiện tại người tới cửa cầu y có thể đem cửa môn phủ bá tước chúng ta đều đạp đổ đây."

Ninh Đức Vinh nghiêm mặt nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, phủ bá tước tuy rằng cao, nhưng mà nơi này chính là kinh thành, so với phủ bá tước dòng dõi huân quý không biết có bao nhiêu, một phủ bá tước nho nhỏ lại đáng là gì? Ôi! Sớm biết như vậy"

Hắn nói tới chỗ này, lại không tiếp tục. Tuy rằng cũng biết từ nay về sau các loại hỗn loạn sẽ không thiếu, thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn sẽ vì tránh né những chuyện này, liền đối với Đại Trường công chúa cùng Thái hậu thấy chết mà không cứu sao? Lương y như từ mẫu a, nói sao cũng không làm được.

Ninh Tiêm Bích nhìn hắn suy nghĩ xuất thần, không khỏi cười nói: "Tam gia gia, ngài cũng không cần suy nghĩ nhiều, bây giờ ngươi đã có tước vị, hành động nên tùy tâm mới phải."

Ninh Đức Vinh không hiểu nhìn nàng, trong miệng lắp bắp nói: "Tùy tâm? Ta muốn làm sao tùy tâm? Chẳng lẽ còn có thể bởi vì có tước vị, rồi cùng lão chị dâu nói, muốn rời khỏi phủ bá tước này? Đây không phải là thành một lão Bạch nhãn lang sao?"

Ninh Tiêm Bích "xì" nở nụ cười, lắc đầu nói: "Tam gia gia một chút cũng không già, làm sao lại là lão Bạch nhãn lang? Ý của ta là, Tam gia gia sao không đi ra ngoài mở một y quán? Vừa không mai một y thuật, còn có thể cứu sống bao nhiêu người, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?"

Ninh Đức Vinh ngẩn người, trên mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ kích động, gật đầu liên tục nói: "Đứa bé ngoan, ngươi quả nhiên là... người hiểu Tam gia gia nhất. Chỉ là... chỉ là chuyện này nói thế nào cùng tổ mẫu ngươi? Lão nhân gia nàng nhất định không đáp ứng".

Ninh Tiêm Bích nhìn chung quanh một chút, thấy bên cạnh chỉ có một mình Lô Hoa, phất tay một cái để nàng ra ngoài, sau đó mới nói với Ninh Đức Vinh: "Tam gia gia nói thẳng tự nhiên là không được, tổ mẫu trọng nhất lễ pháp, nào có đạo lý người có tước vị trong phủ bá tước muốn mở y quán? Nhưng mà tổ mẫu thành tâm lễ Phật, Tam gia gia liền bắt đầu từ hướng này. Tục ngữ nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp a, ngài chỉ cần nói một thân y thuật này nếu lãng phí một cách vô ích, Phật tổ cũng sẽ trách tội. Nếu như có thể cứu sống nhiều người, chẳng phải là một cái đại công đức? Đối với phủ bá tước cũng là không thể tốt hơn"

Không chờ Ninh Tiêm Bích nói xong, Ninh Đức Vinh đã hiểu, không khỏi ánh mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên nói: "Hảo nha đầu, quả nhiên là ý kiến hay, chỉ là có chủ ý này, làm sao không nói sớm? Nếu không Tam gia gia cũng không phí thời gian nhiều năm như vậy."