Đợi được một lúc thì quản gia đi ra dẫn hai người vào thư phòng.
Đường Hân hiếu kỳ quan sát Đường Tĩnh Nam. Đây là lần đầu tiên cô gặp người cha tiện nghi này. Nhìn qua thì là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, rất trẻ, rất có uy nghiêm, hoàn toàn không giống cha của mười mấy đứa con. Cô ngẫm lại cũng thấy đúng, trên mặt cặn bã nam sẽ không khắc hai chữ "cặn bã". Dung mạo và tính cách tương phản, phụ nữ mới dễ dàng bị mắc lừa, không phải sao?
"Quản gia nói con muốn gặp ta?" Đường Tĩnh Nam nhìn thẳng vào hai mắt Đường Hân.
Đường Hân không tránh không né, bình tĩnh nhìn trở lại: "Thập đệ xông vào phòng của con muốn giết con. Cha cảm thấy chuyện này nên xử trí như thế nào? Dựa theo gia quy Đường gia, nên trục xuất Thập đệ ra khỏi Đường gia, đồng thời hủy bỏ tư cách tham gia cạnh tranh vị trí gia chủ của Thập đệ."
Lặng ngắt như tờ.
Quản gia ngừng thở, giả bộ như bản thân không tồn tại.
Ngón trỏ Đường Tĩnh Nam khẽ gõ trên mặt bàn: "Quản gia nói với ta, con đoạt hộ vệ lão Thập nhìn trúng?"
Đường Hân lắc đầu: "Con không đoạt hộ vệ của người khác. Con chỉ dựa theo quy củ của Đường gia, trước khi rời nhà chọn hộ vệ mình ưng ý. Nếu như cha cảm thấy cách làm của con không đúng, xin cha nói cho con biết, con vi phạm gia quy nào của Đường gia?"
Đường Tĩnh Nam nhíu mày. Nếu như lão Bát tâm tình kích động cãi lại với ông, ông có thể đánh hai người mỗi người năm mươi gậy, rồi cho qua chuyện. Nhưng lão Bát bình tĩnh hỏi mình sai ở đâu, ông thật không tiện mở miệng. Dù sao chuyện điều động nội bộ như này, không nên làm quá lớn.
Đừng nhìn ông ta đã ngồi lên vị trí gia chủ Đường gia, thực ra phía sau có một đám người nhìn chằm chằm, chờ để bắt lấy nhược điểm của ông ta. Ông ta phải xử lý một cách công chính, cho dù chỉ là công chính trên mặt ngoài.
Nghĩ vậy, ông ta liền đổi câu hỏi: "Lúc quản gia tiến vào phòng, tận mắt nhìn thấy con cầm dao găm đâm lão Thập, con giải thích thế nào?"
Đường Hân ngẩng đầu ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói: "Con là tự vệ. Vì bảo đảm sự an toàn của mình, cần cam đoan Thập đệ mất đi năng lực công kích." Ví dụ như...trở thành một cỗ thi thể không thể động.
"Nói bậy nói bạ!" Đường Tĩnh Nam giận tím mặt, quát hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh lão Thập chủ động tập kích ngươi?"
Trong lòng Đường Hân cười lạnh. Đường Ninh Nhất chủ động tìm cô, việc này còn chưa đủ rõ ràng à? Đây chính là sự khác biệt giữa người trong lòng và người không liên quan. Muốn cô chủ động chứng minh Đường Ninh Nhất tập kích cô mà không phải Đường Ninh Nhất lấy ra chứng cứ tẩy sách hiềm nghi cho bản thân cậu ta. May mắn, cô sớm đã có chuẩn bị.
"Trong phòng của con có camera lỗ kim, cả quá trình đều đã được quay chụp lại. Nếu như cha muốn xem, con có thể trở về mang đến."
Đường Tĩnh Nam bị nghẹn, nhìn chằm chằm Đường Hân, như là đang nhìn một người ông ta không hề quen không biết vậy. Cô đã sớm đoán được ông ta sẽ hỏi như vậy, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng?
"Không cần." Đường Tĩnh Nam buồn bực. Lão Thập là con trai ông ta yêu mến nhất, đồng thời cũng là thiên tài Đường gia khó có được. Mặc kệ là về công hay về tư, ông ta đều phải giữ được lão Thập.
Người có hy vọng kế thừa chức gia chủ Đường gia nhất, còn chưa đầy hai mươi tuổi đã có tư cách tham gia thi đấu tranh vị trí gia chủ, nhưng lại lập tức sắp bị đuổi ra khỏi nhà. Cho tới bây giờ chưa từng có qua đệ tử nào gây ra chuyện cười như này.
Ông ta muốn đẩy toàn bộ việc làm kích động của lão Thập lên trên người lão Bát, nhưng thất bại. Ông ta muốn tẩy trắng lão Thập, vẫn là thất bại. Xem ra chỉ có thể đánh bài thân tình.
"Lão Thập chỉ là trẻ tuổi nóng tính, con làm tỷ tỷ, nên khoan dung nó, lẽ nào nhẫn tâm nhìn lão Thập bị đuổi ra khỏi nhà?" Đường Tĩnh Nam nói lời thấm thía.
Đường Hân không bị lung lay: "Làm sai chuyện, vi phạm vào gia quy thì nên tiếp nhận trừng phạt. Cho dù là ai cũng đều giống nhau."
Dừng một chút, cô đưa ra đề nghị: "Nếu không như vậy đi, phụ thân là gia chủ, vì Thập đệ sửa lại quy củ Đường gia là được. Như vậy, Thập đệ có thể thuận thế ở lại Đường gia."
Quản gia ở một bên lau mồ hôi. Ông ta cảm thấy Bát tiểu thư không cung kính đối với mình, trong lòng cũng có vài câu oán hận. Nhưng bây giờ nhìn một chút, Bát tiểu thư ngay cả mặt mũi của gia chủ cũng không cho! Như vậy, Bát tiểu thư đối với ông ta còn khách khí chán.
Gia quy Đường gia là do tổ tông truyền xuống, há lại vì ông ta nói đổi liền đổi?
Đường Tĩnh Nam nheo mắt: "Tất cả mọi người đều biết, lão Thập là người được lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí gia chủ tương lai, ngươi thật muốn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình?"
Đường Hân thở dài: "Hết thảy đều dựa vào quyết định của cha, coi như bây giờ cha quyết định để cho Thập đệ tiếp nhận chức vị gia chủ thì con cũng không dám có gì dị nghị. Thân là một thành viên Đường gia, con nhiều nhất chỉ có thể yên lặng vì Đường gia cầu nguyện." Dù sao lấy chỉ số IQ của Đường Ninh Nhất, để cậu ta làm gia chủ, tương lai Đường gia đáng để lo lắng.
Nghe lời này, lửa của Đường Tĩnh Nam xoèn xoẹt tăng lên. Đường Hân thoạt nhìn dịu ngoan, nhưng trong lời nói lại mang theo sự châm biếm.
Đường Ninh Nhất là đứa con trai ông ta thích nhất, tuy ông ta thường nói Đường Ninh Nhất không có ý chí tiến thủ, cái này không tốt cái kia không tốt, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn vì con trai mà kiêu ngạo. Bây giờ con trai ở trong miệng Đường Hân bị hạ thấp giống như một tên phế vật vô dụng. Ai cũng không thể khinh thường con trai ông ta, cho dù người hạ thấp Đường Ninh Nhất là con gái ông ta cũng không được!
Đường Tĩnh Nam vừa định phát giận, lời đến miệng lại cố nuốt xuống, ông ta còn muốn làm cho lão Bát rút lại lời tố cáo đó.
Ngộ nhỡ chuyện này làm lớn, sẽ bị nhiều người chế giễu. Ngoại trừ con trai con gái của ông ta, lần tham gia này còn có không ít con cháu đệ tử Đường gia tham gia cạnh tranh. Nếu như có thể loại bỏ đối thủ mạnh như Đường Ninh Nhất ra khỏi trận chiến sớm thì sẽ có rất nhiều người tự động liên hợp lại, buộc ông ta đưa ra quyết định.
Càng nghĩ, Đường Tĩnh Nam càng bực bội. Hết lần này tới lần khác lão Bát đều làm rất cẩn thận, ông ta không còn cách nào giải vây cho con trai.
Lão Thập ngu ngốc, làm việc trước sau sao không dùng đầu óc một chút! Nháo ra họa lớn như vậy, khiến ông ta cũng không dễ dàng thu thập. Có hay không có chút thường thức? Không biết làm lén lút một tý sao!
Đường Tĩnh Nam vừa mới tức giận lão Bát, giờ lại quay sang ghét bỏ con trai bảo bối của chính mình, bây giờ ông ta vô cùng muốn mắng người.
"Lão Thập sẽ dẫn dắt Đường gia đi về phía tương lai tươi sáng, ta không có khả năng đuổi lão Thập đi."
Hít sâu một hơi, Đường Tĩnh Nam trầm giọng tiếp tục nói: "Con biết vì sao con cháu đệ tử Đường gia phải rời nhà, phải tranh đoạt vị trí gia chủ không? Vì trong đấu tranh, các con sẽ học được cách trưởng thành rất nhanh chóng. Mười năm, hai mươi năm sau, mặc kệ các con ở nơi nào, làm cái gì, kinh nghiệm trải qua từ trận đấu tranh này sẽ trở thành tài sản quý báu của các con."
"Học được cách quý trọng những gì đã trải qua."
Lừa trẻ con. Bao nhiêu người gối đầu lên tài phú vừa ngủ liền không tỉnh rồi? Lão đầu tử này chẳng lẽ muốn cô coi trận tập kích của Đường Ninh Nhất là tài phú, còn muốn cô cảm tạ Đường Ninh Nhất?
Đường Hân mặt không thay đổi: "Con quen không tranh với đời rồi, cũng không cần tài sản như vậy."
Quản gia hít một ngụm khí suýt chút nữa thì sặc. Biết rõ Thập thiếu gia nhìn trúng Nghiêm Hạo nhưng vẫn như cũ cố ý chọn Nghiêm Hạo, cái này gọi là không tranh với đời?
"Con thật sự không nể tình tỷ đệ?" Đường Tĩnh Nam truy hỏi.
Chớ cùng cô nói chuyện tình cảm. Cô và Đường Ninh Nhất thì có tình cảm gì? Chẳng lẽ là tình tỷ đệ "ta chém ngươi đâm" qua lại lẫn nhau sao?
Chỉ có điều Đường Hân có mục đích riêng của mình, cô nói một cách đầy ẩn ý: "Con cũng không phải nhất quyết muốn Thập đệ rời khỏi Đường gia."
Đường Tĩnh Nam nghe thấy những lời này thì khá hài lòng, chân mày cũng giãn ra: "Con muốn lão Thập nói lời xin lỗi? Không thành vấn đề."
Ai ngờ, Đường Hân khẽ lắc đầu một cái: "Coi như con tha thứ cho Thập đệ thì cũng khó bảo đảm về sau đệ ấy không nhằm vào con. Con cần nhiều vốn hơn để trở nên mạnh mẽ."
"Được." Sắc mặt Đường Tĩnh Nam không thay đổi: "Bản thân con có năm vạn (50000) điểm tài nguyên, ta có thể phá lệ cho con tám vạn (80000)."
Quản gia ở một bên than thở, gia chủ thật là biết làm ăn. Vốn là muốn cho thêm chút điểm ưu đãi, giờ thì nói thành quà bồi thường mà tặng ra ngoài.
Từ trong miệng Đường Hân phun ra hai chữ: "Không đủ."
Đường Tĩnh Nam suy nghĩ một chút: "Ta có thể đưa con đến Thủy Lam Tinh. Tài nguyên ở Thủy Lam Tinh rất phong phú, hoàn cảnh tốt, giao thông thông suốt bốn phương tám hướng. Hơn nữa thế lực Đường gia ở Thủy Lam Tinh không tệ, rất có lợi đối với sự phát triển sau này của con."
"Không đủ."
Đường Tĩnh Nam có chút không vui: "Đừng quá mức."
Đường Hân nhún vai: "Con chỉ hy vọng, con bỏ qua cho Thập đệ, thì con cũng có thể sống sót từ trong tay đệ ấy. Mà không phải con tha cho nó một lần, sau đó liền thua trong tay nó. Dù sao Thập đệ cũng là gien cấp A."
Đường Tĩnh Nam nghe lời này rất có đạo lý, suy tính một chút: "Những phương diện khác là không có cách nào trợ giúp. Ta có một kho riêng, có thể cho con đi vào chọn ba món đồ. Con có thể lấy được nhiều hay ít chỗ tốt, phải dựa vào ánh mắt của con. Như thế nào?"
Đường Hân suy tính một chút, nhìn dáng vẻ của Đường Tĩnh Nam, có lẽ không vớt thêm được nhiều chỗ tốt rồi, thế là dứt khoát gật đầu.
Đường Tĩnh Nam đi tới giá sách, xoay bình hoa cổ trên giá, trong thư phòng lập tức xuất hiện một ám các cao bằng một người.
Đường Tĩnh Nam dẫn đầu đi vào, Đường Hân theo ở phía sau. Quản gia và Nghiêm Hạo thì lưu lại ngoài cửa.
Trước khi vào cửa, Đường Hân lặng lẽ hỏi Nghiêm Hạo: "Anh quen dùng vũ khí gì?"
Vẻ mặt Nghiêm Hạo hơi động, thấp giọng nói: "Trường đao."
Đường Hân nhịn không được nhíu mày, đặc biệt muốn nói, làm sao lại giống vũ khí tên Đường Ninh Nhất kia dùng? Lại nghĩ, không chừng là Đường Ninh Nhất cố ý học theo Nghiêm Hạo.
Trong ám các, vũ khí, châu báu, đồ cổ, sách cổ từng cái được phân loại trưng bày trên giá. Đồ vật không ít, loại gì cũng có.
"Tùy ý chọn ba cái." Đường Tĩnh Nam đứng ở bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Là sợ trong ánh mắt toát ra sự không nỡ, bị cô nhìn ra món đồ vật nào tương đối quý giá sao? Đường Hân bĩu môi, ông ta nghĩ nhiều rồi. Thứ tốt cô đã thấy rất nhiều, tự mình nhìn cũng có thể phân biệt được.
"Chỉ cần con muốn, tùy tiện lấy ba thứ? Mặc kệ là món gì cũng được?" Đường Hân lại hỏi lại một lần nữa.
"Ừ." Đường Tĩnh Nam gọn gàng dứt khoát trả lời.
Có câu cam đoan này, Đường Hân yên tâm. Ánh mắt ở trong ám các quét một vòng, rất nhanh đã chọn được một thanh trường đao, một con dao găm, còn có một chiếc nhẫn có phong cách cổ xưa.
"Chọn xong."
Nhanh như vậy? Đường Tĩnh Nam hơi kinh ngạc, vừa mở mắt ra nhìn, khóe miệng không nhịn được co rúm. Dao găm coi như không tính, sắc bén thì sắc bén đấy, chẳng qua ông ta vẫn còn hàng tồn kho.
Trường đao là ông ta dốc vốn liếng của mình ra mời đại sư chế tạo, đặc biệt chuẩn bị cho lão Thập.
Còn chiếc nhẫn phong cách cổ xưa kia, tâm Đường Tĩnh Nam run rẩy. Đây chính là nhẫn không gian! Ông ta tổng cộng chỉ có hai chiếc. Ông ta giữ một chiếc, chiếc còn lại này là định đưa cho lão Thập.
"Nhẫn quá cũ, có muốn đổi cái khác không?" Đường Tĩnh Nam lãnh đạm nói.
"Không cần, con thích nó." Đường Hân cười híp mắt, cực kỳ hài lòng, tiện tay đeo lên ngón tay trỏ.
Đời trước cô có một vòng tay không gian, đáng tiếc sau khi đổi thân xác liền mất, cô còn đang rất tiếc hận đây. Nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy lại lấy được một chiếc nhẫn không gian, vận khí thật tốt.
Đường Hân vô cùng phấn khởi mang theo ba bảo bối trở lại thư phòng. Trường đao trực tiếp ném cho Nghiêm Hạo, dao găm giấu ở trong đôi boots thấp cổ. Vung tay lên, quyết định không so đo với sai lầm vô tình của Đường Ninh Nhất, cam kết nhất định sẽ xóa video ghi hình, vui vẻ rời đi.
Trước khi đi còn gọi quản gia cùng cô đi đến kho hàng.
Chỉ để lại Đường Tĩnh Nam đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi. Ông ta liều mạng tự nói với bản thân, đây là đầu tư. Lão Thập cần đá mài dao ma luyện. Chỉ cần có lão Bát, lão Thập sẽ có ý chí chiến đấu mạnh mẽ, hăng hái tiến lên. Thực lực trở nên mạnh mẽ, những vật ngoài thân này không có cũng không sao cả.
Đáng tiếc, nắm tay siết chặt đã tiết lộ tâm tình chân thật của ông ta hiện giờ.