Đường Hân dẫn theo Nghiêm Hạo, tùy tiện tìm một quán trọ trong thành thuê một gian phòng.
Ánh mắt phục vụ hơi mập mờ, xác nhận lại với cô: "Chỉ cần một phòng?"
Đường Hân gật đầu, vì tiết kiệm tiền, chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng chút, thuê tạm một phòng.
Trong lòng Nghiêm Hạo cảm khái, chủ tử nhà mình thật sự rất hao tổn tâm cơ, không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội, thế nào cũng muốn tiếp cận anh.
Nằm ngoài dự liệu của anh, Đường Hân cầm chìa khóa mở cửa phòng, quay đầu lại hỏi: "Một người ngủ giường, một người ngủ đất. Ngủ dưới đất anh có ngủ được không?"
Nếu như anh nói không ngủ được, có phải cô sẽ ngủ đất, nhường giường lại cho anh?
Nghiêm Hạo căng mặt nói: "Tôi ngủ trên sàn nhà."
Một đêm bình yên, không có chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày sau đó, Đường Hân quả thật làm như những gì cô nói, sáng sớm ở ngoài thành bày sạp bán hàng, đến tối thì thu sạp về quán trọ nghỉ ngơi, đồ ăn đều là thức ăn nhanh.
Đáng tiếc, đợi đã lâu nhưng vẫn chậm chạp chưa gặp được Bá Nhạc biết thưởng thức dược của cô. Ngược lại, bước chân của người đi đường khi đi ngang qua sạp hàng của cô càng lúc càng nhanh.
Biểu tình trên mặt Nghiêm Hạo trở nên nghiêm túc, lên tiếng nhắc nhở: "Điểm tín dụng đã sắp tiêu hết. Có thể cầm cự được hôm nay và ngày mai, nhưng sáng ngày kia thì không còn tiền ăn cơm, ban đêm phải ngủ ngoài đường."
Đường Hân phiền muộn đến không muốn nói chuyện.
Cô sắp phát điên lên được, trong lòng cũng rất sốt ruột. Mỗi ngày đều chế dược cao, hiện nay bên trên sạp hàng đã có hơn năm mươi bình dược cao. Nhưng đừng nói Bá Nhạc, ngay cả bệnh nhân trọng thương cũng đều không có. Nếu có người bị thương dùng dược của cô vào, mặc kệ người đó đồng ý hay không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ lập tức xông tới, trực tiếp xoa dược cao lên vết thương của người bệnh. Đợi những người khác nhìn thấy hiệu quả của dược cao, còn sợ không có danh tiếng?
Nghĩ đến đây, Đường Hân không khỏi tiếc nuối. Hôm Vương Giao gây chuyện, cơ hội tốt biết bao nhiêu, lúc đấy đúng là cô không nên mềm lòng mà, kết quả bỏ qua cơ hội tuyên truyền. Hiện tại bỏ lỡ rồi, không biết khi nào mới có thể xuất đầu đây.
Mắt thấy lão Hắc sát vách lại đàm phán thành công một cuộc làm ăn, cười đến con mắt híp thành một đường thẳng, tâm tình Đường Hân càng thêm phiền muộn.
Bỗng nhiên, lão Hắc lại gần hỏi: "Còn chưa khai trương à?"
Đường Hân tức giận nói: "Đừng nói nữa, ngay cả một người trả giá với tôi cũng đều không có. Nào giống ông, sạp hàng làm ăn rất không tệ."
Lão Hắc cười hì hì nói: "Mấy mối làm ăn nhỏ miễn cưỡng có thể sống qua ngày thôi. Ta nói này, dù sao đồ vật bên trên sạp hàng cũng bán không được, hay là hạ giá xuống. Trước dùng giá vốn bán ra, kiếm chút nhân khí?"
Lão Hắc mặc dù chạy trước, nhưng sự tích anh hùng của hai người Đường Hân đã được nghe lại từ miệng những người khác.
Mấy ngày nay hai người mỗi ngày đều bày sạp bán hàng cạnh nhau, Vương Giao chuyên làm bậy kia cũng không thấy xuất hiện nữa, trong lòng lão Hắc rất vui vẻ. Tuy nói lão thân kinh bách chiến, mỗi lần đều chạy rất nhanh, chỉ khi nào bị bắt được mới không tình nguyện "trích máu" (nộp oan phí bảo kê). Lão rất hy vọng hai tôn Đại Phật này bày sạp bán hàng ở đây lâu dài, tiện thể che chở lão.
"Hạ giá?" Đường Hân có chút do dự. Nói thật, không phải cô không nghĩ tới biện pháp này. Chế dược là mua bán một vốn bốn lời, giá bán là ba trăm điểm tín dụng, nhưng thật ra tiền vốn bỏ ra thì chưa đến năm mươi điểm tín dụng. Nhưng thân là dược sư đệ nhất Liên Bang, lòng tự ái luôn được cô xếp đầu. Mặc dù không ai biết việc cô làm ở đây, nhưng cô vẫn cảm thấy thật xấu hổ.
Chẳng lẽ cô đã lưu lạc tới trình độ lấy ít lãi để đẩy mạnh lượng tiêu thụ rồi ư? Đường Hân nghiêm mặt nghĩ thầm, vậy còn không bằng để cho Nghiêm Hạo trói người tới, ở trước mặt mọi người thí nghiệm hiệu quả của thuốc.
Thuốc mới để bán ra được rất phiền phức, trước tiên cần phải thử nghiệm trên thân động vật, sau khi không có vấn đề còn phải làm thí nghiệm trên cơ thể người. Cô biết rõ thuốc của bản thân an toàn đáng tin, nhưng hết lần này tới lần khác người ta lại không tin.
Lão Hắc ở bên cạnh tiếp tục khuyên nhủ: "Đồ vật giá cả quá cao, ngoại trừ kẻ có tiền thì ai mua nổi? Nhưng những người có thể mua được kia, cần gì phải mua dược cao của cô chứ? Khẳng định sẽ lựa chọn Tề gia có danh tiếng lâu năm. Trừ khi là bán ra trên Tinh Võng, trên mạng có một đống thiếu gia tiểu thư có tiền, tính tình lại bốc đồng, thích dùng tiền mua niềm vui."
Mắt Đường Hân sáng lên. Đúng thế, còn có Tinh Võng, làm sao cô lại quên mất Tinh Võng chứ?
Tinh Võng là sản nghiệp dưới danh nghĩa Tập đoàn A Ly, đồ bên trên Tinh Võng cái gì cần có đều có cả. Khi khách hàng mua sản phẩm trên Tinh Võng, bất kệ người bán ở tinh cầu nào, đều có thể thông qua hậu cần của A Ly gửi hàng hóa đi, đưa đến tinh cầu của khách hàng.
Đường Hân trước đây làm ra dược cao, người tới cửa cầu mua đã đạp phá hỏng cả cổng, trông giữ ngay bên ngoài, căn bản không dư thừa dược phẩm mà bày bán trên Tinh Võng. Ngược lại có người nhanh chân hơn, sau khi mua được dược phẩm của cô liền chạy lên Tinh Võng bán lại với giá cao hơn.
Bên trên Tinh Võng có nhiều người tiêu tiền như nước, vung tiền như rác chỉ vì tìm thú vui.
Trước kia, vây quanh bên người cô đều là nhân vật có tiền, cho nên không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ ngẫm lại, thật ra thì giá của Chỉ Huyết Cao không thích hợp với tầng lớp bình dân dưới chót, tối thiểu giai cấp bậc trung trở nên mới có thể bỏ tiền mua nổi.
Đường Hân không khỏi hưng phấn trở lại, nhưng suy nghĩ hơi chuyển, lại nhận ra có chỗ không ổn: "Không đúng, Hoàng Sa Tinh nửa năm mới có phi thuyền đến những tinh cầu khác, địa phương quỷ quái này có thể có hậu cần (shipper) của A Ly không?"
Lão Hắc giải thích cho cô: "Tập đoàn A Ly trải rộng khắp Tinh tế, làm gì có tinh cầu nào không có nó? Hoàng Sa Tinh tuy lạc hậu, nhưng năng lực của Tập đoàn A Ly rất lớn. Phi thuyền nửa năm mới bay một lần kia chính là phi thuyền dưới tên Tập đoàn A Ly. Tần suất các chuyến bay ra ngoài tuy thấp, nhưng lượng giao dịch mua bán ngay tại bản địa trên Tinh Võng của Hoàng Sa Tinh rất lớn, vì vậy tất cả mọi người ở đây đều quen dùng Tinh Võng mua sắm, tìm kiếm sản phẩm trực tiếp ngay tại bản địa của Hoàng Sa Tinh."
Đường Hân nhanh chóng suy tính trong lòng, chỉ chốc lát sau đã đưa ra kết luận, có thể làm ăn!
Cô đứng dậy thu thập sạp hàng, lên tiếng chào hỏi với lão Hắc, sau khi hỏi rõ địa chỉ của Tập đoàn A Ly, lập tức chạy tới, một chút cũng không dây dưa dài dòng.
Lão Hắc trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người rời đi. Lão giải thích chuyện Tinh Võng không phải vì muốn đuổi hai người lên mạng buôn bán, chỉ là gợi ý đầu ra cho sản phẩm thôi mà, ngộ nhỡ hai tôn Đại Phật này chạy mất không trở lại thì phải làm sao bây giờ?
Đường Hân đứng ở đại sảnh của Tập đoàn A Ly, cô nhìn từng tin tức hiện lên trên màn sáng, lộ ra bộ dáng si ngốc. Tại sao nhìn qua có vẻ phức tạp như vậy nhỉ?
Nghiêm Hạo thở dài trong lòng, chủ động lên tiếng hỏi: "Chưa từng dùng qua Tinh Võng?"
Đường Hân lắc đầu: "Chưa từng dùng bao giờ." Trước đây cô bán thuốc không cần thông qua Tinh Võng. Ra ngoài mua đồ cô luôn có tiền trong người, vào cửa hàng tùy tiện quẹt, hoàn toàn không cần lên Tinh Võng. Muốn hỏi cô hiểu biết về Tinh Võng bao nhiêu thì...cũng chỉ biết đến cái tên.
Thời đại hiện giờ vậy mà còn có người không biết dùng Tinh Võng, ở trong núi sâu mới ra à?
Nghiêm Hạo không biết nên nói gì với cô, đành dẫn cô đến trước một cái màn sáng, cầm tay dạy cô thao tác.
"Màn sáng là màn hình cảm ứng, chạm trực tiếp lên là có thể sử dụng."
"Kích vào ô phân loại, bên trong sẽ hiện lên tên vật phẩm cần tìm và nơi sản xuất. Như lão Hắc nói, nếu như chúng ta cần mua sắm vật phẩm, thì lựa chọn nơi sản xuất là Hoàng Sa Tinh."
"Nếu như biết tên sản phẩm, tên cửa hàng, có thể tìm kiếm trực tiếp trong cột tìm kiếm."
"Nếu như cô muốn bán dược cao, cần phải tìm nhân viên công tác của tập đoàn. Giao nộp lệ phí mở cửa hàng trên Tinh Võng trước, sau đó ở trong cửa hàng nói rõ thông tin về sản phẩm bán ra, giới thiệu đơn giản tác dụng của vật phẩm. Người khác tìm kiếm vật phẩm cùng loại, hoặc là lướt xem các cửa hàng của Hoàng Sa Tinh, sẽ có thể trông thấy cửa hàng của cô."
Đường Hân ngạc nhiên nhìn Nghiêm Hạo: "Anh biết thật nhiều."
Nghiêm Hạo đỡ trán, người không biết mấy chuyện đơn giản này mới ít ý. Tập đoàn A Ly thành lập hơn ba mươi năm, anh và người xung quanh từ nhỏ đã dùng Tinh Võng lớn lên, không quen thuộc mới kỳ quái.
Anh lười nói nhiều: "Đi tìm nhân viên công tác."
Tiếp đãi bọn họ là một cô gái trẻ, cười lên liền lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ: "Xin chào, tôi là Thanh Trúc, tôi có thể giúp gì cho hai vị?"
Đường Hân nhìn về phía Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo vừa thấy đã hiểu, chủ động đi lên trước nói chuyện với nhân viên: "Chúng tôi muốn mở cửa hàng."
"Vâng." Thanh Trúc ở trên màn sáng thỉnh thoảng chạm nhẹ mấy cái: "Xin hỏi, loại hình kinh doanh là gì ạ?"
"Cửa hàng thuốc, chuyên bán thuốc."
Thanh Trúc ngẩng đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Nếu dược phẩm gửi qua bưu điện hệ thống, trước mỗi lần gửi đi phải làm nhiều hơn một thủ tục, chụp ảnh."
"Có thể." Nghiêm Hạo gật đầu. Anh biết, đây là vì phòng ngừa sau đó xảy ra chuyện gì đó hay tranh chấp, người bán vu khống ngược lại Tập đoàn A Ly lén đổi dược phẩm.
"Mời nộp trước lệ phí mở cửa hàng."
Đường Hân nhìn Nghiêm Hạo giao bốn mươi điểm tín dụng cho Thanh Trúc, khóe miệng giật một cái: "Cướp tiền." Với số tiền còn dư lại, phí ăn ở hôm nay hoàn toàn không đủ.
Nghiêm Hạo mặt lạnh, nghĩ thầm, cô có tư cách nói người ta à?
Thanh Trúc thu tiền, tiếp tục đặt câu hỏi: "Tiếp theo tôi sẽ thiết lập thông tin sản phẩm hay là do ngài tự mình thao tác ạ?"
"Cô làm giúp đi."
"Dạ vâng, xin hỏi tên của cửa hàng là?"
Đường Hân lập tức nói: "Đường Môn."
Nghiêm Hạo gật đầu: "Ghi theo cô ấy nói."
"Loại hình sản phẩm?"
"Thuốc chữa thương, có thể tăng nhanh tốc độ vết thương khép lại."
"Tên dược phẩm?"
"Chỉ Huyết Cao."
Đường Hân kéo kéo góc áo Nghiêm Hạo, sửa lại lời của anh: "Đường Môn Chỉ Huyết Cao."
Nghiêm Hạo bất đắc dĩ: "Đổi một chút, đổi thành Đường Môn Chỉ Huyết Cao."
"Giá tiền?" . ngôn tình hài
Đường Hân cúi đầu suy tư: "Dược cao giá bốn trăm điểm tín dụng một hộp."
Nghiêm Hạo im lặng nhìn trời, đây mới đúng là cướp tiền.
Chủ tử nhà mình hoàn toàn không hiểu Tinh Võng, làm gì có cửa hàng nào trên Tinh Võng yết giá so với giá bán lẻ còn đắt hơn? Giá rẻ, thuận tiện, nhanh chóng, đây mới là ưu thế của Tinh Võng.
Nghiêm Hạo nhắc nhở: "Giá quá cao."
Đường Hân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Phí mở cửa hàng, còn có phí hậu cần (chuyển phát), đều phải tính vào, so với giá bán lẻ cũng xấp xỉ ba trăm điểm tín dụng rồi."
Là do tự cô quyết định, về sau đừng có hối hận. Nghiêm Hạo không phản đối nữa, xác nhận với Thanh Trúc.
Thanh Trúc vẻ mặt cổ quái, cô là người yêu thích Tinh Võng, thường xuyên đi dạo các cửa hàng ở Hoàng Sa Tinh. Cô biết cửa hàng dược phẩm trăm năm của Tề gia, cùng loại dược phẩm, giá bán mới có hai trăm điểm tín dụng. Giá cả cao hơn gấp đôi dược phẩm Tề gia, dược phẩm này rốt cuộc dược hiệu như thế nào? Thật sự có thể tăng nhanh tốc độ vết thương khép lại?
"Đã thiết lập xong, xin hãy cho tôi mượn thẻ Liên Bang để nhập thông tin, sau khi giao dịch hoàn thành, tiền hàng sẽ tự động chuyển tới thẻ."
Đường Hân lấy thẻ Liên Bang ra đưa cho Thanh Trúc.
Mấy ngày nay, cô rút chút thời gian rảnh đi làm lại thẻ Liên Bang. Nghiêm Hạo trước đó đã báo mất thẻ Liên Bang, sau khi báo mất thẻ thành công, dự tính phải mất mười ngày mới có thể giải quyết xong, số tiền ở thẻ cũ cũng sẽ được chuyển sang thẻ mới. Tiếc là thủ tục cần quá nhiều thời gian, nếu không bọn họ cũng không cần vội vàng kiếm điểm tín dụng như vậy.
Nhập xong tất cả thông tin cần thiết, Thanh Trúc do dự một chút, uyển chuyển nói: "Thương phẩm giá cả thấp một chút mới có lợi cho nâng cao mức tiêu thụ."
Nghiêm Hạo nhún nhún vai, anh biết đạo lý này cũng vô dụng, chủ yếu là chủ tử nhà anh không chịu.
"Thông tin đều đã nhập đầy đủ, cửa hàng đã chính thức hoạt động. Ngài có thể vào trang chủ của Tập đoàn A Ly download phần mềm chính thức. Nếu có khách hàng đặt đơn sẽ có thông báo đến, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể nắm được tình hình giao dịch. Nếu khách hàng có lời nhắn lại, ngài cũng có thể xem trên màn sáng." Thanh Trúc lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Cảm ơn hai vị đã đến và sử dụng dịch vụ của chúng tôi, chúc một ngày tốt lành."
Đường Hân dựa theo chỉ dẫn, lên trang chủ download phần mềm về, đồng thời chạy đến trước một màn hình thử thao tác.
Nghiêm Hạo không mấy để tâm, trong lòng thầm tính toán đợi đến khi chủ tử hết hi vọng, không còn nhớ thương việc bán thuốc nữa, anh dựa vào đi săn cũng có thể sống tiếp.
Kết quả không bao lâu, anh nghe thấy trên cửa sổ thông báo của Đường Hân truyền đến tiếng vang quen thuộc, vô cùng kinh ngạc: "... Có người đặt đơn?"
Đường Hân không thể che giấu được sự vui vẻ trên mặt: "Người trên Tinh Võng quả nhiên rất tinh mắt, vừa mở cửa hàng đã có khách mua liền."
Hóa ra trên Tinh Võng có nhiều kẻ ngu xuẩn không phải là tin đồn nhảm. Nghiêm Hạo nghĩ thầm trong lòng.