Dược Sư 0 Cấp

Dược Sư 0 Cấp - Quyển 5 Chương 43: Thác nước




“Giang hồ sử thi” Hồi 790: Phương trượng đau đớn khi mất đi Long Câu, giận dữ đưa những người thí luyện xuất sắc đến Long Đàm...



Một người tựa lưng vào tảng đá lớn, ngắm nhìn thác nước cách đó không xa, cây bút trong tay không ngừng viết. Một người khác khinh thường mà hếch mặt qua một bên, chỉ thấy thác nước cao vạn trượng đổ ầm ầm xuống những tầng mây.



Mấy trăm người chơi đột nhiên nhảy đến.



Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh nhịn không được kích động, ánh mắt sáng đến nổi khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ vì mấy trăm cường giả ở Thế Giới Giang Hồ đều đang tề tụ trước mắt, lại khiến cho hắn có loại cảm giác không từ nào diễn tả được. Phương trượng chùa Ôn Linh lần theo tràng hạt cảm thấy Long Câu đã chết, đành phải từ bi nói: “Mọi chuyện mặc dù không thành nhưng thí chủ vẫn có tâm. Lão nạp phá lệ để cho bằng hữu đến tham gia chung kết thí luyện lần này”.



Chung kết thí luyện lại diễn ra ở thác nước Long Đàm.



Bên cạnh thác nước là một nhà thuỷ tạ, Thập Bát La Hán trận vây xung quanh.



Người chơi tham gia thí luyện đối với một chút Thập Bát La Hán trận đương nhiên cũng không xa lạ gì, rất nhiều người chơi thách đấu Thập Bát La Hán đều bị đạp bay ra khỏi sân thí luyện, uổng rất nhiền tiền bạc. Nhiều người chơi cứng đầu khi nhìn thấy Thập Bát La Hán trận cũng không có cảm giác gì nhiều, vì dù sao cũng từng bị giày vò đến chết đi sống lại.



Tựa lưng trên tảng đá lớn, Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh cảm thấy người bên cạnh có chút đạm mạc liền dừng bút nói:



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Nhìn đi, đó chính là Tài Lang.



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Kia chính là Trúc Hải Thính Tùng!



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Còn kia, ách...



Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh kích động giới thiệu từng người cho người bên cạnh, hoàn toàn không để ý tới sự khác thường xung quanh. Đám người Thập Bát La Hán nhìn Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh, nhận ra thực lực có một sự chênh lệch khác biệt.



[Phụ cận] Thiết Diện Tu La: Cái tên này làm sao lăn được vào đây vậy?



[Phụ cận] Tiếu La Hán: Không biết.



[Phụ cận] Thiếu Diện La Sát: Cút!



Một chiến sĩ áo đỏ đứng trên ngọn cây, nhìn Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh kêu gào thảm thiết khi bị đuổi ra khỏi phạm vi Long Đàm. Thiệt tình, thực lực chênh lệch thành cái dạng này rồi mà còn dám thề đào bới hết ân oán gút mắc của Thế Giới Giang Hồ. Tốt nhất tên kia nên luyện cấp cho thành tựu trước rồi hãy thực hiện giấc mộng. Chiến sĩ áo đỏ nhìn đám người nổi tiếng ở Thế Giới Giang Hồ đang tụ tập trước thác nước, cảm thấy chán nản bèn hướng tới chỗ Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh đang thất vọng bên ngoài mà nhảy tới.



[Phụ cận] Như Sơn: Đồ đần! Vậy mà cũng không đến chỗ cao xem!



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Như Sơn vẫn tốt nhất!



[Phụ cận] Như Sơn: Này này, lúc trước không phải đánh chủ ý mình làm công nhân bốc vác cho cậu sao?



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Không phải, tuyệt đối không phải! Đừng buông tay nha, mình sợ độ cao!



Giữa sườn núi Ly Sơn, âm thanh người nói liên miên xen lẫn tiếng chim hót và tiếng thông reo, một người chuyên chú múa bút, một người hầu hạ đứng bên cạnh. Tùy ý có thể nhìn thấy những hiệp sĩ văn nhân rãnh rỗi đi lại giữa núi rừng.



Phía xa xa, thác nước Long Đàm ầm ầm đổ xuống, đám người chơi nằm trên mặt đá thở dốc.



[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Luyện chưa? Hôm nay trong ngoài đều lo, các ngươi không thể trễ nãi được! Chạy một trăm vòng quanh thác nước cho ta.



[Phụ cận] Nhất Thiên Hoành: Cái gì?



Một người áo xanh ung dung chạy qua, duỗi cánh tay giơ lên giơ xuống.



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Trăm vòng! Trăm vòng!



[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Cái người cà lơ phất phơ kia, hai trăm vòng!




Người áo xanh kia suýt nữa thì cắm đầu xuống đất. Cô mặc niệm, không đúng, không đúng. Cô ngẩng đầu nhìn cái người đứng trên đỉnh thác nước đang đổ ầm ầm xuống. Minh Nguyệt Thiên Lý quăng cho cô một ánh mắt thương xót.



Những người vừa nhận mệnh gặp được người còn không may hơn so với chính mình, tâm tình liền cực kỳ vui mừng, nhanh chóng bỏ qua Diệp Ly Ly.



[Phụ cận] Bánh Bao Nhân Thịt: Bang chủ Không Phải cố lên!



[Phụ cận] Phong Tiếu: Bang chủ Không Phải, hai trăm vòng cũng không nhiều đâu.



[Phụ cận] Khắp Thiên Hạ Ta Đẹp Trai Nhất: Bang chủ Không Phải, còn nhiều nhiệm vụ đang đợi đấy!



Không cần! Đúng là sân thí luyện đều tràn ngập bang chúng Chúng Nhân Bang, một bầy ranh con!



Diệp Ly Ly hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô vung tay ném một chai dược về phía thác nước.



Oanh!



Oanh!



Nước đổ xuống trắng xóa như tuyết, đổ ầm lên những người phía dưới. Minh Nguyệt Thiên Lý mượn lực nhảy lên, toàn thân không dính một giọt nước. Ngược lại, Chúng Nhân Bang cùng những người chơi khác đều gặp nạn.



Hơn nữa...



[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý:... Ngốc! Quên mình đang đứng ở phía dưới sao?



Toàn thân người áo xanh ướt đẫm, bi phẫn nhìn người đang nhàn nhã thích ý trước mặt.




[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chơi lại chiêu cũ cũng phải nhìn xem đối tượng là ai.



Diệp Ly Ly khóc không ra nước mắt, lại nghe lão hòa thượng giận dữ mắng mỏ.



[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Phá hư thác nước Long Đàm, chạy ba trăm vòng!



Mẹ nó! Long Đàm còn hơn cả hang hổ!



Hòa thượng dường như có chuẩn bị mà đến, đưa ra nhiệm vụ trừ phi cưỡng ép logout nếu không thì không thể hủy bỏ. Chưa hoàn thành nhiệm vụ mà muốn xông ra khỏi phạm vi Long Đàm thì phải đánh bại Thập Bát La Hán trận. Diệp Ly Ly phi thường hoài nghi phương trượng chùa Ôn Linh đang “quan báo tư thù”, dù sao có không ít NPC đã đặt Không Phải Dược Sư vào vòng tròn trả thù.



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Tại sao hai tên kia lại có thể ngồi ở đó vừa uống trà xem chuyện vui chứ?



Tới gần nhà thuỷ tạ ở Long Đàm, mùi thuốc nhàn nhạt phát tán, xua tan hơi lạnh của nước. Ngồi trên ghế đá ung dung nhìn lại, chỉ thấy nước đổ ầm ầm, bọt nước như ngọc văng lên tung tóe. Từng tiếng vang vọng lại như tiếng chuông lớn khiến cho lòng người cảm thấy độ cao thác nước rất kinh người.



Muốn chạy dọc theo thác nước để luyện tập thân pháp, đó là một việc vĩ đại khiến cho lòng người kính ngưỡng đến nhường nào.



Tài Lang nhấp một ngụm rượu, thoải mái híp mắt mỉm cười. Hai kẻ hại nhiệm vụ của hắn thất bại, đương nhiên không thể khiến bọn họ tiêu diêu tự tại. Hắn tiện tay ném đoạn video hai người họ nướng Long Câu cho phương trượng chùa Ôn Linh. Đau đớn vì mất đi chú rắn yêu dấu, phương trượng liền nổi trận lôi đình, hận không thể giết người bởi vì còn muốn duy trì phong phạm của cao tăng. Do đó hắn mới đưa ra một kiến nghị, phương trượng liền tôn sùng hắn như một vị khách quý.



Về phần hắn có ăn vài miếng thịt rắn yêu quý của lão phương trượng đó hay không thì, Phật viết: không nên nói.



Trúc Hải Thính Tùng nhìn Tài Lang đang cười đến thoải mái, hừ lạnh.



[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Âm hiểm!



[Mật âm] Tài Lang: Quá khen, quá khen.




[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Đáng thương nhất là người ngồi bên cạnh kẻ âm hiểm.



[Mật âm] Tài Lang: Sao có thể đánh đồng với hai thằng nhóc kia?



[Mật âm] Tài Lang: Gừng càng già càng cay?



Tài Lang trầm mặc. Trước mắt hắn vẫn là kẻ đứng giữa tính mạng của người khác lại làm như là người cao thượng. Vẫn không nên khoe khoang, uống rượu, uống rượu thôi!



[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Uống rượu tổn thương đến gan đó.



Tài Lang yên lặng đặt ly rượu xuống, bưng tách trà lên.



[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Không ai trộn lẫn trà với rượu để uống cả.



[Mật âm] Tài Lang: …



Chơi trò chơi với cái đám này, thật vô cùng vui vẻ.



Tài Lang mở giao diện diễn đàn, tiện tay ném vài video lên, nhờ vào tiếng tăm trước kia mà người đọc bắt đầu ùa vào. Bây giờ thì khu vực này đã trở thành nơi không phận sự miễn vào, cho nên video về thác nước Long Đàm của hắn đã trở thành độc quyền, giá cả thì đương nhiên là tự hắn đề ra. Thế cho nên, Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh đáng thương đương nhiên là nằm dưới sự thao túng của hắn.



Kỷ Nguyên Ma Pháp.



Thành Tác Đa Mã.



[Phụ cận] Hắc Nhân: Tên kia chạy bên Thế Giới Giang Hồ kia, nhất định sẽ bị chém đến chết.



[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Chỉ cần không chém người khác thì xem ai muốn chém hắn.



[Phụ cận] Hắc Nhân: Chấm dứt như vậy thật sự có chút không cam lòng, ít nhất lúc đầu nên có một cách khác.



[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Muốn đến Thế Giới Giang Hồ sao không nói thẳng ra đi? Tuy nhiên, chỉ sợ không có người hoan nghênh thôi.



Hắc Nhân hừ lạnh, ý bảo thủ hạ nên giương buồm lên đường. Đích đến chính là Thế Giới Giang Hồ.



Cánh buồm giương căng biến mất từ phương xa.



Cảng Tác Đa Mã vẫn sừng sững đứng yên bên bờ Lam Hải.



Hai người già với mái tóc trắng xoá ngồi bên bờ. Trên đời này không có gì là vô hạn, cho dù tuổi tác cũng là một thứ hữu hạn. Bất luận màu tóc lúc trẻ có như thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là tóc bạc. Hai người nhìn nhau cười cười.



[Phụ cận] O Bàn Lão Hán: Lại yên tĩnh.



[Phụ cận] Cao Sấu Lão Hán: Nơi nào náo nhiệt thì nơi đó sẽ không yên tĩnh, nếu vậy thì làm sao phổ nhạc được đây?



[Phụ cận] O Bàn Lão Hán: Chỉ sợ vì già nên không phổ nhạc được thôi.



[Phụ cận] Cao Sấu Lão Hán: Ông mới già! Cả nhà ông đều già! Chúng ta đều đã hợp tác cả đời này rồi, tôi mà không phổ nhạc được thì ai làm đây?



[Phụ cận] O Bàn Lão Hán: Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt!



--- ------ ---------