Quan Hạc đã nói rõ ràng với Hình Doãn về chuyện của cậu ta, Nhiếp Hàn Sơn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không lên tiếng.
Buổi tối Giải Tư tới đây, thấy bộ dạng của hắn thì cười: "Sao hai người không chỉ ăn ý về việc có thể đấm người khác mọi lúc mọi nơi, mà đến cả thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ cũng giống nhau nữa vậy."
Nhiếp Hàn Sơn thu hồi tầm mắt: "Tuyết ngừng rơi chưa?"
Giải Tư khựng lại, xoay người đi gọt hoa quả: "Đường sắt còn chưa thông nữa."
Sau đó hắn như bâng quơ hỏi cô y tá mới biết được khí hậu đã ổn định trở lại, đường sắt đã sớm được hoạt động rồi. Nghĩ lại lời của Tào Hiểu Linh, cũng không khác nhiều so với suy đoán của hắn lắm, nhân vật được công bố là đã đi công tác quả nhiên là bị bệnh.
Nhìn cửa sổ cả ngày cảm giác thời gian một ngày quá dài, hoặc lại như rất ngắn.
Sau khi nói chuyện với Ôn Chước Ngôn, không ai nhắc tới những chuyện vặt vãnh râu ria nữa. Người nằm quá lâu thì cơ thể cũng trở nên giống như không phải của mình nữa, lúc có Ôn Chước Ngôn ở đó thì hắn nằm nghe chuyện, lúc không có thì liền vạch ra kế hoạch phục hồi chức năng.
Mẹ hắn cứ hai ba ngày lại gọi điện một lần, tranh chấp đã được giải quyết, con trai cũng đã tỉnh lại, mỗi ngày tinh thần bà đều rất sảng khoái.
"Hôm qua có kết quả rồi, luật sư Vương thật là lợi hại."
"Nhiếp Vĩnh có nói với con rồi," Nhiếp Hàn Sơn nhắm mắt lại, không cần biết có ngủ hay không, "Những chuyện kế tiếp đều tùy duyên, mọi người cũng đừng có can thiệp vào."
Mẹ hắn nhẹ nhàng đáp lời: "Bác của con luyến tiếc cháu gái chứ sao."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Biết là bác cả thích trẻ con, nhưng mà không nỡ thì cũng phải bỏ, nhìn tình huống trước mắt thì để đứa nhỏ ở cùng với mẹ vẫn tốt hơn một chút."
Bà lại nói tiếp: "Làm gì có người già nào không thích trẻ con, cha con cũng thích lắm."
Nhiếp Hàn Sơn "vâng" một tiếng, chỉ làm như nghe không hiểu.
Mẹ hắn ấp úng, trước khi cúp điện thoại rốt cuộc vẫn là không nhịn được hỏi: "Con với Tiểu Ôn... là muốn làm gì?"
Nhiếp Hàn Sơn sửng sốt.
Bà Nhiếp nói: "Người trong nhà có phải còn chưa biết không?" Bà dừng một chút, "Con đã gặp qua cha mẹ nhà cậu ấy chưa, xảy ra việc lớn như vậy mà cũng không thấy động tĩnh gì..."
"Để nói sau đi mẹ." Nhiếp Hàn Sơn ngắt lời, "Em ấy vẫn còn nhỏ mà."
Mẹ hắn còn muốn tranh cãi nhưng bị hắn đánh lạc hướng chuyển chủ đề.
Buổi tối Thịnh Mẫn Hoa dẫn người đến thăm bệnh, chỉ nhìn qua thái độ kết hợp với sự khác thường lúc trước là Nhiếp Hàn Sơn đã hiểu hết vấn đề. Trải qua chuyện của Hình Doãn, chính hắn sớm đã xem nhẹ, chỉ là sợ tâm trạng của Ôn Chước Ngôn không tốt. Trong lòng cân nhắc xem bản thân nên an ủi cậu thế nào, cuối cùng lại để cho cậu giúp hắn khẩu giao. Cơ thể bị tai nạn này đánh trở về nguyên dạng, thoáng cảm thấy không chịu nổi, lại có chút xao động, muốn được "chân thương thực đạn" một lần.
Buổi tối hắn đi ngủ với suy nghĩ ấy trong đầu.
Dự báo thời tiết nói rằng ngày mai trời sẽ mưa kèm với tuyết, đêm đó Nhiếp Hàn Sơn đã thấy tuyết rồi, tuyết rơi dày khắp chốn, giống như trận tuyết đã vây khốn Ôn Chước Ngôn vậy. Bầu trời xám xịt, đường cao tốc đứt đoạn, hành lang cầu sụp đổ, đầu kia lại nổi lên một trận lũ, sóng nước đánh vỡ đê sông tràn vào thôn trang, mọi người chạy ra ngoài, hắn chèo thuyền lại xông vào bên trong.
Vào thôn trang, trên đầu thuyền bỗng nhiên xuất hiện một con cừu, nó có thể đứng thẳng, cao ngang mình, con cừu có đôi mắt và cái mũi hồng, trông giống như một con thỏ.
Hắn hỏi con vật kỳ quái: "Có thấy một cậu con trai cao xêm xêm tôi không?"
Con vật kỳ quái nhìn hắn.
Hắn có chút mất kiên nhẫn: "Không gặp qua sao? Bộ dạng đầu hai mươi, rất thanh nhã."
Con vật kỳ quái nghiêng đầu.
Thế mà hắn lại thấy dễ thương, vì thế dịu sắc mặt lại: "Cậu ấy bị bệnh, bị nhốt bên trong núi Tuyết."
Sau đó thuyền bị lật.
Nước lạnh chết đi được, tay chân hắn bị chuột rút, bỗng nhiên bị một bàn tay lông xù bắt lấy, sau đó cả người bị kéo vào trong ngực con vật kỳ quái. Con vật kỳ quái nọ kéo hắn bơi, hắn thấy trong tay nó có một bông hồng thủy tinh, nhìn thêm vài lần lại cảm thấy nó càng giống kẹo hơn, bởi vì quá trong nên nhìn giống như thủy tinh.
Vì hắn nhìn quá lâu nên bị nó phát hiện ra.
Hắn thu tầm mắt lại, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đó là thủy tinh hay kẹo, chợt nghe thấy tiếng cười của con vật kỳ quái kia. Nó ghé cái đầu tròn vo của mình vào tai hắn, nói cho hắn nghe sáu chữ.
Quái vật nói: "Anh là thuốc chữa của em."
HẾT