Dược Nhập Cao Hoang

Chương 37: [ÔN CHƯỚC NGÔN] 9.2




"Là nước chanh có vấn đề?"

"Khả năng cao là vậy, sau đó tôi vẫn đau đầu nên định về nhà."

"Cậu có ấn tượng gì với hình thể nghi phạm không?"

"Không có, kẻ đó đi từ phía sau, lúc đấy đầu tôi rất đau nên không tránh kịp."

Buổi ghi chép và thẩm vấn ban đầu được sắp xếp vào buổi chiều, nhưng vì Ôn Chước Ngôn phối hợp rất tốt, nên mới 11 giờ sáng cảnh sát đã rời đi rồi.

Chân trước cảnh sát vừa rời đi, thì sau lưng Giải Tư liền bước vào. Y đổ cốc nước đã nguội trên bàn, bưng một cốc nước nóng khác lên giúp cậu, "Tôi thật sự không cần thông báo cho mẹ em sao?"

Ôn Chước Ngôn lắc đầu: "Bác gái đâu rồi ạ?"

"Được lão Quan và Tào Hiểu Linh đưa ra ngoài ăn cơm rồi." Giải Tư nói, "Em đừng nghĩ nhiều, chuyện này đã được chuẩn bị kỹ càng rồi, cho dù hôm đó em không trúng chiêu thì nói không chừng vẫn còn có kế hoạch khác đang chờ em."

Ôn Chước Ngôn im lặng một lúc, sau đó gật đầu.

Giải Tư cười, xoa đầu cậu hai cái: "Thư Ý đang chuẩn bị bữa tối, chờ ăn chút cháo rồi đi ngủ đi."

Kết quả là cháo chưa kịp đến cậu đã ngủ thiếp đi, còn tỉnh lại nôn mửa mấy lần, mê man đến tận sáng hôm sau mới khôi phục được chút sức lực. Giải Tư vốn đang ngồi trên giường đọc sách, thấy thế liền mở nồi giữ nhiệt ra để cậu lấp cái bụng. Ôn Chước Ngôn hỏi thăm về Nhiếp Hàn Sơn, hắn vẫn đang nằm trong ICU, còn dì Nhiếp và Tào Hiểu Linh đã về nhà.

Sau khi ăn hết cháo trong nồi giữ nhiệt, cậu để Giải Tư ngủ trước rồi bảo rằng mình muốn đi thăm phòng ICU một chút. Giải Tư không ngăn lại, y đẩy chiếc xe lăn để cậu ngồi lên đó rồi cùng nhau đi.

Quan Hạc đang ngồi gà gật trên ghế, vừa thấy Ôn Chước Ngôn, anh ta liền dụi mắt đứng dậy: "Mỗi lần anh đưa bà đến thăm em đều đang ngủ, bây giờ thấy thế nào?"

Ôn Chước Ngôn nói: "Em không sao, Quan ca cứ ngủ đi, em chỉ xem một lát thôi."

Quan Hạc nhìn vào bên trong phòng bệnh xuyên qua lớp kính thủy tinh, đặt tay lên vai Ôn Chước Ngôn: "Anh đi hút điếu thuốc trước đã, hai người cứ vào trước đi."

Quan Hạc nghiện thuốc lá, ngồi trông ở đây đã đủ làm anh ta khó chịu.

Giải Tư đẩy xe lăn đến bên cạnh cửa kính, nói vài câu miêu tả tình huống. Bên ngoài cửa sổ đang có một người phụ nữ đang khóc, cả hai bên đều có người đỡ, hai chân bà như không có xương, cứ trượt dần xuống. Lần cuối cậu ở bên ngoài ICU thế này đã là chuyện của mười năm trước, chỉ cần nhìn đống dụng cụ không thể gọi tên kia cùng với mấy cái ống khắp người cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi. Đứng được một lúc, cậu bắt đầu cảm thấy gương mặt xa lạ dưới lớp bình dưỡng khí kia là một người khác.

Cho đến tận giờ, cậu vẫn còn cảm giác không chân thật.

Đêm hôm đó, cậu mất kiểm soát, nên Sư Lâm bị đánh rất thảm. Khi Ôn Chước Ngôn rời khỏi quán bar, cậu bắt đầu thấy đau đầu, nhưng lại cứ nghĩ đó là dấu hiệu của cảm lạnh. Cậu chuẩn bị bắt xe để tìm Nhiếp Hàn Sơn, kết quả lại trúng bẫy. Khi cậu tỉnh lại, mắt cậu bị cái gì che mất tầm nhìn, dẫu vậy cậu vẫn cảm nhận được ánh sáng mờ ảo. Chân tay cậu bị buộc chặt vào ghế da cứng bằng dây thừng, xung quanh vô cùng ồn ào, có lẽ không gian không quá lớn. Không ai phát hiện ra rằng cậu đã tỉnh lại, sau khi nghe được đại khái thì có vẻ có người muốn vơ vét tài sản của Nhiếp Hàn Sơn. Sau đó, hình như có ai đó cầm lấy điện thoại của cậu để chụp ảnh, giọng nói của Nhiếp Hàn Sơn bỗng nhiên lọt vào tai cậu, cậu sửng sốt một chút, lại nghe tiếng cười của ai đó. Tiếp theo là một câu nói khác, lúc này cậu mới nhận ra nó phát ra từ chiếc điện thoại di động.

"Về bố của em, từ lâu anh đã có nghi ngờ rồi," một giọng nói lè nhè mang theo tiếng cười, "Trực giác."

"Anh cũng không nghe lọt tai những lời Vương Nghiêu nói, chỉ là cảm thấy cả người có chút choáng váng. Lúc đó em uống nhiều, mơ mơ màng màng nói muốn tìm anh mà lại không tìm được, lúc ấy anh... lúc ngồi trên máy bay anh đã nghĩ, ngồi ở sô pha cũng đã nghĩ, hiện tại anh cũng đang nghĩ, nếu những lời này là để nói với người ấy, vậy thì anh phải làm sao đây."

Sau khi nói xong, giọng hắn bỗng trầm xuống: "Ngôn Ngôn, anh vẫn không hiểu em."

Trong tiếng nói đứt đoạn, bỗng vang lên tiếng "tinh" nho nhỏ, lại bắt đầu có tạp âm, hình như là tiếng hít thở của Nhiếp Hàn Sơn.

"Nếu như em muốn bỏ qua cho anh thì chỉ cần gọi lại, hoặc gửi định vị thôi cũng được."

Tin trước vừa gửi xong, tin tiếp theo đã được gửi đến.

"Không muốn nói chuyện với anh thì nhấn số 1 đi?"

Lại có tin nhắn khác.

"Bên ngoài trời lạnh lắm."

Hồ ngôn loạn ngữ.

Đầu óc cậu vì chấn động mà bị ảnh hưởng, ký ức cứ ngắt quãng nên những chi tiết kia chỉ lướt qua trong đầu như bộ phim. Hình như từ lúc rẽ vào đường cao tốc đến khi xảy ra tai nạn chỉ ngắn ngủi có vài giây. Cả người cậu gần như nằm trọn trong lòng Nhiếp Hàn Sơn. Cậu ngất đi cũng không lâu, lúc mở mắt ra đã có thể cảm thấy được bên ngoài xe đang có người. Chiếc xe bị biến dạng, hai người bị túi khí chèn ép. Nhiếp Hàn Sơn đè lên người cậu, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng lỏng ra. Khuôn mặt hắn áp vào thái dương cậu, để cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đó. Trong xe tràn ngập mùi máu tươi, cả người Ôn Chước Ngôn đều đau đến nỗi không thể nhận ra được mình đang bị thương ở chỗ nào. Đầu cậu choáng váng hết lần này đến lần khác, cậu thử cử động nhưng chỉ có cánh tay phải là có thể di chuyển được, vì thế cậu cố gắng sờ vào bên trong chiếc rương trên xe, cầm mã tấu, tháo bao ra, nắm chặt chuôi.

Có lẽ là tiếng của mấy tên bắt cóc, nhưng nếu nghe kỹ, thì có vẻ bọn chúng đang cãi nhau. Cậu mới nghe được hai ba câu, bọn chúng đã định xông lên đánh. Tiếng nói chuyện hơi xa xăm một chút, có cảm giác như quấn lấy đầu lưỡi, rất khó nghe, chỉ có vài câu chửi thề là rõ ràng. Mới đánh nhau không bao lâu, Ôn Chước Ngôn bỗng cảm thấy âm thanh bé dần, sau đó nghe được tiếng đóng cửa xe và tiếng động cơ khởi động. Cậu lấy chiếc điện thoại từ trên người Nhiếp Hàn Sơn, mới đầu không làm ăn được gì, nhưng sau khi ấn được một lúc thì cũng khởi động được. Cậu lập tức gọi xe cứu thương, báo cảnh sát, sau đó gửi tin nhắn và định vị cho Quan Hạc và Giải Tư.

Ôn Chước Ngôn vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng thời khắc này, cậu lại cảm tạ tất cả những vị thần có thể gọi tên.

Gió ngoại thành cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, thời gian cũng bị nó đập thành từng mảnh. Ngoại trừ tay phải thì cả người Ôn Chước Ngôn đều không thể động đậy. Mỗi khi tỉnh táo, cậu sẽ ôm chặt lấy Nhiếp Hàn Sơn, để giữ cho thân nhiệt của hắn không giảm. Đến khi muốn ngất đi lại dùng hết sức để giữ tỉnh táo, phát hiện xung quanh vẫn vắng tanh, cảm giác hai người tựa như hai kẻ vô gia cư ở vở kịch "Trong khi chờ đợi Godot".

*Trong khi chờ đợi Godot là vở kịch của Samuel Beckett - nhà văn được giải Nobel Văn học. Tác phẩm được đánh giá là Vở kịch tiếng Anh đáng lưu ý nhất thế kỷ 20. Đây là tác phẩm nói về hai người đàn ông cả đời chờ đợi một nhân vật không quen biết tên là "Godot"

Cho đến khi Nhiếp Hàn Sơn được đẩy vào phòng phẫu thuật, cậu mới hoàn toàn ngất đi.

Sau đó cậu cũng tỉnh lại vài lần, nhưng đều không thể nhìn rõ người ngồi bên giường mình là ai, đến tận ba ngày sau mới tỉnh hẳn.

Tay trái cậu bị nẹp, đầu thì đau, trên thắt lưng và đùi đều quấn băng, cậu không cần soi gương cũng biết hiện tại mình nhìn giống hệt xác ướp. Trên cánh tay phải đang cắm kim tiêm, mắt cậu nhìn không rõ lắm, phải nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra người đang ngồi cạnh giường là Giải Tư.

Y đưa các bác sĩ và y tá vào. Sau khi kiểm tra xong, họ nói sẽ theo dõi thêm vài ngày, nếu không bị sốt hoặc không bị viêm nhiễm gì thì có thể xin xuất viện. Sau một hồi sôi nổi, phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại. Giải Tư hỏi cậu có khát không, cậu chỉ lắc đầu: "Nhiếp ca đang ở đâu vậy ạ?"

Giải Tư vẫn cầm cốc đi rót nước. Trên tủ đầu giường có để một gói ống hút, y rút một cái cắm vào bên trong chiếc cốc, đưa lại gần cho cậu uống.

Hầu kết Ôn Chước Ngôn lăn lộn: "Thầy Giải, thầy càng làm như vậy em lại càng sợ hơn."

Giải Tư cười cười: "Không uống không nói."

Không ai mướn y trông coi như thế này cả. Ôn Chước Ngôn cũng không cố chấp nữa, cắn ống hút, uống một hơi hết nửa cốc, cổ họng thoải mái hơn nhiều. Giải Tư quay đầu lẳng lặng nhìn cậu uống xong rồi thì cầm lấy cốc nước, y trầm mặc một lúc: "Gãy khá nhiều xương, nhưng may mắn là không tổn thương đến nội tạng... Mấu chốt là xuất huyết não, hiện tại đang nằm trong ICU."

Ôn Chước Ngôn cứng người: "Anh ấy chắn cho em..."

Giải Tư dùng mu bàn tay vỗ vỗ lên mặt cậu hai cái: "Phẫu thuật thành công lắm em. Sức lão Nhiếp tốt mà."

Ôn Chước Ngôn thật lâu mới nhúc nhích, cậu quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kính thủy tinh màu trắng đục, phủ một lớp sương mờ, không nhìn rõ được cái gì.

Không biết có phải do bị thương ở đầu hay không mà dù cậu đã ngủ cả một ngày, nhưng sau khi từ phòng ICU trở về, Ôn Chước Ngôn lại lập tức thiếp đi. Hôm sau cảnh sát lại đến, mang theo ảnh camera của quán bar đêm đó để Ôn Chước Ngôn nhận diện, họ cũng nói camera giám sát gần quán bar và địa điểm bắt cóc rất tệ.

Ôn Chước Ngôn nhìn bức ảnh thì hơi giật mình, tất cả đều không phải là người đưa nước chanh.

"Cậu hãy cẩn thận nghĩ lại xem, có phải tại cậu không nhớ rõ không?"

Ôn Chước Ngôn lắc đầu: "Chỉ cần nhìn ảnh là tôi cũng có thể nhận ra."

Cảnh sát có hơi do dự, bỗng nhiên chuyển sang câu hỏi khác, có lẽ mong cậu nhớ lại càng nhiều chi tiết hơn so với ngày hôm qua. Ôn Chước Ngôn cố gắng phối hợp tốt nhất có thể, nhưng hầu hết bọn họ chỉ nghĩ đó là những chi tiết không quan trọng. Cảnh sát quan tâm nhất và cũng cho rằng chi tiết quan trọng nhất là tranh chấp ở bên ngoài xe sau khi xảy ra tai nạn, nhưng Ôn Chước Ngôn tỉnh lại quá muộn, hoàn toàn không nghe được nội dung cuộc cãi vã, nên dù có nhớ được bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chỉ lãng phí thời gian.

Ôn Chước Ngôn lại ra khỏi ICU, Giải Tư và Quan Hạc đều về nghỉ ngơi. Chỉ còn Thư Ý và Tào Hiểu Linh cùng dì Nhiếp ở lại chăm sóc hắn. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dì Nhiếp, trong lòng vừa căng thăng vừa hổ thẹn, cuối cùng biến thành rụt rè, xe lăn dừng lại một lúc lâu mới đi qua đó. Mắt dì Nhiếp sưng đỏ, nhìn thấy cậu còn sững sờ một lúc. Ôn Chước Ngôn gọi một tiếng dì, dì Nhiếp hồi thần lại, bảo cậu về nghỉ ngơi cho tốt. Ôn Chước Ngôn cười cười: "Cháu đến để thăm Nhiếp ca, không sao đâu ạ."

Đầu dì Nhiếp lại thấp xuống.

Tào Hiểu Linh ôm bà cụ nhỏ nhẹ an ủi, Thư Ý thì sang chỗ cậu: "Điều tra thế nào rồi?"

Ôn Chước Ngôn nói: "Còn cần một chút thời gian chị ạ."

Thư Ý thở dài, vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu hai phát.

Thời gian đứng lên ngồi xuống đều rất dày vò, đặc biệt là khi cậu còn đeo trên mình đau đớn về mặt thể xác. Dì Nhiếp không ngừng giục cậu trở lại phòng bệnh, Ôn Chước Ngôn nghĩ nghĩ, lại trở về nằm, nhưng cũng không dám ngủ quên, gần đến giờ thăm bệnh thì lại vội vàng xuống giường. Mỗi lần chỉ được vào một người nên đương nhiên dì Nhiếp được ưu tiên vào trước. Ôn Chước Ngôn mặc xong quần áo bảo hộ thì đợi ngoài cửa sổ. Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của bà cụ đằng sau lớp khẩu trang, chỉ thấy bàn tay nắm tay Nhiếp Hàn Sơn của bà đang run rẩy, nước mắt bà chảy dài.

Ôn Chước Ngôn không dám nhìn nữa, xoay người đổi vị trí, quay lưng về phía tường.

Cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân, thấy dì Nhiếp đi ra, hai bên là Tào Hiểu Linh và Thư Ý đang nâng đỡ. Ôn Chước Ngôn bước tới, ôm lấy bà cụ, vỗ nhè nhẹ lên lưng bà như là đang dỗ trẻ nhỏ. Đợi đến khi bà cụ bình tĩnh lại chút, mới đội mũ, đeo khẩu trang đi vào.