Dược Nhập Cao Hoang

Chương 23: [ÔN CHƯỚC NGÔN] 5.4




"Hôm nay em gặp Quan ca đấy."

Lúc tối chạy bộ trong khu căn hộ xong, cậu vừa vào cửa đã thấy Nhiếp Hàn Sơn về rồi, còn đang kẹp một điếu thuốc hút dở trong tay, ngồi trên sô pha xem tài liệu. TV có chút ồn, nhưng xưa nay hắn làm việc đều như vậy.

Nhiếp Hàn Sơn ngẩng đầu nhìn cậu: "Mồ hôi còn chưa lau khô đã nhắc đến thằng đàn ông khác với anh rồi. Có phải bình thường anh chiều em quá rồi không?"

Ôn Chước Ngôn bật cười, cúi đầu thay giày, sau đó tìm điều khiển điều hòa chỉnh độ ấm lên cao chút. Nhiếp Hàn Sơn tắm xong chỉ mặc một cái áo may ô đen, mà gió điều hòa thì đã thổi đến mức Ôn Chước Ngôn mặc áo ngắn tay nổi hết da gà. Cậu nhắc hắn như thế không tốt cho sức khỏe đâu, nhưng cũng chỉ là tai này lọt qua tai kia.

Bước đến bình nước lấy một cốc nước, cậu quay lại sô pha vừa uống, vừa ngồi lên đùi Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn rút bàn tay đang cầm thuốc ra, vừa đẩy lưng cậu vừa cười: "Nào, đừng nghịch."

Nói thì nói thế, trong tay cũng không có bao nhiêu cố gắng. Ôn Chước Ngôn biết như vậy khiến hắn vừa lòng lắm, bèn ngồi thêm một lúc, vươn tay mát xa vai cho hắn. Nhiếp Hàn Sơn dập thuốc, quàng tay qua eo cậu rồi lật tài liệu sang trang tiếp theo. Ôn Chước Ngôn không nhìn, ngẩng đầu uống hết cốc nước mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đang tắm giữa chừng, Nhiếp Hàn Sơn lại mở cửa đi vào, cởi áo may ô và quần lót xong liền chen đến dưới vòi hoa sen, ôm lấy cậu từ phía sau.

Ôn Chước Ngôn vừa quay đầu, Nhiếp Hàn Sơn cũng vừa vặn cọ chóp mũi lên mặt cậu: "Hắn ta sang bên đó làm việc nên nhìn thấy à? Có bảo hắn mời cơm không đấy?"

Ôn Chước Ngôn cười nói:"Không, lúc gặp mặt thì em vừa ăn no rồi."

Nhiếp Hàn Sơn nói: "Tiếc nhỉ."

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cùng nhau cười rộ lên. Ôn Chước Ngôn xoay người, lấy trên kệ một tuýp thuốc bôi trơn, trên ngón tay bóp một chút rồi nhét vào lỗ hậu của hắn. Hai người nhỏ giọng đứt quãng nói thêm vài câu, Nhiếp Hàn Sơn bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều so với lúc đầu, tràng đạo dễ dàng tiếp nhận cậu, thậm chí còn dành thời gian hôn lên mặt cậu.

Hai người đổi vị trí cho nhau, Nhiếp Hàn Sơn dựa lưng lên tường gạch. Ôn Chước Ngôn dán vào người hắn, dùng tay tùy tiện xoa nắn hai bên mông của hắn.

"Lần sau em với anh cùng nhau đi mua quần áo nhé."

Nhiếp Hàn Sơn bị cậu bới móc đến chỗ sâu, hô hấp có chút nặng nề, đè nén hơi thở dùng tay giúp cậu vuốt ve dương v*t giữa hai chân, "Lão Quan lại cằn nhằn với em à?"

Giọng hắn hơi khàn, Ôn Chước Ngôn nghe đến tê dại cả tai, lại thêm hạ thân được lòng bàn tay khoan hậu của hắn hầu hạ nên nhất thời có chút động tình. Vì thế cậu cúi xuống, vùi đầu vào ngực đối phương, cắn một ngụm lên đầu v* màu nâu bên phải.

Lồng ngực Nhiếp Hàn Sơn vừa thoáng run lên, đã thấy Ôn Chước Ngôn không nhanh không chậm lấy răng nanh khi nhẹ khi nặng cắn đầu v* trong miệng. Trước tiên là ấn bẹp xuống, sau đó lại kẹp lấy cắn dẹt ra, rồi lại kéo ra bên ngoài – Nhiếp Hàn Sơn bị tiền hậu giáp ý, cả người đều nhũn ra dựa vào tường, hệt như một con dã thú nằm nghỉ, trong cổ họng thi thoảng còn có tiếng than nhẹ sảng khoái.

"Anh mặc gì cũng đẹp." Ôn Chước Ngôn, "Không mặc gì lại càng đẹp hơn."

Nhiếp Hàn Sơn cười mắng một tiếng, theo bản năng ưỡn ưỡn ngực, nhét đầu v* thâm quầng vào miệng cậu.

Bôi trơn đầy đủ thì hạ thân hai người cũng đã cứng đến phát đau. Ôn Chước Ngôn nâng một chân hắn lên, để hắn gác chân lên khuỷu tay của cậu. Mông Nhiếp Hàn Sơn lúc này hơi nhếch lên trên, để lỗ hậu bị thuốc bôi trơn làm cho dính nhớp ướt áp đập vào mắt người. Ánh đèn ấm áp trong phòng tắm khiến cho miệng lỗ thoạt nhìn phấn nộn, hồng hào. Cửa lỗ thậm chí còn theo hô hấp mà hơi hơi mở ra, để lộ ra một cái động nhỏ đen nhánh.

Ôn Chước Ngôn gần đây viết bài đến tẩu hỏa nhập ma, vừa nhìn thấy một màn này, trong đầu liền đột nhiên toát ra một cụm từ liên tưởng: Phong thủy bảo huyệt.

Kích thước của cậu không ngoa, nhưng cũng đủ uy nghiêm, cho nên dù gần đây thường xuyên làm như vậy, Nhiếp Hàn Sơn vẫn không thể thích ứng được, ngập cả gốc rễ rồi thì vẫn luôn là đổ mồ hôi hột. Cúi đầu nhìn thấy cậu đang cười, hắn bóp gáy cậu, nhỏ giọng nói gì đó, nhưng Ôn Chước Ngôn lại không nghe được, hắn đơn giản chỉ là đang cười cậu ngốc mà thôi.

Đương nhiên Ôn Chước Ngôn không dám mở mồm giải thích những thứ trong đầu mình, nghiêm mặt lại liền bắt đầu chậm rãi nhét vào. Nhiếp Hàn Sơn đưa tay ôm cổ cậu, lúc bị cậu kéo một chân kia khỏi mặt đất thì hắn hơi siết chặt cánh tay, sau đó nhận ra Ôn Chước Ngôn ôm mình cũng chẳng khó khăn gì nên dần dần thả lỏng.

Tắm rửa xong, phim truyền hình dài tập đang chiếu liên tục mà Nhiếp Hàn Sơn mở cũng đã kết thúc. Thật ra chủ yếu vẫn là Ôn Chước Ngôn làm, Nhiếp Hàn Sơn bắn hai lần thì tinh dịch đã bắt đầu loãng đi, Ôn Chước Ngôn không dám lại sờ vào phía trước của hắn, chỉ có thể cắm đến khi bản thân bắn ra. Sau đó cậu cũng không phải không có chút hối hận mà sờ dương v*t của hắn: "Anh có đau không?"

Nhiếp Hàn Sơn nói có một chút, Ôn Chước Ngôn liền thuận miệng nói: "Tốt nhất là không nên quá vội vàng, tuần này chúng ta không cần làm nữa."

Sau đó lại hỏi hắn có khó chịu chỗ nào không, đây đã gần như là thói quen mỗi lần làm xong, mà Nhiếp Hàn Sơn thì lần nào cũng nói rất sảng khoái.

"Có khoái cảm, rất thoải mái." Sau đó lại nhéo mặt cậu, "Vấn đề là ở anh."

Tóm lại là bảo cậu đã làm rất tốt rồi.

Ôn Chước Ngôn bỗng dưng lại nghĩ tới Sư Lâm. Cho đến ngày hôm nay, anh ta vẫn dùng một phương thức như vậy để mãi dừng chân trong cuộc sống của Nhiếp Hàn Sơn, vắt ngang mỗi đoạn nhân duyên của hắn, có lẽ cũng có thể coi là một loại thắng lợi.

Vì là bắn vào trong nên cậu ở lại giúp Nhiếp Hàn Sơn xử lý. Mới đầu Nhiếp Hàn Sơn hiển nhiên còn có chút mâu thuẫn, bảo cậu về phòng ngủ sấy tóc đi. Ôn Chước Ngôn hiếm thấy ương bướng một lần, dù sao thì đối với việc tự mình vệ sinh phía sau Nhiếp Hàn Sơn cũng vẫn là tân thủ, để bản thân phát sốt rồi tiêu chảy thì lại khổ một đêm.

Ngón cái và ngón trỏ đặt ở hậu môn, nhẹ nhàng kéo nếp gấp sưng đỏ ra. Dưới sự run rẩy của Nhiếp Hàn Sơn, một chất lỏng sền sệt trào ra từ lỗ sâu ẩm ướt mềm mại, bị nước nóng từ vòi hoa sen làm loãng ra. Thoáng chốc, chất lỏng ít dần rồi đứt quãng chảy ra. Ôn Chước Ngôn lúc này mới cắm ngón trỏ vào, chậm rãi đảo nhẹ trong vách ruột ấm áp.

Trải qua súc xuống dưới, Nhiếp Hàn Sơn hai chân đều có chút như nhũn ra, may mà hiện nay phía trước đã rất khó hoàn toàn cương, chỉ uể oải bán nâng đầu, chờ đợi nhiệt ý một lần nữa phục hồi.

Rửa sạch xong, hai chân Nhiếp Hàn Sơn đều đã nhũn cả ra. May mà phía trước lúc này đã rất khó để có thể cương cứng hoàn toàn, nó chỉ uể oải ngẩng đầu dậy, chờ nhiệt độ hạ thì lại phục hồi trạng thái.

Xong xuôi hết tất cả, Nhiếp Hàn Sơn ở lại trong phòng tắm để gội đầu. Ôn Chước Ngôn ra ngoài sấy tóc xong liền bò lên giường nằm, tiện tay cầm lấy ipad bên gối.

Cầm lên rồi mới phát hiện ra bản thân không biết mật khẩu.

Đoán như nào đây? Ngay cả sinh nhật của đối phương cũng không biết.

Đang cầm ipad ngẩn người thì cửa phòng tắm vang lên, Nhiếp Hàn Sơn bước ra, lau tóc rồi cầm máy sấy tóc đến bên giường của mình. Tóc hắn vừa mới cắt, sấy một tí là khô, sau đó xoay người trực tiếp lên giường, lấy đồ từ trong tay Ôn Chước Ngôn.

Ôn Chước Ngôn có chút xấu hổ, đang không biết phải làm thế nào thì Nhiếp Hàn Sơn đã trả ipad lại cho cậu.

Màn hình đang hiển thị giao diện nhập vân tay.

Đột nhiên, có tiếng cười khẩy bên tai. Sau đó Nhiếp Hàn Sơn nghiêng người về phía cậu, nhích người một chút, dựa lưng vào đệm phía sau. Sau đó hắn mở rộng vòng tay ôm cậu vào lòng, nắm lấy tay cậu mà ấn ngón cái vào nút home.

Mặt Nhiếp Hàn Sơn chậm rãi ghé vào bên tai cậu, nhưng Ôn Chước Ngôn có thể cảm nhận được nhịp tim và nhịp thở của hắn có trật tự. Lúc làm xong, hắn lại hôn lên khóe mắt cậu một cái và hỏi cậu muốn xem phim gì.

Ôn Chước Ngôn nghĩ nghĩ: "Mình chơi Zombie Plant đi, anh dạy em nhé."

Nhiếp Hàn Sơn ngạc nhiên: "Này cũng phải dạy nữa hả?"

Ôn Chước Ngôn ngây thơ nói: "Em không biết chơi mà."

Nhiếp Hàn Sơn im lặng, Ôn Chước Ngôn đợi một hồi không có nghe thấy tiếng trả lời bèn quay đầu lại, lại lập tức bị Nhiếp Hàn Sơn nắm cằm. Mặt đối phương gần như gang tấc, dường như ngay sau đó sẽ lập tức hôn cậu – thế nhưng lại không phải vậy, Nhiếp Hàn Sơn sắc sảo nheo đôi mắt lại, cười toe toét và nhìn chằm chằm vào cậu như thể hắn đang xem xét kỹ lưỡng một món đồ thủ công mỹ nghệ.

Ôn Chước Ngôn bật cười: "Anh có phát hiện gì mới sao?"

Nhiếp Hàn Sơn buông tay ra, mở khóa màn hình lần nữa rồi mở ứng dụng, thản nhiên nói: "Không tồi, còn biết làm nũng."

Ôn Chước Ngôn chỉ cười mà không nói gì, bắt đầu khiêm tốn học hỏi.

Cậu rất ít khi chơi game, không dành nhiều thời gian trên điện thoại như với sách và kindle. Candy Crush khá nổi, cậu thấy người khác chơi thì cũng biết phải chơi như nào, nhưng vì chẳng có hoạt động gì khác nên quả thật rất nhàm chán.

Nhiếp Hàn Sơn nom có vẻ như khá lợi hại, số màn đã rất cao. Hắn cầm tay Ôn Chước Ngôn nhấp vào màn hình, tốc độ có chậm lại một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến thú vui chơi game. Hắn mua đồ trả phí như không phải tiêu tiền, chơi game không trả phí chắc phải chào thua thôi.

"Mai anh đi thăm người ốm, em muốn ở nhà ăn cơm một mình hay là đi theo anh?"

Tay thì không ngừng nhưng giữa chừng hắn lại đột nhiên mở miệng.

Ôn Chước Ngôn dần dần cao hứng, ngại ngắt lời hắn, nhưng vài giây sau đã tiếp nhận thành công nội dung thực tế, lập tức tỉnh táo trở lại.

"Thăm người ốm?"

Nhiếp Hàn Sơn lên tiếng: "Hồi trước anh có nói với em rồi, là mẹ của một người đồng đội."

Trí nhớ Ôn Chước Ngôn không kém, huống chi là đối với chuyện có liên quan đến Nhiếp Hàn Sơn.

Vậy nên gần như không chút do dự mà lựa chọn phương án thứ hai.