Dược Nhân Độc

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Dược nhân độc

Tác giả: Thâm hải tiên sinh

Thể loại: Sinh tử, kiếp trước kiếp này, ân oán giang hồ, trọng sinh, cổ trang, phúc hắc tàn tật dược nhân công x tàn nhẫn tiểu mỹ nhân giáo chủ thụ, ngược.

Edit: Yuri

Chương 7

Hắn vén lên mành trướng, thì thấy cách đó không xa có một nhóm người cũng chạy về phía đàn thành bắc môn.

Người cầm đầu đội một chiếc mũ lông, trên thân mặc áo khoác da trăn, bên phải là một ống tay áo lớn, nước da ngăm đen, trên người đích thị là một bộ trang phục Tây Khương, chính là một trong năm vị đàn chủ mới vừa xuất hiện trên điện hôm nay, danh xưng “Địa long” Tác Đồ.

Trong tay gã ôm một người thiếu niên, thiếu niên kia có một đầu tóc vàng của người Hồ, vô cùng bắt mắt.

Bạch Đàm ngẩn người, lập tức thét chói tay: “Dừng xe!”

“Đàn chủ, người xem, kia hình như là xe của giáo chủ?”

Nghe thấy người bên cạnh nói nhỏ, Tác Đồ nhanh chóng kiềm giữ dây cương, nhảy xuống ngựa, thiếu niên trong ngực gã đang liều mạng dãy dụa, gào khóc không ngừng, chọc gã phiền chán đến tức giận không thôi, dự định lập tức bẻ gãy cổ mỹ thiếu niên mới bắt được. Không ngờ còn chưa kịp ra tay, gã đã bị một vật bay xẹt tới tập kích.

Tác Đồ buông con mồi trong lồng ngực, thân thể tựa mãng xà ép chặt xuống mặt đất lăn xa, định thần nhìn lại, thì phát hiện vật kia chính là một cái vảy rồng hình dáng uốn lượn, chính là ám khí trên Thí Nguyệt Câu, trong lòng khẽ phát lạnh, quỳ mọt xuống đất.

Bạch Đàm thong thả đi tới, nhìn cũng không nhìn Tác Đồ, lại lập tức đón lấy người thiếu niên đang kinh hoảng thất thần, một đầu tóc vàng quần áo bụi bặm, đem cậu ôm vào lồng ngực.

“Mê Sa, ngươi tại sao lại bị bọn họ bắt?”

“Đàm, đàm ca ca!?” Thiếu niên sợ hãi không thôi, lắc lắc đầu, “Sau khi “Xà phòng” bị đốt, bọn ta chạy trốn xuống núi, nhưng mà Thiên Sơn thật quá lớn, ta bị lạc mấy tháng, đến hôm nay mới đụng phải những người muốn đánh lên núi này…bọn họ nhiều người, ca, ca mau chạy thôi?”

“Đánh lên núi? Bọn họ đến để bái kiến ta.” Bạch Đàm cười lạnh, liếc mắt nhìn về phía Tác Đồ.

Khuôn mặt đen nhánh dưới lớp mũ da thoáng chốc tối tăm, cho dù ngang ngược ngông cuồng đã thành tính, gã cũng không dám làm tân giáo chủ tức giận, đầu càng ngày càng chôn xuống đất, thân cũng phục sát đất, cơ hồ thật sự biến thành một con địa long.

Bạch Đàm lại không muốn tha, chậm rãi tiến tới trước người gã, từng bước từng bước một, bước đi ngạo mạn, trên nền tuyết trắng lưu lại từng cái dấu chân. Nghe được tiếng băng tuyết “Răng rắt” hòa tan, Tác Đồ không dám ngẩng đầu, chỉ nghe đối phương cười khẽ một tiếng rất dễ nghe.

“Bản tọa ra lệnh đốt cháy Xà phòng, đuổi những người ở trong đó, là có ý chừa cho bọn họ một con đường sống. Thế nào, ngươi thấy bổn tọa chưa ngồi vững trên vị trí giáo chủ, nên mệnh lệnh của bổn tọa cũng không để vào mắt?”

“Thuộc hạ không dám.” Khi Tác Đồ thấp giọng đáp, thì bị một cánh tay thon dài nâng cằm lên.

Ánh mắt trong khoảng khắc dừng lại trên cần cổ trắng xinh đẹp của người thiếu niên, mới đối diện với đôi mắt hắn.

Con ngươi đen láy, phát ra hàn ý lạnh lẽo sắc bén.

Hô hấp Tác Đồ ngưng lại, biết lần này bản thân đã phạm vào đại kỵ của hắn.

“Xà phòng” này, chính là nơi nuôi dưỡng “Minh Phi” trong Phù Đồ giáo, dưỡng những đồng nam đồng nữ có thể chất đặc biệt. Một khi đi vào nơi này, cũng chính là biến thành một cái công cụ cung cấp cho người tu thải bổ cho tới khi chết, hoặc là chết già trong tù ngục, chỉ có hai loại kết cục này.

Vu Diêm Phù trên danh nghĩa mặc dù đem vương tử cao quý Bạch Đàm thu làm đệ tử, nhưng lại đem hắn sắp xếp ở trong Xà phòng, đối xử với hắn như luyến đồng, nửa chiêu công pháp cũng không truyền thụ, chỉ dạy hắn thế nào tu luyện mị thuật.

Những người biết được chuyện cũ này, đều bị Bạch Đàm cấm không cho đề cập một chữ.

Tác Đồ như gặp đại địch mà thầm nghĩ, mình đây không phải là trước mặt mọi người đánh một bạt tay vào mặt giáo chủ sao?

“Giáo chủ, giáo chủ tha tội, thuộc hạ vô ý vi phạm mệnh lệnh của ngài.” Tác Đồ hung tàn háo sắc, cũng không giỏi ăn nói, dưới ánh mắt Bạch Đàm, trong phút chốc mặt đỏ, ấp úng nói.

Đã từ lâu nghe nói, sư tôn đem đồ đệ nhỏ nhất của y nuôi như luyến sủng, Tác Đồ luôn cảm thấy mò mò, luôn muốn xem thử hình dáng hắn. Phải chăng Bạch Đàm được nuôi giống như tiểu thư ở khuê phòng, hồi đó lúc cùng sư tôn đi Tây Cương, mới có cơ hội gặp mặt, mà lần đó chỉ có thể nhìn thoáng qua, thấy hắn cùng sư tôn cưỡi chung một con ngựa, dựa sát vào lòng ngực sư tôn, trên người quấn một tấm da chồn lộ ra nửa bên mặt, cùng cặp mắt cá chân tinh tế, gầy yếu đến không chịu được, tựa như mỹ nhân bằng lưu ly đụng một cái đã vỡ.

Thế nào giống như hiện tại, sắc bén lộ rõ bên ngoài, sát khí đằng đằng

Thực sự là, quá mức, quá mức…

Một thân là gai độc, cho dù tránh khỏi độc gai, nào thoát khỏi hương hoa.

Tác Đồ không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt hắn, không thể làm gì ngoài nhìn xuống chân mình, tâm tư không khỏi rối loạn. Vốn là Bạch Đàm ở trong buồng xe vừa mới chợp mắt, thời điểm đi ra cũng không mang giày, để chân trần, đạp trên băng tuyết.

Mũi chân trắng trẻo trong sáng, đúng như một đóa hoa quỳnh mới mở dưới trăng. Người thật như tên.

Ban ngày ở trên điện, khoảng cách là quá xa, gã hoàn toàn chưa cảm thấy gì, hiện tại lại ở gần, hắn liền cảm nhận được, thân thể người này ngay cả ngón chân nhỏ gầy cũng đều lộ ra ra một luồng nồng nặc mị hoặc không thể tả, khiến người khác hô hấp khó khăn.

Khó trách, sư tôn coi thường kẻ một kẻ như vậy, rồi chết trong tay hắn.

Nhìn thấy Tác Đồ mặt đầy mồ hôi, dáng vẻ ngốc ngốc á khẩu không trả lời được, Bạch Đàm có chút không nhịn được cười, cũng lười tính toán với gã. Hắn khinh thường phẩy tay áo một cái, lôi kéo thiếu niên lên xe, đầu cũng không xoay: “Tác Đồ, bản tọa lấy mỹ nhân của ngươi, thì sẽ trả cho ngươi một người, vài ngày nữa sẽ đem tới đàn bộ của ngươi.”

“Tạ, Tạ giáo chủ ban thưởng.”

Tác Đồ xoa xoa mồ hôi trên mặt, lưu luyến liếc nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy trước khi mành trướng rũ xuống, có một khuôn mặt trắng bệch hiện ra, làm gã không khỏi sững sờ.

Thị lực của gã từ nhỏ đã vô cùng tốt, khả năng nhớ mặt mỹ nhân lại càng là nhạy bén dị thường.

Khi nãy ở trên điện không nhìn thấy rõ, giờ nhìn trước mắt, nha, dược nhân này không chỉ có khuôn mặt cực đẹp, mà còn có chút quen mắt. Nhiều năm trước hình như gã đã từng gặp. Nhưng mà, ở đâu, là gặp ở đâu?

Đúng rồi, năm đó, là cái người trong Nguyệt Ẩn cung…

Kỳ quái, chính hắn ta năm đó cứu Bạch Đàm, Bạch Đàm tại sao lại không nhận ra hắn?

Tác Đồ khó hiểu bắt đầu lâm vào trầm tư, mơ hồ nhớ được, năm đó sư tôn của gã vì đoạt lại Bạch Đàm mà cùng người này giao đấu, mặc dùng đã bị thương, nhưng vừa ra tay như Ma thần xuất thế sát khí băng lãnh, dùng một chiêu Trảm Nguyệt xé gió, chỉ có thể nói làm quỷ khóc thần sầu, hủy thiên diệt địa, khắp chốn võ lâm, kẻ có thể đỡ được một chiêu cũng chỉ có mấy người, gã bái làm môn hạ của Vu Diêm Phù mười năm, cũng chưa từng thấy y xuất toàn lực như vậy, người kia có thể dùng một mũi tên làm Vu Diêm Phù bị thương nặng, thực khó mà tin nổi. Không biết người này là do nội lực quá hùng hậu, hay bởi trong lòng ngực hắn ta ôm Bạch Đàm, làm Vu Diêm Phù có phần kiêng kỵ, về chuyện này, ở trong lòng Tác Đồ nói chung là thấy kì lạ.

Mà gã càng không hiểu chính là, vì sao sư tôn năm đó rõ ràng đã quyết định thí bỏ con cờ Bạch Đàm, thế nhưng nửa đường từ Nguyệt Ẩn cung trở về đã quay trở lại, phí công tốn sức đem Bạch Đàm sống dở chết dở cứu ra, thậm chí không tiếc bỏ bảo vật quan trọng vốn dĩ muốn đoạt, thật sự là khó mà tin được.

Khi đó, vô số lần gã định hỏi về việc này, nhưng cũng nhiều lần không có được kết quả.

Vì thế, cho tới tận lúc Vu Diêm Phù chết, gã cũng không biết được y rốt cuộc là nghĩ thế nào.

Gã chỉ biết rằng, cứu lấy Bạch Đàm – cái người bề ngoài nhu nhược kì thực là tiểu yêu nghiệt lòng dạ độc ác, e rằng đây là lần đầu tiên trong đời sư tôn của gã – nhân vật bày mưu tính kế lãnh huyết vô tình- tính sai.

——Mà lần sai này, cũng là sai lầm trí mạng.



Nghe tiếng vó ngựa dần dần đi xa, xe ngựa cũng lắc lắc lư lư chạy lên sườn núi, thiếu niên tóc vàng mới hồi thần lại, từ trong ngực Bạch Đàm ngẩng đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Đàm ca, đệ rất sợ.”

“Đừng sợ, Đàm ca của đệ bây giờ là giáo chủ, ở bên cạnh ta, không ai làm gì được đệ tiểu dương này.” Bạch Đàm thân mật mà kêu nhũ danh tiếng Phạn của cậu, xoa xoa tóc cậu, nở nụ cười, giống như huynh trưởng tốt dịu dàng. Ngày ấy lúc hắn ở Xà phòng, cùng với Mê Sa nhỏ hơn ba tuổi là sống nương tựa vào nhau, thân như huynh đệ, bây giờ, Mê Sa là một trong số ít những người không sợ hắn.

“Thật sao? Tên Tác Đồ kia thật sự sẽ không quay lại bắt đệ?” Mê Sa chớp mắt, đôi đồng tử xanh biếc sợ sệt, giống như con dê nhỏ khiến người yêu thương.

“Gã mà dám, ta sẽ tự mình lột da gã, lấy xuống cho đệ làm trống chơi.” Ánh mắt Bạch Đàm đột nhiên tàn độc, dọa tới Mê Sa sợ hết hồn, giây lát sau lại thấy hắn nở nụ cười, “Chỉ trách ta sơ sót, Tư Quy ở rất xa nơi này, một mình đệ thì làm sao mà đi được. Đợi đến ngày ta đi Tây Dạ, tự mình đưa đệ đi.”

Mê Sa nhanh chóng lắc đầu, như nhớ ra điều gì thương tâm, trong mắt rưng rưng nước mắt, cắn răng nói: “Không, Mê Sa muốn ở cùng Đàm ca, học võ công lợi hại, Mê Sa không muốn lại tiếp tục trở về Tư Quy làm nô lệ. Phải về, cũng là về Lâu Lan, nơi đó mới là quê hương của Mê Sa”

Bạch Đàm lúc này mới nhớ tới chuyện cũ mà Mê Sa nói với hắn, nội tâm mềm nhũn: “Thôi, đệ học võ công cũng tốt, ngày mai ta kêu Vô Chướng dạy đệ chút công phu.”

“Ừm.” Mê Sa lau mặt một cái, chớp mắt cười thật tươi. Rốt cuộc cũng là thiếu niên tâm tư đơn thuần, lát sau lại bị một người trầm mặc không lên tiếng nãy giờ trong xe hấp dẫn ánh nhìn.

Người kia bộ dạng cực kỳ tuấn tú, dây leo quấn quanh, toàn thân máu me đầm đìa nhìn cực kì khủng bố, cậu vừa thấy liền hiếu kì, cũng vừa sợ sệt, nhịn không được sờ lên Quỷ Đằng trên cánh tay nam tử tóc trắng, cảm thấy nó giống như vật sống nhút nhít một chút, không khỏi sợ hãi thét lên: “Đệ đã thấy, đệ đã thấy loại thực vật này?”

“Ồ?” Bạch Đàm nghi ngờ hỏi, “Đệ thấy qua nơi nào?”

“Lúc Đệ lạc đường ở trên Thiên Sơn, từng thấy một cái hàn đàm. Trong hàn đàm đó có rất nhiều thi thể, trên người cũng có mọc loại Quỷ Đằng này, giống rong trong nước, còn có mấy Pháp sư Shaman[1] quỳ gối bên cạnh hàn đàm rập đầu cúi lạy, giống như đang cầu khẩn thi thể có thể khởi tử hoàn sinh, thật sự là rất khủng bố. Đệ sợ hãi vô cùng, liền bỏ chạy.”

Sợ rằng bọn họ cũng đang nuôi dược nhân. Bạch Đàm thầm nghĩ, biết được khởi nguồn của Quỷ Đằng, tâm tình không khỏi vui sướng, nếu là như thế, không may dược nhân này bị hắn ép khô, cũng không cần phải quá lo lắng.

Vu Diêm Phù nghe thấy, tâm tình cũng có chút bất định, nhất thời nhớ tới bản thân đã từng ở trong núi tuyết xa xôi, cưỡi một con ngựa trắng, chở một người, lại ôm lấy một người, ở trong bão tuyết gian nan bôn ba, cực khổ tìm thứ gì đó. Nhưng trí nhớ đã bị vỡ thành vô vàng mảnh nhỏ, làm y không nhớ rõ được tình hình, chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân mình đang tìm chính là cái hàn đàm kia.

Vì sao y phải đi tìm loại Quỷ Đằng, nuôi một dược nhân?

Là vì ai đó? Hay là vì mình? Mình khi nào bị thương nặng như vậy?

Mê Sa chọt chọt lồng ngực y: “Người này, là Đàm ca lấy ở chỗ hàn đàm kia sao?”

“Tất nhiên là không phải.” Bạch Đàm thấy Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn xuống, không nói lời nào, rất giống loài động vật ăn cỏ, không nhịn được gãi gãi cái cằm góc cạnh của y, “Người này là dược nhân ta nuôi, gọi là A Si, đệ nhìn y xem, lớn lên anh tuấn cao lớn, lại hiền lành cực kì, nào giống như “Ngân giao”?”

“Ngân giao” này chính là tên con ngựa thảo nguyên mà Vu Diêm Phù nuôi, là vạn dặm chọn một tuấn mã, bước chạy cực kì mạnh mẽ, như rồng tựa giao, toàn thân trắng như tuyết, lông bờm gần như màu bạc, có thể thông hiểu ngôn ngữ con người, dùng tiếng mã trả lời. Bạch Đàm vừa gặp đã thích ngay, năm đó lúc cùng Vu Diêm Phù đi Tây Cương, liền nói muốn nó.

Vu Diêm Phù lúc chết đi, linh mã này dường như cũng có linh cảm, trong đôi mắt đẫm máu cùng nước mắt, hí vang không ngừng, cắn vạt áo của hắn lôi kéo lung tung, từ đó về sau, vô luận hắn chọc nó như thế nào, ngân giao cũng không bao giờ phát ra tiếng nữa.

[1] Shaman là những người trung gian, có thể tiếp cận với thế giới tâm linh hữu hình nào đó mà đa số thành viên khác không tiếp cận được (chúng ta thường gọi là có khả năng ngoại cảm). Họ có thể biểu hiện được cuộc tiếp xúc đó thông qua các hình thái diễn xướng (múa hát, thơ ca…) hay tạo hình trong những nghi lễ đặc thù

chapter content



Hết chương 7