Bạch Đàm nhìn hắn chằm chằm, lắc đầu, ánh mắt quyết tuyệt, Ly Vô Chướng tâm như đao cắt nhưng một chữ cũng không thốt được, chỉ có thể dập đầu, run giọng đáp: "Đàm Nhi đã mất hết võ công, hiện không thể làm xằng làm bậy, sư tôn.... Xin người tha cho đệ ấy."
Vu Diêm Phù tuỳ ý vung tay, một đạo kình phong đánh bật Ly Vô Chướng ra tới cửa: "Vi sư có tha cho hắn hay không, không đến lượt ngươi xen vào. Hắn sinh làm người của vi sư... Chết cũng là ma của vi sư."
“Sư huynh!” Bạch Đàm mới ngồi dậy đã bị Vu Diêm Phù một tay siết chặt, dịu dàng uy hiếp: "Ngươi nếu liếc hắn thêm một cái, vi sư không giải chú cho hắn."
“Ngươi!” Trong lòng Bạch Đàm cực giận, quyết tâm, hai ngón tay duỗi ra, rất nhanh chọc thẳng vào đôi mắt của mình, Vu Diêm Phù cả kinh, trong chớp nhoáng nắm chặt cổ tay của hắn.
“Ngươi muốn làm gì?”
"Ta nhìn ai ngươi cũng không cho, vậy thì móc hai mắt này, dù sao chú ấn của Ly Vô Chướng cũng là do ta nên mới tái phát, ta nên trả lại hắn mới tốt!" Bạch Đàm lạnh giọng quát, đôi mắt phượng xinh đẹp bắn ra ánh nhìn khiến người khác sợ hãi, trừng đến Vu Diêm Phù tim đập mạnh, nắm cằm hắn, chỉ cảm thấy dọa hắn cũng không được, hống hắn cũng không xong, bắt hắn hắn lại muốn trốn, hơi buông lỏng hắn lại chạy không còn, không biết nên đối xử với sói con này thế nào, vô pháp giữ hắn bên cạnh, nhìn hắn, nhưng chỉ cần không lưu ý, hắn liền hại mình hại người.
Nếu y lùi một bước, có phải sẽ thay đổi không?
“Vậy được rồi, ngươi nhìn đi."
Vu Diêm Phù bế ngang hắn, đi đến trước mặt Ly Vô Chướng, khẽ động ngón tay, đem đầu hắn nâng lên, Bạch Đàm cho rằng y muốn đoạt mạng sống của Ly Vô Chướng, dưới tình huống cấp bách, liền hô to một tiếng, dùng nội lực đột phá huyệt vị, chộp tới mặt y,Vu Diêm Phù né qua một bên, thì thấy Bạch Đàm đã túm lấy Ly Vô Chướng, tung người nhảy ra ngòai cửa sổ.
“Đàm Nhi!”
Quỹ Ngư Nhi thấy thế, liền đánh tới nhằm cản Vu Diêm Phù, Vu Diêm Phù chỉ thấy trước mắt một đạo bóng đen lướt qua nên tung chưởng bổ tới, lúc thấy rõ gương mặt của một bà lão, thì lập tức thu thế, chưởng phong vẫn đem nàng quăng ngã trên mặt đất.
Y không rảnh bận tâm chiếu cố nàng, chỉ nhìn qua liền muốn đuổi theo, lại nghe tiến hô to buồn bã: "Dừng bước!"
“Ngươi…… chính là người quen đó của Đàm Nhi?"
“Không sai.” Vu Diêm Phù ngưng bước, nghiêng đầu nhìn, “Ngươi muốn nói gì?”
“Ngươi năm đó, có từng phụ hắn?
Vu Diêm Phù ngẩn người, nhìn bóng Bạch Đàm phóng ngựa chạy dần xa, trong lòng như có lửa đốt, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Ngươi nếu thật tâm thích hắn, ngày sau ngàn vạn lần phải đối xử tốt với hắn một chút.”
“Đó là tất nhiên.” Vu Diêm Phù thu hồi thí nguyệt, không muốn lại day dưa, chớp mắt đã nhảy lên lưng ngựa, lúc này bên ngoài bão cát đã ập đến. Thân ảnh Bạch Đàm chớp mắt đã không còn, y nhất thời cũng không biết nên đuổi theo phương nào, gió cát mãnh liệt như sóng biển, con ngựa hí vang không ngừng, cũng tìm không ra phương hướng, y trong lòng chỉ cảm thấy lưu trữ võ công của Bạch Đàm, thật sự là mười phần sai lầm.
Bạch Đàm không mục đích chạy như điên trong bão cát, xa xa trông thấy phía trước thấp thoáng có ốc đảo, liền vội vào túm chặt dây cương phóng ngựa đi, phi vào một mảnh thảo nguyên, bốn phía cây cối rậm rạp, gió cát cũng yếu hơn rất nhiều.
Bạch Đàm lau lau bụi cát trên mặt, trong lòng còn kinh hoảng chưa yên, thấy phía trước có một con sông nhỏ, thì vội vã chạy tới, ngồi xuống rửa mặt, đỡ Ly Vô Chướng từ trên lưng ngựa xuống. Bỗng nhiên nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng người. Hắn lần theo tiếng mà nhìn, thì thấy bóng mười mấy người lắc lư bên ánh lửa, thì ra đám người của Liên Cưu, ở giũa còn có một người quần áo khác biệt, đúng thực Tư Ưu không thể nghi ngờ.
Hắn bị chặt đứt một tay, lại giống như chưa từng có việc gì dùng tay kia cầm bình rượu, cùng mấy người trong Nguyệt Ẩn Cung trò chuyện đến vui vẻ, nhìn nào giống bộ dáng suy yếu trước đây?
Bạch Đàm vừa thấy người này thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem hắn lột da sống, nhưng trước mắt vì bận lo Ly Vô Chướng, nên không thể tùy tiện ra tay, nhanh tay hái chút thảo dược xung quanh, nhay nát đắp lên vết thương trên tay Ly Vô Chướng, rồi băng lại. Mắt thấy mặt hắn vẫn còn tái nhợt hôn mê bất tỉnh, trong lòng không khỏi bất an.
Bạch Đàm cõng Ly Vô Chướng trên lưng, đang muốn rời khỏi bờ sông, lại mơ hồ nghe trong cuộc trò chuyện có nhắc tên mình, thì bất giác dựng lỗ tai.
"Tiểu yêu nghiệt kia bị ta hại đến mức ai cũng có thể giết, hiện mệnh hắn nằm trong tay thiên Túc, ngươi giờ không cần lo hắn lại gây bất lợi cho Nguyệt Ẩn Cung."
“Vẫn là Tư huynh lợi hại, không đánh mà thắng, bức tiểu yêu nghiệt kia không còn đường lui."
"Vậy.... đồ vật ngươi đáp ứng đưa ta..."
Bạch Đàm chăm chú quan sát, thấy Tư Ư đưa tay về phía Liên Cưu.
Liên Cưu do dự một phen, mới từ trong cổ áo lấy ra một thứ giống con nhộng, lúc thả xuống nó còn hơn động đậy, trong lòng Bạch Đàm cả kinh, biết thứ này chính là cổ trùng.
“Si tâm tình cổ này rất lợi hại, lại không dễ dùng...Ngài muốn đem nó đối phó với người nào?"