Bạch Đàm mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, thân thể hắn xuất hiện ở nơi thiên địa trắng như tuyết, bốn bề gió thổi lồng lộng. Nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh, thân thể cứ trôi nổi ở khoảng không, giống như một linh hồn. Hắn mở mắt, nơi nơi đều là tuyết trắng xoá, mênh mông vô tận, còn trên đỉnh đầu vòm trời thăm thẳm, sao đầy trời lúc tối khi sáng, tựa như vô số đôi mắt dịu dàng.
Hắn đây là…… Đã chết???
Bạch Đàm lẩm bẩm tự hỏi, thả người theo hướng bầu trời bay đi, lại cảm thấy hai chân giống như vướng phải sợi dây, bay mãi không thoát. Hắn rũ mắt nhìn, thì thấy mắt cá chân mình bị sợi tơ hồng quấn lấy. Hắn tò mò cúi người, nắm lấy sợi tơ hồng kia bức ra, nhưng sợi dây này lại giống như cái đuôi, cuốn lại thêm vài vòng, vô luận làm thế nào cũng không thoát được. —— đây là cái gì? Tơ hồng của Nguyệt Lão?
Hắn men theo sợi dây nhìn xuống, ánh mắt nhìn xuyên qua mênh mông tầng mây, trông xuống phía dưới, thì phát hiện một bóng người mờ ảo.
“Đàm Nhi…… Ngươi trở về có được không?”. Tiên Hiệp Hay
Đây là…… giọng của Vu Diêm Phù???
Bạch Đàm lập tức cầm lấy sợi tơ, muốn kéo đứt nó, lại bị nó cứa đến chảy máu.
“Ô…… Đau!”
“Đàm Nhi…… Cầu ngươi, trở về được không?”
—— xin hắn? Cầu xin hắn?
Lúc trước, hắn cũng đã từng đứng trước lão ma đầu xin y đừng bắt hắn đi?
Bây giờ, hắn phải bắt Vu Diêm Phù tự tay chặt đứt sợi dây này! Đây là, đến chết cũng không cho hắn chết sao?
Hắn đời trước rốt cuộc thiếu nợ y cái gì?
Bạch Đàm không tình nguyện mà lần theo tơ bay xuống, theo bóng người phía dưới mà đi, liền bay đến một cái hồ băng. Vừa tới gần, lúc hắn thấy rõ thân ảnh của Vu Diêm Phù, thì không khỏi ngẩn người.
Y quỳ ở chỗ đó, nửa thân để trần, cả người phủ đầy hoa tuyết, da trên người y đều bị tuyết đông đến trắng xanh, giống như bức tượng băng không nhúc nhích, trong lòng lại ôm chặt một người được bọc trong tấm áo lông cáo.
Cái loại tư thế này, thật giống một người gần chết ôm lấy cong rơm cứu mạng, đến chết cũng không buông tay.
Mà người trong ngực Vu Diêm Phù, không phải ai khác, mà chính là hắn - Bạch Đàm.
“Đàm Nhi…… Đàm Nhi………”
Chỉ đến lúc người này yếu ớt thều thào mới khiến kẻ khác nhận ra người trước mắt này hãy còn sống.
"Hừ, ngươi kêu ta cái gì? Ngươi ôm ta tới đây làm gì?"
Bạch Đàm đáp xuống trước y, nâng tay đón lấy vài bông tuyết, dường như cảm ứng được hắn, mí mắt nam tử khẽ động, làm lớp băng ngưng kết trên lông mi rơi xuống gò má chạm ngọc, y mới từ từ mở mắt. Trong đáy mắt y lúc này tơ máu dày đặc giống như mấy đêm chưa ngủ, nhưng chốc sau trong đáy mắt tối tăm ấy như nứt ra một tia sáng, một mạch nhìn thẳng về phía hắn, nhưng tầm mắt lại tựa hồ xuyên thẳng qua hắn, hướng về phía sau.
Bạch Đàm ý thức được, y không nhìn thấy hắn. Này có thể là trong mộng, cũng có thể là một đoạn ký ức đã quên.
Mà hắn thì... vĩnh viễn sẽ không có khả năng bắt Vu Diêm Phù chính miệng nói ra đáp án cho nghi vấn này. Hắn nhìn theo hướng nhìn của Vu Diêm Phù, thì thấy bên trong hồ băng bất ngờ hiện ra một cái lỗ, trong lỗ có một khối thi thể, trên người bò đầy Qủy Đằng, một đầu tóc bạc nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Cho dù không lại gần, hắn cũng có thể xác định được, người nọ là ai.
Này là…… này là cái gi?
Lúc này, bên tai Bạch Đàm bỗng vang lên lời nói trước kia của vu lão Tác Mãn.
Chẳng lẽ, đây chính là hồ băng có Qủy Đằng trong Tu Di sơn cốc, nơi lão ma đầu dùng dược nhân để kéo dài tính mạng? Nhưng mà, tại sao lão ma đầu lại ôm hắn như vậy, còn gọi tên hắn?
“Bạch giáo chủ, sư tôn quả thật có tâm với ngài"
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên sau lưng hắn.
Bạch Đàm quay người lại, thì thấy một bóng người lom khom đến trước mặt, thì ra chính là vu lão Tác Mãn.
“Trưởng lão, ngươi, ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Bạch giáo chủ, ngài không cần cảm thấy kỳ quái, ngài đang nằm mộng, tất nhiên sẽ thấy thông linh giả là lão hủ đây, và cũng vì đã trải qua một lần sinh tử, nửa người nửa quỷ, nên hồn phách ngài mới có thể tự do xuất khỏi cơ thể, cho nên, sẽ thấy cảnh hồn phách đã thấy khi xuất khỏi cơ thể lần trước, những cảnh tượng mà ngài quên.
Bạch Đàm xúc động nhìn Vu Diêm Phù ôm thân thể tàn tạ của mình, trong lòng chợt chấn động.
"Trước đây... chẳng lẽ, ta từng cải tử hoàn sinh một lần?"
Vu lão Tát mãn khẽ gật đầu, đánh cái thở dài, mới nói tiếp: "Lão hủ không tiện nói rõ cho ngài, nhưng nói tới đây, chắc Bạch giáo chủ cũng đoán được năm đó Sư tôn đã vì ngài làm những gì."
Bạch Đàm không thể tin mà lắc đầu, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ hắn đã sai khi giết chết y?
Không, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho Vu Diêm Phù, cũng không hối hận khi nghiền xương y thành tro!
Vu lão Tát mãn chống gậy, chậm chạp đến gần hắn, run rẩy mà vươn cánh tay cằn cỗi.
“Bạch giáo chủ, nếu ngài đã biết sự tình năm đó, cũng là lúc nên bỏ tâm ma, để lão hủ dẫn ngài vãn sinh. Có lão hủ làm người dẫn độ, ngài sẽ không vào địa ngục chịu khổ."
“Đa tạ trưởng lão, trưởng lão vì sao lại muốn giúp ta?"
"Trong võ lâm này, người người đều xem ngài là yêu nghiệt, nhưng lão hủ đã sống trên trăm năm, nhìn người vô số, liếc mắt một cái đã biết ngài không phải là người tà ác, chẳng qua vì tâm ma quá nặng, mới dẫn tới tính cách như thế. Rõ ràng sống chết chỉ trong sớm chiều, nhưng ngài không dùng Nhân cốt tràng hạt để tự cứu mình, mà dùng cứu người, lão hủ đây chính là cảm động.
"Nếu đã thế.... vậy mời trưởng lão...."
Bạch Đàm do dự mà vươn tay ra, lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền rụt tay về.
“Nhưng ta còn mấy cái tâm nguyện chưa xong. Trưởng lão, ngài có thể cho ta chút thời gian không?”
“Cũng được, Bạch giáo chủ cứ làm việc của mình cho xong, sống thật tốt mấy ngày cuối cùng, mạng ngươi đến khi tận, ắt sẽ thấy lão hủ." Vừa dứt lời, Vu lão Tát mãn liền vung tay áo, chốc sau đã biến mất.
“Đàm Nhi! Đàm Nhi!” Lúc này, một giọng nói từ phía sau vang lên, đột nhiên có một sức mạnh vô hình túm chặt hắn kéo ra phía sau, làm cho hắn nhập vào thân thể của mình, tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hắn liền đối diện với cái mặt nạ bằng ngọc lạnh lẽo. Đằng sau lớp mặt nạ là cặp mắt thâm trầm bình tĩnh nhìn hắn, nam tử nằm nghiêng bên cạnh, khuỷu tay như gông cùm vây hắn ở bên trong, chẳng biết đã dùng tư thế này từ lúc nào.
Lát sau kí ức bỗng lùa về, làm hắn sợ tới co rụt lui lại, té ngã xuống giường, rồi lại bị túm trở về, bị Vu Diêm Phù đè xuống dưới, nhưng hắn lại không muốn nhìn thẳng y, cả người lập tức co thành một đoàn.
“Ngươi…… Ngươi hiện tại là…… Là……”
Vu Diêm Phù cúi đầu kề sát bên tai hắn: “Là vi sư.”
Bạch Đàm lập tức hai tay ôm đầu, hai đầu gối co lại, sợ đến cuộn thành một đoàn, tựa như con tê tê. Nhưng vừa chuyển động, mông liền đau ê ẩm, nhắc nhở sự việc khi nãy vừa phát sinh, khiến hắn lo sợ không yên âm thầm đề nội lực, nhưng mà, khí hải không hề có động tĩnh --- quả nhiên một chút chân khí cũng không còn.
Nháy mắt tâm hắn rơi vào địa ngục hà băng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay quơ quào, đánh lung tung vào ngực người đối diện, hét lên.
“Tai sao..... Tại sao ngay cả chỗ dựa duy nhất của ta ngươi cũng muốn cướp?"
Vu Diêm Phù dễ dàng cầm lấy cổ tay hắn, kéo ra hai bên, như muốn kéo ra vỏ bọc của hắn, thiếu niên chỉ một lòng bảo vệ bản thân, đầu cuối càng thấp, nghiêng sang một bên, y càng áp sát, cơ thể hắn càng co lại, hô hấp càng thêm dồn dập, cả người đều run bần bật.
"....Ngươi thật sự tàn nhẫn!"
“Ta tàn nhẫn??? Công lực trên người ngươi, hình như là đào từ tâm vi sư này mà có?"
Bạch Đàm cắn răng, không lên tiếng.
“Vi sư thu hồi công lực mấy chục năm của mình, cớ sao lại không được? Chỉ là..." Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm dấu ấn mờ nhạt trên ấn đường của hắn, ái muội nói nhỏ bên tai, "Biện pháp có hơi quá phận một chút."
Tốt, thật tốt, biện pháp hơi quá phận. Bạch Đàm nhắm mắt, từ kẽ răng thốt ra mấy chữ: "Ngươi.... khi nào.... thì mới bằng lòng rời khỏi thân thể Thiên Túc!!! "
"Ngươi mong vi sư đi như vậy?" Vu Diêm Phù duỗi tay vuốt ve gương mặt của hắn, giọng nói dịu dàng làm người hít thở không thông, "Đáng tiếc, vi sư đã sớm chiếm khối thân thể này, trước giờ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi- Đàm Nhi."
Có ý gì? Bạch Đàm đột nhiên ngây người, trong đầu giống như có một tổ ong vò vẽ bay loạn.
“Ngươi nói là, ngươi...... Ngươi........”
“Không sai, vi sư là tá thi hoàn hồn, từ lúc ngươi giết vi sư, vi sư liền thành dược nhân."
Vu Diêm Phù thở dài, nắm lấy bàn tay hắn, vân vê những khớp xương mềm mại, "Thời gian ở chung, vi sư ăn không ít cái tát, móng vuốt của tiểu Đàm nhi quả thật biết đánh người, cũng thật đau."
Trong đầu Bạch Đàm lúc này hiện lên từng màn, từng màn ở chung với y, càng nghĩ càng cảm thấy cực thẹn, lưng như bị kim chích, chỉ muốn tìm một cái khe để chui xuống, một khắc cũng không muốn ở cùng Vu Diêm Phù.
"Sợ sao? Lúc nghiền xương vi sư thành tro, lá gan ngươi không phải rất lớn hửm?"
“……”
“Trước kia vi sư tại sao không phát hiện, tiểu Đàm Nhi lợi hại như vậy?"
“……”
“Đàm Nhi……”
Bạch Đàm không thể nhịn được nữa, che lỗ tai: “Đừng kêu! Ngươi buông ta ra! ngươi chết đi sống lại, võ công cũng đã lấy về, còn muốn cái gì nữa? Ta giờ đây hai bàn tay trắng, chỉ còn cái tiện mệnh này!"
“Vi sư muốn cái gì?” Vu Diêm Phù chế trụ cần cổ mềm mại của thiếu niên, chỉ cảm thấy giống bắt một đuôi cá con, tùy thời đều có thể trốn thoát, " Vi sư kiếp này chỉ cầu một ly rượu quỳnh hoa, từ đây trường say không tỉnh."
Bạch Đàm ngẩn ra, trong lòng trào lên niềm ưu thương vô hạn, quay đầu đi, trào phúng nở nụ cười.
, trong lòng trào ra vô hạn buồn bã, quay đầu đi đi, trào phúng mà nở nụ cười.
Hắn không còn sống được mấy ngày, lại bị y nhổ sạch nanh vuốt, y lại mong cùng hắn mãi mãi bên nhau sao?"
“Sư tôn…… Hoa quỳnh cả đời chỉ nở rộ trong chớp mắt, nếu bỏ lỡ kì hoa, đó là vĩnh viễn bỏ lỡ, một khi hoa tàn, cho dù có ủ thành rượu cũng làm người say ngắn ngủi, làm sao có thể trường say không tỉnh chứ?"
Trong lòng Vu Diêm Phù khó hiểu đau xót, chỉ cảm thấy dường như đứa bé này đang nói lời từ biệt mình, nên ngón tay chế trụ cổ không khỏi buộc chặt thêm vài phần: " Khẩu thị tâm phi. Trong lòng ngươi rõ ràng thích vi sư. Ngươi dù gạt được bản thân, nhưng không gạt được cái đuôi hồ này, bị vi sư chạm vào, nó liền lắc lư đến vui sướng."
Dứt lời, tay y liền lần theo cổ hắn trượt xuống, một đường đi thẳng đến cái xương sụn nho nhỏ.
“Đừng chạm vào ta!”
Bạch Đàm tức giận cắn tay y một cái, giãy giụa nhảy xuống giường, lùi về phía cửa, Vu Diêm Phù nhấc cánh tay, bên hông hắn liền bị khóa lại, chốc lát bản thân đã rơi vào lồng ngực Vu Diêm Phù.
"Tùng tùng tùng tùng" -- ——”
Đúng vào lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một chuỗi tiếng trống ầm vang, dồn dập đến tận trời xanh, báo hiệu hồi kết của võ lâm đại hội đã đến, cũng là thời khắc tuyên bố vị trí bá chủ sẽ rơi vào tay người nào.
Bạch Đàm nghe thấy tiếng trống trận, trong lòng bỗng cảm thấy không cam, nắm tay siết chặt, móng tay gim chặt vào lòng bàn tay.
Vu Diêm Phù liền nhanh tay điểm huyệt của hắn, ôm người trở lại giường, thấp giọng hống: "Ở đây chờ vi sư một lát, vi sư rất nhanh sẽ mang ngươi rời khỏi chốn thị phi này, tới nơi mà ngươi sẽ thích."