Dược Nhân Độc

Chương 50




"Ngươi tránh ra cho ta!" Mắt thấy Tư U sắp trốn vào long môn, Bạch Đàm phẫn nộ quát to một tiếng, một tay dùng "Tru thiên hóa ma chưởng" đánh thẳng vào mặt Thiên Trúc, làm cho y không thể không lui về sau, bước vào long môn. Giờ khắc này trời tờ mờ sáng, đã gần đến giờ sửu, đại hội võ lâm sắp khai mạc, chung quanh lôi đài tụ lại mấy trăm người, chờ "Giác giả" gióng lên hồi trống trận, chợt thấy một người toàn thân đầy máu xông vào, ngã trên mặt đất, còn có hai người đang đấu đá cũng xông vào long môn, nhất thời mọi người đều kinh ngạc.

"Bạch Đàm, đừng làm chuyện hồ đồ ở Long môn!"

Vu Diêm Phù nhìn xung quanh, chỉ thấy tình hình như vầy thật mất mặt xấu hổ, y chẳng qua là lệnh cho Tư U giám thị Ly Vô Chướng, xem hắn có bị bộc phát chú ấn lòng son dạ sắt hay không, xem ra chính lúc âm thầm nghe trộm, không khéo bị tên sói con này phát hiện, đuổi theo rồi ra tay ngoan độc, vậy mà còn đá động tới người trong Long môn, đúng là làm hỏng hết quy cũ bất thành văn trăm năm của võ lâm.

Tâm tính như vậy, nếu leo lên vị trí bá chủ võ lâm Tây Vực, thì làm sao phục chúng?

"Hồ đồ?" Bạch Đàm nhìn chằm chằm Tư U đang nằm trên mặt đất, giọng nói đột nhiên đề cao, từng chữ từng chữ âm vang: "Bản tọa muốn lên võ đài cùng hắn phân cao thấp, còn phải cần ngươi cho phép hay sao? Ngươi là cái thá gì?"

Tư U bê lấy phần tay cụt, khó khăn mà nhấc mình, giọng nói đứt quãng: "Ngươi nào muốn cùng bản ma quýêt phân cao thấp, chẳng qua là vì bản ma biết rõ bí mật của ngươi, nên nghĩ muốn giết người diệt khẩu mà thôi!"

Bạch Đàm sững sờ, rồi mới kịp phản ứng, tức không nhịn nổi: " Ngươi biết bí mật của bổn tọa? Vừa ăn cướp vừa la làng, ngậm máu phun người, đúng là vô liêm sỉ!'

"Đừng có hồ ngôn loạn ngữ" Nam tử tung người nhảy lên võ đài, lảo đảo đi tới trước cái trống lớn, dùng cánh tay còn lại nhặt lấy dùi trống, ra sức đánh vào mặt trống, thở ra một hơi, mới nói, " Tại hại là hộ pháp hai đời của Phù Đồ giáo, sẽ không lấy danh tiếng của Phù Đồ giáo ra đùa giỡn, mỗi chữ đều là lời thật, tuyệt không giả dối... Lúc hơn nửa đêm ta ra khỏi phòng, định lấy ít nước pha trà, thì tình cờ thấy ngươi đang lén lén lút lút dẫn một người đi xuống lầu, tại hạ trông thấy người kia mặc quần áo giống tăng nhân Không hành môn, nên lòng thấy hiếu kì, mới bám sát phía sau, thì phát hiện ngươi... Ngươi dẫn một người xuất gia tới ngôi miếu đổ nát ngoài tường vây, muốn dụ hắn cùng ngươi song tu! Chư vị thử nói xem, rốt cuộc là ai vô liêm sỉ? Ngươi nói muốn cùng tại hạ phân cao thấp, tại hạ liền ở trên võ đài này lấy cái chết để chứng ngôn!"

Lời này vừa ra, bốn bề nhất thời xôn xao, phút chốc sôi sùng sục.

"Cái gì, Không Hành Môn?"

"Không phải chứ, tên yêu nghiệt ma giáo này ngay cả người xuất gia cũng không tha?"

"Thật là đệ tử của Không hành môn? Hắn bây giờ đang ở chỗ nào?"

"Ngươi nói bậy!" Bạch Đàm trong phút chốc lửa giận công tâm, một ngụm máu tươi trực trào nơi cổ họng, nhưng hắn vẫn cưỡng chế nuốt về, mắt thấy mọi người dùng thần sắc khác thường nhìn sang, thì tức đến một câu cũng không nói được.

Vu Diêm Phù nghe vậy cũng rất kinh ngạc, nhớ tới cảnh tượng sói con dụ dỗ Di Lan Sanh, tâm tình nhất thời trầm xuống, tầm mắt hạ xuống mi tâm của hắn, thấy thủ cung sa vẫn còn, mới hơi yên lòng, biết hắn nhất định là bị Tư U cắt ngang, nên chưa thành công, nhưng trong cổ họng vẫn thấy nghẹn ứ, mới tra hỏi: " Lời hắn nói có phải là thật?"

Lời vừa nói ra, Bạch Đàm liền cảm thấy Nhiêu Cốt kéo tới một trận đau đớn, giống như bị dao nhọn đâm phải, như khuấy xương cắt thịt. Làm cho hắn cả người run rẩy dữ dội, mới gầm lên một tiếng, đoạt lấy Phá Việt Nhật trong tay Vu Diêm Phù, cầm vũ khí trong tay, như diều hâu vươn mình, nhảy lên võ đài, hướng thẳng đến cổ người trước mặt mà sấn tới.

Tư U vậy mà không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, thấy chết không sờn.

Vu Diêm Phù thấy thế thì nhảy lên, đáp xuống đằng sau cái trống lớn, dụng lực đánh ra một chưởng, trống lớn rền vang như sấm nổ, khiến Bạch Đàm đang lăng không bay tới bị chấn động đến mức đành lùi ra sau mấy mét, đáp xuống mặt đất.

Đại não vang lên ong ong, xương sống chấn động như muốn nứt vỡ, Bạch Đàm đau đến hai mắt đều biến đen, lại sợ bị lộ điểm yếu trước mặt kẻ khác, hàm răng cắn chặt gần như vỡ nát: " Thiên Túc, ngươi muốn đối địch với bản tọa?"

Vu Diêm Phù không đáp, chỉ hỏi: "Ta muốn ngươi chính miệng trả lời, lời hắn nói có phải là thật?"

"Yêu nghiệt ma giáo nhà ngươi, trả mạng cho đệ tử của ta!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng quát to, vài người trùm nón trắng khiêng cán xông vào, trên cán có một người đang nằm, chiếu cói đắp trên người hắn bị máu tươi nhuộm đẫm. Một người trong số đó hất chiếu cói lên, chỉ thấy người nằm trên cán quần áo xộc xệch, từ lồng ngực đến bụng thình lình hiện ra một vết thương cực lớn, sâu tới tận xương, rõ ràng là bị lưỡi dao sắc bén chém mà thành, vùng da xung quanh vết thương bị thiêu cháy đến nát vụn.

"Không Ngạn!", " sư huynh Cánh Nhiên..."

Người kia thả chiếu cói xuống, ngẩn đầu nhìn Bạch Đàm chằm chằm: " Không Hành môn ta là người xuất gia, đệ tử trong môn một lòng hướng Phật, tĩnh tâm khổ tu, luôn giữ mình trong sạch, lại bị tên yêu nghiệt nhà ngươi hại ra nông nổi này!"

Tầm mắt Vu Diêm Phù từ trên thi thể thu lại, thấy thiếu niên trên đài sắc mặt khó coi, không nói lời nào, bên tai lại vang lên mấy câu lúc trước của hắn với Ly Vô Chướng, trong lòng dậy sóng không yên, vô cùng u ám.

- - dù sao cũng rửa không sạch, không bằng đơn giản làm thực.

- - Chỉ cần có thể luyện thành Lục Dục Thiên, ngồi vững trên vị trí bá chủ võ lâm Tây Vực, khiến cho người người phải ngửa đầu nhìn ta, ta xem còn ai dám đề cập đến hai từ luyến sủng?

- - Chẳng qua chỉ là hy sinh thân thể này một chút, dù sao thân thể này vốn cũng phải hiến cho lão ma đầu, cùng ai giao hợp cũng như nhau, bản tọa không phải nữ nhân, còn có thể mang thai hài tử hay sao?"

Lúc này, người cụt tay mới miễn cưỡng đứng thẳng, đem trường tác* trong tay vun ra: "Chư vị nhìn xem, tại hạ không có nói dối. Vũ khí tại hạ dùng chính là trường tác, không tạo được vết thương như vậy."

*Trường tác: Roi dài.

Dứt lời, thân thể hắn bỗng nhiên lung lay, rơi từ trên võ đài xuống.

Vu Diêm Phù xoay người, lăng không nắm lấy đai lưng của hắn, đáp xuống lôi đài, lập tức dùng kim châm đâm vào đại huyệt trên cánh tay hắn, làm ngưng máu huyết đang tuôn ra không ngừng, rồi cắt ngón tay trỏ, trích lấy mấy giọt máu cho hắn uống, thì thấy người trong lòng ngực giơ ngón tay chỉ về phía lôi đài, hơi thở mỏng manh mà suy yếu nói: "Giáo chủ, giáo chủ... bức họa lúc trước nếu ngài không thích, Tư U lại vẽ cho ngài bức khác, có được không?"

Ngón tay lau vết máu trên môi hắn, Vu Diêm Phù nói: "Chờ ngươi lành lại rồi hẳn nói." Bạch Đàm không nghe hai người nói gì phía dưới đài, cũng không có lòng muốn nghe, tiếng mắng chửi ngợp trời đã nhấn chìm hắn trong đó, hắn ngước mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy giá lạnh, thật giống như năm đó bị ngã vào nơi ngập tràn băng tuyết, bị đè dưới lớp tuyết dày, làm máu huyết từng chút từng chút mất đi nhiệt độ.

Hắn nghĩ bản thân mình đã rất lãnh khóc, đủ ác độc, cái gì cũng không sợ, không để ý, chỉ cần leo lên vị trí bá chủ võ lâm, là có thể kiêu hãnh, nhưng giờ phút này hắn mới biết được, cái gì là miệng người đáng sợ.

Cả thế gian to lớn, vậy mà không có một người chân chính hiểu hắn.

Người không hiểu ta, ta mong cầu gì.

Tự biết trăm miệng cũng không thể biện bạch, nhưng cũng xem thường đầy miệng kêu oan, Bạch Đàm đơn giản ngửa đầu cười to một tiếng, nhìn dưới đài mấy người vây quanh cán, thì thu lại tiếng cười, lạnh lùng nói: " Người này không phải bản tọa muốn giết, bản tọa cũng không nhận thức hắn, nếu ngươi không phục, lên võ đài rồi hẳn nói chuyện!"

Vu Diêm Phù nghe hắn nói cứng như vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc, mới đem người trong lòng ngực giao cho "giác giả", thì ống tay áo bỗng bị người kéo lấy. Tư U ho khan mấy lần, suy yếu mà thì thào: " giáo chủ, thuộc hạ nhớ kĩ lời ngài, tuyệt không ra tay với hắn, cầu ngài, đừng tránh tội thuộc hạ."

"Bản tọa đã biết. Ngươi đừng sử dụng nội lực, ngươi đã lên võ đài, giác giả hiển nhiên sẽ chữa thương cho ngươi."

Vu Diêm Phù vừa mới xoay người, đã thấy một đệ tử của Không Hành môn nhảy lên võ đài, trường côn như cầu vồng vung về phía Bạch Đàm, còn chưa tiến lại gần thì đã bị hắn dùng ba chiêu quăng thẳng xuống đài, lúc này miệng đã phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi.

Bạch Đàm nhìn xuống phía dưới, hừ nhẹ một tiếng: "Chút bản lãnh đó mà cũng muốn khiêu chiến bản tọa, đúng là không biết tự lượng sức."

Lời vừa nói ra, lập tức kích khởi lửa giận của một đám người, không người nào kiềm được mà xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Giờ phút này dưới đài ở Long Môn tề tụ đầy đủ mười mấy môn phái ở Tây Vực-- tam đại chính phái là Thiên Dương Phái, Trường Nhạc Bang, Không Hành Môn, trừ Phù Đồ giáo còn có hai đại tà giáo là Nguyệt Ẩn Cung cùng Mạn Đồ La Môn, không chính không tà thờ thần Lửa là Hồng Liên Giáo, và còn có nhiều môn phái nhỏ đường xá xa xôi cũng đến.

Chúng nhân võ lâm Tây Vực vô cùng hỗn loạn, mấy chục năm qua vẫn đứng riêng lẻ, không ngừng xung đột, tổ chức đại hội võ lâm cũng là vì muốn tạo dựng uy tín cho môn phái, tìm chỗ đứng trong giang hồ, người tham gia thắng càng nhiều, thì môn phái đó càng danh vọng, môn đồ càng đông, thế lực càng lớn, Vu Diêm Phù nhậm chức bá chủ võ lâm mười mấy năm, Phù Đồ giáo như mặt trời ban trưa, khi y còn sống, Thất Thế Phù Đồ Lệnh như Sinh Tử phù trong tay Diêm Vương, muốn người nào sống thì sống, muốn người nào chết thì chết, người trong giang hồ không ai dám không nghe.

Nhưng khi Vu Diêm Phù vừa chết, Phù Đồ Giáo trở thành một tòa tháp người người đều muốn lật đổ.

Và Bạch Đàm, cũng chính là viên tinh thạch trong tòa tháp không thể không hái xuống.

Cố ý nhìn xem công lực Bạch Đàm có tịnh tiến hay không, Vu Diêm Phù đứng ở dưới đài, khoanh tay đứng nhìn, quả nhiên thấy hắn trong thời gian ngắn một nén hương, đã đánh bại mười người, so với chính mình mười mấy năm trước thượng võ đài chỉ hơn chứ không kém, công phu quả thật là so với lúc giao thủ với mình tiến bộ không ít.

Bạch Đàm đứng trên võ đài càng chiến càng mạnh, ba năm chiêu đã đánh một gã theo đạo Thần lửa đến quân lính tan rã, hắn ra tay cực kì ngoan tuyệt, không chừa đường lui, làm bại tướng không chết cũng tàn, không một ai lành lặn, ngay cả gã thờ thần Lửa cũng không ngoại lệ, mới vừa xuống lôi đài, kinh mạch đã đứt từng khúc mà chết.

Sau một lúc luân phiên đánh, hắn cũng là cung giương hết đà, tinh lực có dấu hiệu ngược chiều, tay nắm binh khí cũng hơi run run, trước mắt từng trận biến đen, tựa như đang bước tới ranh giới của sự sống và cái chết.

Trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác không rõ nhưng Bạch Đàm vẫn giữ thẳng lưng, đứng ở chính giữa lôi đài.

Nếu như hôm nay tới giờ chết của hắn, hắn cũng phải chiến đấu tới phút cuối cùng, đánh bại tất cả mọi người.

Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, hắn có chết cũng phải chết cho phiêu lượng.

"Còn ai dám chỉ trỏ bản tọa... cứ lên hết đi! Nếu không có kẻ nào dám đối ứng, bản tọa xứng đáng trở thành võ lâm minh chủ, ai còn dám lưu truyền lời đồn về bản tọa, bản tọa sẽ lấy mạng chó của kẻ đó!"

Nghe ra thể lực hắn sắp không chống đỡ nổi, Vu Diêm Phù hơi nhướn mày, trong lòng vừa nghĩ, liên nắm chặt roi dài trong tay.... Dứt khoát, liền dùng binh khí này để chế trụ sói con, dạy dỗ hắn một chút.

Phục Lân nâng quai hàm nghiêng đầu nhìn về phía nam tử: "Phụ thân, giờ chúng ta ra tay chưa? Nếu ngài không giết tiểu tử họ Bạch, hắn sẽ đoạt được chức võ lâm minh chủ!"

Phục Lộc cười cười, một tay thưởng thức tất lật trong tay, một tay sờ đầu nhi tử, "Không cần vội, chúng ta cứ ngồi chờ một lát. Con xem, nhiều người muốn giết hắn như vậy, có thể tiêu hao thêm một hồi."

Vừa dứt lời, lập tức có một thân ảnh mạnh mẽ đáp xuống võ đài, sau lưng hắn còn đeo tám thanh lợi kiếm, đúng là chưởng môn Thiên Dương Phái Tô Mạn Già, ánh mắt thâm trầm lăm lăm nhìn hắn, tựa như lệ quỷ đòi mạng. Hình bóng thiếu nữ mỉm cười phút này như hiện ra trước mặt, làm lòng Bạch Đàm như bị đánh một cái, hô hấp có chút khó khăn.

"Nếu nói đệ tử Không Hành Môn không phải do tên yêu nghiệt này hại, ta Tô Mạn Già tuyệt đối không tin. Chính là hắn, lúc cùng bản môn tranh chấp, bắt tiểu nữ làm con tin, hại chết tiểu nữ -- "

Xung quanh thoáng chốc dậy lên tiếng rống giận, tiếng mắng chửi liên tiếp không ngừng.

"Chư vị nói thử xem, nếu bản tọa dùng bát dương kiếm trận này đối phó với kẻ thù giết nữ nhi, có tính là lấy đông hiếp yếu hay không?"

"Không tính!"

"Tất nhiên không tính!"

Lập tức tiếng người phụ họa khen không dứt.

Bạch Đàm từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Bát dương kiếm trận, sắc mặt khẽ biến.

"Tốt!" Tô Mạn Già hét to một tiếng, gọi bảy người tới, bày ra kiếm trận bao vây xung quanh thiếu niên, lúc này đồng tử Vu Diêm Phù hơi co rụt, tung người nhảy lên, đáp xuống bên trong kiếm trận, bảo vệ mặt trái của thiếu niên.

Bạch Đàm không kịp chuẩn bị, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi tới đây làm gì? Tại sao không đi cứu tình nhân cũ của ngươi?"

"Tất nhiên là sợ ngươi chơi hư luôn mạng nhỏ." Vu Diêm Phù híp mắt, xoay người, một tay chế trụ eo thiếu niên, kéo hắn vào trong ngực, nhìn Tô Mạn Già cười ngoan lệ, cất cao giọng nói, " Danh môn chính phái trên võ đài đại hội võ lâm, sao không tuân quy cũ mà giống như trong Lục đạo luân hồi, lại lấy đông hiếp yếu cùng nhau vây đánh, vậy mà mượn danh chính nghĩa? Mặc dù ta là người trong tà phái, cũng không vô sỉ như vầy."

Nghe thấy bốn phía vang liên tiếng bàn luận nghi ngờ, Tô Mạn Già tức giận: "Ngươi nói lung tung gì đó?"

"Có phải nói bậy hay không, trong lòng ngươi rất rõ!" Bạch Đàm tiếp lời chế giễu, "Xúi dục nữ nhi hạ độc người khác, lấy oán báo ân, đó là việc đường đường một chưởng môn nhân nên làm hay sao!"

"Ê, tộc nhân Hồi Hột, hắn cũng từng làm ta bị thương, ta tới giúp ngươi!" Lúc này, dưới lôi đài vang lên tiếng nói có khẩu âm trúc trắc, một người mặc trang phục quái lạ xông ra, rút trường đao.

Tô Mạc Già liếc gã một cái, bỗng nhiên nhớ tới Tô Mạn Nhĩ ngày ấy bị người Đông doanh bắt, mí mắt liền co giật, nhưng vẫn giơ cao bảo kiếm trong tay, phát lệnh một tiếng, tám thanh kiếm nhắm thẳng hai người trong trận.

Vu Diêm Phù một tay nắm chặt Thí Nguyệt, một tay siết chặt eo người trong lòng ngực, cúi đầu, dán sát bên tai hắn: "Lần trước đọc tâm pháp Lục Dục Thiên cho ngươi, còn nhớ trình tự hay không?"

Bạch Đàm lúc này không rảnh cùng hắn phân cao thấp, gật gật đầu.

"Được, ta hôm nay sẽ dạy ngươi làm sao sử dụng địa ngục thập cửu biến, đánh mấy tên tiểu quỷ này."

Trong lòng Bạch Đàm cả kinh, hai tay đều bị y nắm lấy, thân thể bay lên, hai thanh hung khí ở quanh thân hắn vẽ ra một vòng sáng rực rỡ hàn quang, nháy mắt như nhật nguyệt chạm nhau, trời long đất lỡ, đánh vào tám chuôi kiếm đang lượn vòng kéo tới, như cuồng phong tồi lâm, chưa tới mười chiêu, đã đem "thiên địa bát dương trận" nghe đồn có thể vây nhốt quỷ thần đánh cho thất linh bách lạc, đoạn kiếm rơi lả tả.

Vu Diêm Phù trào phúng nở nụ cười, nhìn Bạch Đàm thì thầm: " Làm ngươi bị thương chính là thiên địa bát dương trận? Ta xem ra, phải là nhất địa kê mao trận mới đúng." Dứt lời, thấy Tô Mạn Già có ý xuất chiêu, y liền nắm tay Bạch Đàm, một tay chém xuống mặt đất, những đoản kiếm rải rác bị chấn động đến mức bay lên khỏi mặt đất, như cơn mưa rào tầm tã, ào ạt bay tới chín người trên lôi đài, trong khoảnh khắc, tiếng kêu gào thảm thiết không dứt vọng bên tai.

Bạch Đàm sửng sốt tại chỗ, chỉ thấy lúc cơn mưa kiếm qua đi, mấy người trên đài quần áo rách nát, che không được thân thể, vết kiếm ngang dọc đầy người, mặc dù còn sống, nhưng bộ dạng đều bị hủy sạch, mất hết mặt mũi.

Chỉ có Tô Mạc Già là bị thương nặng nhất, gân mạch hai tay máu me be bét, đã thành một tên phế nhân.

"Ngươi bị tám đường kiếm này làm bị thương, ta sẽ trả lại bọn họ tám đường kiếm, rất công bình." Cánh tay Bạch Đàm bị nắm lấy thật chặt, nghe thấy người sau lưng từng chữ từng chữ nói xong, thì ngữ điệu liền thay đổi, "Cái gọi là người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nên biết, khi xuống tay với người của Không hành Môn, chính là tội ác tày trời, thiên hạ bất dung. Nhưng mà bất dung cũng tốt... có thể che chở cho ngươi, cũng chỉ có mình ta."