Bạch Đàm đã sức cùng lực kiệt, dược huyết cũng vừa lúc phát huy hiệu dụng, khiến hắn không còn khí lực giãy dụa, ngẩng đầu, thấy nam tử đang nhìn mình chằm chằm, con ngươi hẹp dài u ám mà loang lổ, như hàm chứa bên trong nỗi xót xa khó nén, khiến hắn không khỏi ngẩn người.
——thần sắc như vậy, giống như cực kì thương tiếc hắn.
Đương nghĩ như thế, đầu hắn lại bị người kia xoa vuốt, giống như đang động viên: "Đừng lộn xộn, ta giúp ngươi trị thương."
Bạch Đàm được vuốt ve thuận mao, khiến cảm xúc bạo liệt trong lồng ngực hắn nứt ra, dâng lên, nức nở thành tiếng, nước mắt cũng không giữ được trực trào, rồi lại cứ không chịu yếu thế, xoay đầu nghiêng sang một bên.
"Nói đi, là ai dám bắt nạt đường đường ma giáo giáo chủ?" Vu Diêm Phù giúp hắn lau nước mắt, thấy hắn cứ nhắm chặt mắt, ngậm miệng không chịu nói, một bộ dáng quật cường, thì ánh mắt y lập tức u ám, cúi đầu, bao trùm lấy môi hắn, cắn chóp lưỡi đẩy dược huyết vào. Dù Bạch Đàm có cắn chặt hàm răng nhưng dược huyết vẫn chảy vào cổ họng, thân thể lập tức mềm nhũn, nghiêng đầu, yếu ớt dựa vào ngực đối phương.
Trong lúc mơ màng, Bạch Đàm cảm thấy có một vật ướt át lạnh lẽo đang di chuyển trên các vết thương, mang theo cảm giác đau nhói, còn kèm theo chút ý ngứa. Tuy cảm giác không quá mãnh liệt nhưng khi vật thể mềm mại di chuyển đến vết thương nơi vai, thì nỗi đau lại khó mà chịu nổi. Hắn rên lên một tiếng, hé mở mí mắt nặng nề.
Nam tử nghe tiếng thì ngẩng đầu, lau đi khoé môi thấm máu, rũ mắt liếc nhìn hắn một cái, mới tiếp tục xử lý vết thương trên bả vai, hô hấp thỉnh thoảng cứ phả vào cổ, tựa như chạm vào vành tai tóc mai.
Bạch Đàm đánh một chưởng vào mặt y: "Vì sao năm lần bảy lượt cứu ta? Ngươi ẩn nấp bên cạnh ta, không phải vì Nhân cốt tràng hạt sao? Ngươi đã lấy được, còn bám dai như đỉa làm cái gì?"
Bám dai như đỉa? Ngược lại đúng là thật.
Vu Diêm Phù khẽ cười, môi rời khỏi bả vai thiếu niên, tiến sát tới vành tai hắn, nhỏ giọng nói "Ta đã từng nói, ta yêu thích ngươi. Ta đã thích ngươi, tất nhiên phải day dưa ở cùng ngươi."
"Ngươi đừng khiến người khác buồn nôn!" Bạch Đàm hữu khí vô lực cười lạnh, che lại vạt áo đang rộng mở, ngón tay chạm vào vết thương trên ngực, cảm thấy nó dường như đã kết vảy, không khỏi giật mình, bàn tay lại bị người nắm chặt.
"Gấp gáp cái gì, trước tiên để vết thương khép miệng rồi mặc quần áo, ta sẽ không lợi dụng lúc người khó khăn." Trong bóng tối, giọng nói của nam tử trầm thấp mà dịu dàng, nhưng trên người lại tỏa ra sát khí làm lông tơ Bạch Đàm dựng đứng.
"Rốt cuộc đêm nay ngươi gặp người nào, tại sao bị thương như vậy?"
"Mắc mớ gì đến ngươi?" Bạch Đàm ép xuống cảm giác khó chịu trong người, tức giận nói.
"Ngươi là chủ nhân của A Si, nếu ngươi bị thương, A Si tất nhiên sẽ trút giận cho ngươi."
"Ta không cần. Ai làm thì người đó chịu."
Bạch Đàm vươn người dựng dậy, có ý nhảy xuống lưng ngựa, nhưng không ngờ quần áo bị người kéo, nháy mắt đã rớt tới tận eo, làm lộ ra kiệt tác tự tay xâm của Vu Diêm Phù, lúc này vừa lúc ánh trăng chiếu xuống, làm da thịt thiếu niên lại càng trắng, chính giữa đóa hoa, Nhiêu Cốt như vết mực đỏ, làm hoa quỳnh vốn xinh đẹp lại càng thêm diễm lệ khó tả.
Còn không để người phía sau nhìn nhiều, Bạch Đàm nhanh tay kéo áo lên, muốn nhảy xuống ngựa, thì bên hông chợt căng cứng, bên tai vang tới tiếng quát to, con ngựa lập tức chạy như điên, xông qua sườn núi.
Từ trên sườn núi nhìn lên, Tàng Long Thành đèn đuốc rực rỡ, khí thế bạc ngàn.
Gió thổi làm áo bào tung bay phần phật, Bạch Đàm nhất thời cảm thấy chiến ý tràn trề, chỉ muốn lập tức leo lên võ đài, giương ra quyền cước, làm cho mấy tên trong võ lâm xem thường hắn đều trở thành bại tướng dưới tay.
Những kẻ đó hắn đều không để vào mắt, nhưng cái tên Thiên Túc này, là địch hay bạn thì khó phân, chính là đối thủ mạnh nhất hắn từng gặp từ trước tới giờ, nhưng trong lòng người này tính toán cái gì, hắn cũng cực khó phỏng đoán.
Con ngựa mang theo hai người hướng về phía sườn núi, Nhiêu Cốt bị chạm vào ngứa ngáy từng trận, Bạch Đàm đem cái tay đang đặt bên hông hắn ra, hơi cong người về phía trước, hỏi: "Sao ngươi hôm qua lại muốn cướp Nhân Cốt Tràng Hạt?"
"Ngươi nếu muốn biết thì trả lời vấn đề của ta. Đả thương ngươi có phải là kiếm trận của Thiên Dương Phái?"
Bạch Đàm sững sờ, vậy mà y cũng nhìn ra, đúng là lợi hại.
Vu Diêm Phù thấy hắn không lên tiếng, trong lòng liền rõ, bàn tay càng xiết chặt dây cương, khớp xương kêu lên răng rắc "Ra là người Thiên Dương Phái, môn chủ của bọn họ - Tô Mạn Già- là kẻ thù truyền kiếp của Phù Đồ Giáo chúng ta." "Hửm?" Bạch Đàm nghe vậy thì bỗng nhớ nội dung cuộc đối thoại của hai cha con mà hắn đã nghe, thắc mắc, "Có thể là vì một người phụ nữ? Ta nghe Tô Mạn Già nói, thê tử của hắn bị người trong ma giáo giết chết."
Vu Diêm Phù nhất thời trầm mặc, mới nói: "Không sai, giết người đó, quả thật là người của Phù Đồ giáo."
Bạch Đàm theo bản năng đem chuyện xấu đổ lên đầu người nào đó: "Không lẽ là Vu Diêm Phù? Hừ, tám phần mười là y xem trọng thê tử của người ta, ỷ mình là bá chủ võ lâm, cường đoạt tới tay..."
"Nói hưu nói vượn." Không cho hắn càng nói càng thái quá, Vu Diêm Phù lạnh giọng quát ngừng.
Bạch Đàm tỉnh táo: "Chẳng lẽ ngươi biết ẩn tình gì?"
"Nữ nhân kia là mẫu thân của Vu Diêm Phù, ngươi đừng có suy diễn lung tung."
"Mẫu thân? Vậy, ngày đó giết người của môn chủ Thiên Dương Phái Tô Mạn Già, chẳng lẽ là cha của Vu Diêm Phù?"
Đột nhiên nhắc tới lão cha, Vu Diêm Phù có chút không vui, nhàn nhạt đáp: "Tất nhiên là không phải. Mấy năm trước, giáo chủ của Phù Đồ Giáo Vu Liễm Vân đoạt thê tử của Tô Mạn Già làm Minh Phi, nữ nhân này sinh con trai cho Vu Liễm Vân, chính là Vu Diêm Phù."
Bạch Đàm kinh ngạc: " Thì ra lão ma đầu là con trai của Minh Phi? Mà Minh Phi này, không phải đã định sẽ bị người luyện công ép thành xương khô mà chết hay sao, sao lại sinh con cho người luyện công?"
Người sau lưng trào phúng nở nụ cười, ghì sát dây cương làm con ngựa chạy chậm lại.
"Đó chẳng qua là lời đồn."
"Là có ý gì?"
"Xưa nay sự sống còn của Minh Phi, đều là do người luyện công quyết định. Lúc luyện tới tầng cuối cùng của Lục Dục Thiên, tự tay giết chết Minh Phi uống giọt máu đầu tim, thì đạt tới cảnh giới xá ly, chặt đứt thất tình lục dục, sau này sẽ không còn vui buồn, sẽ không có sinh lão bệnh tử, trở thành Thần Phật. Nhưng nếu người luyện công luyện tới tầng cuối của Lục Dục Thiên, mà không muốn giết chết Minh Phi, sẽ không thể phá được ma chướng, không có cách nào luyện thành Lục Dục Thiên. Nếu tự biết không có cách nào phá được ma chướng, mà không kịp thời cùng Minh Phi giao hợp song tu, thuận theo tình dục, sẽ tẩu hỏa nhập ma cho tới chết."
Bạch Đàm ngạc nhiên, thì ra là vậy? Hắn vẫn luôn hiểu sai tu pháp luyện Lục Dục Thiên...
Lão ma đầu lúc đó tẩu hỏa nhập ma, chẳng lẽ là vì... không muốn giết hắn?
Không, y cho dù có nhất thời muốn tha mạng hắn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý.
Cứ nghĩ mà xem, mẫu thân Vu Diêm Phù cuối cùng vẫn không thoát được cái chết.
Nghĩ như thế, Bạch Đàm căm hận mà nhíu mày, truy hỏi: "Cho nên, mặc dù Minh Phi này sinh ra người kế thừa cho Vu Liễm Vân, ông ta vẫn vì luyện công, sau này giết chết bà ấy, có đúng không?"
"Sai, người giết chết bà ấy không phải là Vu Liễm Vân, mà là Vu Diêm Phù."
Bạch Đàm ngẩn người: "Vì sao y... lại giết chết mẫu thân của mình?"
Vu Diêm Phù nghe hắn cứ tiếp tục truy hỏi không ngừng, giống như vô cùng lưu tâm, trong lòng không khỏi hơi xao động: "Ngươi muốn nghe chuyện của Vu Diêm Phù như vậy?"
Bạch Đàm vội vã lắc đầu.
Vu Diêm Phù không chút để ý thở dài, "Haizzz, vậy thì thôi đi. Dù sao y cũng đã chết, những việc này nên cùng chôn theo y vào lòng đất thôi."
Lòng ngực Bạch Đàm xiết chặt, da đầu căng lên, từ trong kẽ răng phát ra hai tiếng: "Ngươi nói!"
Vu Diêm Phù kéo dài giọng: "Aiiii, không nói, không nói."
Bạch Đàm nghiêng đầu qua chỗ khác, kéo chặt vạt áo của y: "Ngươi, ngươi nói ngay cho ta!"
Vu Diêm Phù ranh mãnh quan sát hắn, khoé môi nhếch lên như cười lại tựa không, "Thì ra, ngươi quan tâm đến sư tôn như vậy?"
"Thúi lắm!" Bạch Đàm giơ tay muốn cào y, thì tay chợt bị tóm, kề sát vào lòng ngực.
Hắn giằng ra lại bị nam tử ôm lấy thật chặt, cằm tựa vào hõm vai hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Chuyện bí mật của bá chủ võ lâm Tây Vực không thể truyền loạn ra ngoài, ta chỉ nói cho ngươi biết, ngươi ngàn vạn lần phải giữ bí mật."
Bạch Đàm vểnh tai, gật gật đầu.
"Sau khi Vu Liễm Vân cướp Minh Phi về, lại động tâm với bà ấy, không phá được tình chướng, vì thế không luyện thành Lục Dục Thiên, còn cùng Minh Phi sinh con trai. Minh Phi này vẫn luôn oán hận ông ta, luôn tìm cơ hội đầu độc, làm cho ông ta không thể giao hợp, không có cơ hội lại luyện Lục Dục Thiên, ông ta không thể làm gì khác ngoài đặt kì vọng lên con trai của mình, bức Vu Diêm Phù tự tay giết chết mẫu thân của mình để luyện tâm tính, sau đó dốc lòng truyền võ công cho hắn."
"Sau này, Vu Diêm Phù luyện thành công pháp, tự tay giết chết cha mình, báo thù cho mẫu thân. Nhưng thật đáng tiếc, cái người giết cha giết mẹ này, cuối cùng, cũng không luyện được Lục Dục Thiên, mà còn chết trong tay Minh Phi của mình."
"Ngươi nói thử xem, có nực cười hay không?"
Bạch Đàm tất nhiên không có cười, trầm mặc nửa ngày mới hỏi: "Ngươi tại sao lại biết bổn tọa là Minh Phi của y?"
Vu Diêm Phù chạm vào mi tâm đỏ thẫm của hắn "Ta từng là đệ tử của Vu Diêm Phù, đây là thủ cung sa, ta tất nhiên sẽ biết được." Nói xong, y nghiêng mặt sang một bên, thổi một hơi ám muội vào vành tai thiếu niên, "Chắc chắn, y trước khi chết vẫn chưa kề da sát thịt với ngươi, nếu không, ngươi sao lại còn dấu ấn này?"
Lỗ tai Bạch Đàm nóng lên, quay đầu tránh thoát, lại bị nam tử giữ chặt cằm xoay qua, hôn lên ngạch tâm của hắn.
Lúc này ngựa đã ngừng vó, hai thân thể chặt chẽ dán chặt vào nhau, hòa vào không gian ánh trăng bàn bạc, sợi tóc hai mái đầu dây dưa không rõ tung bay, tay áo như khởi vũ, tựa như đôi giao long truy đuổi trong khoảng không.
"Ngươi đừng có làm càn!" Bạch Đàm lấy lại tinh thần, nhảy xuống lưng ngựa, mạnh mẽ chà sát mi tâm, giống như có ảo giác bị người nói trúng, trong lòng cực kì không vui, lập tức sử dụng "Vũ phong lộng nguyệt" tung người bay lên sườn núi, trong chớp mắt đã bay xa mấy trượng, nhảy lên tường thành Tàng Long.
Vu Diêm Phù cũng theo sau Bạch Đàm vào thành, mấy bước đã nhảy lên mái nhà cao nhất tòa lâu.
Tòa lâu này nguy nga mà hùng vĩ, cao vút trong mây ngàn, tựa như một tòa Phật điện, đỉnh chóp có bức tượng đá khổng lồ, tượng kia tạc hình cá chép vượt long môn, phía trên còn có khắc cữu long diễn châu, chính là nơi phải vượt qua Lục đạo luân hồi mới có tư cách bước vào - võ đài đại hội võ lâm, gọi là "Long môn lâu", ngụ ý cá chép vượt Long môn, từ đây thành danh trong giang hồ, nếu có thể chiến thắng được quần hùng, giống như phi thăng thành rồng, hùng bá một phương.
Bạch Đàm nhảy lên long môn ngồi xuống, mới thấy vết thương trên vai bắt đầu đau, tất nhiên là chưa hoàn toàn khép miệng, phải an dưỡng thêm một hai ngày mới lành, nhưng hắn lại không nỡ rời khỏi cảnh đẹp hùng vĩ này.
Vu Diêm Phù cũng đáp xuống mái nhà, ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi ở long môn trên cao: "Ngươi ngồi đó làm gì, còn không mau xuống?"
Bạch Đàm ngẩn người, rũ mắt nhìn xuống, chỉ cảm thấy tình cảnh này hết sức quen thuộc.
Cuối hè năm ấy, chính là lúc hoa quỳnh nở rộ ngợp trời, ở dưới ánh trăng, như nhuộm đẫm bạc ngàn hoa tuyết, hắn ngồi ở trên nhánh cây, nam tử đứng dưới tàng cây, cùng nhìn nhau, cũng nói một câu giống như thế.
Tại sao Thiên Túc lại làm hắn nhớ đến lão ma đầu?
Nhất định... là ảo cảnh làm ảnh hưởng tới hắn.
Bạch Đàm lắc đầu, cảm thấy chóng mặt, thân thể bị nghiêng qua một bên, rơi xuống, Vu Diêm Phù đạp lên mái nhà tung người bay lên, trong không trung ôm hắn vào lòng đáp trên long môn.
"Bị thương còn chưa khỏi, ngươi còn muốn nhảy qua long môn, bễ nghễ thiên hạ? Thực sự là quá gấp gáp."
"Bản tọa cần gấp cái gì? Vị trí bá chủ võ lâm, trừ ta ra không thể là ai khác." Bạch Đàm xem thường nói.
Không biết vì ánh trăng làm người mê mẩn, hay bởi vì quá mức suy yếu, hắn cảm thấy như trong cõi mơ.
Cùng kẻ địch lại giống như bằng hữu đứng trên đỉnh võ lâm, cảm giác cực kì sung sướng, chỉ cần có thêm một bình rượu ngon, một cây đàn, rồi cùng tỷ thí một phen, mới không uổng ngày tốt cảnh đẹp, phong cảnh trong tranh.
"Phải không? Vậy ta mỏi mắt trông chờ..."
——vị trí bá chủ võ lâm này, là sính lễ ta tặng cho ngươi.
Nói là sẽ nhấc kiệu tám người khiêng, thì chính là kiệu tám người khiêng, vi sư nói được làm được.
Vu Diêm Phù cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực, chậm rãi cúi người, thiếu niên quay đầu tránh đi, một tay che ngạch tâm, một tay che miệng mình, đôi mắt phượng long lanh ánh nước, căm tức nhìn y.
Y vân vê vành tai hắn: "Chủ nhân có muốn cùng ta song tu không? Đại hội võ lâm sắp tới, tâm pháp Lục Dục Thiên của ngươi cần phải ôn lại? Đợi ngươi khỏi bệnh, chúng ta sẽ tu luyện thêm một lần?"
Bạch Đàm nghe giọng điệu cân nhắc của hắn mà khó chịu, nhưng vẫn gật gật đầu, lại cảm thấy mình giống như hoàng hoa khuê nữ bị người bỡn cợt, trong lòng không khỏi càng tức.
"Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời bổn tọa, đêm qua ngươi đoạt Nhân cốt Tràng Hạt để làm gì?"
"Tất nhiên là để cứu người."
"Xem ra, ngươi là cầm nó đi cứu Tư U thôi." Bạch Đàm cười lạnh, "Ngươi giấu gã ở chỗ nào? Ta cũng không ngại nói rõ, cái tên Tư U này, bản tọa cực kì chán ghét, vốn thấy gã tẩu hỏa nhập ma cũng xem như thôi, nhưng hôm nay ngươi đã cứu sống gã, bản tọa không thể không giết chết gã."
"Nếu như... A Si một mực muốn ngăn cản thì sao?"
"Đó chính là đối địch với ta" Bạch Đàm xoay người, mắt phượng lộ ra hàn quang sắt bén, nhìn chằm chằm y, "Ngươi không phải vẫn nói thích bản tọa sao? Nếu ngươi thật sự thích bản tọa, thì mang đầu Tư U tới đây cho bản tọa!"
"Ngươi dù muốn cái gì, A Si đều đáp ứng, nhưng chỉ chuyện này, là không được."
Bạch Đàm gật đầu, cười nói: "Ồ? Vậy ngươi không nghĩ muốn một phần kho báu sao? Từng chi tiết trong bản đồ đều ở trong đầu bản tọa, ngươi có muốn xem hay không, chỉ cần làm bổn tọa vui là được."
Vu Diêm Phù híp mắt không trả lời, Bạch Đàm cũng không có thêm phản ứng, lúc này, chỉ nghe đằng xa có tiếng gió thổi, là hai người Ly Vô Chướng cùng Di Lan Sanh đồng loạt đáp xuống.
"Bạch giáo chủ... Xin lỗi, lúc trước là tại hạ hiểu lầm ngươi." Di Lan Sanh cau mày nói một câu, mới chuyển hướng nhìn Vu Diêm Phù đứng ở bên cạnh, Đồ La Phá Chướng Quýêt đã thủ thế chờ đợi, "Nghe Bạch giáo chủ nói, ngươi đoạt Nhân Cốt Tràng Hạt? Ngươi nếu không muốn chết... lập tức trả lại cho ta."
Ly Vô Chướng cũng lấy ra Ly Hồn Trùy, chuẩn bị giúp gã một tay, thì đúng lúc này Bạch Đàm nở nụ cười: "Trong tay hắn đã không còn Nhân Cốt Tràng Hạt, nửa viên Nhân Cốt đang ở trong bụng Tư U, các người tìm y không bằng đi tìm Tư U."
Di Lan Sanh từng bước từng bước áp sát Vu Diêm Phù: " 'Tử Ma' Tư U? Gã đang ở nơi nào?"
Vu Diêm Phù nhìn gã chằm chằm, gằn từng chữ: "Di môn chủ... ngươi tìm Nhân Cốt Tràng Hạt cũng vô dụng, vài hôm nữa là đến nhật thực, thiên địa hung quang, bách quỷ hoành hành, Nhân Cốt Tràng Hạt cũng không thể khống chế được vị Phật hung ác ngươi cung phụng, nếu không muốn bị phong linh tà ác trong Đồ La Phá Chướng Quýêt phả hệ, để ngăn ngừa hậu hoạn, chỉ có tới Thần Điện Thiên Trúc nằm sâu trong Thiên Sơn, tìm phương pháp giải quýêt thôi."
Di Lan Sanh lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi... ngươi làm sao biết được mấy việc này?"
"Sau này ngươi sẽ biết. Bạch Giáo chủ, chúng ta ngày sau gặp lại." Không muốn ở lại chỗ này, Vu Diêm Phù lùi về sau một bước, nhảy xuống mái ngói Long Môn, đi thẳng vào trong cửa lớn.
Trong lòng biết rõ một khi vào Long Môn Lâu, hết thải những mâu thuẫn sẽ được giải quyết trên võ đài, Di Lan Sanh tức giận thở dài, cũng đành nhảy xuống. Bạch Đàm không cam lòng bị tuột lại, cùng Ly Vô Chướng hai người đáp trước cửa lớn.
Cửa chính Long Môn Lâu được đúc thành hình đầu rồng bằng vàng rực rỡ, miệng mở to tạo thành một lối vào chứa được mười người cùng đi, vừa đi vào trong Lâu, phía trước đã thấy một tăng lữ áo đỏ đang đứng, sừng sững, như tượng đá không nhúch nhích, xem bộ chính là "giác giả" thủ vệ.
Vì bọn họ tới rất sớm, Long Môn Lâu còn chưa náo nhiệt, giống như chỉ có mấy người bọn họ.
"Aiiii, cháu trai...." Lúc này, phía sau có giọng nói già nua truyền tới.
Bạch Đàm xoay đầu, thấy một bà lão lọm khọm trên người khoác áo choàng, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh, tuy trong mắt không có chút thần thái, nhưng hắn vẫn nhận ra người này.
"Dì? Những ngày qua người ở chỗ nào, sao bộ dáng lại thành thế này?"
Hắn kinh ngạc đi tới chỗ dì, thân mình Quỹ Ngư Nhi lắc lư, ngã về phía hắn, hắn nhanh chóng đỡ người, chỉ nghe Quỹ Ngư Nhi thở dài một tiếng, như gió thổi vào gỗ mục làm nó từng chút từng chút sụp đổ.
"Cháu trai, ngươi đừng có vào Long Môn Lâu, theo ta, theo ta tới Tây Dạ bái tế mẫu phi ngươi?"
Ly Vô Chướng nói: "Giáo chủ, để ta dìu nàng."
Sự việc của Tô Mạn Nhĩ vẫn còn ở trước mắt, nội tâm Bạch Đàm thật sự hoảng loạn, đỡ lấy Quỹ Ngư Nhi, dìu nàng gửi cho Ly Vô Chướng, lúc đi vào long môn lâu, vừa mới vào môn, thì phát hiện trên lan can vòng tròn chừng mười tầng lâu đều đứng không ít người, ở trung tâm đặt một bệ đá hình tròn rộng mấy trăm trượng.
Phía trên đài cao có treo một cái trống khổng lồ, giống như thiên luân hào quang vạn trượng.
Bạch Đàm ngưng mắt nhìn khung cảnh rộng lớn kia, quay người cùng Ly Vô Chướng lên lầu.