“…” Vu Diêm Phù một tay che lại dị trạng ở bụng dưới, một tay bắt lấy cánh tay muốn thăm dò mạch tượng của Bạch Đàm, đầu muốn phát trướng, đã không còn nhịn được nữa, cực kì khó khăn mà phun ra một chữ, “Cút”.
Chữ này vừa mới phun ra khỏi miệng, mặt Bạch Đàm đã đổi sắc. Tựa như vết thương xưa cũ bị người khác lôi ra xé mở, nhất thời đau đến khó nhịn, hắn giơ tay định cho Vu Diêm Phù một bạt tai: “Bằng ngươi mà cũng dám kêu bổn tọa cút?”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay khác cũng bị Vu Diêm Phù bắt lấy, lòng bàn tay áp vào má đối phương, chạm qua vầng trán sống mũi, tại môi ngừng trong chớp mắt, định hôn hắn nhưng chỉ lướt qua, rất nhanh đã bỏ xuống.
Tránh tay Bạch Đàm lui về sau một đoạn, Diêm Phù mới đứng lên, nhanh chóng quay lưng lại.
Như chuyện cũ năm đó của thầy trò hai người, cũng chỉ cách nhau một bước chân nhưng là “Chỉ xích thiên nhai”
Thấy đối phương lại có ý muốn trốn, Bạch Đàm bước nhanh về trước một bước, trong lòng mang theo chiến ý, chỉ mong bức người này cùng mình sảng khoái so tài một phen, lập tức dùng “Tru thiên hóa ma chưởng” đánh thẳng vào ngực y. Vu Diêm Phù xoay người né tránh, dùng khuỷu tay tứ lạng bạt ngàn cân ngăn cản cánh tay của hắn, duỗi tay thành chưởng giả lực chụp lên đỉnh đầu.
Thấy y định dụng sát chiêu, Bạch Đàm khẽ rùng mình, không cam tâm đứng ở thế yếu, dùng một chưởng toàn lực nghênh đón, lúc lòng bàn hai người chạm vào nhau, cảm thấy đối phương căn bản là không dùng nội lực, tựa như lấy trứng chọi đá, chỉ thấy y bị chấn động đến mức bay về sau mấy trượng, va thẳng vào cái cột đá trước tòa thạch miếu, khiến nó chia năm xẻ bảy, mái của thạch miếu thoáng cái đã đổ sụp, rớt xuống người nam tử, tầng tầng che y lại.
Bạch Đàm thấy vậy thì cả kinh, mới ý thức được người này vốn không muốn thương tổn tới mình, vội vàng xông lên phía trước, dùng hai chưởng đập vỡ đất đá, phát hiện nam tử phía dưới đã máu me đầm đìa, nửa thân người còn bị vùi ở dưới trụ đá, thì xuất chưởng đánh một cái, đem cây cột to bằng một người chặt đứt, khom người nâng cổ của đối phương lên.
“Này, ngươi sao rồi?”
“…” Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, không có đáp lại.
Bạch Đàm giơ tay thăm dò hơi thở của đối phương, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua môi y.
“…” Vu Diêm Phù ngưng thở.
Tên nhóc con còn không đi… vậy dứt khoát để cho hắn nghĩ mình đã chết.
Bạch Đàm trong lòng kinh hãi, nắm chặt cổ tay y, muốn thăm dò mạch tượng.
Vu Diêm Phù ngưng trụ tâm mạch, không hề nhúc nhích.
Bạch Đàm sững sờ một chút, chưa từ bỏ ý định nằm rạp người xuống, cố nén kích động muốn liếm sạch dược huyết, kề sát tai lên lồng ngực Vu Diêm Phù, làm sợi tóc mềm mại chọc thẳng vào cằm y, gây ra cái ý ngứa tận trong tâm cốt.
“Thình thịch thình thịch…”
Tim Vu Diêm Phù đập nhanh tới mức hỗn loạn.
Bạch Đàm thở phào nhẹ nhõm, nhíu nhíu lông mày nhìn vào mặt y, định vươn tay banh mí mắt ra, thì tay đã bị nắm chặt, con ngươi nhắm nghiền đột ngột mở ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hô hấp dồn dập: “Ngươi còn chưa đi?”
“Ngươi cho rằng bản tọa thèm quản ngươi sống chết? Nếu không phải vì máu của ngươi… chảy nhiều như vậy, thực là lãng phí.” Nói đoạn, Bạch Đàm ngồi dậy, thoáng nhìn thấy dưới sườn y có vết thương do mảnh đá vụn găm vào, máu tuôn như suối, không khỏi giật cả mình, vội vàng đè Vu Diêm Phù đang muốn đứng dậy lại, rất là cẩn thận rút mảnh vụn ra.
Đau đớn ấy với Vu Diêm Phù mà nói không tính là gì ——
Mà giờ này Bạch Đàm xử lý vết thương sát như vậy mới là dày vò.
Mùi thơm cơ thể trời sinh của thiếu niên tựa như mê hương bay xộc vào mũi, tiếng vào trong ngũ tạng lục phủ của y.
Hai tay Vu Diêm Phù cuộn lại thành đấm, bóp chặt mấy khối đá vụn, cảm thấy bản thân như sắp điên rồi.
Thời khắc này y thật sự xác định, Bạch Đàm chính là báo ứng hiện thời đời này của y. Y giết cha giết mẹ, nợ máu đầy rẫy, lại hiếm có địch thủ, một tay che trời, cho nên trời cao phái xuống một tên tiểu ma đầu để khắt chế, để dằn vặt y.
Làm cho y chết một lần còn chưa đủ, còn phải sống sót mà chịu tội
Cố tình Bạch Đàm còn không nhận thấy quan cảnh phía bụng dưới của y, điếc không sợ súng chỉ lo thanh lý vết thương, cúi đầu, khuôn mặt như ngọc như hiện lên một tầng ánh sáng dịu dàng, dáng vẻ dị thường mê hoặc.
Ánh mắt Vu Diêm Phù giờ đây đã mê loạn, mặt kề sát vào vành tai thiếu niên, hít thật sâu mùi hương cơ thể hắn. Thời điểm mảnh đá đột nhiên bị rút ra, cả người Vu Diêm Phù chấn động mạnh, còn Bạch Đàm không kịp chuẩn bị làm máu tươi văng đầy.
Hắn lau miệng, thật muốn đến gần liếm miệng vết thương, nhưng lại ngại mặt mũi, chỉ cẩn trọng mà liếm ngón tay của chính mình, cũng không hề biết hành động như vậy rơi vào tầm mắt Vu Diêm Phù, chỉ càng là tưới dầu vào lửa. Y dùng lực nắm tay hắn ấn vào lồng ngực, đôi môi kề sát vành tai khéo léo mềm mại, giọng trầm thấp nói: ” Ngươi có biết không… ngươi đây là đang chơi đùa với lửa?”
Bạch Đàm nghe y nói mà lòng hoảng hốt, mới phản ứng lại, giãy dụa đứng bậc dậy, sau lại nghe tiếng vải bị xé rách, ống tay áo bị xé xuống, thân người hắn đột ngột bị đẩy qua một bên, nam tử bị đá đè bỗng nhiên đứng bậc dậy, thả người xông vào thạch miếu đã sụp đổ một nửa, tiếp đó chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, một pho tượng phật bị đánh bay ra ngoài, đem cửa miếu nhỏ hẹp chặn lại kín mít.
Bạch Đàm kinh ngạc, chạy vọt tới trước cửa: “Ngươi đến cùng là đang nổi điên cái gì?”
“Cút.” Từ bên trong truyền ra một giọng nói áp lực mà trầm thấp, tựa như một con thú cùng đường bị vây công.
“Ngươi!” Bạch Đàm nắm chặt Thí Nguyệt trong tay, suy nghĩ một chút, mới lùi về sau vài bước, giả bộ như rời đi, rồi nhẹ nhàng tung người nhảy lên một cái, không chút tiếng động đáp lên trên đỉnh thạch miếu, áp sát người lắng nghe động tĩnh bên trong.
Nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, Vu Diêm Phù mới mở huyệt vị của chính mình, lảo đảo hướng ra sau pho tượng phật ngồi xuống, một ngụm máu tươi tràn tới cổ họng bị y cưỡng ép nuốt trở vào, một tay luồng xuống bụng dưới.
Vừa nãy cùng Bạch Đàm náo loạn một phen, đã làm chậm trễ thời gian khai thông huyết mạch tốt nhất.
Vậy thì, cũng chỉ có thể…
Trong đêm đen, rừng cây thập phần yên tĩnh, chỉ có tiếng gió qua cành lá vang lên sào sạt.
Từ trong kẽ nứt tường đá truyền tới một chuỗi tiếng thở dốc đặc biệt rõ ràng.
Tiếng thở dốc này đứt quãng nặng nề, dường như chứa đựng thứ tình dục kìm nén khó thể nói.
Đều là nam tử, Bạch Đàm vừa nghe thì lập tức hiểu được người này đang ở trong thạch miếu làm cái gì.
Nhớ lại dáng vẻ y hồi nảy, chẳng lẽ là trúng phải cái gọi là xuân dược hay sao?
Nghĩ tới chuyện người này vì sao gấp gáp muốn hắn tránh đi, khiến Bạch Đàm sợ hết hồn, liên tưởng tới y năm lần bảy lượt chiếm tiện nghi hắn, càng nghĩ hắn càng sợ hãi. Võ công của y hơn hẳn hắn một bậc, nếu vừa nãy y không khống chế được…
Hắn lắc đầu, hừ, đúng là giả vờ giả vịt, thân tàng bất lộ bên hắn lâu như vậy, còn muốn giả làm quân tử cái gì!
Nghe thấy tiếng thở dốc bên trong, Bạch Đàm cũng không ngồi yên được nữa, định đứng dậy rời đi.
“Ha..a…” nhưng đúng vào lúc này, bên trong truyền đến một tiếng rên trầm khàn sung sướng.
Trong lòng biết người mình muốn gần trong gang tấc, Vu Diêm Phù nhất thời sung sướng tới cực hạn, mồ hôi đầm đìa thúc động hai tay nhanh hơn, phóng túng chính mình, cổ họng tràn ra nhiều tiếng gầm nhẹ.
Đàm Nhi, ngươi nghe đến cũng thật vui vẻ? Ngày sao sẽ cho ngươi hàng đêm đều nghe.
Bạch Đàm ngồi trên đỉnh thạch miếu thoáng cái nhảy dựng lên, chạy thục mạng, vọt thẳng vào trong rừng thở hồc hộc, cả sống lưng đều mềm yếu tới không còn hình dạng, phải dựa vào thân cây mới không ngã xuống đất. Nhiêu Cốt bỗng nhiên nóng rẩy lên, giống như cái đuôi hồ mà nhúc nhích uốn éo, làm hắn không nhịn được phải cọ xát vào thân cây, khiến Nhiêu Cốt không thể nói ra sảng khoái cực kì.
“A!” Bạch Đàm liền giật cả mình, đứng thẳng người dậy.
Tình trạng hắn như vậy, quả thực tựa như con hồ ly phát xuân, cọ xát vào thân cây, sao lại có thể như vậy….
Bạch Đàm xấu hổ che lại mặt, đầu dựa vào thân cây, cực kì chán ghét chính bản thân mình.
Nhẫn nhịn một chút, Nhiêu Cốt lại càng thêm nóng ngứa, hắn không kiềm chế được lại đặt mông lên thân cây cọ xác.
Bạch Đàm ngứa ngái muốn chết, trái xem phải nhìn, thấy bốn bề đều vắng lặng, lập tức bay lên cây, tìm một cành cây to khoẻ, nằm ở trên cây tự giải quyết. Lá cây bị lay động vang lên xào xạc, giống như đang xì xào bàn tán, bóng đem đen dày đặc che đi tất cả, nhường lại cho hắn một nơi cực kì bí ẩn, không cần bận tâm đến điều gì.
Vui vẻ xong rồi, Bạch Đàm cảm thấy cực kì mệt mỏi, xuyên qua những tán cây nhìn lên bầu trời đêm xuất thần, trong miệng ngậm một chiếc lá, hai chân buông rũ xuống, một đôi chân bóng loáng tùy ý trên không trung lúc ẩn lúc hiện.
Như vậy xem ra, sau này nếu như Nhiêu Cốt lại phát tác… Tìm một cái cây giải quyết cũng không sao…
Ít nhất cây sẽ không cô phụ hắn, sẽ không lại hại hắn, không có buồn lo, cũng không cần hắn phải yêu.
Nó sẽ không chọc cho Nhiêu Cốt của hắn sinh trưởng, cũng sẽ không làm cho hắn đoản mệnh.
Bạch Đàm đưa tay ra, nương theo ánh trăng nhìn kỹ lòng bàn tay của chính mình.
—— đường sinh mệnh dường như ngắn hơn hôm qua một chút. Bạch Đàm suy nghĩ, giống như đã hiểu được điều gì.
Thì ra Nhiêu Cốt mỗi lần xao động biền thành bệnh, hắn sẽ cách cái chết gần hơn một bước.
Nhưng tại sao Nhiêu Cốt mỗi lần gặp Thiên Túc lại xao động?
Là do mình động tâm với y hay sao?
Ý niệm này vừa mới nhảy ra đã làm Bạch Đàm giật cả mình.
Làm sao có khả năng!
Chính tại lúc hắn tâm loạn như ma thì có tiếng “Sột sột soạt soạt” dẫn đi lực chú ý, là tiếng chân người dẫm lên bụi cỏ. Hắn cảnh giác ngồi dậy, hướng theo tiếng vang nhìn: “Là người nào?”
“Là thuộc hạ.” Một giọng nói quen thuộc đáp lại, người kia từ đằng sau bóng cây đi ra. Ly Vô Chướng đẩy nhánh cây trước mặt, đến gần thiếu niên nằm trên tán cây, bồi hồi nhớ chuyện nhiều năm về trước.
Khi đó hắn thay sư tôn đi lấy rượu, tình cờ phát hiện Bạch Đàm dấu mình trong tán cây quỳnh, tựa như mèo con. Sau đó hắn dần dần phát hiện ra, mỗi khi Bạch Đàm đau buồn hay khổ sở, nếu ở trong phòng, thì thích chui vào ổ chăn, còn nếu ở bên ngoài, thì lại thích trèo lên cành cây. Hắn vừa nãy một đường đuổi theo tìm kiếm, cũng không nhìn thấy người, nhưng lại phát hiện có cái cây gần đó không gió mà tự lay, mới phát hiện Bạch Đàm quả thật là ngồi ở trên này.
Chỉ là… Cũng không cẩn thận nhìn thấy cái thứ không nên nhìn thấy.
“Ngươi đến từ lúc nào? Bạch Đàm nhìn hắn, thấp giọng truy vấn.
“Thuộc hạ từ đằng xa nghe có tiếng động phát ra từ bên này, mới phát hiện giáo chủ…” Ly Vô Chướng không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Đàm, trong lòng không sao quên được cảnh hương diễm khi nãy, không khỏi thầm may mắn mình đang đeo mặt nạ, “Vì sao giáo chủ nửa đêm canh ba một mình chạy tới nơi này? Thuộc hạ còn tưởng là có việc gì xảy ra.”
“Không có việc gì lớn.” Bạch Đàm buộc chặt thắt lưng, nhảy từ trên cây xuống, liếc mắt nhìn về phía thạch miếu, mới nhớ tới cái người rơi xuống nước khi nãy, nói, “Ngươi đi theo ta qua bên kia nhìn.”
“Vâng.”
Khi hai ngươi đi tới bờ hồ gần nơi thuyền neo đậu, đã không còn nhìn thấy người rơi xuống nước.
Vì không yên tâm cái người còn ở trong thạch miếu, Bạch Đàm cùng Ly Vô Chướng đành đi ngược trở về. Nhưng khi hai người vừa tới gần thì lại thấy bóng người đang đứng ở phía trước miếu, hai tay người nọ rộng mở, mũi chân điểm nhẹ thân thể xoay tròn, đương bắt đầu nhảy múa. Kỹ thuật biểu diễn của người kia vô cùng thê mỹ ưu thương, trên người mặc một bộ trường bào màu tím, sắc mặt trắng bệch, ở trong không gian dưới ánh trăng, trong rừng rậm trước tòa thạch miếu đổ nát, tựa như một u hồn cô quạnh.
Vừa nhìn thấy rõ người kia là ai, trong lòng Bạch Đàm sửng sốt, sát ý bắt đầu nổi lên.
Lần trước chịu phải nhục nhã hắn còn nhớ rất rõ ràng.
Thù này không báo, còn đợi khi nào?
“Trăng sáng lầu cao riêng một bóng. Rượu nhấp lòng sầu. Bỗng hoá lệ tương tư…”. Một bài (Tô Mạc Già) được nam tử nhẹ nhàng xướng lên, như giao nhân trong biển bi thương ngâm khúc, như cười mà không cười, như khóc mà không, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài: “Giáo chủ, người xem kỹ thuật nhảy múa của Tư U nhìn có đẹp không?”
Từ “giáo chủ” trong miệng gã tất nhiên không phải là nói hắn, mà nhất định là chỉ lão ma đầu.
Bạch Đàm nhíu nhíu lông mày, nhìn thần thái cứ như si như cuồng của Tư U thì nghĩ thầm, người này chẳng lẽ là điên rồi? Nghiêng đầu cùng Ly Vô Chướng trao đổi ánh mắt, thì biết đối phương cũng có suy nghĩ như mình.
Hắn mặc dù tự xưng là lòng dạ độc ác nhưng cũng không muốn bắt nạt một người điên, đành thu Thí Nguyệt trong tay áo.
“Từ xưa đến nay người thích xem Tư U khiêu vũ nhất, một đoạn vũ khúc này, Tư U tự biên trong ba năm, còn chưa kịp nhảy cho người xem, nếu như người đã chết rồi, chờ Tư U nhảy xong vũ khúc, thì đi theo người.”
Vừa dứt lời, bước nhảy của gã đột ngột tăng nhanh, như mưa rền gió dữ làm ba ngàn sợi tóc tung bay tán loạn, quần áo cũng bị cuồn phong trên người làm rách tơi tả, tựa như bách điểu đập cánh, lá rụng tung bay.
Chính là có ý muốn tự sát nơi này.
Cũng tại lúc này, một tiếng ầm ầm vang lên, trong thạnh miếu truyền tới tiếng nổ mạnh, có thân ảnh thon dài tung người bay ra, đáp xuống trước mặt Tư U, ra tay nhanh như cắt điểm mấy huyệt của gã. Tư U như không xương mềm nhũn ngã vào lồng ngực nam tử, hai tay quấn lấy cổ y, hai người dính nhau thân mật đến cực hạn.
Bạch Đàm nhất thời sửng sốt, dưới chân sơ ý, đạp trúng một cành cây khô.
Vu Diêm Phù ngẩng mặt nhìn qua, lúc thấy bóng hai người đứng sau tàng cây, đồng tử tức thời co rụt.
“Giáo chủ… Người quả nhiên vẫn còn quan tâm tới ta.” Tiếng Tư U yếu ớt lẩm bẩm một câu, thỏa mãn mà gối đầu lên lồng ngực tráng kiện của nam nhân, “Người không nỡ nhìn thấy ta chết thảm như vậy phải hay không?”
“Lòng không chướng ngại, ý chẳng chấp gì. Thả lỏng tâm thần, thành kẻ vô hồn.” Vu Diêm Phù che môi người trong ngực lại, thấp giọng đọc thanh tâm chú vào tai gã, đợi đến khi hô hấp bình ổn, mới ôm ngang người lên.
“Giáo chủ… dược nhân này…”Ly Vô Chướng nghi ngờ nói, “Sao lại nhận thức Tư U?”
Làm sao gặp được? Này còn là giả sao?
Một ngọn lửa giận xộc lên tận não, hừng hực cháy bùng, Bạch Đàm nắm Thí Nguyệt Câu, từng bước từng bước đi về phía hai người: “Thì ra…hai người các ngươi là đồng bọn, sự việc xảy ra trong Lâu Lan chính là một tuồng kịch!”
Dứt lời, hắn đã tung người nhảy lên, vung đao đánh tới.
Vu Diêm Phù ôm chặt người trong lòng, triển khai khinh công tránh thoát, Bạch Đàm nhìn thấy người này khẩn trương che chở Tư U như vậy, không biết vì sao, cảm thấy cực kì chướng mắt, lửa giận trong lòng càng sâu, sát ý dâng trào, nhảy lên một cái, một đao không sai không lệch nhắm thẳng vào đầu Tư U mà chém xuống, cho dù Vu Diêm Phù tránh thoát cực nhanh, đường đao ác liệt vẫn chém một đường máu trên gáy Tư U, trong phút chốc máu tuôn ồ ạt.
Một đòn không trúng, Bạch Đàm nhanh chóng xoay người chém tới, Vu Diêm Phù bắn ra một cây châm đâm thẳng vào khe hở dưới cánh tay hắn, khiến cho lưỡi đao lệch qua một bên, áp sát thắt lưng Vu Diêm Phù, chém đứt mấy sợi tóc bạc của y, lúc giáp mặt trong thoáng qua, Bạch Đàm nhanh tay vòng ra phía sau chụp lên đầu người trong lòng y, lại bị đối phương trực diện đánh văng ra, thời điểm rút lại chưởng phong, bàn tay y bạt qua má hắn, không chút lưu tình đánh một bạt tai, tạo thành một vùng da đau rát.
Ly Vô Chướng lập tức xông tới, hóa thành một làn khói đen nhào vào người kia, nhưng đối phương dường như có hỏa nhãn kim tinh, một cái kim châm đâm vào “Du Phủ huyệt” của hắn, nháy mắt đã phá được thuật che mắt, tung chưởng phong thế như chẻ tre, chan chát đánh hắn thẳng hai bạt tai, giống như giáo huấn lớp hậu bối, làm hắn cực kì chật vật mà ngã xuống.
Bạch Đàm bụm lấy mặt, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, Thí Nguyệt trong lòng bàn tay như hóa thành độc xà, mũi đao lạnh lẽo bạo trướng, lúc thấy Vu Diêm Phù quay người bay thẳng qua thạch miếu, có ý nghênh ngang rời đi, thì muốn truy cản. Nhưng Nhiêu Cốt lúc này bỗng nhiên dấy lên một tia đau đớn bén nhọn, thoáng cái đã lan tràn khắp lưng, khiến hắn quỳ gập xuống đất. Bạch Đàm dùng tay đè lại Nhiêu Cốt, cảm thấy chỗ kia như biến thành gai độc đâm thẳng vào da thịt chính mình.
“Ô, đau… Hắn cắn chặt môi, không thể chịu đựng nổi mà nghẹn ngào rên lên một tiếng.
Hắn từ nhỏ đến lớn, đều cực kỳ yếu ớt, rất là sợ đau, từ sau khi ở Nguyệt Ẩn cung trở về, càng xem nổi khổ trên da thịt như hổ như báo, tự cho rằng không còn thứ gì sẽ hơn, nhưng cái đau đớn này thực là không chịu đựng nổi, thoáng cái làm hắn ứa cả nước mắt.
Ly Vô Chướng định thần lại nâng Bạch Đàm, thì thấy mặt hắn đầy nước mắt, giống như cực kì thống khổ, có chút giật mình, dùng tay áo xoa xoa mặt hắn, dịu dàng nói “Giáo chủ, người làm sao vậy?”
“Đau… Ta nhất định, nhất định là sắp chết…” Bạch Đàm cong người đứng dậy, giọng như nức nở.
“Phi, nói ngu ngốc cái gì vậy!” Tim Ly Vô Chướng như hóa thành vũng nước, ôm thiếu niên vào trong lòng, đứng dậy, chỉ cảm thấy hắn giờ đây nhẹ như tờ giấy, một cơn gió thổi sẽ không còn.
“Đừng sợ, thuộc hạ sẽ đưa ngài về thuyền.”
__________________