*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạt cát như vòm trời đổ sụp mà chảy xuống bốn phía làm cho Bạch Đàm đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy có một người luôn ôm chặt hắn vào lồng ngực, thuận theo dòng cát chảy không biết là trôi tới nơi nào.
Tay vừa chạm tới một khoảng đất đá cứng rắn, Bạch Đàm lắc lắc đầu, xốc lại tinh thần, chỉ cảm thấy dưới thân mình đang đè một thân thể rắn chắc lạnh lẽo mới mở mắt ra, thấy bốn bề u ám tối đen, không rõ bản thân đang ở nơi nào. Hắn vươn tay lần mò, sờ thấy Thí Nguyệt cùng Phá Nhật bên cạnh thì mới hơi yên lòng, nâng chúng đến trước mặt, trong ánh sáng yếu ớt từ bảo thạch trên chuôi một câu một việt tỏa ra, hắn nhìn thấy con ngươi màu lam nheo lại ở đối diện. Giống như thấy hắn không có việc gì, bàn tay to lớn thon dài bao trùm sau đầu hắn mới hơi động đậy, phủi hạt cát đằng sau tóc hắn.
“A Si?” Bạch Đàm nhỏm người lên định kéo y ngồi dậy thì thân thể lại bủn rủn vô lực nóng rẫy như nước sôi, cánh tay cũng mềm nhũn, lần nữa ngã sấp lên thân thể dược nhân. Vu Diêm Phù thấy thế thì vươn người qua nâng gáy hắn, nhìn thoáng thấy môi hắn hiện lên lân quang màu xanh lam thì lập tức dùng tay lau đi, rồi nắm lấy cằm hắn, hai ngón tay cạy bờ môi ra dùng bụng ngón tay giữa đặt trên răng nanh sắc nhọn cứa thật mạnh.
“Chủ nhân, người trúng độc, đừng có uống máu của ta súc miệng rồi hãy phun ra.”
“Ừm.” Bạch Đàm hút lấy một ngụm máu tươi, đem lân phấn ở trong miệng phun ra rồi mới nuốt một ngụm máu khác, định thần lại cảm thấy khá hơn rất nhiều. Hắn mới ăn qua vật đại bổ, lại bị người đột nhiên chen ngang ngay lúc luyện công, chân khí trong cơ thể có chút hỗn loạn, thân thể chỉ hơi động đã cảm thấy khí huyết dâng trào, hô hấp cũng đứt hoãn.
Vu Diêm Phù xoa xoa độc phấn trên môi hắn rồi hít một hơi thật sâu, mới đem hắn ôm ngang dậy, đứng thẳng hai chân, bốn cái châm con rối ghim tận xương trong khoảng khắc mang đến đau đớn cùng cực.
Bất giác, y chợt nhớ tới năm đó là một nơi heo hút trên đỉnh Thiên Sơn, cũng giống như thế này che chở ôm Bạch Đàm vào ngực, ở trong bão tuyết tại hàn đàm chịu đựng bảy ngày bảy đêm, đến khi huyết dịch toàn thân đông cứng gân mạch cả người hoại tử hơn phân nửa, không thể không bế quan hơn ba năm để tu sinh dưỡng tức. Vậy mà bây giờ, không ngờ lại xuất phát từ bản năng y làm ra cái việc gần như tương tự.
Haizz, tiểu yêu nghiệt này, quả thực là khắc tinh của y mà.
“A Si, tự ngươi cũng có thể đứng lên?” Bạch Đàm giật mình nhìn y, lại nhớ tới lời nói không rõ ràng của tên mắt xanh kia, trong lòng lại cảm thấy hốt hoảng.
Nhưng dược nhân lại không trả lời chỉ ôm lấy hắn, đưa tầm mắt nhìn quanh bốn phía.
Bạch Đàm thấy thế cũng lấy lại bình tĩnh mà quan sát xung quanh, lại phát hiện dưới đáy dòng cát vậy mà có một cái động khác, giống như một cái thành trì đã bị sụp đổ từ lâu, phù điêu đổ nát đáng thương bị vùi lấp dưới lớp cát, mơ hồ có thể biết được, bọn họ ngã xuống chính là phía trên cầu thang, mà phía dưới cầu thang, tất cả đều là nước, hơn nữa lại không ngừng dâng lên——
Dưới khu vực này có một mạch nước ngầm.
Bạch Đàm phát hiện nước từ phía bên kia cửa đá chảy vào bên trong, đây có thể là cánh cửa thông với bên ngoài, nên thở phào nhẹ nhõm: “A Si, chúng ta men theo dòng nước ngầm dưới lòng đất này mà đi, có lẽ sẽ lên được mặt đất.”
Vu Diêm Phù gật gật đầu ôm hắn đi xuống bậc cầu thang, di chuyển đến khi ngực hoàn toàn chìm vào trong nước, thì thấy dây Quỷ Đằng trên người y tựa như rắn nước khát khô mà vặn vẹo giãn ra, làm thân thể y cũng linh hoạt lên hẳn.
Bạch Đàm thấy dáng vẻ của y ở trong nước cũng không khỏi giật mình, thuận thế ôm lấy cổ y, cầm lòng không được mà nhìn chằm chằm vào vết chai trên cánh tay y, trong lòng lại càng thêm hỗn loạn. Y thực sự là ân nhân cứu mạng của hắn, là cái người năm đó cứu hắn ra khỏi địa lao sao?
Năm đó Vu Diêm Phù không có giết chết y, mà đem y chế thành dược nhân?
Hắn hận không thể dùng cái chết để báo đáp ân nhân, vậy mà y lại ở gần trước mắt mà hắn không hề biết?
Hắn không thể tin mà muốn bát bỏ ý nghĩ này, nhưng trong lòng lại càng muốn tin tưởng.
Lòng ngực giống như bị xé toạt, hắn nắm chặt sợi tóc trên lưng dược nhân, tựa đầu vào lồng ngực không có chút nhiệt độ của y, lắng nghe tiếng tim đập nặng nề trong lồng ngực, vành mắt lại rưng rưng như muốn khóc: “A Si, chuyện trước kia, ngươi thật sự một chút cũng không nhớ rõ?”
Ánh mắt Vu Diêm Phù lập tức trầm xuống, lắc lắc đầu: “Chủ nhân đang nói cái gì, A Si không hiểu.”
Sợi tóc trong tay Bạch Đàm xiết càng chặt hơn, viền mắt đã hơi ươn ướt.
Vu Diêm Phù nghe cái mũi hắn lại sục sùi, thì biết tên nhóc khóc nhè này chắc lại đang khóc, trong lòng chỉ thấy càng thêm u ám, đem người ôm lấy càng chặt, không nói một lời. Hai người thuận theo hải lưu bơi qua cánh cổng đá, rồi bơi vào hành lang sâu hun hút. Hành lang này không giống hành lang bên ngoài tàn tạ đến thảm thương, mà được bảo tồn rất kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy những bức phù điêu chạm khắc ở trên hai vách tường, không biết nơi đây vốn là nơi nào đã bị đất cát chôn vùi bao lâu.
Bơi được một lúc thì thấy ở một nơi sâu hút có hơi lộ ra ánh sáng, nhưng lại là từ dưới đáy nước. Bạch Đàm nhìn xuống dưới nước, thấy phía dưới giống như có một khoảng không gian to lớn chắc có thể thông đến một hồ nước, bọn họ đi một đường chính là từ đỉnh Thiên Sơn dọc theo sông lớn, chắn chắn nơi này cũng cách đó không xa.
Nhưng kỹ năng bơi của hắn thực sự là không tốt, thầm tiếc tại sao hồi đó hắn không nghĩ tới đi Tàng Kinh Cát học một khóa bơi cấp tốc trước khi xuống núi, hắn vốn ngộ tính võ học cực cao, học bơi không phải cũng là việc chỉ hai ba ngày?
“Chủ nhân, người muốn bơi xuống dưới?”
Do dự một chút, dược nhân mới hỏi.
Bạch Đàm hít sâu một hơi, đem một Câu một Việt nhét vào trong túi da trên lưng, nín thở gật gật đầu, Vu Diêm Phù lặn vào trong nước, ra hiệu cho hắn nằm trên lưng mình, để hắn nằm vững vàng rồi cắm đầu lặn xuống dòng nước.
Bạch Đàm nhất thời không kịp chuẩn bị thì thân thể đã chìm vào trong nước, hai tay không tự chủ mà quấn chặt lấy eo Vu Diêm Phù, giống dây tơ hồng quấn trên lưng y. Lát sau, hắn chỉ cảm thấy cái người tứ chi bị phế lại trở nên mạnh mẽ cực kỳ, Quỷ Đằng trên người giống như xà sống uốn lượn vặn vẹo, rẽ dòng nước, làm cho bọn họ bơi đến cực kỳ nhanh.
Hắn mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện quả nhiên không gian phía dưới cực kỳ to lớn, không biết là sâu bao nhiêu, trôi lơ lửng trong dòng nước là những vật thể không biết tên phát sáng, dựa vào đóm sáng mờ ảo này, có thể trông thấy phía dưới đáy có rất nhiều bóng đen mơ mơ hồ hồ, ngang dọc lung tung, giống như hình người. Bạch Đàm không sợ giết người, không sợ máu, nhưng hắn sợ nhất chính là cái thứ thần thần qủy quỷ không biết là cái gì, sợ tới mức đem đầu chôn vào hõm cổ Vu Diêm Phù, lo lắng đề phòng từ kẽ hở tóc của y hướng xuống dưới trông dáo dác, nhìn thấy ở bên trong vòng đầy hình người, dòng nước tạo thành một cái xoáy, ánh sáng chính là từ trong vòng xoáy mà hắt ra, đúng thật là miệng nước ngầm.
Vu Diêm Phù cong người lặn xuống, nắm chặt hai chân của hắn, chậm rãi mà bơi lại gần vòng xoáy.
Dòng nước bắt đầu chảy xiết, cuốn bọn họ vào trong dòng nước xoáy, hút xuống phía dưới. Bạch Đàm dùng một tay bịt mũi, nỗ lực điều động nội tức tập trung tại hai lá phổi, tại trong ánh sáng loang lổ bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một vài chiếc xe lộng bạc che những khuôn mặt to to nhỏ nhỏ trắng bệch dữ tợn, làm da đầu hắn khẽ run lên, bất ngờ sặc một ngụm nước. Những ánh sáng le lói kia không phải là gì khác, mà chính là đôi mắt làm từ dạ minh châu của một pho tượng đổ nát khổng lồ không biết là thần hay quỷ chìm dưới đáy nước, tựa như người chết rơi vào trong địa ngục, căm tức nhìn hai tên khách không mời mà tới bọn họ.
Dòng nước mãnh liệt chạy sộc vào trong miệng mũi, Bạch Đàm há to miệng, bọt khí từ bên trong nối đuôi nhau thoát ra, hắn đè xuống cảm giác gần như nghẹn thở từ bốn phương tám hướng ép chặt tới, làm tầm mắt hắn tối sầm, cũng chính vào lúc này, có một đôi tay kéo hắn từ dưới lên, một vật thể lạnh lẽo mềm mại bao trùm lấy môi hắn, mang theo luồng không khí cứu mạng tới.
Bạch Đàm dùng cả tay chân mà quấn chặt đối phương, liều mạng mà cướp lấy không khí, Vu Diêm Phù dùng một tay ôm chặt nhãi con khó chơi vào lồng ngực, một cái tay vịnh lấy tượng đá bên cạnh, dùng sức một chân đẩy, nhẫn nhịn đau đớn liều mình thoát khỏi dòng xoáy nước, trước mắt thoáng chốc đã sáng hẳn lên bên trên sóng nước lấp loáng tựa như có ánh lửa hắt xuống.
Vừa mới nổi lên khỏi mặt nước, Bạch Đàm nhanh chóng hít một hơi thật sâu mở to mắt nhìn, thì bị cảnh tượng trước mắt này làm cho kinh sợ—— tại khoảng không trên mặt nước, nổi lơ lửng vô số đèn hoa sen, không biết là làm từ vật gì, ánh đèn chiếu sáng cảnh vật xung quanh, chiếu rõ một quần thể đền miến bằng đá khổng lồ, ba bốn cái cổng vòm hình tròn trái nghiêng phải ngã đổ sụp xuống mặt nước, dù có bị che kín bởi rêu xanh cùng rạng nứt, tàn tạ không chịu được, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chừng mười lăm trụ đá cùng những pho tượng hình người dáng vẻ khác nhau, thực là đồ sộ.
Xem ra, quần thể đền miếu này do một trận động đất lún xuống ít nhất cũng được mấy trăm năm.
Mà dưới cái nhìn của Vu Diêm Phù, những cảnh tượng trước mắt này thật là càng giống cảnh bị nước cuốn trôi mà thành, phương nghiêng rất thống nhất, tất là từ nơi cao trôi xuống, chắc hẳn quần thể đền miếu ở dưới lòng đất này vốn dĩ tọa lạc trên núi đầu nguồn sông, bị một trận tuyết lỡ cực lớn phá vỡ, theo dòng nước bị chôn vùi vào lòng đất.
Biển lớn hóa nương dâu, vật đổi sao dời, trải qua trăm ngàn năm, núi cao hóa thành sa mạc, cũng không phải là không thể.
Bọn họ ngẫu nhiên rơi xuống vị trí bí ẩn, không chừng đây chính là một phần của thần điện ở Thiên Trúc.
Bạch Đàm tò mò mà vươn bàn tay chạm vào một chiếc đèn hoa sen ở gần đó, Vu Diêm Phù muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, tức thời, đóm lửa trên đèn lập tức biến to ba thước, chỉ nghe có tiếng nước kêu “Ầm” một tiếng từ nơi nào đó kéo tới, vang vọng trong thần điện trống trải, rất chi là rõ ràng.
Bạch Đàm theo tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy một vệt nước uốn lượn hướng tới bọn họ mà lại gần, dưới mặt nước mơ hồ nhìn thấy một cái bóng trắng thật dài như trăn tựa rồng, so với thân trụ đá còn lớn hơn tới mấy lần!
“Chủ nhân, lên bờ”
Vu Diêm Phù dùng sức đẩy hắn lên một chỗ cao hơn, rồi thình lình chìm vào trong đáy nước, bơi tới một chỗ khác, bóng trắng bị y dẫn dụ ngoặc một cái chuyển mình, thân mình thật dài nổi trên mặt nước, kéo theo một phen bọt nước tung toé.
Bạch Đàm phút chốc nhìn thấy rõ ràng đó là một con mãnh xà màu trắng bạc khổng lồ, trên cái đầu hình tam giác mọc ra một con mắt đỏ tươi như máu bén nhọn sáng quắc, rất là dọa người, nhìn qua thân rắn thì thấy dược nhân bị nhốt ở bên trong, nó đang mở ra cái miệng to như chậu máu hướng xuống dưới cắn phập lấy y, trong nhấc thời, sóng nước cuồn cuộn!
Hắn lập tức rút ra Câu Việt, nhanh như chớp thả người nhảy tới, dùng lực toàn thân bổ xuống bảy tất của cự mãng, lại giống bổ trúng kim cương, tạo ra một tia lửa đỏ chói mắt, hai tay nhất thời tê rần, thân thể cũng bị bắn ra xa mấy tấc!
Sống lưng đập thẳng vào tường đá, Bạch Đàm phun ra một ngụm máu tươi, mắt nổ đom đóm, lại thấy mãnh xà quấn lấy dược nhân xoay đầu nhìn lại, con mắt duy nhất đỏ như máu tựa như rình mồi lom lom theo dõi hắn, làm sát khí trong lòng hắn nhất thời tăng vọt.
Khẽ cắn răng cường hóa nội lực, hắn liền đảo tay nắm Câu Việt cắt xuống hai cổ tay, dùng máu trợ uy để nuôi hai thanh thần binh lợi khí, định sử dụng sát chiêu “Đồng vu quy tận” trong “Địa ngục mười chín biến”, Vu Diêm Phù thấy hắn như thế thì lập tức quát to một tiếng chói tai, Quỷ Đằng toàn thân bắn ra ba thước đem hắn đẩy vào trong nước. Thoáng thấy con rắn bạc định nghiêng đầu cắn hắn, đồng tử Vu Diêm Phù co rụt lại giơ lên cánh tay lên ngăn chặn. Đầu rắn bị Quỷ Đằng vươn ra làm lệch đi mấy tấc, miễn cưỡng cắn một cái trên cánh tay y đưa ra, chỉ chớp mắt máu tươi đã bắn tung toé! Khuôn mặt Vu Diêm Phù lập tức vặn vẹo, đoạt lấy Phá Nhật hướng thẳng vào con mắt đỏ như máu trên đầu rắn mà đâm chuẩn xác, một tiếng xương cốt bị xé rách vang lên, cánh tay đã máu thịt be bét. Vu Diêm Phù mắt không hề chớp, thừa dịp thân rắn buông lỏng, ôm chặt người trong lòng ngực, dứt khoác xé đứt nửa đoạn cánh tay tàn phế, luồng vào trong nước, rút người núp vào trong một một mõn đá hẹp.
Đầu con rắn bạc bị đâm thương tổn nên cũng không thể luồn vào mõm đá hẹp, đành ngậm một đoạn cánh tay, ở trong nước quẫy tung vài vòng, nào ngờ va đầu vào một tượng đá ở bên trên, cả thân hình hẹp dài đều bị gắt gao đè lại, sau đó thì không thấy động tĩnh.
Vu Diêm Phù híp mắt nhìn lại, mơ hồ nhận ra hình dáng tượng đá, tâm trạng nhất thời hiểu rõ.
—— là con rắn thần Vasuki* ở Thiên Trúc.
Con rắn thần Vasuki (hay gọi là Vua rắn Vasuki) trong hình dạng một con rắn khổng lồ có 7 hoặc 9 đầu: là con thần vật quấn quanh cái trục kéo ( là ngọn núi Mandara) và kéo về hai bên trong truyền thuyết khuấy biển sữa.
Đúng như y suy đoán, quần thể đền thờ bằng đá này, quả nhiên là một phần tàng tích trong điện thời của thần Vishnu. Trong truyền thuyết rắn thần Vasuki bị Vishu vứt vào trong biển sữa, như vậy dòng sông đầu nguồn dưới lòng đất này chắc hẳn là Biển Sữa.
Bạch Đàm vẫn chưa hết bàng hoàng, vừa nãy trong hỗn loạn không thấy rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong nước máu huyết lan tràn, giờ đây mới phát hiện dược nhân đã mất một đoạn cánh tay thì kinh hãi biến sắc, lập tức dùng tay ngăn chặn dòng máu đang ào ạt chảy ra trên cánh tay y, lại thoáng nhìn thấy con ngươi hẹp dài giữa đám tóc bạc hỗn loạn dường như bị sung huyết mà biến thành màu đỏ tím yêu dị.
Bạch Đàm nhìn thấy thì sợ hết hồn, cũng không dám lại ngó tới, đành liếc nhìn toàn cảnh bên ngoài, thấy con rắn bạc khổng lồ đã không còn thở nữa thì kéo dược nhân bơi tới một chỗ trên đài đá, xé xuống một góc áo choàng giúp y băng bó lại chỗ cụt tay.
Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn động tác cẩn thận của hắn, trong đồng tử huyết sắc càng lan tràn.
—— tiểu yêu nghiệt có thể vì ân nhân làm tới mức độ này, ngay cả chiêu “Đồng vu quy tận” cũng định xuất ra? Chiêu này trong “Địa ngục mười chín biến” không phải nói muốn là có thể tùy ý sử dụng? Quả thực là quá hồ đồ.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng y vẫn giơ lên một cái tay khác, lau đi giọt nước vương trên mi Bạch Đàm, vành mắt hắn vậy mà ửng đỏ, nửa ngày mới thốt lên một câu: “Ngươi có đau hay không?”
“Chút này còn có thể chịu đựng được.” Vu Diêm Phù từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ, đột nhiên cảm thấy chỗ gân cốt gãy hơi phồng lên ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó từ trong đâm ra ngoài, nên mở lớp vải ra nhìn, đúng là bên trong xương thịt đang sinh trưởng.
Bạch Đàm kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh tay của y, phát hiện nơi vết thương máu thịt be bét sinh ra một nhánh xương trắng nhỏ như cánh tay mô hình, cơ thịt da lại giống như cành lá thực vật nảy mầm, bao bọc, không bao lâu, thì đã mọc ra một cánh tay mới, ngay cả gân cốt bị cắt đứt cũng trở nên hoàn hảo mạnh mẽ.
Vu Diêm Phù giật giật cánh tay vừa mới mọc lại, chỉ cảm thấy so với cánh tay ban đầu mạnh mẽ hơn rất nhiều, không khỏi giật cả mình, tầm mắt lướt qua Câu đao lấp loé hàn quang trong tay Bạch Đàm. Như vậy, y ngược lại trong họa gặp phúc.
Nếu cũng đem chém những cái tay chân khác——
Nhưng việc này, y hiện tại không có cánh nào làm được, mà cũng không thể làm trước mặt Bạch Đàm.
Bạch Đàm không thể tin nổi nhìn y mọc ra một cánh tay mới cường tráng, nín khóc liền cười. Hắn rất ít khi cười như thế, nụ cười tựa như tuyết tan đầu mùa, kinh tâm mà động phách, làm cho tầm mắt Vu Diêm Phù phút chốc ngưng mắt lại, mơ hồ nhớ tới lần trước hắn lộ ra nụ cười như này là mấy năm trước, lúc y dạy hắn cưỡi ngựa trên thảo nguyên.
“Tốt quá, có thể mọc ra thì tốt rồi…thì ra Quỷ Đằng lợi hại như vậy, vậy ngươi…” Bạch Đàm tự mình lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm con mắt của y nhíu nhíu lông mày, “Con mắt của ngươi là xảy ra chuyện gì?”
Vu Diêm Phù cúi người nhìn bóng mình trên mặt nước trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, thầm nghĩ, có lẽ vừa nãy đau đớn quá mức kịch liệt đã kích thích ma tính của Quỷ Đằng. Vậy thì xem ra, mình trong lúc tỉnh táo không thể tự cắt chi, phải mượn dược vật tên Ma Phí Tán, để người khác ra tay mới làm được.
Y hít sâu một hơi, vốc lên một bụm nước uống vào, quan sát hai mắt mình trên mặt nước.
Bạch Đàm nghĩ tới tình huống khi nãy, như chợt nhớ tới cái gì, vừa quay đầu thì thấy “Phá Nhật” hãy còn cắm trên đầu con rắn bạc, bèn muốn đi lấy. Nhưng người vừa mới đứng dậy, thì cảm thấy huyết khí vọt lên tới ngực, đầu váng mắt hoa, thân thể chệch choạc, nhờ người phía sau tay mắt nhanh nhẹn mà kéo lại nên mềm nhũn ngã vào lòng ngực y.
Dòng huyết khí hỗn loạn trong người cuối cùng không thể áp chế được, ở giữa kì kinh bát mạch vọt lên trên, làm Bạch Đàm gấp rút mà thở hỗn hển, cảm thấy toàn thân nóng như thiêu đốt, tựa như huyết độc lại tái phát.
“Máu, A Si, máu… Hắn yếu ớt mà rên một tiếng nắm lấy một nhánh Quỷ Đằng, quay đầu liếm cánh tay nhiễm huyết của Vu Diêm Phù, như mèo con đói bụng gấp gáp không nhịn nổi, thân thể lại run lên càng dữ dội.
Sau khi hắn hút thêm một ngụm máu, thì nằm bẹp luôn trên đùi dược nhân, sống lưng hơi nhấp nhỏm, hô hấp cũng mỏng manh.
Mặt Vu Diêm Phù không chút biểu cảm rũ mắt nhìn xuống hắn tìm kiếm mạch đập của hắn, cảm thấy mạch đập hỗn loạn mỏng manh lại nóng bỏng cực kì, thì biết nội lực hắn bị ứ trệ huyết khí ngược chiều. Nên y nhanh chóng chế trụ sau gáy như người xách con mèo con nâng hắn lên từ trong ngực mình, ra tay nhanh như chớp điểm mấy đại huyệt Thần Tàng, Linh Khư, Thiên Xu, Toàn Cơ của hắn, sau đó lật người hắn lại, xé áo lót thiếp vàng, từ trong một cánh tay khác lấy ra châm con rối, chuẩn xác đâm vào huyệt Thần đạo.
Chỗ mạch máu tích tụ lập tức tan ra.
“Ha ——” Bạch Đàm lúc này mới hít sâu một ngụm khí, hô hấp đã thông suốt.
Vu Diêm Phù lấy châm con rối ra, giấu vào trong tóc, nhìn chằm chằm sống lưng mỏng manh đơn bạc tựa không xương của hắn, híp mắt lại. Yếu đuối mỏng manh như thế, công phu cũng học được lộn xộn lung tung vậy mà còn muốn tham gia đại hội võ lâm, đúng là không biết sống chết. Không biết có bao người hiện đang rình rập, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn hay sao?
Nếu y không có ở bên cạnh——
Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, dòng máu nóng trong lòng ngực cuồn cuộn chảy, không khống chế được mà cúi đầu, liếm máu tươi trên người thiếu niên, lúc mở mắt lần nữa, con ngươi hẹp dài vậy mà đỏ thẫm, đồng tử cũng biến thành hình thoi như dã thú.
Bóng tối ngợp trời giống như cảm giác nguy hiểm bỗng dưng bao trùm lấy Bạch Đàm, cùng lúc đó, một khối thân thể chặt chẽ đè lên người hắn, lồng ngực bị mặt đá thô ráp mài đến đau đớn, hắn theo bản năng muốn đẩy người lên định chạy trốn, nhưng bên hông lại chợt căng thẳng, bị một cánh tay dùng lực xiết chặt. Sau gáy bị cái cằm cứng rắn cố trụ, môi lưỡi lạnh lẽo ẩm ướt ở bên tai tàn phá bừa bãi, nhiều lần mút máy hôn vành tai hắn— — –tựa như người kia trước khi chết.
Bạch Đàm dù cho thần trí hôn mê vẫn sợ tới giật mình.
Hắn rục cổ lại bản năng né tránh lại bị Vu Diêm Phù cắn mạnh một cái, y tận lực muốn cho hắn nhớ kỹ đau đớn này,, nhớ tới càng sâu càng lâu một chút, cả đời này thoát không được tâm ma mới tốt.
Bạch Đàm như bị vây trong ác mộng, phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, giống như con thú nhỏ hoảng loạn cả người phát run.
Một tiếng nghẹn ngào này chui vào trong tai Vu Diêm Phù, đã làm cho phế phủ y “Xoẹt” một cái dấy lên ngọn lửa qủy, nhớ tới mới nảy hắn vì cứu “chính mình” mà phấn đấu quên thân, thì hận ý càng sâu. Xoay mặt hắn lại rồi hung hăng chặn lấy môi hắn, đầu lưỡi cường thế bá đạo mà tiến quân thần tốc, cạy kẽ răng ra, giống như kẻ tìm ngọc trai nhiều năm cạy vỏ sò ra tìm bảo bối, quấn lấy cái lưỡi mềm mại mút nước bọt, ngay cả hô hấp cũng gần như muốn cướp đoạt hết, hận không thể một ngụm nuốt luôn kẻ này vào bụng, Quỷ Đằng dường như cũng có cảm ứng vươn ra thân dài, đem cái người dưới thân chặt chẽ quấn lấy.
Một luồng cuồng khí tại trong lòng ngực y mạnh mẽ dâng trào, gân cốt cũng đều cạch cạch vang vọng, con ngươi huyết sắc dần dần sẫm lại, thế hôn càng là cuồng nhiệt trong đầu càng hỗn độn rối loạn, tựa như vạn vận đều hư không, chỉ có cái người trong lồng ngực là chân thật.
Bạch Đàm bị hôn đến thở không được, chỉ cảm thấy trong người như có vài con xà nhỏ uốn éo bò loạn, là tộc người mọc Nhiêu Cốt, thân thể mẫn cảm nhất, sao có thể chống cự lại được quấy nhiễu như vầy? Lập tức xương sống cũng hóa đuôi hồ ly mềm đến không còn hình dáng, như lòng vẫn còn sợ sệt muốn chạy trốn, hai tay sờ xoạng lung tung thì đụng tới cái chuôi Câu lạnh lẽo.
Thí Nguyệt liền có cảm ứng, phát ra một tiếng nhuệ ngâm, lập tức kéo Bạch Đàm ra khỏi giấc mộng.
Nháy mắt sững sờ, Bạch Đàm cắn mạnh cái đầu lưỡi hãy còn trong miệng hắn, như lửa cháy tới mông mà vươn người ngồi dậy, đẩy thân thể nặng nề đè ở trên người. Vừa nâng mắt, đã đối diện với một đôi con ngươi hẹp dài đỏ như máu của dã thú. Hắn hơi run rẩy rồi lập tức nắm lấy Thí Nguyệt Câu, lấy sống đao đè lại cổ dược nhân, nâng người lên co chân lại, vừa liếc mắt một cái đã thấy rõ mồn một quang cảnh bụng dưới của đối phương.
“Ngươi, ngươi —— “
Dược nhân không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn, hai tay chống trên mặt đất, giống như thú hoang ngửi thấy mùi máu tanh mà vồ lên phía trước, Bạch Đàm không tránh được đã bị chế trụ, y vùi đầu vào hõm cổ của hắn mà hít hít ngửi ngửi, thật giống như giống đực phát tình gặp được giống cái.
Bạch Đàm choáng váng, giơ tay định tát cho y một cái thì chợt nhớ ra người này là ân nhân của mình, đành thu lực về, bàn tay tựa như vuốt ve mà nhẹ nhàng lướt qua mặt y, sau một khắc, vành tai thế mà nóng lên, tên kia như được voi đòi tiên mà liếm hắn một cái, đầu lưỡi trơn trợt giống lưỡi rắn mà trường từ khoảng cổ men dọc xuống dưới.
Bạch Đàm vừa tức vừa sợ, nhanh chóng quay đầu, tránh cánh tay y mà lùi về phía sau, Quỷ Đằng lập tức quấn chặt lại, hắn lúc này vẫn còn suy yếu tất nhiên không trốn được, tứ chi cứ thế mà bị kéo về, lôi lại dưới thân dược nhân, hắn thoáng cái sởn cả tóc gáy, dường như sợ đến muốn khóc nước mắt chã lả mà hét lên một tiếng: “A Si!”
Vu Diêm Phù vốn dĩ còn ngơ ngơ ngác ngác nóng nảy khó nhịn, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngưng lại động tác, Bạch Đàm nhân cơ hội này mà lui về phía sau đạp một cú thẳng vào ngực y, đá y rơi thẳng vào trong nước.
Nước lạnh bao trùm toàn thân, làm Vu Diêm Phù tỉnh táo hơn một chút, trừng mắt nhìn, huyết sắc bên trong con ngươi đã nhanh chóng rút đi biến thành màu sắc ban đầu. Trong lòng Bạch Đàm run sợ mà nhìn bóng người dưới nước, nội tâm không ngừng suy đoán có phải y bị con rắn quái dị cắn nên trúng phải loại độc quỷ dị nào không, cho nên mới phát điên lên.
Bạch Đàm gấp gáp thở hổn hển, muốn đứng dậy thì vạt áo bỗng trượt tới bên hông.
Tâm trạng hắn nhất thời quẫn bách lấy tay che lại, chợt thấy trên lưng kéo tới một trận đâm nhói, giống như có vật gì trói buộc. Hắn sờ sờ phía sau, cảm thấy đó là vị trí huyệt Thần Đạo, nhất thời cảm thấy kì lại. Chẳng lẽ dược nhân này giúp hắn chữa thương?
Hắn cúi người xuống định xem tình hình Vu Diêm Phù trong nước thế nào thì nghe “Ào” một tiếng, Vu Diêm Phù từ trong nước trồi lên, thần thái khôi phục như thường, khẽ gọi: “Chủ nhân”
Bạch Đàm thở phào nhẹ nhõm, kéo y lên bệ đá, đang định đi lấy Phá Nhật thì cánh tay bị Vu Diêm Phù giữ lại: “Chủ nhân, để A Si đi lấy.”
“Không được, ngươi không biết võ công!” Bạch Đàm nhớ tới tình cảnh khi nãy trong lòng vẫn còn thấy sợ.
“Thân thể A Si có thể tái sinh, chủ nhân không cần lo lắng.” Nói xong, Vu Diêm Phù liền bơi tới gần tượng đá chỗ con rắn, vươn tay nắm lấy chuôi đao “Phá Nhật”, đem nó từ trong mắt con rắn kéo ra, dùng cánh tay xoay tròn đem con mắt đỏ như máu khoét lấy.
Đó là một động tác vừa trôi chảy lại vừa sắc bén, làm hô hấp Bạch Đàm chợt căng thẳng, tim đập gia tốc, tựa như cảm giác năm hắn mười ba tuổi, lần đầu thấy Vu Diêm Phù sử dụng “Tam phạm phá”.
Vì sao lại nhớ tới tên ma đầu đó?
Hắn lắc lắc đầu, đem cảm giác kì lạ khó giải thích xóa khỏi trì não, ngồi xuống vận công điều tức, khơi thông kinh mạch. Chân khí vừa đi được nửa vòng chu thiên, thì chợt nghe thấy ở nơi nào đó vang lên mấy tiếng nước động, theo tiếng nhìn lại, thì thấy có mấy bóng người dưới nước nhảy lên, đều ở trần, da màu đồng cổ, trên ngực tên dẫn đầu còn xâm một cái đầu sói quỷ quyệt yêu dị, một đôi mắt lập loè lam quang không có chút ý tốt nhìn chằm chằm hắn.
Tất nhiên là mấy người khi nãy ở Nguyệt Ẩn cung!
Bạch Đàm đứng dậy, nhảy qua một bên, đem dược nhân che chở ở phía sau, nắm chặt Thí Nguyệt câu trong tay.
“Bạch giáo chủ, thật là trùng hợp, ngài cũng ở đây?” Liên Cưu phất cánh tay làm câu hồn trảo lột ra hàn quang, gã không vội ra tay, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Đàm, “Tuyệt sắc, thực sự là tuyệt sắc, cảnh mỹ nhân tắm, phong tình vạn chủng nha!”
Gã vừa nói như thế thì vài người phía sau lập tức cười lên khả ố. Bạch Đàm lúc này cả người ướt sủng, quần lụa mỏng manh dính sát vào cơ thể tựa như trong suốt, không che được thân hình xinh đẹp, nếu không phải hắn cầm trong tay binh khí cùng sát khí lạnh lẽo lan tràn thì nhìn qua thật giống một đóa hoa sen mỏng manh mới nở, chỉ khiến lòng người sinh ra dâm niệm.
Bạch Đàm thấy mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ tà sắc, ánh mắt giống như muốn lột trần mình thì nhất thời khuất nhục tới cực điểm, lửa giận công tâm, cơ hồ muốn nôn ra một búng máu, lập tức cố gắng áp chế nội lực, chỉ muốn đánh một chiêu khiến gã mất mạng.
Nhưng hắn vẫn còn thương tích trong người chưa có hồi phục, lại phải che chở một người, thế cuộc trước mắt thật nhưng bất lợi, cần phải lấy thủ làm công tẩu vi thượng sách. Bọn họ vừa từ trong nước đi ra, như vậy đường ra chắc chắn là ở dưới nước.
“Thế nào? Bạch giáo chủ tức giận sao? Ta khen giáo chủ là mỹ nhân, giáo chủ còn không vui?” Liên Cưu khinh bỉ mà cười khẽ một tiếng, nhảy tới một tảng đá trên mặt nước, “Chẳng lẽ không phải giáo chủ ngài dựa vào dung mạo mới lấy được mạng của bá chủ võ lâm Tây Vực – Thiên Ma Vu Diêm Phù, không phải dựa vào mị thuật mới ngồi lên vị trí giáo chủ sao? Ngài thật có bản lãnh, hai bậc đại tông sư ngang dọc võ lâm vậy mà đều chết trong tay ngài.”
“Vậy thì thế nào, từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, không cần nói tới thủ đoạn?” Bạch Đàm lạnh lùng nói, trong miệng nói như thế nhưng lòng ngàn lần không muốn bị kẻ khác xem thường, hơi ngửa đầu, “Bản tọa giết Vu Diêm Phù, chỉ dùng một thanh Thí Nguyệt trong tay, bản tọa ngồi lên vị trí giáo chủ, dưới chân cũng đạp đầy rẫy thi hài. Ngươi nếu không phục, thì chớ lấy đông hiếp ít, một người tới thử xem, bản tọa đến cùng có phải sử dụng mị thuật hay không?
Liên Cưu bị hắn khiêu khích lập tức nghẹn lời, gã thật không dám một mình một ngựa đấu với Bạch Đàm, nên lui về một bước, đám người phía sau lập tức đồng loạt xông tới hắn mà đánh.
Bạch Đàm nhanh chóng vung ra Thí Nguyệt câu ứng đối, đánh cho đối phương không ứng khó kịp, mới tóm chặt cánh tay Vu Diêm Phù, hạ thấp giọng: “A Si, ngươi còn khí lực mang ta bơi không?”
“Chủ nhân yên tâm.”Vu Diêm Phù trầm giọng đáp, trong tay kẹp lấy một cây châm con rối, mở mắt ra nhìn người phía đối diện.
Bạch Đàm mở ra năm ngón tay thu hồi Thí Nguyệt Câu, một tay kết ấn giới sử dụng “Mị độn chú”, một tay cắp lấy Vu Diêm Phù, tựa như cơn lốc vọt tới phía sau Liên Cưu, đem Thí Nguyệt Câu ép thẳng tới gáy đối phương, Liên Cưu tránh không kịp giơ ra câu hồn trảo để chống đỡ, rồi tựa như diều hâu vươn mình, nhảy một cái lên trên trụ đá.
Bạch Đàm không có ý ham chiến, chỉ ôm chặt Vu Diêm Phù thả người nhảy vào trong nước, lại chợt thấy sau gáy bỗng nhiên nhói lên, cả người thoát lực, mắt tối sầm, lập tức vươn thân té vào trong nước.
Vu Diêm Phù đem thiếu niên bất tỉnh nhân sự từ trong nước lôi lên, ngồi xuống ôm hắn vào trong ngực.
Bạch Đàm chỉ biết “Mị độn chú” có nguồn gốc từ nhẫn thuật* của Đông Doanh (Nhật Bản) có thể tạm thời che dấu cơ thể chính mình là trò ảo thuật đánh lừa thị giác người xem, nhưng rốt cuộc vẫn là học không tới chốn, chỉ biết một mà không biết hai, việc sử dụng “Mị độn chú” này hết sức mạo hiểm một khi bị người hóa giải thì nhất thời không thể động đậy liền bất tỉnh, biến thành ba ba ở trong rọ.
* Nhẫn thuật: là một loại phép lẫn trốn mà ninja thường hay sử dụng.
Liên Cưu nhảy xuống, nhìn y, con ngươi lấp loé: “Đa tạ… Đại ca đúng lúc ra tay.”
Vu Diêm Phù trầm mặc trong chốc lát, rồi dùng tiếng Hung Nô nói: ” Nói tới cảm ơn, cũng phải là đại ca đây cám ơn đệ, Liên Cưu, bốn năm không gặp, đệ đúng thật một chút cũng không thay đổi.”
“Tiểu đệ một chút cũng không thay đổi vậy mà đại ca…” Tầm mắt Liên Cưu dừng lại trên mái tóc bạc của y, rồi trừng mắt nhìn thiếu niên trong lồng ngực y, câu hồn trảo trong tay ép thẳng tới trước mặt hắn, “Đều là do tên yêu nghiệt này—— “
Vu Diêm Phù dùng tay đỡ lấy nó đem thân thể nhỏ bé bảo hộ trong khuỷu tay, sắc mặt thâm trầm: ” Đừng chạm vào hắn.”
Liên Cưu thu hồi lợi trảo, cắn răng, “Chẳng lẽ đại ca không dự định giết chết hắn, còn muốn giữ lại tính mạng của tên yêu nghiệt gieo vạ nhân gian này? Huynh không biết lão cung chủ cùng Vu Diêm Phù là chết thế nào sao?”
Vu Diêm Phù cười một tiếng “Chỉ có hắn biết bản đồ kho báu ở đâu. Giết hắn, bản đồ kho báu sẽ không còn.”
“Vậy thì mang tới Nguyệt Ẩn Cung đi, lấy hình cụ tàn khốc ra hầu hạ, còn không sợ hắn không khai ra?” Liên Cưu cười lạnh: “Nói ra mới nhớ, tiểu yêu nghiệt này xương cốt cũng cực kì cứng, trong địa lao năm đó, xương cốt cả người đều bị đánh gãy, độc câm, hung mù, ngay cả xương tỳ bà cũng bị đâm xuyên, chỉ kêu hắn nói ra tung tích gã sư tôn nhẫn tâm Vu Diêm Phù của hắn, vậy mà một chữ cũng không chịu tiết lộ.”
Vu Diêm Phù mặt không chút gợn sóng mà gân xanh ở thái dương đã hiển hiện.
“Nhưng mà, đệ biết tiểu yêu tinh này sợ nhất cái gì.” Liên Cưu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người thiếu niên, “Hắn sợ người khác làm nhục hắn, năm đó ở trong địa lao có tên cảnh ngục để ý hắn, ban đêm âm thầm lẻn vào, hừm, đêm đó tên tiểu yêu nghiệt này sợ tới nổi cắn lưỡi tự sát, đành phải bỏ ra một viên “Hồi tức đan” mới cứu được mạng hắn, sau đó, không phải cũng lợi dụng dụ hắn đắp cái tượng kia dùng vu thuật gọi Vu Diêm Phù về, hắn cũng liền ngoan ngoãn làm theo sao? Đệ thấy, cứ tìm mười tám tên hán tử lực lưỡng, đem hắn lần lượt thượng một lần, có cái gì hắn cũng đều khai.”
Liên Cưu vừa nói xong thì phát hiện ánh mắt của Vu Diêm Phù đột nhiên trở nên hung ác, vẫn tàn nhẫn cười nói: “Đại ca cảm thấy thế nào? Huynh ở bên cạnh tiểu yêu nghiệt nhất định là đã nhận hết mọi dằn vặt, cần phải ăn miếng trả miếng.”
“Ăn miếng trả miếng làm sao cho đủ?” Khớp xương Vu Diê Phù kêu lên răng rắc, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Tất nhiên phải lấy lại gấp mười lần. Nhưng là, huynh lần này sẽ không cùng đệ trở về.”
“Tại sao?” Liên Cưu cả kinh nói.
“Vi huynh tất nhiên là còn có chỗ phải cân nhắc. Một trong số đó là vì tiểu yêu nghiệt này xem huynh là ân nhân, huynh ở bên cạnh hắn lợi nhiều hơn hại, thứ hai… Phục Lộc cũng sẽ tới đại hội võ lâm năm nay?”
Liên Cưu gật gật đầu: “Đại ca có chuyện muốn đi tìm hắn? Nhưng mà…” Gã lộ ra vẻ không thích, “Cung chủ vừa chết, hắn ta đã lộ ra dã tâm muốn đoạt vị trí cung chủ, giết Phong Phủ cùng Mạc Sầu, nói muốn đi tranh chức bá chủ võ lâm, tiểu đệ cùng hắn ta dần dần nảy sinh khúc mắc, càng ngày càng không hợp, bây giờ mỗi người một trận tuyến.”
“Phong Phủ cùng Mạc Sầu đều bị hắn giết, có phải là vì muốn đoạt lấy binh khí của bọn họ?”
“Đại ca cũng nghe nói?”
“Đây cũng là nguyên nhân ta muốn đi tìm Phục Lộc. Ốc tù và, ga da thần chùy, Phá Nhật Việt, Thí Nguyệt Câu, đều là những pháp khí mà thần Vishnu nắm trong tay, thiếu một thứ cũng không được.”
“Đại ca cũng muốn tới thần điện kia lấy diệu hóa thiên luân?” Liên Cưu mở to hai mắt nói.
Vu Diêm Phù lắc đầu, vén tay áo lên, cho hắn xem Quỷ Đằng quấn trên cánh tay: “Chỉ cần một chén Nhũ Hải để tự cứu. Huynh mấy năm nay bị Vu Diêm Phù cùng tiểu ma đầu này luân phiên dằn vặt, thân người bệnh tật trùng trùng, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Liên Cưu, đệ có nguyện ý đứng trong bóng tối giúp đại ca chút sức không?”
“Đó là tất nhiên. Đại ca, khổ cho huynh rồi.” Liên Cưu cúi người muốn ôm lấy y một chút lại ngại Bạch Đàm nằm trong lồng ngực y, cuối cùng chỉ đưa tay ra, vỗ vỗ vai y rồi đỡ dậy.
Vu Diêm Phù lại nắm lấy cánh tay gã, tận lực kề gần sát, ám muội mà thấp giọng nói: “Liên Cưu, vi huynh có một chuyện cần đệ giúp đỡ.”
Liên Cưu nhìn y hơi thất thần, sắc mặt ửng đỏ: “Chuyện gì?”
“Trên người đệ có đem theo “Mê hồn điệp” không, có thể cho huynh mượn dùng một lát?”
“Tất nhiên là được” Liên Cưu vén tay áo lên, lấy ra một con bướm, Vu Diêm Phù chỉ quệt tay lấy một ít lân phấn, nuốt vào trong miệng, Liên Cưu thấy thế không khỏi sững sờ, đang muốn ngăn cản, thì thấy y giơ “Phá Nhật ” lên, chém xuống cánh tay mình, phút chốc đã đem cánh tay phải chém mất, nháy mắt máu chảy ồ ạt.
“Đại ca!” Liên Cưu cầm lấy cánh tay bị chặt của y, liếc thấy gân cốt đều bị đứt đoạn, trong lòng thương tiếc cực kì, chỉ cho là y vì cánh tay bị phế nên dứt khoác chém đứt, nhưng khi thấy y đang ngồi thở hổn hển sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là đau nhứt không chịu được vậy mà vẫn ôm chặt tiểu yêu nghiệt không tha, tay gã không nhịn được siết thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.
Đang muốn xé quần áo giúp y băng bó, thì đúng lúc lại nghe thấy hai ba tiếng vang ở sau lưng, Liên Cưu quay người lại nhìn, thì thấy ở một nơi sau lưng quần thể đền miếu hắc ra ánh lửa, có hai bóng người đi ra.
“Giáo chủ!” Đúng là Ly Vô Chướng.
Tiếp sau, giọng nói của một nữ nhân cũng vang lên: “Bạch giáo chủ!”
Vu Diêm Phù đẩy Liên Cưu một cái ” Là Hoặc Chướng Ma, đệ đánh không lại hắn, tốt nhất là nên tránh đi.”
Ly Vô Chướng là người có võ công cao nhất trong mấy tên đồ đệ cùng Tứ đại hộ pháp của y, ngay cả đại đồ đệ Cơ Độc cũng không đuổi theo kịp, nhưng mà con người Liên Cưu lại là người không thấy không phục, là tộc nhân của Yết tộc – một bộ hiếu chiến ở Hung Nô – không nghe lọt tai người khác nói mình không thắng được, lập tức nhặt lên Câu hồn trảo, đã muốn chiến đấu một phen. Lúc này Ly Vô Chướng cùng Quỹ Ngư Nhi cũng đã nghe tiếng mà tới, kẻ trước người sau lướt qua thạch miếu, vừa thấy cảnh tượng này thì lập tức kinh hãi.
“Để thiếp cầm chân bọn họ, ngài đi cứu Bạch Giáo chủ đi.” Quỹ Ngư Nhi quyến rũ nở nụ cười, hai cánh tay nhỏ dài hơi nâng lên, lộ ra hai ống tay áo như nước sông cuồn cuộn, vừa tung người đã nhẹ nhàng đánh tới mấy người.
Thấy Liên Cưu dùng khí thế hùng hổ mà lao tới trước mặt ứng chiến, Ly Vô Chướng liền co rụt thân mình lại, cả thân người đều thu về trong áo bào, một trảo của Liên Cưu vừa vươn tới miễn cưỡng bắt hụt, cánh tay quấn lấy áo bào màu đen, chỉ như bắt lấy sương mù, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng cười cợt nhã quỷ dị, bên trong áo bào đánh ra tầng tầng lớp lớp chưởng lực đem luồng khí âm hàn lạnh thấu xương bắn ra.
Hắn lập tức xoay người rồi lại chộp tới, nhưng chỉ tập kích cái trụ đá bên trên, thoáng chốc làm nó vỡ ra thành bột mịn, thế trảo như hổ chạy sói vồ, những chỗ trảo đi qua tiếng gió kêu vun vút, nhưng một chút cũng chẳng động được tới Ly Vô Chướng, bản thân lại bị dính hai ba chưởng, miệng phun đầy máu tươi, không thể làm gì đành phải thả ra “Mê hồn điệp”, nhượng bộ lui binh, nhảy vào trong nước, nhưng vẫn không quên nắm lấy đoạn tay cục, mới lặn xuống nước mà tháo chạy.
“Công phu mèo quào còn muốn đánh nhau với bản ma, thật là không biết lượng sức mình.” Ly Vô Chướng hiện thân từ trong áo bào, dùng mấy chưởng đã đem tất cả Mê hồn điệp đập chết, liếc nhìn những tên còn lại, đều bị Quỹ Ngư Nhi mê hoặc tới hồn vía lên mây, hoặc nằm co quắp trên mặt đất hoặc là trôi bồng bềnh trên mặt nước, nhất thời không nhịn được mỉm cười, lại thấy cánh tay dược nhân máu me đầm đìa, trong lồng ngực ôm chặt Bạch Đàm hôn mê không dậy nổi, ý cười cũng rất nhanh thu lại, tung người nhảy tới cạch bọn họ.
“Sư đệ?”
Vu Diêm Phù nghe hắn kêu một tiếng như vậy, thân hắn nửa quỳ xuống đưa tay ra, muốn ôm lấy Bạch Đàm từ trong lồng ngực của y, nhưng cánh tay lại bị bản thân kéo lấy cứng ngắt. Ly Vô Chướng nhìn chằm chằm y, không rõ vì sao lại nhíu nhíu mày——
Dược nhân này che chở chủ nhân, thế nào lại giống che chở đồ ăn vậy?
———————————
Chú thích bổ sung: ( Yori sẽ bổ sung chú thích về truyền thuyết khuấy biển sữa, mấy chương trước là chú thích của tác giả có hơi ngắn nên mọi người có thể không hình dung được. Ai muốn đọc thì đọc thêm)
Khuấy biển sữa: ( Theo truyền thuyết Ấn Độ giáo và Bà la môn giáo)
Sau trận Đại Hồng Thủy, một số bảo vật bị chìm trong lòng Biển Sữa. Brahma khuyên các vị Thần nên liên kết với đám Quỷ Ma để thu hồi các bảo vật ấy, đặc biệt là thuốc trường sinh Amrita.
Thần và Quỷ mới dựng một ngọn núi (tên là Mandara) giữa Biển Sữa. Kế đó thâu dụng một con rắn vĩ đại (Vasuki) quấn quanh ngọn núi ấy, rồi cùng nhau nắm đầu nắm đuôi rắn mà làm quay quả núi để quậy Biển Sữa! Tuy nhiên, không thể thiếu một điểm tựa để núi Mandara khỏi chìm xuống biển sâu. Thế là Vishnu hóa thành rùa Kurma, lặn xuống nước sâu, chịu núi Mandara trên lưng mình, cho các chư Thần … khuấy!
Việc khuấy biển sữa kéo dài trên 1000 năm. Nước biển màu sữa biến thành chất bơ. Rồi từ trong biển sữa lần lượt xuất hiện bò thần Nandin, voi thần 3 đầu Airavata, ngựa trắng, cây như ý, mặt trăng, mặt trời, nữ thần Lakshmi, các bọt biển hoá thành những tiên nữ Apsara. Sau cùng là Dhanvantri, một đồng nghiệp Y Sĩ, hiện lên với chén thuốc trường sinh nhưng bọn quỷ chụp lấy. Thần Vishnu một lần nữa đánh thắng bọn ác quỉ và đoạt lại ly thuốc trường sinh.
Có thuyết cho rằng màn « quậy Biển Sữa » xảy ra ở lúc Tạo Thiên Lập Địa, với Mandara là cột trụ của thế giới, Brahma làm vị chủ trì, Vishnu là điểm tựa. Và Shiva, năng lực khai thông bế tắc. Từ đó nổi lên những biểu tượng như sự sống (thuốc trường sinh cho chư Thần, bò sữa cho con người), thời gian (mặt trăng), ánh sáng (mặt trời), sự chết (độc chất), cái đẹp (Lakshmi), ước vọng (cây như ý), sức mạnh (ngựa), sự thông thái (voi) v.v