Dược Nhân Độc

Chương 18




Gã người Tây Khương hai mắt tỏa sáng, đem mảnh vàng lá ôm vào lòng ngực, trái xem phải ngó: “Ngươi, đi theo ta!”

“Giáo —— ngài muốn đi đâu?” Ly Vô Chướng thấy Bạch Đàm đi cùng gã Tây Khương, thì vội vàng đuổi theo.

“Không được đi theo bổn tọa, ai cũng không được!” Khuôn mặt và giọng nói của Bạch Đàm bỗng trở nên nghiêm túc quát bảo ngừng lại, ngay cả Mê Sa cũng bị hắn trừng cho một cái, bị Ly Vô Chướng kéo trở về.

Hắn một mình đi theo gã Tây Khương tới quầy hàng, nơi đó là một lều bạt có sức chứa hơn mười người. Màng da nặng nề vừa vén, mùi hôi ngập trời, bên trong dễ thấy có mười mấy cái lồng to to nhỏ nhỏ, đủ các loại dị thú.

Gã người Tây Cương nghênh ngang đi thẳng tới một cái lồng trong số đó, lôi ra một con hươu đực toàn thân kim hồng, con hươu kia hai mắt sung huyết, bốn vó đạp loạn, nôn nóng bất an, lộ ra dấu hiệu động dục.

“Trăm năm mới gặp Hươu Kỳ Lân hiếm thấy vùng cao nguyên, quý nhân thật là có phúc.”

Nói đoạn gã Tây Cương liền ha hả cười to, đem bím tóc quấn lên trên cổ, từ bên hông rút ra một thanh đao nhọn tróc xương, vén ống tay áo rồi giơ tay chém xuống, tức thì chặt đứt đầu hươu. Máu tươi tuôn như suối, tản ra một cỗ nhiệt khí, gã Tây Cương lấy bát bằng xương hứng lấy một chén, rồi lật người con hươu lại.

Chỉ thấy bụng dưới con hươu, có một cây hươu tiên (cái ấy của con hươu) to bằng cánh tay trẻ con, rất chi là dọa người.

Gã dùng cây đao khoét xuống một cái, ở trong máu tươi xoáy một vòng, rồi đưa cho Bạch Đàm: “Này, ăn sống, chớ có nấu chín sẽ mất dược hiệu. Cho dù là hoạn quan, ăn cái này vào, cũng có thể chấn chỉnh hùng phong. Nhưng mà quý nhân nên nhớ, ngài nếu muốn bồi bổ, ngàn vạn lần đừng có tiết tinh phải cố nhẫn nhịn thêm một chút.”

Bạch Đàm trừng mắt nhìn đồ chơi khổng lồ kia, sắc mặt đều tái.

Lúc này, Ly Vô Chướng mới tới trước cửa vừa vặn nhìn thấy một màn, lập tức đã hiểu rõ, lúng túng xoay lưng đứng ở một bên: “Giáo chủ, người rốt cuộc muốn mua vật gì?”

Bạch Đàm vội vàng đem tiên hươu nhét vào túi da có khả năng ẩn hình binh khí trên lưng, một chữ cũng không có nói, liền vội vã rời đi. Cỗ kiệu đã được đặt tới trước mặt, chân trước vừa mới lên kiệu thì nghe thấy gã Tây Cương gọi với phía sau: “Nhớ phải ăn sống!”, lập tức tâm hắn chợt sinh sát ý giết người diệt khẩu.

Nhưng giờ trước mắt có quá nhiều người, cho dù hắn có là ma giáo giáo chủ, cũng không tiện gây thêm rắc rối, nên đành phải nghẹn một bụng hỏa, chui vào trong kiệu. Một lát sau, đoàn người hướng tới khách điếm duy nhất trong thành mà đi.

Cách đó không xa, có mười mấy bóng người ẩn núp đã lâu trên tường đá lặng lẽ nhảy xuống.

“Ngươi nhìn rõ chứ, người kia thật sự là Đại Đường Chủ?” Một người trong số đó bán tín bán nghi mà hỏi đồng bọn, bọn họ nói chuyện chính là ngôn ngữ Bắc Hung Nô thông dụng ở Yết tộc. “Huynh ấy không phải đã bị “Thiên Ma” Vu Diêm Phù giết chết? Chẳng lẽ được luyến sủng của Vu Diêm Phù kia cứu mạng? Đúng rồi, cái tên luyến sủng bây giờ quả nhiên đang làm giáo chủ?”

Một người khác cười khinh miệt nói: “Giáo chủ thì có gì đáng sợ, ngươi không nhìn thấy dáng dấp của hắn nhỏ gầy hay sao? Rõ ràng là loại được mấy tay chân của Vu Diêm Phù che chở mới ngồi lên vị trí giáo chủ. Chẳng qua là hắn có mấy phần tư sắc, dùng sắc hoặc chúng mà thôi, luyến sủng, thì chính là luyến sủng. Hôm nay, chúng ta nhất định phải cứu được đại đường chủ ra.” Nói xong, giọng điệu người kia có chút thương cảm, “Bây giờ, không biết huynh ấy thế nào rồi, chỉ có mang huynh ấy trở về Nguyệt Ẩn Cung, mới có thể dẹp yên nội loạn, nhất thống Đông Đường.”

“Vâng…Tam đường chủ, thuộc hạ tất sẽ toàn lực phối hợp.”

“Ừm. Các ngươi đi trước thăm dò tình hình, làm việc nhớ cẩn thận một chút.” Người được gọi là Tam Đường Chủ bước ra khỏi bóng tối, lộ ra một khuôn mặt khá anh tuấn. Gã trút bỏ một thân áo đen, đội mủ nỉ lên, móng vuốt “Tử Ngọ Truy Hồn” loé sáng trong tay, đã bị thu lại giấu trong tay áo.

Cỗ kiệu đi tới trước một khách điếm thì ngừng lại.

Khách điếm này nhìn bên ngoài giống như một điện đá đặc biệt cỡ nhỏ, tường ngoài xám trắng đã rạn nứt, bề ngoài xấu xí, đứng lặng hai bên cổng là bức tượng hai người thiếu nữ lõa thể bằng đá trong tay ôm bình nước, bộ dáng nghiêng người đổ nước, tiến lại nhìn kỹ, bên trong nội thất tối tăm mập mờ, cùng đại mạc hào phóng có vẻ hoàn toàn không hợp

Nơi đây sương mù lượn lờ, như xác thực bên trong có một nguồn nước.

“Giáo chủ, đêm nay chúng ta nghỉ chân ở đây.” Cơ Độc từ ngoài nói vào.

Bạch Đàm che chắn đồ vật nóng hổi trong lồng ngực, xoa xoa mồ hôi trên mặt, lại như nhớ tới cái gì, quay lại lấy áo choàng lụa che khuất khuôn mặt của Vu Diêm Phù, mới làm chú ấn “Rập khuôn theo sau” để y từng buớc theo sát mình xuống kiệu.

Theo mấy người tiến vào khách điếm, hắn không khỏi ngạc nhiên.

Khách điếm này không giống những khách điếm thường thấy, trong đại sảnh không có bàn ghế, ở giữa xây một cái ao nước lớn hình tròn, một dòng nước ngầm từ đáy ao cuồn cuộn phun ra, hơi nước nóng hầm hập, rõ ràng là một phòng tắm. Có mười lữ khách ngâm mình ở trong ao, có người ở trần ngồi ở cạnh ao, hoặc là ăn thịt như hổ đói, hoặc là uống rượu một mình, hoặc là tụm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ. Mấy cô gái dị tộc xinh đẹp váy nửa cởi đi lại trên thành ao, rãi hương liệu, uyển chuyển nhảy múa, khiến cả tòa khách điếm hiện ra với vẻ phong tình kiều diễm đến dị thường.

Ngoại trừ —— vách tường bên kia lưu lại dấu vết năm tháng, làm sao cũng không tẩy sạch vết máu màu nâu, nói rõ nơi đây cũng không phải là chỗ chuyên giúp người tiêu khiển hay vùng đất an bình.

Bọn họ một nhóm chừng mười mấy người tiến vào bên trong, vô cùng dễ gây chú ý, làm cho các lữ khách trong đại đường nhất thời yên lặng, trong số đó có mấy tên thân hình cao to màu da rám nắng giống người Hung Nô, ánh mắt bất thiện.

Bạch Đàm chỉ cho rằng bọn họ là giặc cỏ chuyên môn theo dõi các đoàn buôn hòng trộm cướp, cũng không biết đám người kia đang dõi theo mình, bọn họ hiện tại đang chính là suy đoán không biết mỹ nhân xinh đẹp che kín mặt này có phải là đương nhiệm giáo chủ – người đã giết chết “Thiên Ma” của Phù Đồ giáo cùng Nhân giáo chủ – tên luyến sủng lấy sắc phục nhân hay không. Nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong lòng bọn họ đều không hẹn mà sinh ra một chút khinh miệt cùng hứng thú, chỉ muốn tiến lên hòng xem hắn đến cùng là dáng vẻ gì, thậm chí bọn họ còn rì rầm trêu đùa vũ nhục mỹ nhân dùng tư sắc để ngồi lên vị trí giáo chủ này một phen.

“Hầy, chính là hắn hả? Quả nhiên là bộ dáng của luyến sủng.” Một người thấp giọng hỏi.

Tên còn lại cũng nhanh tiếp lời, nói: ” ‘ Thiên Ma’ vừa chết, Phù Đồ giáo liền không ra thể thống gì, một tên luyến sũng õng ẹo mà cũng ngồi lên vị trí giáo chủ cho được, quả thực là muốn người khác cười đến rụng răng mà. Ngươi nhanh nhìn cặp mắt của hắn kìa, cặp chân kia nữa, hắc, thật đúng là quyến rũ, rốt cuộc hắn có phải là nam nhân không vậy?”

” Ngươi không biết còn nói, nhớ năm đó, khi cung chủ còn sống, ta đã từng gặp qua hắn, bên người cung chủ nhiều sủng nô như thế, ấy vậy mà không có một người nào so được với tiểu yêu tinh bất nam bất nữ này.”

Hắc, ngươi nói xem tiểu yêu tinh này khi cởi hết quần áo thì là dạng gì, ngực phẳng hay là ngực bự? Có mấy cái động, có thể thao được hay không?

Bạch Đàm nghe không hiểu tiếng bắc Hung Nô, chỉ thấy bọn họ châu đầu ghé tai nhau, giọng nói vừa thô lại vừa vội, cảm thấy thật là ồn ào, nhưng mấy câu nói kia rơi vào tai Vu Diêm Phù không sót một chữ. Nghe bọn họ càng nói càng vô liêm sỉ, y híp mắt lại, xuyên qua màng lụa nhìn về phía bọn người kia, quả nhiên có mấy tên quen mặt. Lúc tự tay hiến Bạch Đàm cho cung chủ Nguyệt Ẩn Cung, bọn họ đều có ở đó.

Ngày đó, mặc cho Bạch Đàm quỳ trước chân y khổ sở cầu xin, y cũng tàn nhẫn mà một đao đoạn tuyệt, bây giờ nhớ lại, giờ như ngũ tạng thiêu đốt, nghe những chữ dơ bẩn kia, càng cảm thấy bản thân như phải chịu cực hình.

Bạch Đàm quay mặt nhìn cái tên nói chuyện lớn tiếng nhất trong số đó, trùng hợp phát hiện gã kia cũng đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác chán ghét, người kia trừng mắt nhìn hắn, rồi hớn hở, cố ý từ trong nước đứng lên run lắc một thân bắp thịt mập mạp, dưới khố hạ vật kia cũng theo đà run lắc vài cái—— ngầm ý hạ lưu, không nói cũng biết.

Bạch Đàm thực sự tức giận, lòng sinh sát ý, cũng quên mất khống chế chú ấn. Làm dược nhân phía sau lảo đảo một chút, thân thể tráng kiện nghiêng sang một bên, rồi đứng lại, dịch sang bên phải một chút, đem cả người chặn trước mặt hắn, chặt đứt tầm mắt của những kẻ khác.

Lúc này, một mỹ nữ người Ba Tư niềm nở mà tiến lại đây, hướng bên trong kêu lớn một tiếng.

Chủ nhân của khách sạn này rất nhanh đã chạy ra đón tiếp, lại cũng là một nữ nhân, quyến rũ đến cực điểm, bên má phải của nàng có hoa văn hình bông sen, chính là người có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ “Lâu Lan yêu cơ” Quỷ Như Nhi. Nữ nhân này có sở trường chính dùng lời ca tiếng hát mê hoặc lòng người, âm ma nhiếp phách luyện đến xuất thần nhập hóa, vì trong tiệc mừng thọ của vua nước Lâu Lan lấy tính mạnh lão ta mà một lần thành danh, vì thế tuy sống độc thân ở trong đại mạc nhưng cũng không có mấy người dám có ý đồ với nàng.

“Ồ, không thể tưởng tượng được ngươi sẽ mang cơ thiếp tới? “Chỉ nhìn lướt qua Cơ Độc, nàng đã nhận ra gã, liền mỉm cười, đang muốn nói tiếp lại bị Cơ Độc một tay che kín miệng.

“Xuỵt, hôm nay chỉ là muốn mượn chỗ của ngươi để nghỉ chân, ngày khác tìm ngươi ôn chuyện.”

Quỹ Ngư Nhi không vui bĩu môi, một tay nhéo mũi hắn, liếc mắt nhìn Bạch Đàm, từ trên xuống dưới quan sát hắn một hồi: Vị mỹ nhân này là tân sủng của ngươi?”

Bạch Đàm mặt không cảm xúc, âm u mà liếc mắt nhìn Cơ Độc, làm gã sợ đến lạnh sống lưng, vội vàng nói: “Không phải. Ngươi tha cho chúng ta, vào trong rồi hãy nói tiếp. Trên lầu còn phòng trống không?”

Quỹ Ngư Nhi lại ôm lấy hai tay, chặn ở đó: “Ngươi biết quy củ của ta chứ, không tiếp khách nhân không rõ lai lịch, mục đích không rõ, không cho ngủ lại. Khách quen cũng không được.”

Tất nhiên là không thể bại lộ thân phận của Bạch Đàm, Cơ Độc bất đắc dĩ nói: “Vị mỹ nhân này là người mà Ba Tư muốn hiến cho Kỳ Vương, chúng ta cướp nàng, chính là muốn đưa đến Tây Dạ, hiến cho quốc chủ Tây Dạ.”

“Ồ—— không phải tiểu tình nhân của ngươi thì tốt.” Quỹ Ngư Nhi nhếch lên khoé môi, không lại làm khó dễ, uốn éo cái mông dẫn bọn họ đi lên lầu, một bên hướng người ở dưới dặn dò, ” Nướng mười tám cái đùi dê, ba bình rượu táo nhưỡng mười năm, tay chân nhanh nhẹn một chút, đừng để quý khách chờ lâu.”

“Khoan đã!!!”

Chỉ nghe có người hét lên một tiếng, một tên Hung Nô vai trần từ trong ao tắm đột nhiên đứng lên, đi xuống bậc thang tại thành bể, mấy tay Hung Nô khác cũng cùng nhau vây lại.

Bạch Đàm nhìn thái độ nghênh ngang của bọn họ, trong lòng không vui.

Một người trong số đó lập tức đi về phía hắn, bị một tên La Sát miễn cưỡng ngăn lại, người kia nhếch môi, mắt gã lom lom nhìn về phía hắn, cười đến dâm tà không chịu nổi: “Nghe nói mỹ nhân Ba Tư đặc biệt xinh đẹp, không biết có phải là thật hay không. Mới nhìn có đôi mắt, đã thấy hồn xiêu phách lạc, các ngươi nói thử có đúng hay không?”

“Kia cũng chưa chắn, nhìn mặt rồi hẳn nói!!” . Google ngay trang ( TRUMtruye n.OR G )

Tên dẫn đầu thấy Bạch Đàm im lặng mà không lên tiếng, lại càng làm tới: “Các ngươi là khách bên ngoài, muốn trú ở nơi này, còn không mau dâng phí qua đường cho đầu lĩnh bọn ta, mạng nhỏ không muốn hả? Xem lại, ta thấy tiểu mỹ nhân này cũng không tệ——” vừa nói gã ta vừa dùng tay muốn cởi áo choàng của Bạch Đàm.

Một tên La Sát lập tức bắt lấy tay gã, lại bị gã phản đòn chụp lại một cái, tức thì gân cốt đều đứt, máu thịt be bét, La Sát chính là xác chết di động, tất không cảm thấy đau đớn, Bạch Đàm trong lòng nhưng lại run lên——

Tốt, ra chiêu cũng thực thâm độc!

Bạch Đàm lập tức lui ra sau một bước, gã Hung nô kia lại được voi đòi tiên, trực tiếp chộp tay về phía lồng ngực của hắn!

Bạch Đàm phất tay áo chặn lại, Thí Nguyệt Câu cùng Phá Nhật Việt đều rung lên không ngừng, hắn cũng không muốn cứ vậy mà bại lộ thân phận, đơn giản là nhào vào lồng ngực gã Hung Nô. Gã Hung Nô chưa kịp chuẩn bị đã ôm “nhuyễn ngọc ôn hương” vào trong lòng, đôi tay đầy sức mạnh bỗng dưng hóa thành vô lực, nhìn thấy cặp mắt phượng xinh đẹp sâu thẳm ở cực gần, chỉ cảm thấy bên tai như bị thổi khí, rất nhanh thần hồn đã điên đảo, huyết mạnh sôi trào, cứng tại chỗ.

“Ngươi muốn xem mặt của ta?” Một câu nói này tựa như gió ngâm, lại làm cho sắc mặt Quỹ Ngư Nhi khẽ biến, nhìn về phía “nữ tử” yêu kiều kia, hắn dùng chiêu này chính là mị thuật, nội công lấy ma âm mê hoặc lòng người còn hơn cả nàng một bậc.

Lúc nàng muốn ngăn cản, cổ tay lại bị Cơ Độc nắm lấy, ánh mắt như muốn cảnh cáo nàng.

“Nằm mơ!!!”

Một tiếng vừa lọt vào tai, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào ngực gã Hung Nô, thoáng chốc cả người gã bỗng chấn động bay về phía sau, ngã thẳng vào trong nước, làm bọt nước bắn lên tung toé, ao nước trong thoáng chốc đã bị nhuộm đỏ thành màu máu.

Nhìn xem mấy người còn lại, đều đang trố mắt ngoác mồm, lập tức vây kín ở cạnh ao.

Người bên trong ao làm sao còn sống?

Trên ngực gã rõ ràng nhìn thấy một cái hố máu khét lẹt, vừa vặn đè trên dòng suối ngầm.

Quỹ Ngư Nhi nhìn thấy biến cố như vậy, không khỏi thầm nghĩ gây go, người Hung Nô ở Tây Vực luôn là loại người bá đạo hung tàn, giết một tên, sợ rằng sẽ dẫn đến một đám. Đến nước này, nàng cũng đã biết “Mỹ nhân Ba Tư”rốt cuộc người này là ai, lúc này mới khom người tới chỗ hắn, dùng ma âm truyền vào tai đối phương: “Quỹ Ngư Nhi xin bái kiến Bạch giáo chủ.”

Bạch Đàm giương mắt nhìn nàng, không có lên tiếng, chỉ nâng tay chạm vào cằm nàng. Quỹ Ngư Nhi nhất thời cảm thấy một luồng khí tức ma mị nồng nặc từ ngón tay tinh tế của hắn xâm nhập vào từng lỗ chân lông, làm toàn thân nàng ngứa ngáy.

Người này, người này trời sinh Nhiêu Cốt, tất là đồng tộc của nàng.

Mà trên người hắn mị ý nồng nặc, sợ là Nhiêu Cốt đã sớm nẩy nở.