Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 90: Phiên Ngoại Ngọt Ngào 18




“... Minh tinh gì?”

Lương Dược nhìn Nghê Thanh Song với vẻ mặt khó hiểu, cô xách túi đi vào ký túc xá, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện Triệu Giảo Lộ không có ở đó.

“Cậu đến đây mà xem!” Nghê Thanh Song không kiềm chế được sự kích động trong lòng mình, liên tục vẫy tay với Lương Dược: “Cô gái trong bộ phim này có phải là cậu không?”

Vương Tố cũng rất hào hứng, lắp bắp nói: “Lương Dược, không ngờ cậu còn đóng phim nữa, thật sự lợi hại quá!”

Lương Dược đặt túi xách xuống, bước tới, ló đầu nhìn vào màn hình laptop, trên màn hình đang chiếu phần giới thiệu của một bộ phim truyền hình, bộ phim đó là phim thanh xuân vườn trường, vừa nhìn đã cảm nhận được hơi thở thanh xuân đang phả vào mặt, khuôn mặt Tiết Húc khẽ lướt qua, sau đó là nữ chính, nữ phụ thứ nhất, nam phụ thứ nhất và cuối cùng là cô.

Lương Dược bừng tỉnh trở lại, cô nhìn vào tên bộ phim ở góc dưới bên phải - : “Không ngờ bộ phim này lại được phát sóng sớm như vậy.”

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Nghê Thanh Song phấn kích lắc lắc cánh tay cô hỏi.

Lương Dược thản nhiên nói: “Chỉ là trong kỳ nghỉ hè tớ quá rảnh rỗi dẫn đến phát chán nên tớ đến làm việc cho một đoàn làm phim, nhân tiện làm diễn viên quần chúng đóng luôn vai nữ phụ thứ hai, chứ không phải là minh tinh gì đâu.”

Cô thật sự không có nhiều đất diễn trong bộ phim này, cho dù lúc sau đạo diễn đã cho cô thêm một vài cảnh quay nhưng cô cũng chỉ xuất hiện từ tập bốn đến tập mười, cuối cùng thì cho cô và nam phụ thứ nhất sánh đôi với nhau, xem như đó là một kết cục đẹp dành cho An Hồng Nguyệt.

Không ngờ những cảnh quay ít ỏi này của cô vẫn được xuất hiện trong trailer dài hơn một phút, xem ra đạo diễn cũng quá xem trọng cô rồi.

Nghê Thanh Song tỏ ra rất thích thú: “Vậy thì tuyệt quá rồi, bao nhiêu người muốn diễn mà còn không thể diễn được, hơn nữa theo như tớ thấy thì trong phim cậu còn đẹp hơn cả nữ chính nữa đó, thật đấy, cậu hãy gia nhập thẳng giới giải trí luôn đi!”

Vương Tố ngưỡng mộ nói: “Đúng đó, nếu có thể trở thành minh tinh, thì tớ đã không học vẽ làm gì rồi.”

“Thôi bỏ đi, các cậu nghĩ quá đơn giản rồi.” Lương Dược lắc đầu, cầm con chuột máy tính kéo xuống dưới, phát hiện ra bộ phim truyền hình này vẫn chưa được phát sóng chính thức, mà chỉ mới tung vài phân đoạn để thu hút người xem thôi.

Thấy cô bị cụt hứng, Nghê Thanh Song liền đổi chủ đề: “Nói đi nói lại, mấy ngày nay cậu đều ở chung với Sở Trú sao? Có xảy ra chuyện gì hay không vậy?”

Lương Dược trả lời với vẻ mặt không biểu cảm: “Cậu nói thử xem?”

“Đã làm rồi sao?” Nghê Thanh Song cất cao âm cuối, vẻ mặt đầy tò mò: “Cảm giác thế nào? Có đau không? Có thật đã "vào" rồi không?”

Bọn họ đã từng thảo luận vấn đề này khá lâu vào trước đây rồi, nhưng đến bây giờ vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú.

“Sau này cậu sẽ biết thôi.” Lương Dược không muốn nói nhiều, cũng không muốn nhớ lại những trải nghiệm khủng khiếp đó.

Sau khi Vương Tố muộn màng nhận ra bọn họ đang nói gì, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng lên, sau đó im lặng quay trở lại giường của mình.

Lương Dược lại lướt xem động thái của bộ phim truyền hình, càng lướt càng cảm thấy nhàm chán nên cô không thèm đoái hoài nữa. Sau khi thu dọn hành lý xong thì leo lên giường đi ngủ, hai ngày nay cô thật sự rất mệt mỏi, Sở Trú giống như bị nghiện thuốc vậy, ngày nào cũng phải đè cô ra làm ba bốn lần, khiến hai chân của cô không bao giờ khép lại được, cho nên mỗi ngày cô đều đang nghi ngờ về cuộc đời mình.

*

Chương trình học của học viện mỹ thuật ít môn hơn học viện tài chính, Lương Dược đã thi xong các môn từ rất sớm nên có thể thu dọn hành lý trở về nhà, tuy nhiên vì phải đợi Sở Trú nên ngày nào cô cũng nằm trong ký túc xá.

Những người khác trong ký túc xá cũng không đi về, có vẻ như họ cũng đều đang đợi nhũng người ngoài học viện.

Nghê Thanh Song thì không cần nói đến nữa, cô ấy chắc chắn là đang đợi Cát Phong Thần, còn Triệu Giảo Lộ cũng không trở về, ngày nào cũng kéo Vương Tố đi ra ngoài để mua quần áo.

Những gì cô ta mua là những bộ váy dạ hội dành cho bữa tiệc.

Lương Dược nằm trên giường bấm điện thoại, khi liếc mắt nhìn xuống, thấy Triệu Giảo Lộ đang vui vẻ đứng trước gương thử váy, cô ta còn không ngừng hỏi Vương Tố nhìn có đẹp không.

“… Đẹp.” Vương Tố nhỏ giọng nói: “Giảo Lộ, chắc tớ không đi đâu, buổi lễ đó chỉ mời những streamer như cậu thôi, một người ngoài như tớ đi thì không hợp đâu.”

“Không sao đâu.” Triệu Giảo Lộ không quan tâm cho lắm: “Cũng không có quy định không được phép mang người ngoài vào, cậu là bạn của tớ, ai dám đuổi cậu đi chứ?”

Vẻ mặt của Vương Tố vẫn giữ nguyên vẻ không tình nguyện, nhưng cũng không dám trái ý cô ta, khi cô ấy vô tình nhìn thấy Lương Dược đang nhàn nhã nằm trên giường, hai mắt lập tức sáng lên và nói: “Lương Dược cũng là streamer của trạm T, nếu cậu ấy đi thì tớ sẽ đi!”

“Hả?” Triệu Giảo Lộ nhíu mày ngay lập tức.

Lương Dược thấy mình đột nhiên bị lôi vào, cô ngơ ngác nhìn Vương Tố: “Đi đâu?”

Vương Tố: “Là buổi lễ được tổ chức bởi trạm T gần đây đó, vừa hay lại diễn ra ở thành phố mình.”

Khi cô ấy vừa nói câu này, Lương Dược lập tức nhớ ra.

Gần đây trong nền tảng streamer trạm T nơi cô phát sóng trực tiếp sẽ tổ chức một hoạt động, lần này là hoạt động offline, sẽ mời những streamer có hơn một triệu fan hâm mộ để tham gia buổi lễ và nhận giải.

Số lượng fan hâm mộ của Lương Dược còn lâu mới đạt đến con số một triệu, cô không nhận được giải thưởng trong sự kiện vừa rồi nên nản chí mà không muốn phát trực tiếp nhiều nữa, vì thế lần này cô không nhận được lời mời.

Triệu Giảo Lộ thì ngược lại với cô, sau khi hết lần này đến lần khác bị đàn ông diss, cô ta đã dốc hết tâm sức để phát sóng trực tiếp, vì để nổi tiếng mà cái gì cô ta cũng dám phát sóng trực tiếp, số lượng fan hâm mộ của cô ta hiện tại đã cán mốc hơn một triệu người, nên cũng không có gì lạ khi cô ta tỏ ra rất để tâm với buổi lễ này.

Ở bên này, Triệu Giảo Lộ không hề muốn mời Lương Dược đi một chút nào, nhưng nghĩ rằng cũng tốt khi để cô làm nền cho cô ta, nên đã giả vờ hào phóng nhìn Lương Dược và nói: “Đây là một cơ hội rất tốt đó, cậu có muốn đi cùng không?”

Nếu là bình thường, Lương Dược nhất định sẽ từ chối, nhưng bây giờ trong thời tiết nóng nực như vậy, mỗi ngày ở ký túc xá đều giống như ở trong lò thiêu, hơn nữa cô cũng nhàn rỗi, nên đã gật đầu ngay mà không chút do dự: “Được đó, khi nào vậy?”

Vương Tố hơi ngạc nhiên khi thấy cô đồng ý, nhưng trong lòng lại rất vui, cô ấy không muốn đi cùng Triệu Giảo Lộ vì không muốn làm nền cho cô ta, nhưng nếu có Lương Dược đi cùng rồi thì sẽ không có vấn đề gì.

Thời gian mà Triệu Giảo Lộ nói ra tình cờ lại là ngày mà Sở Trú thi xong.



Điều đáng nói là bởi vì những biểu hiện của Sở Trú thường ngày rất tốt, thành tích học tập lại xuất sắc, hơn nữa lại có lý do chính đáng khi bị lỡ kỳ thi nên giáo viên đã cho anh một cơ hội để thi bù.

Lương Dược rất mừng cho anh, gánh nặng trong lòng cô cũng được giảm bớt, số lần lên giường với anh vì thế cũng giảm bớt đi.

Sở Trú: “...” Anh tình nguyện đợi đến khi tốt nghiệp mới thi bù.

Gần đây tâm trạng của anh không được tốt, bởi vì do ôn thi, nên số lần gặp Lương Dược mỗi ngày không nhiều, ngay cả khi gặp được rồi thì cũng không ăn được, cho nên áp suất quanh người anh liên tục hạ thấp.

Sau khi rời khỏi phòng thi anh mới nhận được tin nhắn WeChat của Lương Dược.

[Tối nay em đi dự tiệc với bạn cùng phòng, là buổi tiệc được tổ chức bởi trạm T đó, có lẽ sẽ về nhà rất muộn, anh không cần đợi em đâu, đi ngủ sớm đi.]

Sở Trú cau mày, tiệc tùng không phải là nơi nghiêm túc, anh rất lo lắng cho một người con gái như cô nếu ra ngoài vào ban đêm sẽ không an toàn, nên anh còn không trở về ký túc xá, đi thẳng ra khỏi trường bắt taxi tới nơi tổ chức tiệc để kéo cô trở về.

*

Buổi tiệc diễn ra vô cùng sôi động, chật kín cả chỗ ngồi, hầu hết những người đứng trong buổi lễ trao giải đều là những gương mặt quen thuộc.

Cuối cùng Vương Tố vẫn không đến, bởi vì bạn của cô ấy vừa mới thi xong, nên cô ấy đã về nhà cùng với bạn mình.

Lương Dược vốn dĩ cũng không muốn đi nữa, nhưng dù sao cô cũng đã hứa với người ta rồi, cho nên vẫn đi cùng với Triệu Giảo Lộ. Cô cố gắng hết sức để cô ta nổi bật hơn cô, nên chỉ ăn mặc rất bình thường, còn đội nón để che mặt lại.

Cô đến đây chỉ là để ăn để uống, hưởng ké máy lạnh, không hề có ý định muốn cướp đi sự chú ý của mọi người dành cho Triệu Giảo Lộ.

Lương Dược ngồi trong góc ăn bánh ngọt, thấy Sở Trú đang nhắn tin hỏi địa chỉ của cô, cô thầm than thở rằng anh quá nhiều chuyện, nhưng vẫn gửi cho anh vị trí của mình qua định vị WeChat.

Triệu Giảo Lộ vừa bước xuống từ sân khấu trao giải, cô ta cố tình muốn khoe khoang trước mặt cô, liền kéo chiếc váy dài đi thẳng đến phía cô và tươi cười nói: “Dược Dược, sao lại ngồi ở đây một mình vậy, xem có buồn chán không chứ, cùng tôi đi dạo một vòng đi.”

Triệu Giảo Lộ là một streamer mới đang nổi lên gần đây, nhưng đã rất nổi tiếng với phong cách sexy, chiếc váy dài mà cô ta mặc hôm nay có kích thước rộng, lại kèm theo cổ chữ V sâu khoét ngực, nên trông cô ta vô cùng bắt mắt. Khi cô ta vừa đi qua, mọi người ai nấy đều lần lượt nhường đường, ánh mắt của họ cũng bất giác mà di chuyển theo.

Lương Dược bị tiếng gọi của cô ta làm cho nổi da gà, vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt dưới mũ lập tức bị người khác nhận ra, những ánh mắt đang hướng về Triệu Giảo Lộ đột nhiên chuyển sang cô ngay lập tức, ai cũng lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Trời ạ, là Dược Dược đó!”

“Đó có phải là Dược Dược biết vẽ tranh hay không? Không ngờ cô ấy cũng đến đây.”

“Wow, không ngờ cô ấy ở ngoài đời thật không khác gì so với lúc phát sóng trực tiếp cả, trông thật xinh đẹp, không ngờ lúc phát sóng trực tiếp lại không dùng filter.”

“Có phải gần đây cô ấy đã đóng một bộ phim truyền hình không, ôi trời, vừa biết vẽ lại vừa biết diễn xuất, đây có còn là con người không vậy?”

...

Lương Dược đã phát sóng trực tiếp ở trạm T khoảng ba, bốn năm, có thể xem cô là một người kỳ cựu, dưới sự lôi kéo của Triệu Giảo Lộ, có rất nhiều streamer đã nhận ra cô, họ đi đến bắt tay chào hỏi, trong số đó còn có cả những người nổi tiếng có hai ba triệu fan hâm mộ.

Lương Dược không còn cách nào khác, đành lấy lại tinh thần rồi chào hỏi bọn họ.

Triệu Giảo Lộ sững sờ đứng nhìn Lương Dược bị mọi người vây quanh, dù có nghĩ thế nào cô ta cũng không thể ngờ được rằng mức độ nổi tiếng của cô còn cao hơn cả bản thân cô ta? Không phải cô chỉ có khoảng hai trăm mấy nghìn fan hâm mộ thôi sao?

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên náo loạn, có người còn hưng phấn hét lên: “Mau nhìn xem, Trụ thần cũng tới rồi kìa!”

Triệu Giảo Lộ ngạc nhiên quay qua nhìn, một thanh niên mặc vest đang chậm rãi đi về phía bên này, miệng anh ta khẽ mỉm cười, khuôn mặt rất đẹp trai nhưng rất ngông cuồng, anh ta chính là streamer game có lượng truy cập lớn nhất trong giới streamer!

Anh ta cũng là người đứng nhất trong lễ trao giải tối nay, vừa rồi Triệu Giảo Lộ còn cố ý muốn đến gần và định bắt chuyện với anh ta, nhưng anh ta đều tỏ ra vẻ không có hứng thú, không ngờ bây giờ lại có hứng thú với Lương Dược.

Lương Dược khẽ nhướn mày khi nhìn thấy Giang Trụ đang đến gần, cô cười nói:

“Lần đầu tiên gặp mặt, không ngờ trên thực tế anh lại trông như thế này.”

“Cũng vậy thôi.” Giang Trụ nhìn cô, ngưỡng mộ nói: “Cô còn đẹp hơn trên màn ảnh nữa.”

Rất ít người biết rằng bọn họ đã quen biết nhau từ lâu, khi ấy bọn họ còn là những streamer vô danh, cùng nhau động viên cổ vũ lẫn nhau, avatar ID của Giang Trụ còn để hình do Lương Dược vẽ, đến nay anh ta vẫn chưa thay đổi.

Giang Trụ: “Tôi đã xem bộ phim truyền hình mà cô đóng rồi, không ngờ rằng cô lại có cả năng khiếu diễn xuất.”

“Bộ phim còn chưa được phát sóng mà anh đã biết rồi sao?” Lương Dược cười nhẹ: “Anh đừng có nịnh bợ như vậy chứ.”

Giang Trụ cũng cười, nhìn cô với ánh mắt sáng ngời: “Lát nữa chúng ta cùng dùng bữa đi?”

Lương Dược lắc đầu: “Tôi ăn no rồi.”

“Vậy tôi đưa cô về nhà nhé?”

“Thật sự không cần đâu...”

Bọn họ bị bao vây ở giữa bởi đám đông, cặp mỹ nam mỹ nữ vừa bắt mắt vừa tỏa sáng, ngay cả khi Sở Trú vừa chạy tới đại sảnh, đã nhìn thấy ngay bọn họ đang bị ánh đèn pha chiếu rọi vào.

Cả hai vừa trò chuyện và cười đùa, lại còn bắt tay nhau nữa.

Rút ra từ bài học lần trước, lần này Sở Trú rất bình tĩnh, anh bình tĩnh bước tới đó, bình tĩnh suy nghĩ tìm cách đem bạn gái đang chiêu ong dụ bướm của mình đi. Anh bước tới từ phía sau Lương Dược, khi sắp đến gần thì nghe thấy Giang Trụ đang hỏi cô về số điện thoại di động.

“Ít nhất cũng nên cho tôi số điện thoại chứ, chúng ta là bạn cũ bao nhiêu năm rồi mà.”



Lương Dược có chút do dự: “Được thôi.”

Sở Trú: “...”

*

Tâm tư của Giang Trụ quá rõ ràng, khi hỏi số điện thoại di động của cô, Lương Dược vốn dĩ muốn từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ ra chuyện vui gì đó, cô liền thoải mái đồng ý ngay, sau đó kiếm cớ rời đi.

Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Sở Trú đang đứng trước mặt, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt không biểu cảm, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm u tối.

“...”

Nụ cười của Lương Dược lập tức đông cứng lại trên khuôn mặt.

“Sao vậy?” Giang Trụ ở phía sau nhìn thấy Lương Dược đột nhiên bất động, liền lo lắng hỏi.

“Không có gì.” Sở Trú lên tiếng trước, anh bình tĩnh đến bất ngờ, rồi vươn tay ra ôm lấy bả vai cô rất tự nhiên: “Cô ấy mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.”

Anh cúi xuống nhìn cô, nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Em nói xem có đúng không?”

Lương Dược rùng mình: “Đúng... đúng vậy?”

Giang Trụ cảm thấy có gì đó không ổn, muốn tiến lên tách bọn họ ra, nhưng Sở Trú đã kéo Lương Dược rời đi.

Lương Dược cũng không phản kháng, cô trông giống như một cô vợ nhỏ hiền thục dịu dàng đang cảm thấy chột dạ, áy náy vậy.

**

Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Lương Dược mới dám hỏi nhỏ Sở Trú: “Trú Trú, anh không tức giận sao?”

Sở Trú cư xử rất bình thường: “Không có, anh biết em và anh ta không có gì mà.”

“Vậy thì tốt quá.” Lương Dược thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc sau cô mới phát hiện ra rằng mình đã vui mừng qua sớm, Sở Trú bây giờ thông minh hơn nhiều rồi, khi ghen sẽ không lộ rõ trên mặt nữa, mà là sẽ thể hiện tất cả khi ở trên giường.

Anh kéo cô đến một khách sạn gần đó, khi cô còn đang kinh hãi, anh đã trực tiếp lột trần cô, bế cô vào phòng tắm, sau khi thực hiện màn dạo đầu dưới vòi hoa sen, trong tiếng nước, mặc kệ cô vùng vẫy như thế nào, anh vẫn trèo qua cô từ phía sau.

Lương Dược nằm sấp trên tấm kính thủy tinh mờ, vừa khóc vừa kêu đau, cô co người lại muốn trốn đi, nhưng anh không quan tâm, vẫn vòng tay qua eo cô, như thể anh đã quyết tâm phải trừng phạt cô vậy.

Lúc nhanh lúc chậm, có lúc lại cố ý dày vò, Lương Dược bị đày đọa đến mức sắp phát điên, móng tay cô bấm chặt vào cánh tay anh: “Em không muốn nữa đâu, anh thả em ra đi, đây là anh đang... a!”

Anh đột nhiên dùng lực, khiến giọng nói của cô lập tức bị ngắt đi.

“Nói đi.” Sở Trú cắn vào vành tai cô, nói với giọng khàn khàn mang cảm giác nguy hiểm: “Tại sao lại cho tên đàn ông đó số điện thoại hả, thích anh ta sao?”

“Em, em không cho…” Lương Dược vừa thở hổn hển vừa nói.

“Anh đã thấy hết rồi.”

“A, nhẹ một chút, em thật sự không cho mà, thứ mà em cho là số điện thoại của anh...” Lương Dược thật sự đã bật khóc, cô cảm thấy vô cùng oan ức: “Em chỉ muốn cho anh xem cách hành động của em hay như thế nào, để anh có thể quý trọng em hơn một chút...”

Động tác của Sở Trú nhẹ nhàng hơn, anh không nghĩ rằng thì ra mọi chuyện lại như thế này, vào đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên.

Lương Dược lấy lại tinh thần: “Đây chắc hẳn là anh ta gọi đó, bây giờ anh đã tin chưa?”

Sở Trú chẳng ừ hử gì cả: “Vậy chúng ta cùng nhau qua đó xem.”

Anh vừa nói vừa bế cô lên, rồi đi thẳng ra ngoài trong tư thế này.

Mỗi bước đi đều va chạm vào nhau.

Vô cùng vướng víu.

“Không, mau buông em ra... a…” mặt mày Lương Dược đỏ bừng, cô vùi đầu vào cổ anh, giọng nói trong cổ họng cũng khó có thể kìm nén được nữa.

Sở Trú bước tới bàn trà, liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, đúng là Giang Trụ đã gọi đến.

Anh bắt điện thoại, đồng thời bật luôn loa ngoài.

Giọng Giang Trụ rất sốt sắng: “Dược Dược, cô không sao chứ? Tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, người đàn ông đó không làm gì cô đúng không?”

Sở Trú nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển trong vòng tay mình, anh khẽ cười thầm, cúi đầu xuống bên tai cô nói nhỏ: “Nói cho anh ta biết anh đang làm gì em đi.”

“...” Lương Dược vô cùng xấu hổ khi thấy anh bật loa ngoài, đôi mắt ướt đẫm của cô xấu hổ nhìn anh, cô cắn chặt môi dưới, không nói lời nào.

Nhưng mà lúc này Sở Trú lại dùng lực hơn, đặt cô xuống ghế sô pha, đè người lên, rồi bắt nạt cô một cách hung hăng.

“Ngoan nào, kêu lên đi.”