Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 68




Nghe được hai chữ bệnh viện, trái tim Lương Dược hung hăng nhảy lên hai cái, có loại dự cảm không tốt, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh‌ nói: "Ba làm sao vậy?"

"Ba bị viêm tuyến tuỵ cấp tính, đã nằm viện ba ngày rồi, bây giờ còn đang hôn mê." Giọng nói Lương Văn nghẹn ngào, "Em vốn không định nói cho chị biết, nhưng em thật sự không chịu nổi, những người đó mỗi ngày đều tới đòi nợ, mẹ lại ngày ngày ở trong bệnh viện mắng, tiền thuốc men cũng không đủ, em thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt..."

Cô ấy vừa nói vừa khóc thút thít, giọng nói càng ngày càng khàn, nghe vào rất sụp đổ.

Lương Dược chưa từng nghe qua viêm ‌tuyến tuỵ là bệnh gì, nhưng ‌ cũng biết tình huống Lương Viễn Quốc không được lạc quan, cô rất tỉnh táo hỏi: "Trong nhà nợ tiền lúc nào? Bệnh của ba lại‌ là chuyện gì? Em đừng vội, từ từ nói, ‌bây giờ chị chạy tới ngay."

"Dạ..." Lương Văn mất một lúc mới bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, một năm một mười nói rõ ràng ‌chuyện đã xảy ra.

Lương Viễn Quốc phát bệnh lúc đang làm việc, ông đột nhiên đau bụng, còn liên tục nôn, sắc mặt tái nhợt y như tờ giấy, cuối cùng trực tiếp té xỉu xuống đất.

Các đồng nghiệp bị dọa sợ không nhẹ, vội vã đưa ông đến ‌bệnh viện, trải qua bác sĩ chẩn đoán, là viêm tuyến tuỵ ‌cấp tính.

Đây là‌ một loại bệnh vô cùng đáng sợ, tỉ lệ tử vong cực kỳ cao, bây giờ Lương Viễn Quốc còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, đến nay còn chưa tỉnh lại.

Lương Văn nức nở nói: "Ba phải làm phẫu thuật, bác sĩ nói ba như thế này mà không làm phẫu thuật thì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng."

"Vậy thì phẫu thuật đi, còn kéo dài làm gì?" Lương Dược lớn tiếng nói, rốt cuộc cũng không khống chế được tâm tình, cô không nghĩ tới‌ sẽ nghiêm trọng như vậy, còn cho là không phải ung thư thì hết thảy dễ nói, bây giờ xem ra dễ nói cái rắm! Bệnh ung thư còn có thể kéo dài một thời gian, mà hình như tình huống hiện tại của Lương Viễn Quốc ngay cả kéo cũng kéo không được.

Lương Văn: "Không phẫu thuật được, bây giờ trong nhà không có tiền, tiền nằm viện mỗi ngày đã hơn một ngàn, tiền phẫu thuật phải bốn năm vạn, còn có thuốc gì gì đó nữa, khả năng còn có nguy cơ tái phát, căn cứ vào tình huống thân thể của ba, chi phí chữa bệnh sau này ít nhất phải bốn mươi đến một trăm vạn."

Lương Dược cau mày: "Làm sao ông ấy lại bị bệnh này?"

Lương Văn chịu đựng, run rẩy nói: "Ba là bị tức đến bệnh, em nghe đồng nghiệp của ba nói, sau khi hai chị em mình rời khỏi nhà, quan hệ giữa ba mẹ vẫn chưa hòa hoãn, ngày nào cũng cãi nhau, ba muốn ly hôn, muốn quyền nuôi nấng chúng mình, mẹ không đồng ý, ngày ngày mắng ba là đồ bỏ đi, còn nói nếu bọn mình theo ba thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn, cũng không học nổi đại học, cho nên ‌ba liều mạng muốn kiếm tiền chứng minh, vừa lúc có người bạn mời ba đầu tư một hạng mục kinh doanh trực tuyến, nói trong khoảng thời gian ngắn có thể kiếm hơn mười‌ vạn, ba tin, lại còn đi vay trực tuyến, chính là mấy cái loại app lung tung trên mạng, ba mượn tổng cộng hơn mười vạn, tất cả tiền đều đập vào hạng mục đó, thế nhưng người bạn kia cơ bản cũng không đáng tin, tiền đập vào có đi mà không có về, sau đó ông ta ôm tiền còn lại chạy trốn, ba trong cơn tức giận đã ngã bệnh."

Lương Văn thấp giọng nói: "Hơn nữa thân thể ông ấy vẫn luôn không tốt, bác sĩ nói cái bệnh này là‌ do rượu chè ăn uống quá độ, say rượu thời gian dài gây nên, nhiều năm như vậy, công việc của ba hầu như mỗi ngày đều phải xã giao với khách hàng, ăn cơm uống rượu ở bên ngoài, thường thường đêm hôm khuya khoắt mới về tới nhà… nên thân thể mới suy bại như vậy."

Lương Dược càng nghe càng khó chịu, trái tim ‌như thắt lại, cô không để ý tới nhiều như vậy, lập tức đứng lên thu dọn đồ đạc, "Mọi người ở bệnh viện nào? Bây giờ chị đi qua."

"Đang ở bệnh viện nhân dân..." Lương Văn đang nói thì dừng lại, không biết thấy cái gì, giọng nói trở nên hoảng loạn, "Sao mấy người lại tới, không phải chúng tôi vẫn trả tiền đó sao?"

Lời này rõ ràng không phải ‌nói với Lương Dược.

Tay Lương Dược cầm chặt điện thoại, nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ bên kia truyền tới, kèm theo tiếng đàn ông thô tục chửi rủa, hỗn loạn lại ầm ĩ.

Nghe một chút cô đã hiểu được, đây là côn đồ tới đòi nợ Lương Văn!

Điện thoại rất nhanh bị Lương Văn cúp.

Lương Dược không chút do dự nào, mặc áo khoác vào lao ra khỏi phòng.

Sở Trú nghe được bên ngoài có động tĩnh, từ trong phòng đi ra, thấy‌ Lương Dược vội vã chạy đến cửa chính, không khỏi cau mày, "Đã trễ thế này rồi mà em muốn đi đâu?"

Bước chân Lương Dược dừng lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu: "Chính là... ba của bạn em ngã bệnh, bây giờ cô ấy ở bệnh viện rất sợ hãi, em đến ở cùng cô ấy."

"Vậy anh với em cùng nhau đi." Sở Trú nói rồi muốn về ‌phòng thay quần áo.

"Không cần!" Lương Dược lập tức nói.

Sở Trú dừng lại, kỳ quái nhìn cô.

Lương Dược ý thức được ‌mình phản ứng quá khích, giọng nói chậm lại: "Bạn em lại không nhận ra anh, đi nhiều lúng túng lắm, lòng tự trọng của cô ấy rất mạnh, chắc chắn cũng không muốn để nhiều người biết chuyện này, cho nên vẫn là một mình em đi tương đối tốt."

Sở Trú im lặng một hồi, miễn cưỡng đồng ý, "Em về sớm một chút."



"Ừ." Lương Dược nhấc chân muốn đi.

"Đợi đã." Sở Trú lại lên tiếng.

"Sao thế?" Trái tim Lương Dược nhảy lên một cái.

Sở Trú hỏi: "Bạn em là nam hay nữ?"

Lương Dược: "... Nữ."

——

Trên đường Lương Dược chạy đến bệnh viện, Lương Văn đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, cô ấy và mẹ Lương canh giữ ở ngoài phòng bệnh, như lâm vào đại địch nhìn bốn người đàn ông người cao ngựa lớn trước mắt, vẻ mặt sợ hãi lại‌ phẫn nộ.

"Bọn tôi đã trả sạch mười ba vạn tiền nợ mấy người rồi, mấy người còn muốn thế nào?" Mẹ Lương sợ hãi không ngớt.

Lương Văn ở bên cạnh liều mạng gật đầu, bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại yếu đuối nói: "Nếu như mấy người dám làm càn, bọn tôi sẽ báo cảnh sát!"

Tên đàn ông đầu trọc cầm đầu cắn điếu thuốc, giễu cợt cười một tiếng, "Mười ba vạn, các người đang đuổi cổ ăn mày à?"

"Đưa đây." Gã ta vươn tay với đàn em, đàn em ngầm hiểu trong lòng mà đưa giấy vay nợ cho gã.

"Xem đi." Gã đầu trọc bày giấy vay nợ ra cho các cô nhìn, "Trên giấy vay nợ giấy trắng mực đen rõ ràng năm vạn tiền lãi, tính cả tiền gốc tổng cộng mười tám vạn, quá hạn trả nợ một ngày thì tăng một nghìn, hiện tại đã qua nửa tháng, cũng chính là ‌nói bọn bây còn phải trả sáu vạn rưỡi!"

"Rõ ràng là mấy người đang cướp tiền!" Mẹ Lương tức giận, "Mới mượn chưa tới một tháng, sao lãi lại cao như vậy?"

Gã đầu trọc một bộ dạng bất chấp đạo lý: "Tao mặc kệ, Lương Viễn Quốc đã ký tên, tiền này chúng mày phải trả!"

"Là Lương Viễn Quốc nợ tiền mấy người, liên quan gì đến tôi và con gái?" Mẹ Lương tức đến đầu óc mê muội, chỉ vào phòng bệnh, "Bây giờ ông ta đang nằm ở bên trong, có bản lĩnh thì các người cứ vào đi!"

Lương Văn lập tức vội vàng kéo bà ta: "Mẹ, đừng như vậy."

Gã đầu trọc cười một tiếng, gảy tàn thuốc, "Thằng đó cũng đã sống dở chết dở, còn tiền cái rắm ấy, mày là vợ nó, đương nhiên có nghĩa vụ trả tiền, mau lên, tao không có thời gian hao phí với chúng mày, trả tiền nhanh một chút, bằng không..."

Ánh mắt gã hơi nheo lại, giọng nói cố ý dừng lại một chút, đàn em phía sau lập tức phối hợp tiến lên, không có ý tốt chà xát tay cười nhìn bọn họ, tư thế tràn đầy uy hiếp.

"Mấy người..." Mẹ Lương tức giận đến toàn thân run run.

Lương Văn nhấp nhấp miệng, dũng cảm bước một bước lên phía trước, "Chú à, nhà bọn tôi thật sự không có tiền, ba nằm viện mấy ngày nay đã tốn hết mấy vạn, lại trả mọi người mười mấy vạn, tiền tiết kiệm trước kia đều đầu tư thất bại hết rồi, bây giờ ngay cả tiền chữa bệnh cho ba bọn tôi cũng không để ý tới, nào có tiền trả lại cho mọi người chứ, mọi người phát lòng tốt bỏ qua cho bọn tôi đi."

"Bỏ qua cho chúng mày, vậy ai đến đền bù tổn thất cho tao hả?" Gã đầu trọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lương Văn, vuốt cằm cười đến hèn mọn, "Cháu gái nhỏ à, cháu đẹp mắt như vậy, không có tiền có thể đi bán mà, thấy cháu còn đang đi học, nhất định vẫn là xử nữ nhỉ, chắc chắn có thể bán được giá tốt, có phải không tìm được cách không? Chú có thể giúp cháu làm cầu nối nha."

"Tôi, tôi không muốn, mấy người như vậy là phạm pháp!" Khuôn mặt Lương Văn trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau.

Gã đầu trọc đâu để ý cô ấy có nguyện ý hay không, ra lệnh cho đàn em: "Mang nó đi."

"Vâng." Bọn đàn em đồng thanh đáp, lập tức ra tay, một người túm một cánh tay Lương Văn, cứng rắn kéo cô ấy đi.

"Buông ‌tôi ra!" Lương Văn hoảng hốt lo sợ mà giãy giụa, vừa cào vừa đá bọn họ, thế nhưng cơ bản không tránh thoát.

"Chúng mày buông con gái tao ra!" Mẹ Lương giận không kiềm được, vội vàng chạy lên cứu Lương Văn, "Chúng mày có tin tao báo cảnh sát không hả!"

"Mày có bản lĩnh thì báo đi, cảnh sát đều là người của tao!" Gã đầu trọc một cước đá văng bà ta, cười đến xem thường, "Con đàn bà thối, chừng nào mày góp đủ tiền trả tao, tao sẽ trả con gái lại cho mày, tốc độ phải nhanh lên đó, tao không thể đảm bảo đến lúc đó nó có thể hoàn hảo không hao tổn gì đâu."



"Súc sinh, chúng mày chính là ‌một đám súc sinh, còn có vương pháp hay không!" Mẹ Lương gấp đến độ chửi ầm lên, lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát, bị một đàn em tay mắt lanh lẹ đoạt lấy hung hăng ném xuống đất, thoáng cái màn hình đã chia năm xẻ bảy.

Bây giờ là buổi tối, bệnh viện chỉ có rất ít người trực ban, những người này đã sớm hấp dẫn sự chú ý của bác sĩ y tá, chỉ là‌ bọn họ quá tàn bạo, không ai dám chọc giận, cho đến khi thấy bọn họ muốn bắt cóc một cô gái, rốt cuộc có y tá không nhịn được báo cảnh sát, bác sĩ trực đêm đi qua khuyên can, "Mọi người có chuyện gì cũng từ từ nói, không nên kích động..."

"Cút!" Vẻ mặt gã đầu trọc không kiên nhẫn đẩy anh ta ra, tự mình kéo lấy Lương Văn từ trong tay đàn em, lôi cô ấy đi về phía trước, "Nợ cha con trả là đạo lý hiển nhiên, tao không quản mày đi bán hay làm cái gì, dù sao cũng nhất định phải trả tiền!"

Các đàn em theo sát phía sau.

Lương Văn khủng hoảng đến cực điểm, liên tục giùng giằng thét chói tai, đập cánh tay gã, "Ông buông tay, buông tay!"

Gã đầu trọc không đau không ngứa, lôi cô ấy đi về phía cầu thang.

"Con bé muốn mày buông tay, không nghe được sao?"

Một giọng nữ lạnh như băng từ phía sau truyền đến, kèm theo một tràng tiếng bước chân lớn.

Gã đầu trọc sửng sốt, quay đầu, còn chưa thấy rõ là‌ ai, nửa người dưới đã bị đạp mạnh một cước, sắc mặt gã trắng bệch, buông Lương Văn ra, đau đến khom lưng che hạ bộ, khiếp sợ nhìn nữ sinh tóc dài trước mắt, vậy mà lại nhìn giống y như Lương Văn, nếu không phải quần áo không giống, thiếu chút nữa gã đã cho là phân thân các loại của Lương Văn.

"Con mẹ nó mày là ai?"

"Chị!" Lương Văn thấy ‌Lương Dược, ngạc nhiên kêu lên, sau đó biến sắc, vội vàng nói: "Chị, chạy mau đi, bọn chúng hoàn toàn không nói đạo lý!"

Lương Dược còn chưa lên tiếng, đàn em gã đầu trọc thấy‌ lão đại bị đánh, tức giận vung nắm đấm với Lương Dược, "Con điếm thối tha, chán sống đúng không hả?"

Nắm đấm của tên đó vung được một nửa đã bị người ta chặn đứng cổ tay, mạnh mẽ vặn một cái, "Dám đụng đến chị Dược của bọn tao, con mẹ nó mày mới chán sống à."

Tên đàn em cả kinh, lúc này mới phát hiện đi theo phía sau Lương Dược là rất nhiều đàn ông, lại có tám người! Nhân số gấp đôi bọn chúng, thể trạng mỗi người đều không kém hơn bọn chúng, mặc áo ba lỗ màu đen, dáng dấp hung thần ác sát, nhe răng trợn mắt cười với bọn chúng, một hàng nhìn qua còn giống côn đồ hơn chúng.

Mà Lương Dược đứng ở trung tâm đám đàn ông này, thấp hơn bọn họ một nửa, lại gầy, còn là nữ, được tôn lên đến đặc biệt yếu đuối, nhưng mấy người đàn ông hình như rất tôn kính cô, đều an phận mà bất động, đảm nhiệm‌ hộ hoa sứ giả.

Mà cô thì lại là tư thế lão đại, mặt lạnh mắt lạnh nhìn bọn chúng, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt gì.

Gã đầu trọc bị khí thế đối phương chấn trụ, ngạc nhiên nghi ngờ không chắc chỉ vào Lương Dược: "Mày cũng là con gái của Lương Viễn Quốc? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Chị, đây là..." Lương Văn ngu ngơ, nhìn mấy người đàn ông phía sau Lương Dược, cũng không hiểu rõ tình hình.

"Không có gì, bọn họ đều là người chị tới mượn La Mục." Lương Dược kéo cô ấy qua che chở ở sau người, "Em lui ra phía sau."

"Chị Dược, những người này nên xử lý như thế nào?"

Đàn em La Mục, cũng là người từng gọi điện thoại cầu cứu Lương Dược, tôn kính Lương Dược từ tận đáy lòng, một dáng vẻ cô nói cái gì thì chính là cái đó.

"Đều ném bọn chúng ra bệnh viện đi." Lương Dược khoát khoát tay, hời hợt nói.

"Được ạ!" Mấy người đàn ông nghe lời mà tiến lên, hai người đánh một, không hề lo lắng chút nào chế phục đám gã đầu trọc, tình cảnh trong nháy mắt đảo ngược.

Gã đầu trọc tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, "Mẹ nó chúng mày đều buông bố mày ra, biết tao là ai không?"

Không ai để ý gã.

"Lương Dược, đây là chuyện gì thế này?" Mẹ Lương ở một bên nhìn trợn mắt hốc mồm, giờ phút này rốt cuộc phản ứng kịp, "Mấy người này đều là con tìm tới? Con đã đồng ý với bọn họ cái gì?"

Vẻ mặt bà ta khiếp sợ và oán giận, vô ý thức cho rằng Lương Dược chắc chắn đã‌ cho bọn họ chỗ tốt gì, mới có thể khiến cho bọn họ nói gì nghe nấy.

Lương Dược nghe vậy, mặt không chút thay đổi chỉ vào mẹ Lương và nói với đám đàn em: "Thuận tiện cũng ném bà ta ra bên ngoài luôn đi."